Làm Ruộng-Tiệm Tạp Hóa Thời Cổ Đại: Vương Gia Ta Dưỡng Đăng Cơ Rồi!
Bước Đầu Giải Q...
2024-11-20 18:16:02
Ngay lúc Tang Giác Thiển còn ngờ ngợ liệu có phải mình sinh ảo giác không thì nàng đột nhiên cảm nhận được sự tồn tại của một không gian.
Đó là một không gian trong suốt có chiều dài, chiều rộng và chiều cao đều là năm mét, dường như tồn tại ngay trong đầu nàng, lại vừa như ở một không gian khác, nhưng nàng lại có thể điều khiển tùy theo ý muốn.
Tang Giác Thiển ngồi thẳng người, nín thở, ánh mắt vô thức tìm kiếm trên bàn.
Thấy trên bàn có một ống bút, cô liền cầm lên, nghĩ sẽ đưa vào không gian.
Ngay sau đó, ống bút trong tay biến mất, xuất hiện trong không gian trong suốt ấy.
“Quả nhiên là thật!”
Lý Quân Diễn đã sớm thấy sắc mặt nàng khác thường, luôn lo lắng nhìn nàng, giờ cuối cùng cũng nghe nàng nói, liền vội hỏi: “Cô nương, cái gì là thật cơ?”
“Không gian là thật đó!” Tang Giác Thiển kiềm chế sự phấn khích, giải thích với hắn: “Vừa rồi đột nhiên trong đầu ta xuất hiện một thông tin nói vấn đề nước uống của dân Đình Châu đã được giải quyết tạm thời, phần thưởng là một không gian. Ta vừa thử, quả thực có thể đưa vật vào đó.”
Tang Giác Thiển nói xong, liền khẽ động tâm niệm, nghĩ lấy ống bút ra khỏi không gian.
Ngay sau đó, trong bàn tay trống rỗng của nàng quả nhiên xuất hiện một cái ống bút.
Tang Giác Thiển cười đến híp mắt: “Ngươi xem, thật đó!”
Lý Quân Diễn cũng mỉm cười theo: “Quả nhiên là thật!”
Thấy hắn điềm tĩnh như vậy, Tang Giác Thiển có chút tò mò: “Ngươi biết không gian là gì sao?”
Chẳng lẽ Đại Chu cũng có truyện viết về không gian?
Lý Quân Diễn trầm tư một lát, nói ra phỏng đoán của mình: “Ta đoán, có lẽ giống như thứ gọi là ‘Tụ Lý Càn Khôn*’, không biết ta đoán có đúng không.”
*Tụ Lý Càn Khôn: dùng để chỉ khả năng kỳ diệu, cao tay, hoặc tài năng phi thường mà một người sở hữu và có thể dễ dàng điều khiển mọi thứ như có "cả vũ trụ" trong tay áo.
“Đúng đúng đúng!” Tang Giác Thiển gật đầu liên tục.
Nàng chợt nhớ ra, trí tuệ và trí tưởng tượng của người cổ đại không hề tầm thường.
Phật pháp có câu: "Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Bồ Đề*."
*Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Bồ Đề: Cả câu này nhấn mạnh rằng trong từng chi tiết nhỏ của vạn vật đều chứa đựng một phần của vũ trụ và chân lý, khuyến khích con người sống chậm lại, quan sát sâu sắc và tìm hiểu ý nghĩa của mọi thứ xung quanh.
Có khi không gian trong tiểu thuyết mạng cũng được lấy cảm hứng từ đây!
Đó là một không gian trong suốt có chiều dài, chiều rộng và chiều cao đều là năm mét, dường như tồn tại ngay trong đầu nàng, lại vừa như ở một không gian khác, nhưng nàng lại có thể điều khiển tùy theo ý muốn.
Tang Giác Thiển ngồi thẳng người, nín thở, ánh mắt vô thức tìm kiếm trên bàn.
Thấy trên bàn có một ống bút, cô liền cầm lên, nghĩ sẽ đưa vào không gian.
Ngay sau đó, ống bút trong tay biến mất, xuất hiện trong không gian trong suốt ấy.
“Quả nhiên là thật!”
Lý Quân Diễn đã sớm thấy sắc mặt nàng khác thường, luôn lo lắng nhìn nàng, giờ cuối cùng cũng nghe nàng nói, liền vội hỏi: “Cô nương, cái gì là thật cơ?”
“Không gian là thật đó!” Tang Giác Thiển kiềm chế sự phấn khích, giải thích với hắn: “Vừa rồi đột nhiên trong đầu ta xuất hiện một thông tin nói vấn đề nước uống của dân Đình Châu đã được giải quyết tạm thời, phần thưởng là một không gian. Ta vừa thử, quả thực có thể đưa vật vào đó.”
Tang Giác Thiển nói xong, liền khẽ động tâm niệm, nghĩ lấy ống bút ra khỏi không gian.
Ngay sau đó, trong bàn tay trống rỗng của nàng quả nhiên xuất hiện một cái ống bút.
Tang Giác Thiển cười đến híp mắt: “Ngươi xem, thật đó!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Quân Diễn cũng mỉm cười theo: “Quả nhiên là thật!”
Thấy hắn điềm tĩnh như vậy, Tang Giác Thiển có chút tò mò: “Ngươi biết không gian là gì sao?”
Chẳng lẽ Đại Chu cũng có truyện viết về không gian?
Lý Quân Diễn trầm tư một lát, nói ra phỏng đoán của mình: “Ta đoán, có lẽ giống như thứ gọi là ‘Tụ Lý Càn Khôn*’, không biết ta đoán có đúng không.”
*Tụ Lý Càn Khôn: dùng để chỉ khả năng kỳ diệu, cao tay, hoặc tài năng phi thường mà một người sở hữu và có thể dễ dàng điều khiển mọi thứ như có "cả vũ trụ" trong tay áo.
“Đúng đúng đúng!” Tang Giác Thiển gật đầu liên tục.
Nàng chợt nhớ ra, trí tuệ và trí tưởng tượng của người cổ đại không hề tầm thường.
Phật pháp có câu: "Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Bồ Đề*."
*Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Bồ Đề: Cả câu này nhấn mạnh rằng trong từng chi tiết nhỏ của vạn vật đều chứa đựng một phần của vũ trụ và chân lý, khuyến khích con người sống chậm lại, quan sát sâu sắc và tìm hiểu ý nghĩa của mọi thứ xung quanh.
Có khi không gian trong tiểu thuyết mạng cũng được lấy cảm hứng từ đây!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro