Lâm Vũ Thiên Hạ

Di Thư

Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ

2024-07-23 12:06:03

Ta có chết, làm ma cũng không tha cho ngươi!

Mạc Vong Trần nghiếng răng, cầm trường kiếm lên xông về phía đối phương, hắn biết thực lực mình không bằng đối phương, cho dù không đánh cũng bị hắn giết, thay vì như vậy trước khi chết cố gắn làm cho Chu Đại Quân chật vật một chút.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn, khi một kiếm vừa tới, Chu Đại Quân nhanh như thiểm điện lách nhẹ sang một bên, khơm người đánh một chưởng vào ngay ngực trái của Mạc Vong Trần, làm hắn đứt hơi mà chết.

- Bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi, muốn ta giết hay là tự mình làm?

Chu Đại Quân cười như không cười nhìn sang Tiểu Vũ, từ đầu hắn đã nhìn thấu thực lực đối phương rồi, trong nhóm chỉ có tên tiểu tử này là thực lực kém nhất, chỉ nhờ vào may mắn mà có thể thông qua cửa, làm hắn cũng có phần gen tỵ với độ may mắn của tiểu tử này!

- Bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi, muốn ta giết hay là tự mình làm?

Tiểu Vũ bối tay ra sau lưng, thản nhiên nói lại y nguyên câu mà Chu Đại Quân vừa nói, sợ? Hắn lại sợ tên sa đạo ngáo đá này sao?

Chu Đại Quân nghe vậy nhất thời giận tím mặt, rõ ràng một con kiến hôi nho nhỏ mà dám nói với mình như vậy, đây chính là sỉ nhục.

Nói cũng không nói Chu Đại Quân lập tức thôi động chân khí, tạo thành một hỏa quyền đánh tới Tiểu Vũ.

Mắt thấy quyền đối phương đang đánh tới mình, hắn nhanh tay bắt quyết, một vòng ánh sáng hình tròn xuất hiện trên tay hắn, nhiệt độ xung quanh cũng nhanh chóng tăng lên.

- Hỏa Long Ấn!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rống!!! Ngâm!!!

Một ấn vừa đánh ra, tiếng rồng ngâm vang lên, một con rồng bằng linh lực xuất hiện bay lại đối phương.

- Không!!!!!!!!

Chu Đại Quân liền co rụt con mắt lại nhưng vì ở trên không nên không kịp tránh né, ăn chọn một ấn chưởng của Tiểu Vũ, trong không gian chỉ còn lại tiếng hét không cam lòng, Hỏa Long nhanh đánh vào người Chu Đại Quân liền nhanh chóng đốt hắn thành tro tàn.

Ngoài ra Hỏa Long còn làm thủng nốc tiểu điện này, làm phía trên nốc bị thủng một lỗ lớn, khối đen bốc lên nghi ngúc, phải mất một lát đám cháy mới dịu lại.

Hắn một lần liền ra sát chiêu mạnh nhất vì hắn không muốn tốn thời gian, nếu không may để hắn chạy thoát thì về sau khá là phiền toái, nhổ cỏ là phải nhổ cho sạch.

Khóe mắt của Vân Kinh Hồng không khỏi co giật, tên thiếu niên này rõ ràng che giấu thật sâu, với thực lực này ngay từ đầu gặp mặt đã có thể giết bọn họ rồi, vậy mà bọn họ còn bàn tán chuyện bắt hắn làm tù binh.

Nghĩ đến, nàng không khỏi cười kinh bỉ chính mình quá ngu ngốc.

- Ta...

Vân Kinh Hồng không biết nói như thế nào, nàng còn đang lo sợ rằng thiếu niên này khi đã thấy được bảo tàng sẽ giết người diệt khẩu, một mình chiếm lấy cái bảo tàng này.

Chuyện này quả thật là quá bình thường! Có ai thấy một bảo tàng mà không tham lam, muốn một mình độc chiếm cả gia tài như thế này chứ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Mấy quyển sách đó, ngươi thích thì có cứ lấy thoải mái, cho dù lấy hết ta cũng không quan tâm!

Tiểu Vũ để lại một câu rồi cũng không để ý nhiều tới Vân Kinh Hồng, từ trong nhẫn trử vật lấy ra ba viên Hồi Khí Đan nuốt vào, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, bắt đầu khôi phục lại linh lực của mình.

Vân Kinh Hồng khi nghe hắn nói như vậy nhất thời cũng không có hành động gì, nàng nhìn hắn thật sâu, không ngừng đánh giá lại đối phương.

Nơi đây rõ ràng là vũ kỹ cùng công pháp Huyền Cấp mà hắn cũng không quan tâm, nhìn một chút thấy Tiểu Vũ cũng không có địch ý gì với mình mà hắn cũng không quan tâm đến mình nên nàng liền bắt đầu thu thập hết những quyển sách vào trong túi trữ vật.

Phù!

Nhả ra một ngụm trọc khí, Tiểu Vũ đứng dậy, hướng mắt đánh giá nơi đây thêm một lần nữa cho rõ, vì lúc nãy không để ý nhiều.

Nhìn lại, nơi đây ngoài hai cái kệ sách, phía sâu bên trong tiểu điện còn có một cái bàn đá, trên đó có đặt một cái hộp gỗ dài rộng chừng hai tất tay, phía sau bàn đá là một cánh cửa, nhưng không biết cánh cửa đó đi thông đến đâu.

Hắn đi lại gần bàn đá, mở chiếc hộp gỗ đó ra, bên trong có ba vật phẩm, đó chính là một tấm ngọc bội cùng lệnh bài khắc ba chữ Lý Tiêu Tông, cuối cùng là ba phong thư.

Tiểu Vũ đương nhiên trước tiên sẽ đem phong thư mở ra, lấy ra một tờ giấy trong đó xem nội dung.

- Lão phu là Lý Hạc, là tông chủ đời thứ năm của Lý Tiêu Tông, cả đời si mê mỹ nữ...à không là Võ Đạo mới đúng. Nay đại nạn buông xuống, thiết kế khảo nghiệm nặng nề, nếu có thể chứng kiến bức thư này thì lão phu đã đi đầu thai từ lâu rồi! Àiii...ta không ngờ có ngày tông môn của mình lại bị hủy như thế! Nếu người nhận được y bát của lão phu, ngày sau có thể có thành tựu, hãy điều tra ra hung thủ và trả thù cho lão phu, sau đó hãy ghi bốn chữ “hoàn thành nhiệm vụ” lên giấy đốt xuống cho lão phu, để cho lão phu có thể ở dưới cửu tuyền nghỉ ngơi!

Phong thứ thứ nhất viết cũng chỉ có mấy câu như vậy, Tiểu Vũ cầm tiếp phong thư thứ hai lên đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0