Làm Ruộng-Tiệm Tạp Hóa Thời Cổ Đại: Vương Gia Ta Dưỡng Đăng Cơ Rồi!
Vừa Rồi Hắn Mới...
2024-11-20 18:16:02
Tang Giác Thiển lấy một nửa số gạo trong không gian ra, sau đó mới đặt băng chuyền vào không gian.
Lý Quân Diễn gọi thêm Từ Tam, Lâm Thất và bảy tám thị vệ khác.
Họ xếp thành hai hàng đứng bên cạnh cửa sổ.
Tang Giác Thiển vừa đưa băng chuyền từ không gian ra, truyền đến bên kia cửa sổ, bọn họ đồng loạt giơ tay đón lấy, nhẹ nhàng đặt băng chuyền xuống đất, kê sát bên khung cửa sổ.
Bên phía Lý Quân Diễn không có điện, may mắn là dây điện của băng chuyền đủ dài, có thể tiếp tục dùng điện từ cửa hàng tạp hóa.
Bật công tắc lên, băng chuyền liền bắt đầu chạy, không có chút vấn đề gì.
Tang Giác Thiển ngồi bên cửa sổ, lần lượt đặt từng bao gạo lên khung cửa sổ.
Bao gạo trượt qua khung cửa sổ, vừa đúng rơi xuống băng chuyền, từ từ di chuyển sang đầu kia của băng chuyền.
Bên đó có mấy thị vệ đang chờ sẵn, mỗi bao gạo được chuyển qua là sẽ có một người vác lên vai rồi rời đi.
Hiệu suất lần này cao hơn nhiều so với khi trước đây chỉ dựa vào một mình Lâm Thất và Từ Tam.
Từ Tam vốn điềm đạm, nhưng lúc này hai mắt cũng sáng rực, mặt đỏ bừng lên.
Lâm Thất có tính tình hoạt bát, không nén nổi sự phấn khích trong lòng, đã không ngừng khen ngợi Tang Giác Thiển cả một tràng dài.
Tang Giác Thiển nghe vậy, cười đến mức không khép được miệng.
Ai mà không thích nghe những lời dễ nghe chứ!
Lý Quân Diễn thoáng liếc Lâm Thất một cái: “Ngươi thử nghiệm được khoảng cách đàm thoại của bộ đàm chưa?”
Lâm Thất lập tức đứng thẳng người, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc: “Bẩm Vương gia, đã thử nghiệm rồi ạ. Phái người phi ngựa đến tận Tây Châu, vẫn có thể đàm thoại.”
“Lợi hại thật!” Tang Giác Thiển kinh ngạc thốt lên.
Dù trên mạng có nói đưa bộ đàm đến cổ đại, nhờ các yếu tố môi trường mà khoảng cách đàm thoại sẽ xa hơn, nhưng cô cũng không ngờ lại xa đến mức này!
Đây có khác gì điện thoại cố định đâu!
Lý Quân Diễn cũng rất hài lòng với kết quả này: “Rất tốt. Ngươi ra ngoài đi!”
“Vâng!”
Lâm Thất tuân lệnh chuẩn bị đi ra, nhưng vừa quay lưng lại liền ngừng bước.
“Vương gia, ngài bảo thuộc hạ ra ngoài sao?”
“Ừ.”
Lâm Thất không nói gì, nhưng trên mặt viết rõ hai chữ - tại sao.
Thế nhưng hắn ta không dám hỏi, đành phải mang theo bụng đầy nghi vấn và một lòng tiếc nuối đi ra ngoài.
Hắn ta còn chưa khen “nữ thần tiên” của mình đủ mà!
Không còn Lâm Thất, trong phòng lập tức yên tĩnh hơn hẳn.
Tang Giác Thiển mỉm cười, bắt đầu nói với Lý Quân Diễn về chuyện chính: “Hôm nay ta đi bán vàng, nhưng phát hiện cái hộp đựng bánh còn đắt hơn cả vàng...”
Lý Quân Diễn lặng lẽ lắng nghe, gật đầu: “Cái hộp đó quả thật được làm từ gỗ kỳ nam, ở Đại Chu, gỗ kỳ nam là loại gỗ rất quý giá. Bản thân nó có mùi thơm dễ chịu, chất gỗ cứng chắc, không mục không mối mọt, dùng để cất giữ những thứ quan trọng thì sẽ thường được làm từ loại gỗ này. Nhưng ở Đại Chu, giá trị của cái hộp đó không sánh bằng mấy thỏi vàng kia đâu.”
“Dù sao giữa ta và ngươi cách nhau rất nhiều năm mà, vàng ở thời ngươi mang đến thời ta vẫn là vàng, nhưng đồ đạc và trang trí từ thời của ngươi đến thời của ta đã là đồ cổ rồi, đương nhiên là cực kỳ có giá trị.”
Tang Giác Thiển còn đang nói dở thì nghe thấy có tiếng chuông cửa vang lên.
Có người mở cửa!
Tang Giác Thiển vội quay đầu lại nhìn, thấy người đến là nhân viên giao hàng.
“Xin chào, hàng của cô đây.”
Nhân viên giao hàng nói rồi đặt đồ lên quầy.
Chờ nhân viên giao hàng đi, Tang Giác Thiển lập tức cầm dao rọc giấy ra mở gói hàng.
Vừa mở bìa ngoài ra, mùi thảo dược nồng nặc đã xộc vào mũi.
“Thuốc ta mua cho ngươi tới rồi!” Tang Giác Thiển nói, rồi đặt hộp lên băng truyền: “Mau kiểm tra xem có đúng loại không.”
Dù mua theo tên nhưng không chỉ cách nhau một, hai nghìn năm mà còn có khả năng cách nhau cả một hành tinh. Nhỡ đâu trùng tên mà khác thuốc thì rắc rối to.
Lý Quân Diễn gọi thêm Từ Tam, Lâm Thất và bảy tám thị vệ khác.
Họ xếp thành hai hàng đứng bên cạnh cửa sổ.
Tang Giác Thiển vừa đưa băng chuyền từ không gian ra, truyền đến bên kia cửa sổ, bọn họ đồng loạt giơ tay đón lấy, nhẹ nhàng đặt băng chuyền xuống đất, kê sát bên khung cửa sổ.
Bên phía Lý Quân Diễn không có điện, may mắn là dây điện của băng chuyền đủ dài, có thể tiếp tục dùng điện từ cửa hàng tạp hóa.
Bật công tắc lên, băng chuyền liền bắt đầu chạy, không có chút vấn đề gì.
Tang Giác Thiển ngồi bên cửa sổ, lần lượt đặt từng bao gạo lên khung cửa sổ.
Bao gạo trượt qua khung cửa sổ, vừa đúng rơi xuống băng chuyền, từ từ di chuyển sang đầu kia của băng chuyền.
Bên đó có mấy thị vệ đang chờ sẵn, mỗi bao gạo được chuyển qua là sẽ có một người vác lên vai rồi rời đi.
Hiệu suất lần này cao hơn nhiều so với khi trước đây chỉ dựa vào một mình Lâm Thất và Từ Tam.
Từ Tam vốn điềm đạm, nhưng lúc này hai mắt cũng sáng rực, mặt đỏ bừng lên.
Lâm Thất có tính tình hoạt bát, không nén nổi sự phấn khích trong lòng, đã không ngừng khen ngợi Tang Giác Thiển cả một tràng dài.
Tang Giác Thiển nghe vậy, cười đến mức không khép được miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai mà không thích nghe những lời dễ nghe chứ!
Lý Quân Diễn thoáng liếc Lâm Thất một cái: “Ngươi thử nghiệm được khoảng cách đàm thoại của bộ đàm chưa?”
Lâm Thất lập tức đứng thẳng người, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc: “Bẩm Vương gia, đã thử nghiệm rồi ạ. Phái người phi ngựa đến tận Tây Châu, vẫn có thể đàm thoại.”
“Lợi hại thật!” Tang Giác Thiển kinh ngạc thốt lên.
Dù trên mạng có nói đưa bộ đàm đến cổ đại, nhờ các yếu tố môi trường mà khoảng cách đàm thoại sẽ xa hơn, nhưng cô cũng không ngờ lại xa đến mức này!
Đây có khác gì điện thoại cố định đâu!
Lý Quân Diễn cũng rất hài lòng với kết quả này: “Rất tốt. Ngươi ra ngoài đi!”
“Vâng!”
Lâm Thất tuân lệnh chuẩn bị đi ra, nhưng vừa quay lưng lại liền ngừng bước.
“Vương gia, ngài bảo thuộc hạ ra ngoài sao?”
“Ừ.”
Lâm Thất không nói gì, nhưng trên mặt viết rõ hai chữ - tại sao.
Thế nhưng hắn ta không dám hỏi, đành phải mang theo bụng đầy nghi vấn và một lòng tiếc nuối đi ra ngoài.
Hắn ta còn chưa khen “nữ thần tiên” của mình đủ mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không còn Lâm Thất, trong phòng lập tức yên tĩnh hơn hẳn.
Tang Giác Thiển mỉm cười, bắt đầu nói với Lý Quân Diễn về chuyện chính: “Hôm nay ta đi bán vàng, nhưng phát hiện cái hộp đựng bánh còn đắt hơn cả vàng...”
Lý Quân Diễn lặng lẽ lắng nghe, gật đầu: “Cái hộp đó quả thật được làm từ gỗ kỳ nam, ở Đại Chu, gỗ kỳ nam là loại gỗ rất quý giá. Bản thân nó có mùi thơm dễ chịu, chất gỗ cứng chắc, không mục không mối mọt, dùng để cất giữ những thứ quan trọng thì sẽ thường được làm từ loại gỗ này. Nhưng ở Đại Chu, giá trị của cái hộp đó không sánh bằng mấy thỏi vàng kia đâu.”
“Dù sao giữa ta và ngươi cách nhau rất nhiều năm mà, vàng ở thời ngươi mang đến thời ta vẫn là vàng, nhưng đồ đạc và trang trí từ thời của ngươi đến thời của ta đã là đồ cổ rồi, đương nhiên là cực kỳ có giá trị.”
Tang Giác Thiển còn đang nói dở thì nghe thấy có tiếng chuông cửa vang lên.
Có người mở cửa!
Tang Giác Thiển vội quay đầu lại nhìn, thấy người đến là nhân viên giao hàng.
“Xin chào, hàng của cô đây.”
Nhân viên giao hàng nói rồi đặt đồ lên quầy.
Chờ nhân viên giao hàng đi, Tang Giác Thiển lập tức cầm dao rọc giấy ra mở gói hàng.
Vừa mở bìa ngoài ra, mùi thảo dược nồng nặc đã xộc vào mũi.
“Thuốc ta mua cho ngươi tới rồi!” Tang Giác Thiển nói, rồi đặt hộp lên băng truyền: “Mau kiểm tra xem có đúng loại không.”
Dù mua theo tên nhưng không chỉ cách nhau một, hai nghìn năm mà còn có khả năng cách nhau cả một hành tinh. Nhỡ đâu trùng tên mà khác thuốc thì rắc rối to.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro