[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 45
2024-09-11 22:42:10
Ôn Yểu còn đang băn khoăn về món măng hầm, đột nhiên nhận được nhiều thứ tốt như vậy, nói không kinh ngạc là không thể nào.
Chỉ là hiện tại trong lòng nàng đè nặng chuyện măng hầm, căn bản không có tâm tình tiếp đãi, cũng không có tinh lực đi cung đấu, liền nói thẳng nàng hôm qua thu dọn đồ đạc muộn, hôm nay có hơi khó chịu, để cho Thu Văn và Nam Xảo nhìn rồi xử lý.
Ngày hôm đó, trong mắt trong lòng Ôn Yểu cũng chỉ có sáu con cá chép đỏ trong vại.
Cũng may nàng không phải tính tình vội vàng xao động, chờ cá chép đỏ có phản ứng, vẫn là chờ được.
Nhưng mà chờ đợi này, chính là một ngày.
Cho đến khi mặt trời lặn nghiêng về phía tây, ánh chiều tà cuối cùng biến mất, màn đêm buông xuống, nàng cũng không đợi được phản ứng của cá chép đỏ, chúng nó còn vui vẻ bơi tới bơi lui trong nước.
Ôn Yểu có hoư bối rối, chuyện gì xảy ra? Cá trong hoàng cung đều có kỹ năng kháng độc trong điều kiện khắc nghiệt của cung đấu?
Bên này Ôn Yểu đè nén tính tình chờ một ngày.
Mà ngự thư phòng, Dung Tiễn cũng đợi một ngày, chỉ là làm cửu ngũ chi tôn, hắn cũng không đè tính.
Đã nói tự mình đến tạ ơn, buổi sáng không xuất hiện, hắn chỉ xem nàng muốn dời cung, sự vụ trong cung bận rộn không rời thân, về tình có thể tha thứ.
Buổi chiều còn chưa xuất hiện, Dung Tiễn vốn không kiên nhẫn lắm liền không vui vẻ.
Rốt cuộc là cung sự quan trọng hay là hắn quan trọng?
Hắn mặc dù tức giận, rốt cuộc cũng không trực tiếp phái người đi hỏi, đường đường đế vương, còn phải phân phó người đến thỉnh an tạ ơn hắn hay sao? Truyền ra ngoài chẳng phải là chê cười sao!
Chờ mặt trời xuống núi, khuôn mặt Dung Tiễn đã phủ kín hàn sương.
Cung tần nho nhỏ, thật to gan, dám gạt hắn!
"Hoàng thượng," An Thuận một lòng vuốt lông lão hổ: "Ngài phê một ngày tấu chương, dùng chút bữa tối nghỉ ngơi chút đi?"
Dung Tiễn nhấc mí mắt lên, ánh mắt như hồ băng nhìn thẳng đến tim An Thuận run lên.
Đây, đây là tấu chương của đại nhân nào chọc Hoàng thượng tức giận?
Dung Tiễn hừ lạnh một tiếng, ném tấu chương lên ngự án: "Truyền thiện!"
Chỉ trong thời gian hít thở ngắn ngủi như vậy, An Thuận đã toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng may bữa tối coi như thuận lợi.
Dung Tiễn bình tĩnh, toàn thân tản ra khí tức 'Trẫm rất tức giận'.
An Thuận ở một bên cẩn thận hầu hạ, chỉ là không ngừng nói thầm trong lòng
'Ai u uy, Hoàng Thượng lại mất hứng, ta cũng không biết khuyên như thế nào, nếu Ôn tài nhân lúc này ở đây thì tốt rồi, nhất định có thể làm cho Hoàng Thượng tiêu hỏa, tâm tình chuyển biến tốt đẹp...'
Dung Tiễn đang uống canh bồ câu: "......"
Hắn trầm ngâm một lát, giọng nói lạnh lẽo nói: "Trường Tín cung hôm nay có dị thường không?"
Dị thường?
Lời này khiến An Thuận sửng sốt, hiện tại chỗ Ôn tài nhân có người nào không cẩn thận hầu hạ đâu, làm sao có thể có cái gì dị thường chứ?
Đáng thương An Thuận một trái tim thất xảo linh lung cũng không đoán được tâm tư chân chính của Dung Tiễn, chỉ cho rằng Hoàng thượng đây là nhớ Ôn tài nhân, coi trọng nàng, hơi suy nghĩ một chút, liền nói: "Trường Tín cung hôm nay rất náo nhiệt, nương nương các cung nghe nói Hoàng thượng đồng ý Ôn tài nhân dời cung, đều đưa hạ lễ tới Trường Tín cung, nói vậy Ôn tài nhân hôm nay cũng đủ bận rộn."
Dung Tiễn động mi tâm.
Tuy rằng bất mãn nàng vì ứng phó với những phi tần kia không tới tạ ơn, nhưng rốt cuộc sắc mặt vẫn đẹp hơn một chút.
Sau một lúc lâu, hắn hừ lạnh một tiếng, chỉ vào món măng hầm trên bàn vừa mới cảm thấy chướng mắt đến mức thiếu chút nữa đã khiến người ta bưng xuống nói: "Đưa cái này đến cung Trường Tín!"
An Thuận: 'Thịnh sủng quá!'
Trường Tín cung.
Nhìn măng hầm gần như giống hệt tối hôm qua, Ôn Yểu nghi ngờ cả ngày, mệt mỏi: "??"
Chỉ là hiện tại trong lòng nàng đè nặng chuyện măng hầm, căn bản không có tâm tình tiếp đãi, cũng không có tinh lực đi cung đấu, liền nói thẳng nàng hôm qua thu dọn đồ đạc muộn, hôm nay có hơi khó chịu, để cho Thu Văn và Nam Xảo nhìn rồi xử lý.
Ngày hôm đó, trong mắt trong lòng Ôn Yểu cũng chỉ có sáu con cá chép đỏ trong vại.
Cũng may nàng không phải tính tình vội vàng xao động, chờ cá chép đỏ có phản ứng, vẫn là chờ được.
Nhưng mà chờ đợi này, chính là một ngày.
Cho đến khi mặt trời lặn nghiêng về phía tây, ánh chiều tà cuối cùng biến mất, màn đêm buông xuống, nàng cũng không đợi được phản ứng của cá chép đỏ, chúng nó còn vui vẻ bơi tới bơi lui trong nước.
Ôn Yểu có hoư bối rối, chuyện gì xảy ra? Cá trong hoàng cung đều có kỹ năng kháng độc trong điều kiện khắc nghiệt của cung đấu?
Bên này Ôn Yểu đè nén tính tình chờ một ngày.
Mà ngự thư phòng, Dung Tiễn cũng đợi một ngày, chỉ là làm cửu ngũ chi tôn, hắn cũng không đè tính.
Đã nói tự mình đến tạ ơn, buổi sáng không xuất hiện, hắn chỉ xem nàng muốn dời cung, sự vụ trong cung bận rộn không rời thân, về tình có thể tha thứ.
Buổi chiều còn chưa xuất hiện, Dung Tiễn vốn không kiên nhẫn lắm liền không vui vẻ.
Rốt cuộc là cung sự quan trọng hay là hắn quan trọng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn mặc dù tức giận, rốt cuộc cũng không trực tiếp phái người đi hỏi, đường đường đế vương, còn phải phân phó người đến thỉnh an tạ ơn hắn hay sao? Truyền ra ngoài chẳng phải là chê cười sao!
Chờ mặt trời xuống núi, khuôn mặt Dung Tiễn đã phủ kín hàn sương.
Cung tần nho nhỏ, thật to gan, dám gạt hắn!
"Hoàng thượng," An Thuận một lòng vuốt lông lão hổ: "Ngài phê một ngày tấu chương, dùng chút bữa tối nghỉ ngơi chút đi?"
Dung Tiễn nhấc mí mắt lên, ánh mắt như hồ băng nhìn thẳng đến tim An Thuận run lên.
Đây, đây là tấu chương của đại nhân nào chọc Hoàng thượng tức giận?
Dung Tiễn hừ lạnh một tiếng, ném tấu chương lên ngự án: "Truyền thiện!"
Chỉ trong thời gian hít thở ngắn ngủi như vậy, An Thuận đã toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng may bữa tối coi như thuận lợi.
Dung Tiễn bình tĩnh, toàn thân tản ra khí tức 'Trẫm rất tức giận'.
An Thuận ở một bên cẩn thận hầu hạ, chỉ là không ngừng nói thầm trong lòng
'Ai u uy, Hoàng Thượng lại mất hứng, ta cũng không biết khuyên như thế nào, nếu Ôn tài nhân lúc này ở đây thì tốt rồi, nhất định có thể làm cho Hoàng Thượng tiêu hỏa, tâm tình chuyển biến tốt đẹp...'
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung Tiễn đang uống canh bồ câu: "......"
Hắn trầm ngâm một lát, giọng nói lạnh lẽo nói: "Trường Tín cung hôm nay có dị thường không?"
Dị thường?
Lời này khiến An Thuận sửng sốt, hiện tại chỗ Ôn tài nhân có người nào không cẩn thận hầu hạ đâu, làm sao có thể có cái gì dị thường chứ?
Đáng thương An Thuận một trái tim thất xảo linh lung cũng không đoán được tâm tư chân chính của Dung Tiễn, chỉ cho rằng Hoàng thượng đây là nhớ Ôn tài nhân, coi trọng nàng, hơi suy nghĩ một chút, liền nói: "Trường Tín cung hôm nay rất náo nhiệt, nương nương các cung nghe nói Hoàng thượng đồng ý Ôn tài nhân dời cung, đều đưa hạ lễ tới Trường Tín cung, nói vậy Ôn tài nhân hôm nay cũng đủ bận rộn."
Dung Tiễn động mi tâm.
Tuy rằng bất mãn nàng vì ứng phó với những phi tần kia không tới tạ ơn, nhưng rốt cuộc sắc mặt vẫn đẹp hơn một chút.
Sau một lúc lâu, hắn hừ lạnh một tiếng, chỉ vào món măng hầm trên bàn vừa mới cảm thấy chướng mắt đến mức thiếu chút nữa đã khiến người ta bưng xuống nói: "Đưa cái này đến cung Trường Tín!"
An Thuận: 'Thịnh sủng quá!'
Trường Tín cung.
Nhìn măng hầm gần như giống hệt tối hôm qua, Ôn Yểu nghi ngờ cả ngày, mệt mỏi: "??"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro