[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng
Thể Lực Của Nàn...
2024-10-16 09:48:41
Khi đại xà quay trở lại hang thì sắc trời cũng đã tối.
Sơ Niệm lén lút lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua thời gian trên đó đã là 6 giờ 15 phút chiều, rồi nhanh chóng cất điện thoại trở lại.
Mặc dù nàng đã điều chỉnh điện thoại sang chế độ tiết kiệm pin, chỉ thỉnh thoảng mới lấy ra xem có tín hiệu hay không, nhưng sau khi trôi qua một ngày, vẫn ngốn mất 7% pin.
Cứ tiếp tục như thế này thì không ổn.
Không có đồ ăn thì có thể nghĩ biện pháp.
Nhưng không có điện, ở vùng núi hoang vu như vậy, nàng không những phải chịu đựng bóng tối mà còn không thể phát ra bất kỳ tín hiệu cầu cứu nào.
Vẫn còn nhớ rõ trước khi ngất đi trên tay mình vẫn cầm một chiếc điện thoại vệ tinh*, khả năng lớn nhất là khi ngất đi đã đánh rơi, chiếc điện thoại chắc chắn vẫn còn ở đó. Điện thoại vệ tinh đều có chất lượng tốt, có thời lượng pin cao và có khả năng chống nước. Trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
*Điện thoại vệ tinh là điện thoại truyền thông tin dựa trên hệ thống liên lạc vệ tinh
Chỉ là lúc nàng được đưa về trong tình trạng bất tỉnh, hiện tại nàng hoàn toàn không biết nơi đó là ở đâu.
Mà cái hang nàng đang ở bây giờ rất cao so với mặt đất, lại có những vách đá dựng đứng không có chỗ đứng. Chính nàng thấy cũng không có cách nào tự bản thân mình đi xuống được.
Nghĩ đến đây, trong hang động đã hoàn toàn bị màn đêm nuốt chửng. Trong tình huống không có ánh sáng, không nhìn thấy rõ bất kỳ thứ gì, cũng không thể làm được gì.
Không biết tại sao, Sơ Niệm đột nhiên nhận ra tại sao người xưa khi mặt trời mọc thì sẽ làm việc còn khi mặt trời lặn thì sẽ nghỉ ngơi. Trời tối đen như này, rõ ràng là mới hơn tám giờ, nhưng trừ chuyện đi ngủ, hình như cũng chẳng thể làm được gì khác.
Ngày hôm sau, Sơ Niệm tỉnh lại, đại xà cũng vẫn không có ở trong hang.
Sơ Niệm đứng dậy, rồi xoa xoa tay, sau đó lại đấm đấm đôi chân.
Đêm qua cứ dựa vào vách đá ngủ thiếp đi như thế, nửa đêm còn mơ hồ ôm một vật gì đó mềm mại như bông, nhưng khi tỉnh dậy lại phát hiện đó chỉ là giấc mơ của mình.
Làm gì có cái gì mềm như bông, rõ ràng là vách đá cứng rắn, toàn thân nàng đều thấy đau nhức.
Là cú đêm đã lâu, đây là lần đầu tiên nàng tự nhiên tỉnh dậy vào lúc sáu giờ sáng.
Khi đi đến cửa hang xem xét, thấy bên ngoài trời đã sáng hẳn, vị trí cái hang nàng đang ở cách xa mặt đất, xa xa là đỉnh núi, dù là độ ẩm trên mặt đất hay trong không khí đều không bị ảnh hưởng, sáng sớm còn có thể nhìn thấy một khung cảnh tuyệt đẹp, chắc chắn là một hang động có thể ở được.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sơ Niệm lén lút lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua thời gian trên đó đã là 6 giờ 15 phút chiều, rồi nhanh chóng cất điện thoại trở lại.
Mặc dù nàng đã điều chỉnh điện thoại sang chế độ tiết kiệm pin, chỉ thỉnh thoảng mới lấy ra xem có tín hiệu hay không, nhưng sau khi trôi qua một ngày, vẫn ngốn mất 7% pin.
Cứ tiếp tục như thế này thì không ổn.
Không có đồ ăn thì có thể nghĩ biện pháp.
Nhưng không có điện, ở vùng núi hoang vu như vậy, nàng không những phải chịu đựng bóng tối mà còn không thể phát ra bất kỳ tín hiệu cầu cứu nào.
Vẫn còn nhớ rõ trước khi ngất đi trên tay mình vẫn cầm một chiếc điện thoại vệ tinh*, khả năng lớn nhất là khi ngất đi đã đánh rơi, chiếc điện thoại chắc chắn vẫn còn ở đó. Điện thoại vệ tinh đều có chất lượng tốt, có thời lượng pin cao và có khả năng chống nước. Trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
*Điện thoại vệ tinh là điện thoại truyền thông tin dựa trên hệ thống liên lạc vệ tinh
Chỉ là lúc nàng được đưa về trong tình trạng bất tỉnh, hiện tại nàng hoàn toàn không biết nơi đó là ở đâu.
Mà cái hang nàng đang ở bây giờ rất cao so với mặt đất, lại có những vách đá dựng đứng không có chỗ đứng. Chính nàng thấy cũng không có cách nào tự bản thân mình đi xuống được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây, trong hang động đã hoàn toàn bị màn đêm nuốt chửng. Trong tình huống không có ánh sáng, không nhìn thấy rõ bất kỳ thứ gì, cũng không thể làm được gì.
Không biết tại sao, Sơ Niệm đột nhiên nhận ra tại sao người xưa khi mặt trời mọc thì sẽ làm việc còn khi mặt trời lặn thì sẽ nghỉ ngơi. Trời tối đen như này, rõ ràng là mới hơn tám giờ, nhưng trừ chuyện đi ngủ, hình như cũng chẳng thể làm được gì khác.
Ngày hôm sau, Sơ Niệm tỉnh lại, đại xà cũng vẫn không có ở trong hang.
Sơ Niệm đứng dậy, rồi xoa xoa tay, sau đó lại đấm đấm đôi chân.
Đêm qua cứ dựa vào vách đá ngủ thiếp đi như thế, nửa đêm còn mơ hồ ôm một vật gì đó mềm mại như bông, nhưng khi tỉnh dậy lại phát hiện đó chỉ là giấc mơ của mình.
Làm gì có cái gì mềm như bông, rõ ràng là vách đá cứng rắn, toàn thân nàng đều thấy đau nhức.
Là cú đêm đã lâu, đây là lần đầu tiên nàng tự nhiên tỉnh dậy vào lúc sáu giờ sáng.
Khi đi đến cửa hang xem xét, thấy bên ngoài trời đã sáng hẳn, vị trí cái hang nàng đang ở cách xa mặt đất, xa xa là đỉnh núi, dù là độ ẩm trên mặt đất hay trong không khí đều không bị ảnh hưởng, sáng sớm còn có thể nhìn thấy một khung cảnh tuyệt đẹp, chắc chắn là một hang động có thể ở được.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro