[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 24
2024-09-11 22:42:10
Nàng ngủ mơ mơ màng màng, nhớ tới điều gì đó: "Lúc Hoàng thượng và các vị nương nương đều chưa đi, hình như ta nghe được ai đó cười một tiếng, có gì buồn cười phải không, hay là ta quá mệt mỏi, nghe lầm rồi..."
Nàng còn chưa nói xong, đã không lên tiếng, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Thu Văn nhìn Ôn Yểu đang ngủ, thần sắc có hơi phức tạp.
Vừa rồi Hoàng thượng nở nụ cười.
Đừng nói nương nương các cung, dù là nàng ta từ lúc Hoàng Thượng làm hoàng tử đã ở phủ hoàng tử hầu hạ, cũng chưa từng nghe Hoàng Thượng cười, đương nhiên cũng chưa từng nghe ai nói Hoàng Thượng sẽ cười.
Hôm nay nàng ta mới biết được, hóa ra Hoàng Thượng biết cười.
Nhưng, Hoàng thượng vừa rồi vì sao cười, nàng ta cũng không biết.
Chủ tử lúc này lại ngủ, nàng ta cũng không có cách nào hỏi chủ tử có biết hay không, chỉ là nhìn thần sắc kinh ngạc của nương nương các cung vừa rồi, chủ tử vừa mới vào cung chưa được vài ngày, phỏng chừng càng không có khả năng biết.
Sau khi sắc thuốc xong, Ôn Yểu bị đánh thức, mơ mơ màng màng uống thuốc, ngã đầu lại ngủ thiếp đi.
Nàng ngủ được an ổn lại sâu nặng, lại không biết, toàn bộ hoàng cung tối nay cũng không có mấy người ngủ được.
Chúng phi tần bị nụ cười kia của Hoàng thượng làm cho khiếp sợ, một đường thổi gió đêm trở lại cung, cũng chưa thể tỉnh táo lại.
Đối với các phi tần những ngày này chú ý Hoàng Thượng mà nói, nụ cười này đối với các nàng gây chấn động lớn nhất.
Chấn động này đã vượt qua, chuyện Hoàng Thượng đêm khuya hạ chìa khóa tự mình đi thăm Ôn Tài Nhân đột nhiên bị bệnh cấp tính.
Hôm nay ngoài dự đoán của mọi người quá nhiều chuyện, ngay cả Tuệ phi trở lại Hoa Dương cung, cũng thật lâu không có mở miệng nói chuyện.
“Nương nương......” Lan Hề thấy chủ tử còn chưa hoàn hồn, liền gọi một tiếng.
Ánh mắt Tuệ phi dần dần sắc bén: "Vừa rồi, Hoàng thượng nở nụ cười?”
Lan Hề gật đầu: "Vâng, ngài đã hỏi năm lần rồi.”
Tuệ phi nhíu mày cắn môi, cẩn thận nhớ lại chi tiết vừa mới ở Trường Tín cung.
Nhưng nàng ta tới tới lui hồi tưởng rất nhiều lần, cũng không nghĩ ra, Hoàng Thượng rốt cuộc vì sao bật cười.
Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất chính là Ôn tài nhân mới vào cung.
Cho dù lúc ấy nàng cũng không nói gì, chỉ nghiêng người trên giường.
Cuối cùng nàng ta hít sâu một hơi.
Sợ chính là Ôn tài nhân.
Các nàng những người này ở trong cung nhiều năm như thế, cho dù số lần gặp Hoàng Thượng ít, nhưng cộng lại cũng nhiều hơn so Ôn Tài Nhân này vừa mới tiến cung gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lúc nào cười với ai chứ?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, lòng ghen tị càng ngày càng nồng, nhưng sự thật chính là sự thật.
“Nương nương,” Lan Hề thấy sắc mặt chủ tử càng ngày càng không tốt, trấn an nói: “Có lẽ Hoàng thượng nghĩ tới chuyện thú vị gì đó.”
Tuệ phi nhìn nàng ta một cái, không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói rõ tất cả.
Cuối cùng, nàng ta nói: "Có lẽ vậy.”
Tuệ phi còn ổn định được, Cẩm Tần so với nàng ta thiếu kiên nhẫn hơn một chút, nàng ta chưa hồi cung, trên mặt đã nhiễm băng sương, nhưng rốt cuộc chưởng cung nhiều năm như vậy, còn ổn định được.
Có vài người không ổn định được, Giang Tiệp dư hồi cung liền ném một cái chén sứ xanh.
Vất vả lắm mới chuẩn bị đi ngủ, liền truyền đến tin tức Hoàng Thượng suốt đêm tuyên Dương thái y hỏi thăm bệnh tình Ôn Tài Nhân.
Lần này, tất cả mọi người đều không buồn ngủ nữa.
Cả cung, ngoại trừ Trường Tín cung và Y Lan điện, không có nơi nào ngủ yên.
Bao gồm Cung Thừa Can của Dung Tiễn.
Dương Bình Dục làm như đoán được Hoàng thượng tất nhiên sẽ có câu hỏi này, vừa tới Thừa Càn cung liền nói thẳng: "Bệnh tình Ôn tài nhân không ngại, chỉ cần dưỡng tốt vài ngày, sẽ khỏi hẳn, nhưng cung nữ tên Nam Xảo bên cạnh Ôn tài nhân kia, từ mạch tượng mà xem, giống như là trúng độc.”
"Ngộ độc?"
Dương Bình Dụ chắc chắn nói: "Vâng.”
Nàng còn chưa nói xong, đã không lên tiếng, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Thu Văn nhìn Ôn Yểu đang ngủ, thần sắc có hơi phức tạp.
Vừa rồi Hoàng thượng nở nụ cười.
Đừng nói nương nương các cung, dù là nàng ta từ lúc Hoàng Thượng làm hoàng tử đã ở phủ hoàng tử hầu hạ, cũng chưa từng nghe Hoàng Thượng cười, đương nhiên cũng chưa từng nghe ai nói Hoàng Thượng sẽ cười.
Hôm nay nàng ta mới biết được, hóa ra Hoàng Thượng biết cười.
Nhưng, Hoàng thượng vừa rồi vì sao cười, nàng ta cũng không biết.
Chủ tử lúc này lại ngủ, nàng ta cũng không có cách nào hỏi chủ tử có biết hay không, chỉ là nhìn thần sắc kinh ngạc của nương nương các cung vừa rồi, chủ tử vừa mới vào cung chưa được vài ngày, phỏng chừng càng không có khả năng biết.
Sau khi sắc thuốc xong, Ôn Yểu bị đánh thức, mơ mơ màng màng uống thuốc, ngã đầu lại ngủ thiếp đi.
Nàng ngủ được an ổn lại sâu nặng, lại không biết, toàn bộ hoàng cung tối nay cũng không có mấy người ngủ được.
Chúng phi tần bị nụ cười kia của Hoàng thượng làm cho khiếp sợ, một đường thổi gió đêm trở lại cung, cũng chưa thể tỉnh táo lại.
Đối với các phi tần những ngày này chú ý Hoàng Thượng mà nói, nụ cười này đối với các nàng gây chấn động lớn nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chấn động này đã vượt qua, chuyện Hoàng Thượng đêm khuya hạ chìa khóa tự mình đi thăm Ôn Tài Nhân đột nhiên bị bệnh cấp tính.
Hôm nay ngoài dự đoán của mọi người quá nhiều chuyện, ngay cả Tuệ phi trở lại Hoa Dương cung, cũng thật lâu không có mở miệng nói chuyện.
“Nương nương......” Lan Hề thấy chủ tử còn chưa hoàn hồn, liền gọi một tiếng.
Ánh mắt Tuệ phi dần dần sắc bén: "Vừa rồi, Hoàng thượng nở nụ cười?”
Lan Hề gật đầu: "Vâng, ngài đã hỏi năm lần rồi.”
Tuệ phi nhíu mày cắn môi, cẩn thận nhớ lại chi tiết vừa mới ở Trường Tín cung.
Nhưng nàng ta tới tới lui hồi tưởng rất nhiều lần, cũng không nghĩ ra, Hoàng Thượng rốt cuộc vì sao bật cười.
Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất chính là Ôn tài nhân mới vào cung.
Cho dù lúc ấy nàng cũng không nói gì, chỉ nghiêng người trên giường.
Cuối cùng nàng ta hít sâu một hơi.
Sợ chính là Ôn tài nhân.
Các nàng những người này ở trong cung nhiều năm như thế, cho dù số lần gặp Hoàng Thượng ít, nhưng cộng lại cũng nhiều hơn so Ôn Tài Nhân này vừa mới tiến cung gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lúc nào cười với ai chứ?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, lòng ghen tị càng ngày càng nồng, nhưng sự thật chính là sự thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nương nương,” Lan Hề thấy sắc mặt chủ tử càng ngày càng không tốt, trấn an nói: “Có lẽ Hoàng thượng nghĩ tới chuyện thú vị gì đó.”
Tuệ phi nhìn nàng ta một cái, không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói rõ tất cả.
Cuối cùng, nàng ta nói: "Có lẽ vậy.”
Tuệ phi còn ổn định được, Cẩm Tần so với nàng ta thiếu kiên nhẫn hơn một chút, nàng ta chưa hồi cung, trên mặt đã nhiễm băng sương, nhưng rốt cuộc chưởng cung nhiều năm như vậy, còn ổn định được.
Có vài người không ổn định được, Giang Tiệp dư hồi cung liền ném một cái chén sứ xanh.
Vất vả lắm mới chuẩn bị đi ngủ, liền truyền đến tin tức Hoàng Thượng suốt đêm tuyên Dương thái y hỏi thăm bệnh tình Ôn Tài Nhân.
Lần này, tất cả mọi người đều không buồn ngủ nữa.
Cả cung, ngoại trừ Trường Tín cung và Y Lan điện, không có nơi nào ngủ yên.
Bao gồm Cung Thừa Can của Dung Tiễn.
Dương Bình Dục làm như đoán được Hoàng thượng tất nhiên sẽ có câu hỏi này, vừa tới Thừa Càn cung liền nói thẳng: "Bệnh tình Ôn tài nhân không ngại, chỉ cần dưỡng tốt vài ngày, sẽ khỏi hẳn, nhưng cung nữ tên Nam Xảo bên cạnh Ôn tài nhân kia, từ mạch tượng mà xem, giống như là trúng độc.”
"Ngộ độc?"
Dương Bình Dụ chắc chắn nói: "Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro