Làm Ruộng-Tiệm Tạp Hóa Thời Cổ Đại: Vương Gia Ta Dưỡng Đăng Cơ Rồi!
Ta Đã Chuẩn Bị...
2024-11-20 18:16:02
"Đèn này thật thần kỳ, quả thật hữu dụng! Nếu có thể có thêm nhiều cái như thế này, cung cấp cho bá tánh, không những tiết kiệm nhiều nến mà còn an toàn hơn, chắc chắn giảm được nhiều vụ hỏa hoạn."
Nghe thấy lời của Lý Quân Diễn, lòng Tang Giác Thiển không khỏi xao xuyến.
Tuy hắn trẻ tuổi nhưng đúng là một vị vương gia vì nước vì dân.
Thấy vật gì quý hiếm hữu ích, không giữ cho riêng mình mà nghĩ ngay đến lợi ích cho muôn dân.
Nếu hắn có tâm như vậy, giúp hắn thực hiện ước muốn này có gì là khó?
"Ngươi muốn nhiều cũng dễ thôi, ta có thể giúp ngươi đặt hàng một loạt." Tang Giác Thiển đáp.
Lý Quân Diễn động lòng nhưng cũng hơi lưỡng lự: “Thứ thần kỳ như vậy, chắc hẳn giá cả đắt đỏ lắm nhỉ? Lượng vàng mà lần trước ta đưa cho ngươi còn đủ không?"
Hắn nói xong, chưa kịp để Tang Giác Thiển đáp lại đã mở ngăn tủ dưới bàn, lấy ra một cái hộp.
Nhìn thấy cái hộp này, chân mày Tang Giác Thiển giật giật: “Chắc trong này không phải là thỏi vàng đấy chứ?"
"Đúng vậy, đây là thỏi vàng ta bảo người mới đổi lúc chiều, vừa hay để đặt mua đèn bàn."
Tang Giác Thiển: “......"
Nàng biết hắn là vương gia giàu có, nhưng như thế này thì quá xa xỉ rồi đúng không?
Không đợi Tang Giác Thiển từ chối, chiếc hộp đã được Lý Quân Diễn đẩy qua cửa sổ, an ổn nằm trên băng chuyền.
Tang Giác Thiển nhìn chiếc hộp, có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không đẩy lại.
"Được rồi, mai ta sẽ giúp ngươi đặt một loạt đèn bàn, tiện thể xem có gì khác mà ngươi có thể dùng được thì sẽ mua thêm."
"Được." Lý Quân Diễn mỉm cười dịu dàng: “Cô nương cứ tự mình sắp xếp là tốt rồi."
Tang Giác Thiển không nói tiếp về vấn đề đó, mà chia nửa phần cơm tối vừa mua về cho hắn: “Đây là món ăn vặt ta mua về lúc nãy, ngươi cũng thử xem thức ăn vặt của chúng ta như nào. Ta còn chuẩn bị cho ngươi một món quà, lát nữa sẽ đưa đến. Ta nghĩ ngươi sẽ thích cho mà xem."
Nghe vậy, ánh mắt Lý Quân Diễn lóe lên, nhìn Tang Giác Thiển.
Nàng lại muốn tặng quà cho hắn à?
Không biết là gì đây?
Là trâm ngọc, hay y phục giày dép?
Hay là... một chiếc khăn tay?
Tang Giác Thiển không để ý đến ánh mắt của Lý Quân Diễn, nàng đã mở phần cơm tối của mình ăn một cách ngon lành.
Dù đã để nguội một chút, nhưng hương vị vẫn rất tuyệt.
Vừa mới ăn xong thì nhân viên của cửa hàng cũng đã đến giao hàng.
Nghe thấy lời của Lý Quân Diễn, lòng Tang Giác Thiển không khỏi xao xuyến.
Tuy hắn trẻ tuổi nhưng đúng là một vị vương gia vì nước vì dân.
Thấy vật gì quý hiếm hữu ích, không giữ cho riêng mình mà nghĩ ngay đến lợi ích cho muôn dân.
Nếu hắn có tâm như vậy, giúp hắn thực hiện ước muốn này có gì là khó?
"Ngươi muốn nhiều cũng dễ thôi, ta có thể giúp ngươi đặt hàng một loạt." Tang Giác Thiển đáp.
Lý Quân Diễn động lòng nhưng cũng hơi lưỡng lự: “Thứ thần kỳ như vậy, chắc hẳn giá cả đắt đỏ lắm nhỉ? Lượng vàng mà lần trước ta đưa cho ngươi còn đủ không?"
Hắn nói xong, chưa kịp để Tang Giác Thiển đáp lại đã mở ngăn tủ dưới bàn, lấy ra một cái hộp.
Nhìn thấy cái hộp này, chân mày Tang Giác Thiển giật giật: “Chắc trong này không phải là thỏi vàng đấy chứ?"
"Đúng vậy, đây là thỏi vàng ta bảo người mới đổi lúc chiều, vừa hay để đặt mua đèn bàn."
Tang Giác Thiển: “......"
Nàng biết hắn là vương gia giàu có, nhưng như thế này thì quá xa xỉ rồi đúng không?
Không đợi Tang Giác Thiển từ chối, chiếc hộp đã được Lý Quân Diễn đẩy qua cửa sổ, an ổn nằm trên băng chuyền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Giác Thiển nhìn chiếc hộp, có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không đẩy lại.
"Được rồi, mai ta sẽ giúp ngươi đặt một loạt đèn bàn, tiện thể xem có gì khác mà ngươi có thể dùng được thì sẽ mua thêm."
"Được." Lý Quân Diễn mỉm cười dịu dàng: “Cô nương cứ tự mình sắp xếp là tốt rồi."
Tang Giác Thiển không nói tiếp về vấn đề đó, mà chia nửa phần cơm tối vừa mua về cho hắn: “Đây là món ăn vặt ta mua về lúc nãy, ngươi cũng thử xem thức ăn vặt của chúng ta như nào. Ta còn chuẩn bị cho ngươi một món quà, lát nữa sẽ đưa đến. Ta nghĩ ngươi sẽ thích cho mà xem."
Nghe vậy, ánh mắt Lý Quân Diễn lóe lên, nhìn Tang Giác Thiển.
Nàng lại muốn tặng quà cho hắn à?
Không biết là gì đây?
Là trâm ngọc, hay y phục giày dép?
Hay là... một chiếc khăn tay?
Tang Giác Thiển không để ý đến ánh mắt của Lý Quân Diễn, nàng đã mở phần cơm tối của mình ăn một cách ngon lành.
Dù đã để nguội một chút, nhưng hương vị vẫn rất tuyệt.
Vừa mới ăn xong thì nhân viên của cửa hàng cũng đã đến giao hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro