[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng
Bồn Tắm 4
2024-10-16 09:48:41
Phối hợp với mấy động tác khoa tay múa chân của nàng, cũng không biết nàng nói cả một câu dài và phức tạp như này trong một lần, con rắn có thể hiểu được mấy phần.
Đại xà quấn lấy nàng, đặt nàng ở bên bờ hồ cách xa mặt nước.
Sơ Niệm lập tức ngồi xổm xuống, cuộn tròn thân mình thành quả bóng, ngồi im như con chim cút.
Quần áo của nàng vẫn còn ở bờ hồ đấy!
Con rắn có vẻ thấy khó hiểu trước phản ứng của nàng, chỉ dùng thân mình ngăn cách nàng với mặt nước, như thể không muốn nàng đến gần hồ nước kia nữa.
Sơ Niệm không dám đứng dậy, ôm đầu gối, dùng đầu chỉ về phía quần áo: "Quần áo."
Con rắn không hiểu quần áo là cái gì nên, chắc chắn nó chưa từng mặc bao giờ.
Sơ Niệm chỉ có thể đưa một tay ra chỉ chỉ vào quần áo bên bờ nước, sau đó chỉ chỉ vào cơ thể mình: "Quần áo ta mặc gọi là quần áo. Quần áo trên người ta, ở bên bờ nước, là quần áo do ta đặt ở đó." ."
Lần này, con rắn cái hiểu cái không, động đậy đuôi, móc đống đồ vật, sau đó duỗi đuôi đến gần Sơ Niệm, giống như muốn cuộn cả bộ quần áo của Sơ Niệm và Sơ Niệm lại cùng nhau rồi đưa ra bên ngoài.
Cảm giác vảy dính trên người vẫn chưa tan đi, Sơ Niệm sợ con rắn thật sự đem nàng ra ngoài, nên vội vàng đứng dậy, lắc đầu hét lớn: “Ta có thể tự mình đi ra ngoài.”
Động tác của con rắn dừng lại. Sơ Niệm nhân cơ hội đi lấy quần áo của mình, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống, từ trong đống quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng rồi mặc vào.
Chiếc áo sơ mi trắng rất dài, có thể che đi một phần đùi của Sơ Niệm.
Lúc này nàng mới đứng dậy, ôm bộ quần áo khác trong ngực rồi chạy ra khỏi hồ nước ở trong hang.
Vừa ra được bên ngoài, Sơ Niệm chọn ra vài cành dày hơn trong đống cành cây, đặt ở cửa hang, nơi có thể phơi nắng, để quần áo của mình lên trên đó, hài lòng phủi tay, rồi nói: “Đại công cáo thành*.”
*Đại công cáo thành: việc lớn đã thành
Bản thân nàng cũng đứng ở cửa hang, muốn hong khô áo sơ mi và tóc của mình càng sớm càng tốt.
Sau khi mặt trời lặn xuống, nhiệt độ không khí cũng giảm. Để cơ thể ẩm ướt cả đêm sẽ có nguy cơ bị cảm lạnh phát sốt, ở đây không có thuốc cảm cho nàng uống, nên nàng phải trân trọng cơ thể của mình.
Trong khi làm những việc này, con rắn cứ ở cách đó không xa nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt chưa hề di chuyển sang chỗ khác.
Bị nhìn chằm chằm một hồi lâu, Sơ Niệm cảm thấy không được tự nhiên, dịch sang bên cạnh, tìm một chỗ thoải mái có ánh nắng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đại xà quấn lấy nàng, đặt nàng ở bên bờ hồ cách xa mặt nước.
Sơ Niệm lập tức ngồi xổm xuống, cuộn tròn thân mình thành quả bóng, ngồi im như con chim cút.
Quần áo của nàng vẫn còn ở bờ hồ đấy!
Con rắn có vẻ thấy khó hiểu trước phản ứng của nàng, chỉ dùng thân mình ngăn cách nàng với mặt nước, như thể không muốn nàng đến gần hồ nước kia nữa.
Sơ Niệm không dám đứng dậy, ôm đầu gối, dùng đầu chỉ về phía quần áo: "Quần áo."
Con rắn không hiểu quần áo là cái gì nên, chắc chắn nó chưa từng mặc bao giờ.
Sơ Niệm chỉ có thể đưa một tay ra chỉ chỉ vào quần áo bên bờ nước, sau đó chỉ chỉ vào cơ thể mình: "Quần áo ta mặc gọi là quần áo. Quần áo trên người ta, ở bên bờ nước, là quần áo do ta đặt ở đó." ."
Lần này, con rắn cái hiểu cái không, động đậy đuôi, móc đống đồ vật, sau đó duỗi đuôi đến gần Sơ Niệm, giống như muốn cuộn cả bộ quần áo của Sơ Niệm và Sơ Niệm lại cùng nhau rồi đưa ra bên ngoài.
Cảm giác vảy dính trên người vẫn chưa tan đi, Sơ Niệm sợ con rắn thật sự đem nàng ra ngoài, nên vội vàng đứng dậy, lắc đầu hét lớn: “Ta có thể tự mình đi ra ngoài.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Động tác của con rắn dừng lại. Sơ Niệm nhân cơ hội đi lấy quần áo của mình, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống, từ trong đống quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng rồi mặc vào.
Chiếc áo sơ mi trắng rất dài, có thể che đi một phần đùi của Sơ Niệm.
Lúc này nàng mới đứng dậy, ôm bộ quần áo khác trong ngực rồi chạy ra khỏi hồ nước ở trong hang.
Vừa ra được bên ngoài, Sơ Niệm chọn ra vài cành dày hơn trong đống cành cây, đặt ở cửa hang, nơi có thể phơi nắng, để quần áo của mình lên trên đó, hài lòng phủi tay, rồi nói: “Đại công cáo thành*.”
*Đại công cáo thành: việc lớn đã thành
Bản thân nàng cũng đứng ở cửa hang, muốn hong khô áo sơ mi và tóc của mình càng sớm càng tốt.
Sau khi mặt trời lặn xuống, nhiệt độ không khí cũng giảm. Để cơ thể ẩm ướt cả đêm sẽ có nguy cơ bị cảm lạnh phát sốt, ở đây không có thuốc cảm cho nàng uống, nên nàng phải trân trọng cơ thể của mình.
Trong khi làm những việc này, con rắn cứ ở cách đó không xa nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt chưa hề di chuyển sang chỗ khác.
Bị nhìn chằm chằm một hồi lâu, Sơ Niệm cảm thấy không được tự nhiên, dịch sang bên cạnh, tìm một chỗ thoải mái có ánh nắng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro