Làm Ruộng-Tiệm Tạp Hóa Thời Cổ Đại: Vương Gia Ta Dưỡng Đăng Cơ Rồi!

Sau Một Giấc Ng...

2024-11-20 18:16:02

Trên khuôn mặt Tạ Minh Thiện vẫn giữ nụ cười: “Không phải cửa tiệm nào tôi cũng sẽ đích thân tới xem, chỉ là tiệm trong Cổ Thành này thì khác. Cô Tang ở Cổ Thành, chắc hẳn cũng biết lượng khách ở đây lớn đến mức nào, mỗi ngày đều có du khách từ khắp nơi trên cả nước tìm đến. Cửa tiệm mà Tạ Thị định mở ở đây sẽ lớn hơn cửa tiệm mà cô Tang đến thăm chiều nay, đây cũng là trọng tâm của Tiệm trang sức Tạ Thị trong năm nay, nên tôi phải đích thân đến xem qua.”

“Hóa ra là vậy!” Tang Giác Thiển bừng tỉnh hiểu ra: “Tổng giám đốc Tạ thật là trẻ trung tài giỏi, có Tổng giám đốc Tạ đích thân giám sát, việc làm ăn của cửa tiệm này chắc chắn sẽ ngày càng phát đạt.”

“Vậy thì xin cảm tạ lời chúc của cô Tang. Nếu cô có món đồ nào tốt muốn bán, nhất định phải liên hệ với tôi, tôi sẽ đưa ra một mức giá công bằng.”

“Nhất định rồi.”

“Giờ cũng không còn sớm, tôi không làm phiền côtang nữa, hẹn gặp lại sau.”

“Tổng giám đốc Tạ đi thong thả.”

Tang Giác Thiển tiễn Tạ Minh Thiện ra cửa mới nhìn thấy bên ngoài có một nam hai nữ đang đứng sẵn, đều mặc trang phục chỉnh tề.

Khi ba người nhìn thấy Tạ Minh Thiện, lập tức đứng nghiêm chỉnh hơn, thái độ vô cùng cung kính.

Nụ cười trên mặt Tạ Minh Thiện không hề biến mất, khẽ gật đầu với Tang Giác Thiển: “Cô Tang không cần tiễn nữa đâu.”

Tang Giác Thiển chớp mắt: “Tôi chỉ ra để đóng cửa thôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vậy là do tôi tự mình đa tình rồi.” Tạ Minh Thiện nói thế, nhưng chẳng có chút vẻ không vui nào, nhìn như bạn bè đang đùa nhau vậy.

Tang Giác Thiển không biết nói gì, nên cũng chẳng nói gì cả, chỉ khẽ cười rồi đóng cửa, khóa lại từ bên trong, tiện tay kéo rèm xuống, tắt đèn bảng hiệu và phần lớn đèn trong nhà.

Cửa tiệm lập tức chìm vào bóng tối, hòa quyện cùng với không khí đặc quánh của đêm hè.

Tạ Minh Thiện nhìn chằm chằm cửa tiệm một lát, sau đó mới quay người rời đi.

Đi được một đoạn, giọng của Tạ Minh Thiện lại vang lên.

“Điều tra kỹ càng, tôi muốn biết mọi thứ về nhà họ Tang.”

Giọng nói không hề thay đổi, nhưng ngữ khí lại không còn ấm áp nữa, chỉ còn sự lạnh lùng.

——

Trong cửa tiệm chỉ còn chiếc đèn bàn trên quầy còn sáng, nhưng cũng đủ để Tang Giác Thiển thấy rõ đường đi dưới chân.

Tang Giác Thiển vừa bước đến cạnh quầy thì Lý Quân Diễn ở bên ngoài cửa sổ nhìn sang.

“Thiển Thiển quen thân với người vừa rồi lắm sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tang Giác Thiển lắc đầu: “Không quen. Chiều nay mới gặp lần đầu, đó là Tổng giám đốc Tạ đã mua vàng và cái hộp.”

Ánh mắt Lý Quân Diễn lóe lên: “Trẻ tuổi như vậy mà đã quản lý nhiều cửa hàng, thủ đoạn và trí tuệ chắc hẳn đều hơn người.”

“Đúng vậy!” Tang Giác Thiển gật đầu đồng ý: “Tuy nhìn bề ngoài thì khá hòa nhã, nhưng trên người lại toát ra dáng vẻ khó chịu của khách hàng lớn.”

“Khách hàng lớn?” Lý Quân Diễn đầy vẻ nghi hoặc: “Đó là gì?”

“Chính là… người bỏ tiền mua đồ của ngươi, nhưng lại không ngừng đưa ra yêu cầu, bắt ngươi làm tốt hơn nữa. Đợi khi ngươi sửa đi sửa lại theo yêu cầu nhưng cuối cùng sẽ nói là cái bản ban đầu là tốt nhất, người ta chỉ muốn cái đó thôi.”

Nói đến đây, mặt mũi Tang Giác Thiển nhăn hết lại.

Ai cũng biết khách hàng lớn là loại người phiền phức nhất trên đời, đặc điểm chung của họ là trông có vẻ dễ nói chuyện.

Nhưng bất kể bề ngoài họ tỏ ra hòa nhã đến đâu, bản chất của họ vẫn không thay đổi, nhưng họ lại không tự nhận thức được điều đó.

Tạ Minh Thiện còn trẻ tuổi mà trên người đã toát ra mùi của khách hàng lớn như vậy, quả thật là… trời sinh làm khách hàng lớn.

Ban đầu Lý Quân Diễn còn lo lắng Tang Giác Thiển sẽ bị lừa bởi những kẻ có ý đồ không trong sáng như Tạ Minh Thiện, bởi nàng vốn thật thà, chân thành.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Làm Ruộng-Tiệm Tạp Hóa Thời Cổ Đại: Vương Gia Ta Dưỡng Đăng Cơ Rồi!

Số ký tự: 0