[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 7
2024-09-11 22:42:10
Diệp Tài nhân hiểu rõ trong lòng, đứng dậy nói: "Thưa hoàng thượng, thưa Tuệ phi nương nương, vừa rồi các tần thiếp thấy Ôn muội muội mới tới bộ dáng mỹ miều, sinh lòng vui mừng, nên lôi kéo nàng hỏi chút phong tục trong tộc bọn họ.”
Ôn Yểu mắt nhìn mũi nhìn tâm, đang yên lặng làm rùa đen rụt đầu giả vờ mình không tồn tại: "?"
Thế này cũng có thể kéo tới nàng?
Không kịp ngẫm lại, nàng ổn định tinh thần vội vàng đứng lên đáp lời: "Thưa Hoàng Thượng, vừa rồi thần thiếp cùng các vị tỷ tỷ nói chút phong tục trong tộc, tộc Sa Lợi mặc dù giỏi ca múa, nhưng thần thiếp là một kẻ ngu ngốc, vẫn luôn không học được, mong Hoàng Thượng cùng các vị tỷ tỷ chớ chê cười tần thiếp mới đúng......”
Trên đường tới, nàng đã lần nữa nhắc nhở chính mình, phải khiêm tốn, không nên làm náo động.
Nhưng Diệp ài Nhân đã nói lời nói đến nước này, nàng nếu không kịp nói rõ ràng trước khi các nàng đẩy nàng ra khiêu vũ, có thể đâm lao phải theo lao.
Diệp Tài Nhân cũng không nghĩ tới nàng ta vừa dứt lời Ôn Yểu cũng đã đứng lên nói rõ nàng không biết khiêu vũ với hoàng thượng.
Chẳng lẽ nàng mới vừa vào cung đã biết Hoàng thượng xưa nay không thích chủ động mời sủng?
Nghĩ như vậy, nàng ta cười nhìn Ôn Yểu một cái, thấy nàng đỏ mặt, vẻ mặt xấu hổ cúi đầu... Chẳng lẽ thật sự không biết khiêu vũ?
Xì.
Khóe miệng Diệp Tài Nhân nhếch lên một tia khinh bỉ, vậy mà thật sự có nữ tử không biết khiêu vũ? Vẫn là nữ tử hiến tiến cung!
Nghe được tiếng lòng của mọi người hoặc khinh bỉ hoặc vui sướng khi người gặp họa, Dung Tiễn vất vả lắm hòa hoãn vài phần sắc mặt, lần nữa căng thẳng lên.
Đầu Ôn Yểu cũng không dám ngẩng lên, cố gắng nghẹn đỏ mặt, làm ra mười hai vạn phần xấu hổ.
Nàng vừa giả bộ, vừa nói thầm trong lòng:
Không nói đến nàng không biết khiêu vũ, cho dù biết khiêu vũ, thân thể sắp rã rời này cũng không nhảy được... Mệt mỏi quá...
Dung Tiễn sắc mặt âm tình bất định nhíu mày, vừa muốn cho nàng ngồi xuống, chợt nghe thấy giọng nói mềm mại kia lại đang lải nhải cằn nhằn: Cũng không biết Hoàng Thượng trông như thế nào, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Thượng, có nên ngẩng đầu liếc mắt một cái hay không? Có nên hay không?
Mặc dù không nhìn thấy mặt nàng, nhưng dựa vào mấy tiếng này, cũng có thể tưởng tượng được nàng đang vội vàng, rối rắm đến mức nào.
Dung Tiễn đột nhiên hăng hái.
Hắn thay đổi tư thế, tay khoát lên tay vịn, như cười như không nhìn Ôn Yểu đứng ở đằng kia còn đang thì thầm ở đáy lòng.
Vốn Tuệ phi đề cập đến hắn cũng không có ý định đến, nhưng nghĩ nghĩ, Ôn thị tiến cung ba ngày, hắn còn chưa từng gặp, liền gật đầu, muốn nhìn xem Sa Lợi vương rốt cuộc đưa cho hắn người như thế nào tiến cung, nàng có mang theo mục đích gì hay không...
Ôn Yểu vẫn cúi đầu, gì cũng không biết, ngay khi nàng do dự đứng lâu như vậy là nên thỉnh chỉ ngồi xuống hay là lén lút ngồi xuống, đột nhiên phát giác, trong đình không biết từ lúc nào đã lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Không ai nói chuyện, không ai động tác, giống như là đột nhiên bị dừng lại.
Bầu không khí so với vừa rồi còn nghẹt thở hơn, còn khẩn trương hơn.
Bất an dưới đáy lòng lan tràn, nàng do dự một hồi lâu, cuối cùng cắn răng một cái, ngẩng đầu lên.
Vốn nàng chỉ muốn nhìn xem trong đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nào mà tất cả mọi người không nói lời nào cũng không có động tĩnh, kết quả vừa ngẩng đầu đã đối diện với một đôi con ngươi thâm thúy lạnh lẫm.
Ôn Yểu: "......”
Ôn Yểu mắt nhìn mũi nhìn tâm, đang yên lặng làm rùa đen rụt đầu giả vờ mình không tồn tại: "?"
Thế này cũng có thể kéo tới nàng?
Không kịp ngẫm lại, nàng ổn định tinh thần vội vàng đứng lên đáp lời: "Thưa Hoàng Thượng, vừa rồi thần thiếp cùng các vị tỷ tỷ nói chút phong tục trong tộc, tộc Sa Lợi mặc dù giỏi ca múa, nhưng thần thiếp là một kẻ ngu ngốc, vẫn luôn không học được, mong Hoàng Thượng cùng các vị tỷ tỷ chớ chê cười tần thiếp mới đúng......”
Trên đường tới, nàng đã lần nữa nhắc nhở chính mình, phải khiêm tốn, không nên làm náo động.
Nhưng Diệp ài Nhân đã nói lời nói đến nước này, nàng nếu không kịp nói rõ ràng trước khi các nàng đẩy nàng ra khiêu vũ, có thể đâm lao phải theo lao.
Diệp Tài Nhân cũng không nghĩ tới nàng ta vừa dứt lời Ôn Yểu cũng đã đứng lên nói rõ nàng không biết khiêu vũ với hoàng thượng.
Chẳng lẽ nàng mới vừa vào cung đã biết Hoàng thượng xưa nay không thích chủ động mời sủng?
Nghĩ như vậy, nàng ta cười nhìn Ôn Yểu một cái, thấy nàng đỏ mặt, vẻ mặt xấu hổ cúi đầu... Chẳng lẽ thật sự không biết khiêu vũ?
Xì.
Khóe miệng Diệp Tài Nhân nhếch lên một tia khinh bỉ, vậy mà thật sự có nữ tử không biết khiêu vũ? Vẫn là nữ tử hiến tiến cung!
Nghe được tiếng lòng của mọi người hoặc khinh bỉ hoặc vui sướng khi người gặp họa, Dung Tiễn vất vả lắm hòa hoãn vài phần sắc mặt, lần nữa căng thẳng lên.
Đầu Ôn Yểu cũng không dám ngẩng lên, cố gắng nghẹn đỏ mặt, làm ra mười hai vạn phần xấu hổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng vừa giả bộ, vừa nói thầm trong lòng:
Không nói đến nàng không biết khiêu vũ, cho dù biết khiêu vũ, thân thể sắp rã rời này cũng không nhảy được... Mệt mỏi quá...
Dung Tiễn sắc mặt âm tình bất định nhíu mày, vừa muốn cho nàng ngồi xuống, chợt nghe thấy giọng nói mềm mại kia lại đang lải nhải cằn nhằn: Cũng không biết Hoàng Thượng trông như thế nào, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Thượng, có nên ngẩng đầu liếc mắt một cái hay không? Có nên hay không?
Mặc dù không nhìn thấy mặt nàng, nhưng dựa vào mấy tiếng này, cũng có thể tưởng tượng được nàng đang vội vàng, rối rắm đến mức nào.
Dung Tiễn đột nhiên hăng hái.
Hắn thay đổi tư thế, tay khoát lên tay vịn, như cười như không nhìn Ôn Yểu đứng ở đằng kia còn đang thì thầm ở đáy lòng.
Vốn Tuệ phi đề cập đến hắn cũng không có ý định đến, nhưng nghĩ nghĩ, Ôn thị tiến cung ba ngày, hắn còn chưa từng gặp, liền gật đầu, muốn nhìn xem Sa Lợi vương rốt cuộc đưa cho hắn người như thế nào tiến cung, nàng có mang theo mục đích gì hay không...
Ôn Yểu vẫn cúi đầu, gì cũng không biết, ngay khi nàng do dự đứng lâu như vậy là nên thỉnh chỉ ngồi xuống hay là lén lút ngồi xuống, đột nhiên phát giác, trong đình không biết từ lúc nào đã lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Không ai nói chuyện, không ai động tác, giống như là đột nhiên bị dừng lại.
Bầu không khí so với vừa rồi còn nghẹt thở hơn, còn khẩn trương hơn.
Bất an dưới đáy lòng lan tràn, nàng do dự một hồi lâu, cuối cùng cắn răng một cái, ngẩng đầu lên.
Vốn nàng chỉ muốn nhìn xem trong đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nào mà tất cả mọi người không nói lời nào cũng không có động tĩnh, kết quả vừa ngẩng đầu đã đối diện với một đôi con ngươi thâm thúy lạnh lẫm.
Ôn Yểu: "......”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro