Làm Ruộng-Tiệm Tạp Hóa Thời Cổ Đại: Vương Gia Ta Dưỡng Đăng Cơ Rồi!
Quả Nhiên Giữa...
2024-11-20 18:16:02
Tang Giác Thiển hít một hơi sâu, nhìn Lý Quân Diễn với vẻ khó tin: “Đây chính là những món quà nhỏ mà ngài nói sao?”
Lý Quân Diễn gật đầu nghiêm túc: “Phải, đều là những món đồ nhỏ, tuy không quá tinh xảo, nhưng tạm thời có thể đeo chơi.”
Từ Tam sợ bị trách phạt, vội vàng giải thích: “Vương gia, thời gian gấp rút, đây chỉ là đợt đầu tiên, thuộc hạ vẫn đang cho người thu mua, phẩm chất chỉ có tốt hơn thế này.”
“Ừm.” Lý Quân Diễn hờ hững đáp: “Bảo người lo nhanh lên.”
Tang Giác Thiển: Nhanh lên? Vội vàng cái gì? Một hòm này thôi đã đáng giá cả gia tài rồi, còn tiếp theo nữa ư?
Dù nàng chỉ là một người ngoài cuộc không hiểu biết nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra những thứ này rất giá trị. Vậy mà trong mắt của Lý Quân Diễn, đây chỉ là "một vài món đồ có chất lượng tàm tạm."
Đúng là người thường và Vương gia luôn có khoảng cách.
Tang Giác Thiển nghiêm nghị, quyết định sẽ nói chuyện với Lý Quân Diễn.
Nhưng Lý Quân Diễn lại mở lời trước.
“Ta biết cô nương định nói gì, chắc hẳn cô nương muốn nói những thứ này rất quý giá, cô nương không muốn nhận. Ta không phủ nhận giá trị của những món đồ này, nhưng những gì cô nương đã ban cho chúng ta cũng rất đắt giá. Đình Châu bị đại hạn, không có nước, không có lương thực, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người chết và bị thương. Những món trang sức này dù có hoa lệ đến đâu cũng không thể cứu được mạng người. Cô nương đã cung cấp cho chúng ta gạo, nước, còn cố hết sức giúp chúng ta lắp đặt máy phát điện năng lượng mặt trời, thậm chí còn định giúp đào giếng sâu để lấy nước. Dù là việc nào trong số này cũng đều là ơn trời ban. Những thỏi vàng hay châu báu này cũng không sánh được một phần vạn ân tình mà cô nương dành cho chúng ta. Xin cô nương hãy nhận lấy, ngươi xứng đáng với điều đó.”
Tuy không nhìn thấy Tang Giác Thiển nhưng Từ Tam và Lâm Thất cũng cúi người hướng về phía cửa sổ mà hành lễ: “Xin cô nương nhận lấy, bằng không trong lòng thuộc hạ không yên, lòng dân Đình Châu cũng không yên.”
Nhìn ba người bọn họ, Tang Giác Thiển khẽ thở dài: “Được, ta nhận.” Sau này cũng không cần phải khách sáo nữa.
Giữa bọn họ, những gì mỗi người trao đi đều là thứ bản thân không mấy để tâm, nhưng lại là thứ đối phương cần. Thật sự không cần thiết phải khách sáo quá.
Tang Giác Thiển đóng các ngăn kéo của hộp trang sức lại, cất nó vào trong ngăn tủ dưới quầy.
Lý Quân Diễn gật đầu nghiêm túc: “Phải, đều là những món đồ nhỏ, tuy không quá tinh xảo, nhưng tạm thời có thể đeo chơi.”
Từ Tam sợ bị trách phạt, vội vàng giải thích: “Vương gia, thời gian gấp rút, đây chỉ là đợt đầu tiên, thuộc hạ vẫn đang cho người thu mua, phẩm chất chỉ có tốt hơn thế này.”
“Ừm.” Lý Quân Diễn hờ hững đáp: “Bảo người lo nhanh lên.”
Tang Giác Thiển: Nhanh lên? Vội vàng cái gì? Một hòm này thôi đã đáng giá cả gia tài rồi, còn tiếp theo nữa ư?
Dù nàng chỉ là một người ngoài cuộc không hiểu biết nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra những thứ này rất giá trị. Vậy mà trong mắt của Lý Quân Diễn, đây chỉ là "một vài món đồ có chất lượng tàm tạm."
Đúng là người thường và Vương gia luôn có khoảng cách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Giác Thiển nghiêm nghị, quyết định sẽ nói chuyện với Lý Quân Diễn.
Nhưng Lý Quân Diễn lại mở lời trước.
“Ta biết cô nương định nói gì, chắc hẳn cô nương muốn nói những thứ này rất quý giá, cô nương không muốn nhận. Ta không phủ nhận giá trị của những món đồ này, nhưng những gì cô nương đã ban cho chúng ta cũng rất đắt giá. Đình Châu bị đại hạn, không có nước, không có lương thực, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người chết và bị thương. Những món trang sức này dù có hoa lệ đến đâu cũng không thể cứu được mạng người. Cô nương đã cung cấp cho chúng ta gạo, nước, còn cố hết sức giúp chúng ta lắp đặt máy phát điện năng lượng mặt trời, thậm chí còn định giúp đào giếng sâu để lấy nước. Dù là việc nào trong số này cũng đều là ơn trời ban. Những thỏi vàng hay châu báu này cũng không sánh được một phần vạn ân tình mà cô nương dành cho chúng ta. Xin cô nương hãy nhận lấy, ngươi xứng đáng với điều đó.”
Tuy không nhìn thấy Tang Giác Thiển nhưng Từ Tam và Lâm Thất cũng cúi người hướng về phía cửa sổ mà hành lễ: “Xin cô nương nhận lấy, bằng không trong lòng thuộc hạ không yên, lòng dân Đình Châu cũng không yên.”
Nhìn ba người bọn họ, Tang Giác Thiển khẽ thở dài: “Được, ta nhận.” Sau này cũng không cần phải khách sáo nữa.
Giữa bọn họ, những gì mỗi người trao đi đều là thứ bản thân không mấy để tâm, nhưng lại là thứ đối phương cần. Thật sự không cần thiết phải khách sáo quá.
Tang Giác Thiển đóng các ngăn kéo của hộp trang sức lại, cất nó vào trong ngăn tủ dưới quầy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro