[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng
Sự Tò Mò Của Co...
2024-10-16 09:48:41
Sau đó, đại xà linh hoạt dùng đuôi của mình cuộn một miếng thịt, cạy miệng nàng ra để nhét vào.
Mùi tanh của thịt sống tiến vào trong miệng, nàng phun ra theo bản năng.
Lâu rồi không được ăn nên dạ dày nàng đang râm rỉ, giờ đây phun cái này ra, dạ dày của nàng dâng lên cảm giác chua xót.
Đến lúc nàng không còn sức ói ra nữa, nàng chỉ có thể mềm nhũn cả người nằm sấp ở đó, bắt đầu suy nghĩ.
Chuỗi hành động của đại xà cho thấy rằng dù là con dê kia hay là con thú nhỏ màu trắng bị cắt nhỏ này, thực ra đại xà đang bắt cho nàng ăn. Lúc nàng khó chịu muốn ói thì đại xà cũng ở bên cạnh bảo vệ.
Điều này quả thật trái với lẽ thường, đi ngược lại với nguyên tắc của động vật ăn thịt.
Nhưng dù là thế nào đi chăng nữa, đến bây giờ đại xà vẫn chưa ăn thịt nàng, đây là tình hình tốt.
Thấy cuối cùng nàng cũng yên tĩnh lại, đại xà lại cuộn miếng thịt lên lần nữa, bắt đầu đưa một vòng cho nàng ăn.
Sơ Niệm hoảng sợ bò dậy, lắc đầu thốt lên: "Ta không ăn thứ này, đừng có đút cho ta."
Không biết là có phải do động tác của nàng khiến đại xà hiểu ra hay không mà nó lại dừng lại.
Sơ Niệm cảm thấy chắc mình điên rồi, thế mà nàng lại định giao tiếp với một con rắn cơ đấy.
Nàng mở ba lô của mình rồi lấy bánh mì bên trong ra, xé một miếng bỏ vào trong miệng rồi nhai kỹ nuốt xuống, đối mặt với cặp mắt lạnh như băng nói: "Ta là người ăn đồ ăn chín."
Nàng chỉ vào miếng thịt sống kia, lắc đầu nói: "Đây là đồ sống, ta không ăn."
Không biết đại xà có nghe hiểu hay không, nhưng nó không tiếp tục cưỡng ép đút đồ ăn cho nàng nữa mà tự nuốt miếng thịt đó xuống. Chuyện này khiến Sơ Niệm thở hổn hển, đồng thời nàng bắt đầu rầu rĩ.
Bây giờ nàng chỉ còn bảy miếng bánh mì, một gói bánh quy, trong chai còn một phần ba chai nước. Nếu không ăn thịt sống, không đi xuống vách đá được thì dù đại xà không ăn nàng, nàng cũng chẳng sống nổi.
Sơ Niệm chậm rãi nuốt bánh mì, ăn xong hai miếng rồi đứng lên, uống thêm hai hớp nước. Nay đang thiếu đồ ăn, nàng không biết liệu mình sẽ bị nhốt ở đây bao lâu nên phải tiết kiệm thôi.
Ăn xong, Sơ Niệm bắt đầu cẩn thận quan sát đại xà, nó rất to, một con dê và con vật nhỏ kia cũng không khiến bụng nó gồ lên. Nó cũng rất dài, nàng không ước lượng được chiều dài cụ thể của nó. Hơn nữa nó cũng rất nhạy bén, thậm chí cái đuôi kia còn có thể dùng dao cắt thịt nữa.
Thậm chí nó rất thông minh, có thể hiểu được ý nghĩa của mấy hành động khoa tay múa chân của Sơ Niệm.
Nếu đây là con vật mà nàng nhìn thấy trong phim phóng sự thì có lẽ Sơ Niệm sẽ ca ngợi thiên nhiên thật thần kỳ.
Nhưng với tình hình bây giờ, nàng đối mặt với con quái vật như thế này, Sơ Niệm chỉ cảm thấy sợ là mình gặp phải con yêu quái thành tinh rồi thôi.
Nhìn thấy nàng ăn xong, đại xà vây quanh nàng mấy vòng, dùng cái đuôi của mình nhẹ nhàng quấn vào cổ tay của nàng, lạnh buốt như đang đeo khoăn kim loại vậy.
Sơ Niệm cực kỳ khó chịu nhưng không dám nhúc nhích chút nào.
Nàng để con rắn tự do liếm lưỡi trên mặt mình giống như con chó lớn đầy nhiệt tình vậy.
Cuối cùng, lưỡi nó rời khỏi mặt nàng, cơ thể của nàng bị đuôi rắn cuộn lại, dẫn tới chỗ sâu trong hang động.
Đại xà bất động hồi lâu, ý nghĩ đầu tiên của nàng là mình bị mắc kẹt giữa vòng vây của những con rắn giống như một cuộn muỗi đốt, đầu của đại xà nằm ngay cạnh cơ thể nàng, còn đại xà lại nằm bất động. Hương thơm trong trẻo và thơm ngon đang lan tỏa quanh nàng.
Thông thường, nếu một con rắn quấn quanh một con vật, mục đích tự nhiên của nó là làm cho nó mất sức, vùng vẫy rồi nuốt chửng.
Nhưng mặc dù đại xà quấn quanh người nàng nhưng nó lại không dùng sức chút nào, Sơ Niệm không khỏi đoán xem liệu đại xà có quấn lấy nàng mà ngủ quên hay không.
Sơ Niệm đã hôn mê hơn mười tiếng, hiện tại vẫn bị con rắn chiếm hữu quấn lấy nên không thấy buồn ngủ chút nào, nàng chỉ có thể cứng người không nhúc nhích như thế.
Nàng không biết rốt cuộc đại xà giữ mình lại là vì cái gì.
Nhưng nàng biết mình nhất định phải trốn đi.
Không biết đại xà đã ngủ bao lâu, cuối cùng nó cũng buông Sơ Niệm ra. Sơ Niệm vẫn duy trì chiến lược giả chết, nhắm mắt lại thở đều.
Lúc nhận ra mình đã được đặt xuống đất, đợi một lát nữa, sau khi chắc chắn trong sơn động không còn bất kỳ âm thanh nào, Sơ Niệm mới mở mắt ra, dò xét tính ngồi dậy.
Lúc ngủ, nàng nghe được tiếng nước nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Điều này khiến nàng to gan suy đoán rằng có lẽ ngoài trừ vách núi kia ra vẫn còn một cửa ra khác, ngay ở bên kia dòng suối.
Nàng nắm chặt dây đeo vai của ba lô, thầm khích lệ bản thân và quyết định tìm xem tiếng nước ở đâu.
Đường vào trong động không rõ ràng, Sơ Niệm cứ cẩn thận bám vào tường mà đi.
Đi được khoảng mười phút, nàng thực sự nhìn thấy làn nước lấp lánh trong khung cảnh mờ ảo.
Bên trong sơn động có một hồ nước, bởi vì quá tối nên nàng không thấy rõ hồ nước lớn cỡ nào, nhưng có nước thì có hy vọng, ít nhất nàng sẽ không bị chết khát.
Sơ Niệm uống cạn sạch chai nước của mình rồi lại hài lòng rót đầy chai, lúc này nàng mới bỏ chai nước đã đầy của mình vào ba lô, muốn tìm xem có cửa ra ở đây không.
Nàng nhặt một hòn đá nhỏ ném vào trong nước, bịch một tiếng bọt nước không ngừng văng lên. Điều này nói ra đầm nước rất sâu, ít nhất không phải độ sâu mà nàng nhào đến được, huống chi còn không thấy rõ rốt cuộc hồ nước lớn cỡ nào.
Sơ Niệm rút đôi chân muốn bước vào hồ nước về, việc nhìn xem bên kia hồ nước dường như là chuyện không thể.
Nàng đành phải thất vọng trở về, tránh để đại xà không thấy mình lại tức giận.
Nhưng nàng không biết rằng sau khi mình rời đi, trong hồ nước nhô ra một cái đầu rắn thật to đang nhìn về phía bóng dáng nàng rời đi.
Còn cục đá mà nàng vừa ném xuống ấy vừa hay rơi trúng đầu con rắn.
Đại xà đầy tò mò nhìn về phía nàng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mùi tanh của thịt sống tiến vào trong miệng, nàng phun ra theo bản năng.
Lâu rồi không được ăn nên dạ dày nàng đang râm rỉ, giờ đây phun cái này ra, dạ dày của nàng dâng lên cảm giác chua xót.
Đến lúc nàng không còn sức ói ra nữa, nàng chỉ có thể mềm nhũn cả người nằm sấp ở đó, bắt đầu suy nghĩ.
Chuỗi hành động của đại xà cho thấy rằng dù là con dê kia hay là con thú nhỏ màu trắng bị cắt nhỏ này, thực ra đại xà đang bắt cho nàng ăn. Lúc nàng khó chịu muốn ói thì đại xà cũng ở bên cạnh bảo vệ.
Điều này quả thật trái với lẽ thường, đi ngược lại với nguyên tắc của động vật ăn thịt.
Nhưng dù là thế nào đi chăng nữa, đến bây giờ đại xà vẫn chưa ăn thịt nàng, đây là tình hình tốt.
Thấy cuối cùng nàng cũng yên tĩnh lại, đại xà lại cuộn miếng thịt lên lần nữa, bắt đầu đưa một vòng cho nàng ăn.
Sơ Niệm hoảng sợ bò dậy, lắc đầu thốt lên: "Ta không ăn thứ này, đừng có đút cho ta."
Không biết là có phải do động tác của nàng khiến đại xà hiểu ra hay không mà nó lại dừng lại.
Sơ Niệm cảm thấy chắc mình điên rồi, thế mà nàng lại định giao tiếp với một con rắn cơ đấy.
Nàng mở ba lô của mình rồi lấy bánh mì bên trong ra, xé một miếng bỏ vào trong miệng rồi nhai kỹ nuốt xuống, đối mặt với cặp mắt lạnh như băng nói: "Ta là người ăn đồ ăn chín."
Nàng chỉ vào miếng thịt sống kia, lắc đầu nói: "Đây là đồ sống, ta không ăn."
Không biết đại xà có nghe hiểu hay không, nhưng nó không tiếp tục cưỡng ép đút đồ ăn cho nàng nữa mà tự nuốt miếng thịt đó xuống. Chuyện này khiến Sơ Niệm thở hổn hển, đồng thời nàng bắt đầu rầu rĩ.
Bây giờ nàng chỉ còn bảy miếng bánh mì, một gói bánh quy, trong chai còn một phần ba chai nước. Nếu không ăn thịt sống, không đi xuống vách đá được thì dù đại xà không ăn nàng, nàng cũng chẳng sống nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Niệm chậm rãi nuốt bánh mì, ăn xong hai miếng rồi đứng lên, uống thêm hai hớp nước. Nay đang thiếu đồ ăn, nàng không biết liệu mình sẽ bị nhốt ở đây bao lâu nên phải tiết kiệm thôi.
Ăn xong, Sơ Niệm bắt đầu cẩn thận quan sát đại xà, nó rất to, một con dê và con vật nhỏ kia cũng không khiến bụng nó gồ lên. Nó cũng rất dài, nàng không ước lượng được chiều dài cụ thể của nó. Hơn nữa nó cũng rất nhạy bén, thậm chí cái đuôi kia còn có thể dùng dao cắt thịt nữa.
Thậm chí nó rất thông minh, có thể hiểu được ý nghĩa của mấy hành động khoa tay múa chân của Sơ Niệm.
Nếu đây là con vật mà nàng nhìn thấy trong phim phóng sự thì có lẽ Sơ Niệm sẽ ca ngợi thiên nhiên thật thần kỳ.
Nhưng với tình hình bây giờ, nàng đối mặt với con quái vật như thế này, Sơ Niệm chỉ cảm thấy sợ là mình gặp phải con yêu quái thành tinh rồi thôi.
Nhìn thấy nàng ăn xong, đại xà vây quanh nàng mấy vòng, dùng cái đuôi của mình nhẹ nhàng quấn vào cổ tay của nàng, lạnh buốt như đang đeo khoăn kim loại vậy.
Sơ Niệm cực kỳ khó chịu nhưng không dám nhúc nhích chút nào.
Nàng để con rắn tự do liếm lưỡi trên mặt mình giống như con chó lớn đầy nhiệt tình vậy.
Cuối cùng, lưỡi nó rời khỏi mặt nàng, cơ thể của nàng bị đuôi rắn cuộn lại, dẫn tới chỗ sâu trong hang động.
Đại xà bất động hồi lâu, ý nghĩ đầu tiên của nàng là mình bị mắc kẹt giữa vòng vây của những con rắn giống như một cuộn muỗi đốt, đầu của đại xà nằm ngay cạnh cơ thể nàng, còn đại xà lại nằm bất động. Hương thơm trong trẻo và thơm ngon đang lan tỏa quanh nàng.
Thông thường, nếu một con rắn quấn quanh một con vật, mục đích tự nhiên của nó là làm cho nó mất sức, vùng vẫy rồi nuốt chửng.
Nhưng mặc dù đại xà quấn quanh người nàng nhưng nó lại không dùng sức chút nào, Sơ Niệm không khỏi đoán xem liệu đại xà có quấn lấy nàng mà ngủ quên hay không.
Sơ Niệm đã hôn mê hơn mười tiếng, hiện tại vẫn bị con rắn chiếm hữu quấn lấy nên không thấy buồn ngủ chút nào, nàng chỉ có thể cứng người không nhúc nhích như thế.
Nàng không biết rốt cuộc đại xà giữ mình lại là vì cái gì.
Nhưng nàng biết mình nhất định phải trốn đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết đại xà đã ngủ bao lâu, cuối cùng nó cũng buông Sơ Niệm ra. Sơ Niệm vẫn duy trì chiến lược giả chết, nhắm mắt lại thở đều.
Lúc nhận ra mình đã được đặt xuống đất, đợi một lát nữa, sau khi chắc chắn trong sơn động không còn bất kỳ âm thanh nào, Sơ Niệm mới mở mắt ra, dò xét tính ngồi dậy.
Lúc ngủ, nàng nghe được tiếng nước nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Điều này khiến nàng to gan suy đoán rằng có lẽ ngoài trừ vách núi kia ra vẫn còn một cửa ra khác, ngay ở bên kia dòng suối.
Nàng nắm chặt dây đeo vai của ba lô, thầm khích lệ bản thân và quyết định tìm xem tiếng nước ở đâu.
Đường vào trong động không rõ ràng, Sơ Niệm cứ cẩn thận bám vào tường mà đi.
Đi được khoảng mười phút, nàng thực sự nhìn thấy làn nước lấp lánh trong khung cảnh mờ ảo.
Bên trong sơn động có một hồ nước, bởi vì quá tối nên nàng không thấy rõ hồ nước lớn cỡ nào, nhưng có nước thì có hy vọng, ít nhất nàng sẽ không bị chết khát.
Sơ Niệm uống cạn sạch chai nước của mình rồi lại hài lòng rót đầy chai, lúc này nàng mới bỏ chai nước đã đầy của mình vào ba lô, muốn tìm xem có cửa ra ở đây không.
Nàng nhặt một hòn đá nhỏ ném vào trong nước, bịch một tiếng bọt nước không ngừng văng lên. Điều này nói ra đầm nước rất sâu, ít nhất không phải độ sâu mà nàng nhào đến được, huống chi còn không thấy rõ rốt cuộc hồ nước lớn cỡ nào.
Sơ Niệm rút đôi chân muốn bước vào hồ nước về, việc nhìn xem bên kia hồ nước dường như là chuyện không thể.
Nàng đành phải thất vọng trở về, tránh để đại xà không thấy mình lại tức giận.
Nhưng nàng không biết rằng sau khi mình rời đi, trong hồ nước nhô ra một cái đầu rắn thật to đang nhìn về phía bóng dáng nàng rời đi.
Còn cục đá mà nàng vừa ném xuống ấy vừa hay rơi trúng đầu con rắn.
Đại xà đầy tò mò nhìn về phía nàng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro