[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 23
2024-09-11 22:42:10
Ôn Yểu bị đám Tuệ phi Cẩm Tần khiếp sợ, Ôn Yểu không hề nhận ra.
Ngược lại, nàng thậm chí cảm thấy Dung Tiễn cực kì kì quái, cực kì không dễ hầu hạ.
Chỉ là hôm nay, ngược lại thay đổi một ít cái nhìn trước nay của nàng đối với hắn.
Cũng không khắc nghiệt như trong sách nói.
Sách?
Sách gì?
Trước khi tiến cung, nàng còn xem qua truyền thư của trẫm?
Dung Tiễn vừa động ý niệm, đã bị đám phi tần chen lấn đi vào thỉnh an quấy nhiễu hứng thú.
Nhìn phi tần quỳ đầy đất, Dung Tiễn động mi tâm.
Hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới đây làm gì? Quá nhàn rỗi sao?
Tuệ phi hành lễ, nói: "Thần thiếp nghe nói thân thể Ôn muội muội không khỏe, cố ý tới xem thử, không nghĩ tới Hoàng Thượng cũng ở đây, nghĩ đến có Hoàng Thượng che chở, Ôn muội muội tất nhiên rất nhanh có thể khỏi hẳn.
Cẩm Tần không cam lòng yếu thế: "Ôn muội muội hiện tại thế nào, có đỡ hơn chút nào không? Muội muội tuổi còn nhỏ, cần phải sinh dưỡng, nhất thiết không thể sơ suất.”
Một đám người mồm năm miệng mười, quan tâm, nói bóng nói gió hỏi thăm, ngoài sáng trong tối thăm dò thái độ của Hoàng thượng, nghe mà sắc mặt Dung Tiễn càng ngày càng trầm.
‘Trời ạ, đã trễ thế này, sao các nàng còn chưa đi?’
Trong tiếng ồn ào, Dung Tiễn lại nghe được thanh âm mềm mại kéo dài giai điệu kia.
‘Bọn họ đều không buồn ngủ sao? Nhưng ta rất mệt, rốt cuộc khi nào thì đi, mắt ta cũng sắp không mở ra được rồi......’
Nhìn Ôn Yểu dùng sức chớp mắt, muốn mở to mắt một chút, Dung Tiễn phì một tiếng cười ra tiếng.
Trong điện thoáng chốc yên tĩnh.
Tiếng nói chuyện với nhau và các loại tiếng lòng, toàn bộ không còn.
Ôn Yểu buồn ngủ không chịu được, vốn đang cố gắng giữ vững tinh thần, vì thế cũng không nghe rõ tiếng cười này của Dung Tiễn, ngoại trừ nàng, các phi tần khác đều bối rối, các loại tâm tư trong lòng cũng dừng lại.
Bên trong một mảnh tĩnh mịch, giọng nói mềm mại kéo dài thật dài giai điệu kia còn đang tiếp tục: ‘A, thế nào lại đều không nói chuyện, không phản đối liền nhanh chóng rời đi, còn muốn một bệnh nhân như ta cố chống cùng trò chuyện...’
Dung Tiễn mặc kệ đám phi tần trợn mắt há hốc mồm, vén vạt áo, đứng dậy: "Đêm đã khuya, đều hồi cung thôi.”
Nói xong, hắn nhấc chân, trực tiếp đi ra ngoài.
Mọi người sửng sốt một hồi lâu, cho đến khi An Thuận hô một tiếng “Hoàng thượng khởi giá”, mới phục hồi tinh thần lại, vội quỳ xuống hành lễ cung tiễn.
Ôn Yểu được Thu Văn và Trúc Tinh cũng khiếp sợ đỡ hành lễ này.
Tuy rằng rất không hiểu, nhưng cũng may Dung Tiễn đã ra tẩm điện, không thấy được.
Cho đến khi ngự giá Dung Tiễn đi xa, một đám phi tần mới có thể phục hồi tinh thần lại đứng dậy.
Đêm nay, kinh hãi quá mức, hơn nữa đêm quả thật đã khuya, tất cả mọi người cũng không ở lại lâu nữa, đơn giản dặn dò Ôn Yểu hảo hảo dưỡng thân, liền giải tán.
Trong điện rốt cục khôi phục lại bình tĩnh, Ôn Yểu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thoát lực nằm ở trên giường: "Rốt cục có thể ngủ... Nam Xảo, ngươi cũng trở về nằm đi, lát nữa đừng quên uống thuốc."
Nàng nheo mắt, nghe được một tiếng nức nở, đầu còn chưa ngẩng lên đã nói với Nam Xảo: "Khóc cái gì chứ, bao nhiêu tuổi rồi, mau trở về nằm đi, như vậy mới có thể nhanh chóng khỏe lại.”
Nam Xảo nghẹn ngào vâng một tiếng, đã được Trúc Tinh cứng rắn dìu về phòng.
“Chủ tử dùng chút canh sâm không?” Thu Văn tiễn mọi người, quay lại hỏi Ôn Yểu.
Ôn Yểu khoát tay áo: "Không.”
Quá buồn ngủ, cũng không biết cho nàng uống thuốc gì, rõ ràng ban ngày đã ngủ hơn nửa ngày, lúc này lại buồn ngủ.
Thu Văn suy nghĩ một lát, chủ tử có lẽ là uống thuốc không có khẩu vị, lúc mới tỉnh dùng tổ yến, còn uống một ít dược thiện, liền không khuyên nữa.
Ngược lại, nàng thậm chí cảm thấy Dung Tiễn cực kì kì quái, cực kì không dễ hầu hạ.
Chỉ là hôm nay, ngược lại thay đổi một ít cái nhìn trước nay của nàng đối với hắn.
Cũng không khắc nghiệt như trong sách nói.
Sách?
Sách gì?
Trước khi tiến cung, nàng còn xem qua truyền thư của trẫm?
Dung Tiễn vừa động ý niệm, đã bị đám phi tần chen lấn đi vào thỉnh an quấy nhiễu hứng thú.
Nhìn phi tần quỳ đầy đất, Dung Tiễn động mi tâm.
Hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới đây làm gì? Quá nhàn rỗi sao?
Tuệ phi hành lễ, nói: "Thần thiếp nghe nói thân thể Ôn muội muội không khỏe, cố ý tới xem thử, không nghĩ tới Hoàng Thượng cũng ở đây, nghĩ đến có Hoàng Thượng che chở, Ôn muội muội tất nhiên rất nhanh có thể khỏi hẳn.
Cẩm Tần không cam lòng yếu thế: "Ôn muội muội hiện tại thế nào, có đỡ hơn chút nào không? Muội muội tuổi còn nhỏ, cần phải sinh dưỡng, nhất thiết không thể sơ suất.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một đám người mồm năm miệng mười, quan tâm, nói bóng nói gió hỏi thăm, ngoài sáng trong tối thăm dò thái độ của Hoàng thượng, nghe mà sắc mặt Dung Tiễn càng ngày càng trầm.
‘Trời ạ, đã trễ thế này, sao các nàng còn chưa đi?’
Trong tiếng ồn ào, Dung Tiễn lại nghe được thanh âm mềm mại kéo dài giai điệu kia.
‘Bọn họ đều không buồn ngủ sao? Nhưng ta rất mệt, rốt cuộc khi nào thì đi, mắt ta cũng sắp không mở ra được rồi......’
Nhìn Ôn Yểu dùng sức chớp mắt, muốn mở to mắt một chút, Dung Tiễn phì một tiếng cười ra tiếng.
Trong điện thoáng chốc yên tĩnh.
Tiếng nói chuyện với nhau và các loại tiếng lòng, toàn bộ không còn.
Ôn Yểu buồn ngủ không chịu được, vốn đang cố gắng giữ vững tinh thần, vì thế cũng không nghe rõ tiếng cười này của Dung Tiễn, ngoại trừ nàng, các phi tần khác đều bối rối, các loại tâm tư trong lòng cũng dừng lại.
Bên trong một mảnh tĩnh mịch, giọng nói mềm mại kéo dài thật dài giai điệu kia còn đang tiếp tục: ‘A, thế nào lại đều không nói chuyện, không phản đối liền nhanh chóng rời đi, còn muốn một bệnh nhân như ta cố chống cùng trò chuyện...’
Dung Tiễn mặc kệ đám phi tần trợn mắt há hốc mồm, vén vạt áo, đứng dậy: "Đêm đã khuya, đều hồi cung thôi.”
Nói xong, hắn nhấc chân, trực tiếp đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người sửng sốt một hồi lâu, cho đến khi An Thuận hô một tiếng “Hoàng thượng khởi giá”, mới phục hồi tinh thần lại, vội quỳ xuống hành lễ cung tiễn.
Ôn Yểu được Thu Văn và Trúc Tinh cũng khiếp sợ đỡ hành lễ này.
Tuy rằng rất không hiểu, nhưng cũng may Dung Tiễn đã ra tẩm điện, không thấy được.
Cho đến khi ngự giá Dung Tiễn đi xa, một đám phi tần mới có thể phục hồi tinh thần lại đứng dậy.
Đêm nay, kinh hãi quá mức, hơn nữa đêm quả thật đã khuya, tất cả mọi người cũng không ở lại lâu nữa, đơn giản dặn dò Ôn Yểu hảo hảo dưỡng thân, liền giải tán.
Trong điện rốt cục khôi phục lại bình tĩnh, Ôn Yểu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thoát lực nằm ở trên giường: "Rốt cục có thể ngủ... Nam Xảo, ngươi cũng trở về nằm đi, lát nữa đừng quên uống thuốc."
Nàng nheo mắt, nghe được một tiếng nức nở, đầu còn chưa ngẩng lên đã nói với Nam Xảo: "Khóc cái gì chứ, bao nhiêu tuổi rồi, mau trở về nằm đi, như vậy mới có thể nhanh chóng khỏe lại.”
Nam Xảo nghẹn ngào vâng một tiếng, đã được Trúc Tinh cứng rắn dìu về phòng.
“Chủ tử dùng chút canh sâm không?” Thu Văn tiễn mọi người, quay lại hỏi Ôn Yểu.
Ôn Yểu khoát tay áo: "Không.”
Quá buồn ngủ, cũng không biết cho nàng uống thuốc gì, rõ ràng ban ngày đã ngủ hơn nửa ngày, lúc này lại buồn ngủ.
Thu Văn suy nghĩ một lát, chủ tử có lẽ là uống thuốc không có khẩu vị, lúc mới tỉnh dùng tổ yến, còn uống một ít dược thiện, liền không khuyên nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro