[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 8
2024-09-11 22:42:10
Hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Cứ nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhận thức này khiến đầu óc Ôn Yểu trống rỗng.
Tất cả cảm giác đều chỉ rơi vào trên người nam nhân tóc đen ngọc quan trước mắt này, khuôn mặt lạnh lùng, giữa hai lông mày bọc lệ khí và lạnh lùng.
Hắn ngồi ở phía trên, sau lưng là sóng xanh dập dờn mặt hồ, rõ ràng là ngày xuân ấm áp, trước mặt lại đánh tới hàn ý khiến sống lưng nàng ớn lạnh.
Nhất là cặp mắt kia, cực đen cực trầm, sâu không thấy đáy, như là liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu người.
Nàng giật mình, nhất thời quên mất phản ứng.
Dung Tiễn nhìn nữ nhân dung nhan thanh nhã này, giống như là choáng váng ngơ ngác nhìn mình, đáy mắt đen kịt dâng lên một tia tìm tòi nghiên cứu.
Không đợi hắn mở miệng, gian đình yên tĩnh một lát lại ồn ào lên.
‘Hoàng thượng coi trọng Ôn Yểu sao?’
‘Đã lọt vào mắt hoàng thượng rồi sao? Quả nhiên là hồ ly tinh của bộ lạc man di!’
‘Phần ân sủng đầu tiên phải rơi xuống trên người một nữ tử ngoại tộc... Không phải là bộ dạng yêu mị chút thôi sao, rốt cuộc tốt chỗ nào?’
‘Hừ, Ôn tài nhân này, nhìn ôn uyển nhát gan, tâm cơ thế mà sâu như vậy, thật sự là coi thường nàng ta!’
‘Cho rằng có vài phần tư sắc, là có thể trắng trợn quyến rũ Hoàng thượng?’
……
Sắc mặt Dung Tiễn nhất thời trầm xuống, lông mày cũng nhiễm không kiên nhẫn.
Nhìn Dung Tiễn trong nháy mắt liền biến sắc mặt, Ôn Yểu: "......”
‘Hoàng thượng quả nhiên tức giận!’
‘To gan lớn mật, cũng dám nhìn thẳng long nhan Thánh Thượng như thế!’
‘Hừ, đồ man di cho rằng có vài phần tư sắc là có thể tùy ý làm bậy, chọc giận thiên tử sao?’
‘Chậc, đáng tiếc, khuôn mặt đẹp như vậy......’
‘Hừ, thật là thống khoái.’
Nghe tiếng lòng của những phi tần này, ánh mắt Dung Tiễn càng ngày càng trầm, mặt mày không kiên nhẫn cũng càng ngày càng đậm, chút tìm tòi nghiên cứu vừa mới dâng lên kia cũng bị những lời này vọt đến không còn một mảnh.
“Ngồi đi." Hắn khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sa Lợi đường xá xa, nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, hắn đứng dậy: "Bãi giá." Thay vì nghe các nàng lòng mang ý xấu, còn không bằng trở về phê tấu chương, sao hôm nay hắn lại gật đầu tới đây?
Vừa nghe Hoàng thượng muốn đi, mọi người lập tức hành lễ cung tiễn.
Ôn Yểu phục hồi tinh thần, cũng hành lễ theo mọi người.
“Cung tiễn Hoàng Thượng.”
Một trận gió mang theo mùi gỗ lạnh, lay động sợi tóc ấm áp, gãi ở bên mặt có hơi ngứa, nàng cúi đầu, lông mày động đậy, lòng tràn đầy khó hiểu.
‘Tức giận? Tại sao? Không khỏe à? Hay không nghỉ ngơi tốt?’
Dung Tiễn mới vừa bước ra khỏi đình, ngay tại trong một đống thanh âm không vui, nghe được mấy câu này, cặp con ngươi đen kịt kia híp lại, ngược lại giảm vài phần phiền não.
Sa Lợi Vương xem như thức thời.
Ôn Yểu vào lúc Dung Tiễn đi xa, mới được Thu Văn đỡ đứng lên, trong nháy mắt đứng dậy, vừa vặn nhìn thấy Dung Tiễn chuyển qua hành lang gấp khúc, ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt sắc bén của hắn, lạnh lùng lại cao ngạo, vừa mới đối mặt, chỉ cảm thấy khí thế bức người, mà sườn mặt này lại hoảng hốt cho nàng một loại cảm giác tiêu điều.
Còn không đợi nàng nghiên cứu kỹ, thân ảnh kia đã biến mất trong tầm mắt.
Nàng hạ tâm thần, cảm thấy mình đại khái là quá mệt mỏi, nhìn hoa mắt.
Lại ngồi xuống ghế mềm, trái tim Ôn Yểu vẫn treo lơ lửng giữa không trung, mới xem như rơi xuống chỗ thật.
Xem như đã qua cửa khiêu vũ rồi.
Cứ nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhận thức này khiến đầu óc Ôn Yểu trống rỗng.
Tất cả cảm giác đều chỉ rơi vào trên người nam nhân tóc đen ngọc quan trước mắt này, khuôn mặt lạnh lùng, giữa hai lông mày bọc lệ khí và lạnh lùng.
Hắn ngồi ở phía trên, sau lưng là sóng xanh dập dờn mặt hồ, rõ ràng là ngày xuân ấm áp, trước mặt lại đánh tới hàn ý khiến sống lưng nàng ớn lạnh.
Nhất là cặp mắt kia, cực đen cực trầm, sâu không thấy đáy, như là liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu người.
Nàng giật mình, nhất thời quên mất phản ứng.
Dung Tiễn nhìn nữ nhân dung nhan thanh nhã này, giống như là choáng váng ngơ ngác nhìn mình, đáy mắt đen kịt dâng lên một tia tìm tòi nghiên cứu.
Không đợi hắn mở miệng, gian đình yên tĩnh một lát lại ồn ào lên.
‘Hoàng thượng coi trọng Ôn Yểu sao?’
‘Đã lọt vào mắt hoàng thượng rồi sao? Quả nhiên là hồ ly tinh của bộ lạc man di!’
‘Phần ân sủng đầu tiên phải rơi xuống trên người một nữ tử ngoại tộc... Không phải là bộ dạng yêu mị chút thôi sao, rốt cuộc tốt chỗ nào?’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘Hừ, Ôn tài nhân này, nhìn ôn uyển nhát gan, tâm cơ thế mà sâu như vậy, thật sự là coi thường nàng ta!’
‘Cho rằng có vài phần tư sắc, là có thể trắng trợn quyến rũ Hoàng thượng?’
……
Sắc mặt Dung Tiễn nhất thời trầm xuống, lông mày cũng nhiễm không kiên nhẫn.
Nhìn Dung Tiễn trong nháy mắt liền biến sắc mặt, Ôn Yểu: "......”
‘Hoàng thượng quả nhiên tức giận!’
‘To gan lớn mật, cũng dám nhìn thẳng long nhan Thánh Thượng như thế!’
‘Hừ, đồ man di cho rằng có vài phần tư sắc là có thể tùy ý làm bậy, chọc giận thiên tử sao?’
‘Chậc, đáng tiếc, khuôn mặt đẹp như vậy......’
‘Hừ, thật là thống khoái.’
Nghe tiếng lòng của những phi tần này, ánh mắt Dung Tiễn càng ngày càng trầm, mặt mày không kiên nhẫn cũng càng ngày càng đậm, chút tìm tòi nghiên cứu vừa mới dâng lên kia cũng bị những lời này vọt đến không còn một mảnh.
“Ngồi đi." Hắn khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sa Lợi đường xá xa, nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, hắn đứng dậy: "Bãi giá." Thay vì nghe các nàng lòng mang ý xấu, còn không bằng trở về phê tấu chương, sao hôm nay hắn lại gật đầu tới đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nghe Hoàng thượng muốn đi, mọi người lập tức hành lễ cung tiễn.
Ôn Yểu phục hồi tinh thần, cũng hành lễ theo mọi người.
“Cung tiễn Hoàng Thượng.”
Một trận gió mang theo mùi gỗ lạnh, lay động sợi tóc ấm áp, gãi ở bên mặt có hơi ngứa, nàng cúi đầu, lông mày động đậy, lòng tràn đầy khó hiểu.
‘Tức giận? Tại sao? Không khỏe à? Hay không nghỉ ngơi tốt?’
Dung Tiễn mới vừa bước ra khỏi đình, ngay tại trong một đống thanh âm không vui, nghe được mấy câu này, cặp con ngươi đen kịt kia híp lại, ngược lại giảm vài phần phiền não.
Sa Lợi Vương xem như thức thời.
Ôn Yểu vào lúc Dung Tiễn đi xa, mới được Thu Văn đỡ đứng lên, trong nháy mắt đứng dậy, vừa vặn nhìn thấy Dung Tiễn chuyển qua hành lang gấp khúc, ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt sắc bén của hắn, lạnh lùng lại cao ngạo, vừa mới đối mặt, chỉ cảm thấy khí thế bức người, mà sườn mặt này lại hoảng hốt cho nàng một loại cảm giác tiêu điều.
Còn không đợi nàng nghiên cứu kỹ, thân ảnh kia đã biến mất trong tầm mắt.
Nàng hạ tâm thần, cảm thấy mình đại khái là quá mệt mỏi, nhìn hoa mắt.
Lại ngồi xuống ghế mềm, trái tim Ôn Yểu vẫn treo lơ lửng giữa không trung, mới xem như rơi xuống chỗ thật.
Xem như đã qua cửa khiêu vũ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro