Lâm Uyên Hành
Đánh giá:
8.2
/10 từ 11 lượt
Đọc truyện Lâm Uyên Hành ra chương mới nhất Chương 161, 162, 163 - DocTruyen.Pro. Bộ truyện huyền huyễn hay được tác giả Trạch Trư gửi đến độc giả sau bộ Mục Thần Ký mang tên Lâm Uyên Hành.
Tô Vân làm sao cũng không có nghĩ đến, cuộc đời mình hơn mười năm Thiên môn trấn, chỉ có bản thân là người.
Hắn càng không nghĩ đến Thiên môn trấn bên ngoài, phương viên trăm dặm, là lừng lẫy nổi danh khu không người.
Lâm Uyên Hành
Trong đêm đen gặp vực sâu mà đi, tu đến xốc lại tinh thần, như đi băng mỏng!
Trích đoạn truyện:
Vào đêm, các thôn xóm ở Thiên Thị viên không có ánh đèn đuốc gì cả, hoàn toàn khác hẳn sự rực rỡ đèn đuốc của chốn thành thị, chỉ có mặt trăng với những ngôi sao lấp lánh điểm xuyết cho bầu trời đêm. Gió lạnh đìu hiu thổi qua.
Cầu Thủy Kính nhỏ giọng nói: "Mở thiên nhãn, nếu không thì không thể nhìn thấy Thiên Môn!"
Đám sĩ tử phía sau ông đều lấy ra một mảnh lá cây làm từ ngọc. Lá cây kia có hình dáng con mắt, được bọn họ dán lên ấn đường, trông hệt như một chiếc mắt dựng thẳng.
"Mở!" Đám sĩ tử khẽ hô lên.
Chỉ thấy lá cây làm từ ngọc ở trên ấn đường của bọn họ dần dần ẩn vào dưới da thịt, không thấy gì nữa.
Tô Vân làm sao cũng không có nghĩ đến, cuộc đời mình hơn mười năm Thiên môn trấn, chỉ có bản thân là người.
Hắn càng không nghĩ đến Thiên môn trấn bên ngoài, phương viên trăm dặm, là lừng lẫy nổi danh khu không người.
Lâm Uyên Hành
Trong đêm đen gặp vực sâu mà đi, tu đến xốc lại tinh thần, như đi băng mỏng!
Trích đoạn truyện:
Vào đêm, các thôn xóm ở Thiên Thị viên không có ánh đèn đuốc gì cả, hoàn toàn khác hẳn sự rực rỡ đèn đuốc của chốn thành thị, chỉ có mặt trăng với những ngôi sao lấp lánh điểm xuyết cho bầu trời đêm. Gió lạnh đìu hiu thổi qua.
Cầu Thủy Kính nhỏ giọng nói: "Mở thiên nhãn, nếu không thì không thể nhìn thấy Thiên Môn!"
Đám sĩ tử phía sau ông đều lấy ra một mảnh lá cây làm từ ngọc. Lá cây kia có hình dáng con mắt, được bọn họ dán lên ấn đường, trông hệt như một chiếc mắt dựng thẳng.
"Mở!" Đám sĩ tử khẽ hô lên.
Chỉ thấy lá cây làm từ ngọc ở trên ấn đường của bọn họ dần dần ẩn vào dưới da thịt, không thấy gì nữa.