Làm Ruộng-Tiệm Tạp Hóa Thời Cổ Đại: Vương Gia Ta Dưỡng Đăng Cơ Rồi!
Miệng Cô Sao Lạ...
2024-11-20 18:16:02
Làm xong mọi việc, Tang Giác Thiển định rời đi.
Chỉ là khi xuống tầng một, đi ngang qua quầy trang sức thì lại bị ai đó gọi lại.
"Tang Giác Thiển? Sao cô lại ở đây?"
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Tang Giác Thiển nhíu mày, nhìn về phía người vừa lên tiếng, không ngoài dự đoán, nàng thấy Tang Trân Trân.
Tang Trân Trân là con gái của bác cả Tang Giác Thiển, hai người cùng tuổi, tuy là chị em họ, lớn lên cùng nhau, nhưng mối quan hệ lại không hề tốt đẹp.
Tang Trân Trân nhìn Tang Giác Thiển từ trên xuống dưới, cười khinh khỉnh: "Cô mặc cái gì thế này? Lần sau ra ngoài mặc đồ tử tế một chút, không thì người ta lại tưởng cô là kẻ ăn mày đấy!"
Vừa nói, Tang Trân Trân vừa cố ý vuốt vuốt chiếc váy của mình.
Đó là một chiếc váy Dior, mẫu của năm ngoái.
Thấy Tang Giác Thiển im lặng, Tang Trân Trân lại càng tức, liền đưa tay lên khoe chiếc nhẫn vàng trên ngón tay, một chiếc nhẫn với hoa văn pháp lam đang rất thịnh hành.
"Dù cô không mua nổi thứ đắt đỏ như thế này, thì cũng mua một chiếc nhẫn bạc mấy trăm ngàn đeo vào đi chứ! Để tay trần như vậy không khó coi lắm sao?"
"Ôi, tôi quên mất, cô tiếp quản tiệm tạp hóa cũ kỹ của ông nội rồi, chắc là nghèo túng lắm nhỉ? Cô xinh đẹp thế này, để tôi giới thiệu cho cô một mối hôn nhân tốt cho nhé? Con gái thì cần gì phải cố gắng quá, đi mở tiệm tạp hóa làm gì? Đừng bảo với tôi là cô nghĩ ngồi bán đồ cũ đó là đã thành bà chủ rồi nhé, cô ngây thơ quá rồi đấy!"
Tang Trân Trân nói xong, lấy tay che miệng cười giễu cợt, tiếng cười đầy khinh miệt.
Tang Giác Thiển nhìn cô ta, nghiêm túc hỏi: "Miệng cô hôi như vậy, có phải vừa ăn cơm trong nhà vệ sinh không?"
Tiếng cười của Tang Trân Trân dừng lại đột ngột, cô ta trừng mắt giận dữ nhìn Tang Giác Thiển: “Tang Giác Thiển, cô dám nói tôi ăn phân sao? Quá đáng quá rồi đấy!"
Tang Giác Thiển cười: "Tôi chỉ nói cô đi ăn cơm trong nhà vệ sinh thôi, chuyện ăn phân là do cô tự nói. Chẳng lẽ cô lại vô tình nói thật à?"
"Tang Giác Thiển! Tôi liều mạng với cô!"
Tang Trân Trân vừa nói vừa giơ vuốt lao về phía Tang Giác Thiển.
Tang Giác Thiển giơ tay lên, chuẩn xác bắt lấy cổ tay của Tang Trân Trân: “Tang Trân Trân, tôi không có hứng thú quan tâm đến cô, từ giờ gặp tôi thì tốt nhất là xem như không biết tôi. Nếu không, cẩn thận tôi thực sự kéo cô đi vào nhà vệ sinh mà bắt cô ăn phân đấy."
Chỉ là khi xuống tầng một, đi ngang qua quầy trang sức thì lại bị ai đó gọi lại.
"Tang Giác Thiển? Sao cô lại ở đây?"
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Tang Giác Thiển nhíu mày, nhìn về phía người vừa lên tiếng, không ngoài dự đoán, nàng thấy Tang Trân Trân.
Tang Trân Trân là con gái của bác cả Tang Giác Thiển, hai người cùng tuổi, tuy là chị em họ, lớn lên cùng nhau, nhưng mối quan hệ lại không hề tốt đẹp.
Tang Trân Trân nhìn Tang Giác Thiển từ trên xuống dưới, cười khinh khỉnh: "Cô mặc cái gì thế này? Lần sau ra ngoài mặc đồ tử tế một chút, không thì người ta lại tưởng cô là kẻ ăn mày đấy!"
Vừa nói, Tang Trân Trân vừa cố ý vuốt vuốt chiếc váy của mình.
Đó là một chiếc váy Dior, mẫu của năm ngoái.
Thấy Tang Giác Thiển im lặng, Tang Trân Trân lại càng tức, liền đưa tay lên khoe chiếc nhẫn vàng trên ngón tay, một chiếc nhẫn với hoa văn pháp lam đang rất thịnh hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dù cô không mua nổi thứ đắt đỏ như thế này, thì cũng mua một chiếc nhẫn bạc mấy trăm ngàn đeo vào đi chứ! Để tay trần như vậy không khó coi lắm sao?"
"Ôi, tôi quên mất, cô tiếp quản tiệm tạp hóa cũ kỹ của ông nội rồi, chắc là nghèo túng lắm nhỉ? Cô xinh đẹp thế này, để tôi giới thiệu cho cô một mối hôn nhân tốt cho nhé? Con gái thì cần gì phải cố gắng quá, đi mở tiệm tạp hóa làm gì? Đừng bảo với tôi là cô nghĩ ngồi bán đồ cũ đó là đã thành bà chủ rồi nhé, cô ngây thơ quá rồi đấy!"
Tang Trân Trân nói xong, lấy tay che miệng cười giễu cợt, tiếng cười đầy khinh miệt.
Tang Giác Thiển nhìn cô ta, nghiêm túc hỏi: "Miệng cô hôi như vậy, có phải vừa ăn cơm trong nhà vệ sinh không?"
Tiếng cười của Tang Trân Trân dừng lại đột ngột, cô ta trừng mắt giận dữ nhìn Tang Giác Thiển: “Tang Giác Thiển, cô dám nói tôi ăn phân sao? Quá đáng quá rồi đấy!"
Tang Giác Thiển cười: "Tôi chỉ nói cô đi ăn cơm trong nhà vệ sinh thôi, chuyện ăn phân là do cô tự nói. Chẳng lẽ cô lại vô tình nói thật à?"
"Tang Giác Thiển! Tôi liều mạng với cô!"
Tang Trân Trân vừa nói vừa giơ vuốt lao về phía Tang Giác Thiển.
Tang Giác Thiển giơ tay lên, chuẩn xác bắt lấy cổ tay của Tang Trân Trân: “Tang Trân Trân, tôi không có hứng thú quan tâm đến cô, từ giờ gặp tôi thì tốt nhất là xem như không biết tôi. Nếu không, cẩn thận tôi thực sự kéo cô đi vào nhà vệ sinh mà bắt cô ăn phân đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro