Trở mặt
Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ
2024-07-23 12:06:03
Mà tu vi cùng thực lực, đây là hai khái niệm bất đồng, thật giống như
một tiểu hài tử năm tuổi có được lực lượng trăm cân cùng một người
trưởng thành có được lực lượng trăm cân, cái này phát huy ra sức chiến
đấu có thể đánh đồng sao?
Bởi vậy, ở nơi đây có người không còn xuất hiện, có người xuất hiện thì trả một cái giá khá lớn là nhận lấy một số vết thương trên người.
Cuối cùng, chỉ còn có bốn người xuất hiện trong thạch thất, đó là: Vân Kinh Hồng, Mạc Vong Trần, Chu Đại Quân và Mạc Trọng Khoan.
Không cần nghĩ cũng cũng biết, những người không có tới nơi này, khẳng định đều chết ở trong tay khôi lỗ, hơn nữa trong đó còn có hai người là cao thủ Bạo Khí Cảnh.
Có thể thấy được có một số người tu vi tuy đạt tới cảnh giới nhưng mà thực lực lại không tương xứng một chút nào.
Hai cao thủ vẫn lạc, một người là nhân vật của sa đạo, người khác là Vân gia Vân Đông Hành!
Kể từ đó, phương diện sa đạo y nguyên có một gã cao thủ Bạo Khí Cảnh đỉnh phong, còn bên kia chỉ là Bạo Khí Cảnh trung kỳ, cho nên Chu Đại Quân liền chiếm ưu thế.
Hiện tại thế lực Vân gia yếu nhất, nếu thật sự đến trước mặt bảo tàng cuối cùng, bọn họ tất nhiên cũng bị xa lánh qua một bên, mất đi tất cả quyền phát ngôn.
Mặc dù Vân Đông Hành chết đi, để lại Vân Kinh Hồng lẽ loi một mình ở đây, nhưng nàng vẫn cố gắn giữ vững tinh thần, không để vì người thân mất đi mà quá đau lòng.
- Lại là tên tiểu tử này, hắn như vậy mà không có chết!
Mạc Trọng Khoan thấy Tiểu Vũ đang cất bước đi phía sau thì kinh bỉ nói, trong mắt bọn họ tên thiếu niên này chỉ là một tù nhân mà thôi.
- Hừ!
Thấy Tiểu Vũ không có trả lời mà chỉ bối tay sau lưng đi lên thì Mạc Vong Trần cũng hừ lạnh một tiếng, bất quá bọn họ sẽ không làm khó nhau cho đến khi gặp được bảo tàng, nếu đến nơi thì hắn không ngại tiễn những người khác chầu trời.
Năm người tiến đến cửa tiểu điện kia, phía trên cổng tiểu điện có ghi bảy chữ “Đến Được Đây Lấy Ta Di Nguyện”.
- Ha ha, cuối cùng cũng đã đến được bảo tàng rồi!
Chu Đại Quân cười lớn, tiến đến đẩy cửa đi vào bên trong, mọi người còn lại cũng sợ mình đi sau sẽ bị người khác cướp mất hết nên vội đi theo.
Vừa đi vào, đập vào mắt mọi người là có ha kệ sách đặt ở hai bên, do lâu ngày nên chúng bị phủ lên một lớp bụi, Vân Kinh Hồng nhanh đi đến chỗ kệ sách cầm lên một quyển xem thử, tay liền rung rẩy.
Mọi người thấy vậy cũng nhanh chóng đi lại, biểu hiện cũng y như nàng, Mạc Vong Trần không nhịn được mà thốt lên:
- Không ngờ lại là Huyền Cấp công pháp, ha ha, lần này ta phát tài rồi!
Tiểu Vũ cũng cầm một quyển lên xem thử nhưng sau đó cũng vứt lại trên kệ, đối với hắn mấy thứ này không sử dụng được, mà đem cho hắn hắn cũng không thèm.
- Ha ha, các ngươi gặp được bảo tàng cũng có thể hảo hảo mà yên nghỉ rồi! Lão tử sẽ tiễn từng người các ngươi xuống cửu tuyền!
Chu Đại Quân cười lớn, một cái nhìn ác độc nhìn sang mọi người, hiện tại thấy được nhiều công pháp như vậy, hắn sợ là không đột phá được cảnh giới tiếp theo sao, hắn sợ không làm được bá chủ một vùng sao?
- Ngươi nghĩ có thể một mình đánh với bốn người chúng ta sao?
Mạc Trọng Khoan cười lạnh nhìn sang Chu Đại Quân, bây giờ thấy được bảo tàng cũng có thể trở mặt được rồi, tuy Chu Đại Quân là Bạo Khí Cảnh đỉnh phong nhưng hắn cũng đã là Bạo Khí Cảnh trung kỳ mà còn thêm ba người khác, chẳng lẽ lại sợ không đánh lại hắn sao.
- Khà khà, ngươi nhìn lại mình xem, bị thương nặng như vậy sẽ có cơ hội đánh với ta sao, bây giờ các ngươi chỉ là cá nằm trên thớt để mặc ta chém giết mà thôi!
Chu Đại Quân cười lớn, một quyền đột nhiên đánh ra, đập vào người Mạc Trọng Khoan, Mạc Trọng Khoan cũng không yếu thế, chân khí thôi động, một quyền ngạnh kháng lại.
Nhưng mà vết thương chưa lành cộng với tu vi thua một tiểu cảnh giới nên bị đánh văng ra, đập mạnh vào vách tường, người không ngừng phun ra máu tươi.
Mạc Trọng Khoan trợn mắt nhìn Chu Đại Quân, hắn không ngờ đối phương lại ra tay quyết liệt như thế mà không cần suy nghĩ.
- Thúc thúc!
Mạc Vong Trần nhanh chóng chạy lại đỡ Mạc Trọng Khoan lên, sau đó nhanh chóng lấy trong người ra một viên đan dược bỏ vào miệng của hắn, nhưng Chu Đại Quân nào cho hắn làm việc đó.
Khuôn mặt lạnh lùng một quyền oanh sát tới.
- Cẩn thận!
Vân Kinh Hồng lớn tiếng quát.
Mạc Trọng Khoan thấy vậy liền đẩy Mạc Vong Trần sang một bên, một mình hứng một quyền của Chu Đại Quân, máu tươi không nhừng chảy ra, ánh mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào người Chu Đại Quân sau đó hơi tắt người vong.
Mạc Trọng Khoan chết đi, ở đây không còn ai có khả năng gây nguy hiểm cho hắn, mà ba người kia thực lực rõ ràng còn chưa đạt tới Bạo Khí Cảnh sơ kỳ, chuyện này làm hắn vô cùng cao hứng.
- Ha ha, tiếp đến là các ngươi, bất quá con tiện nhân kia ta sẽ giữ lại!
Chu Đại Quân cười âm hiểm, ánh mắt dâm dục không ngừng nhìn chằm chằm vào người của Vân Kinh Hồng.
Nghe tên sa đạo kia nói như vậy nàng biết mình không đánh lại đối phương nên chỉ cần hai người kia chết thì mình cũng sẽ tự vẫn để không làm mất sự trong sạch của mình.
Bởi vậy, ở nơi đây có người không còn xuất hiện, có người xuất hiện thì trả một cái giá khá lớn là nhận lấy một số vết thương trên người.
Cuối cùng, chỉ còn có bốn người xuất hiện trong thạch thất, đó là: Vân Kinh Hồng, Mạc Vong Trần, Chu Đại Quân và Mạc Trọng Khoan.
Không cần nghĩ cũng cũng biết, những người không có tới nơi này, khẳng định đều chết ở trong tay khôi lỗ, hơn nữa trong đó còn có hai người là cao thủ Bạo Khí Cảnh.
Có thể thấy được có một số người tu vi tuy đạt tới cảnh giới nhưng mà thực lực lại không tương xứng một chút nào.
Hai cao thủ vẫn lạc, một người là nhân vật của sa đạo, người khác là Vân gia Vân Đông Hành!
Kể từ đó, phương diện sa đạo y nguyên có một gã cao thủ Bạo Khí Cảnh đỉnh phong, còn bên kia chỉ là Bạo Khí Cảnh trung kỳ, cho nên Chu Đại Quân liền chiếm ưu thế.
Hiện tại thế lực Vân gia yếu nhất, nếu thật sự đến trước mặt bảo tàng cuối cùng, bọn họ tất nhiên cũng bị xa lánh qua một bên, mất đi tất cả quyền phát ngôn.
Mặc dù Vân Đông Hành chết đi, để lại Vân Kinh Hồng lẽ loi một mình ở đây, nhưng nàng vẫn cố gắn giữ vững tinh thần, không để vì người thân mất đi mà quá đau lòng.
- Lại là tên tiểu tử này, hắn như vậy mà không có chết!
Mạc Trọng Khoan thấy Tiểu Vũ đang cất bước đi phía sau thì kinh bỉ nói, trong mắt bọn họ tên thiếu niên này chỉ là một tù nhân mà thôi.
- Hừ!
Thấy Tiểu Vũ không có trả lời mà chỉ bối tay sau lưng đi lên thì Mạc Vong Trần cũng hừ lạnh một tiếng, bất quá bọn họ sẽ không làm khó nhau cho đến khi gặp được bảo tàng, nếu đến nơi thì hắn không ngại tiễn những người khác chầu trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm người tiến đến cửa tiểu điện kia, phía trên cổng tiểu điện có ghi bảy chữ “Đến Được Đây Lấy Ta Di Nguyện”.
- Ha ha, cuối cùng cũng đã đến được bảo tàng rồi!
Chu Đại Quân cười lớn, tiến đến đẩy cửa đi vào bên trong, mọi người còn lại cũng sợ mình đi sau sẽ bị người khác cướp mất hết nên vội đi theo.
Vừa đi vào, đập vào mắt mọi người là có ha kệ sách đặt ở hai bên, do lâu ngày nên chúng bị phủ lên một lớp bụi, Vân Kinh Hồng nhanh đi đến chỗ kệ sách cầm lên một quyển xem thử, tay liền rung rẩy.
Mọi người thấy vậy cũng nhanh chóng đi lại, biểu hiện cũng y như nàng, Mạc Vong Trần không nhịn được mà thốt lên:
- Không ngờ lại là Huyền Cấp công pháp, ha ha, lần này ta phát tài rồi!
Tiểu Vũ cũng cầm một quyển lên xem thử nhưng sau đó cũng vứt lại trên kệ, đối với hắn mấy thứ này không sử dụng được, mà đem cho hắn hắn cũng không thèm.
- Ha ha, các ngươi gặp được bảo tàng cũng có thể hảo hảo mà yên nghỉ rồi! Lão tử sẽ tiễn từng người các ngươi xuống cửu tuyền!
Chu Đại Quân cười lớn, một cái nhìn ác độc nhìn sang mọi người, hiện tại thấy được nhiều công pháp như vậy, hắn sợ là không đột phá được cảnh giới tiếp theo sao, hắn sợ không làm được bá chủ một vùng sao?
- Ngươi nghĩ có thể một mình đánh với bốn người chúng ta sao?
Mạc Trọng Khoan cười lạnh nhìn sang Chu Đại Quân, bây giờ thấy được bảo tàng cũng có thể trở mặt được rồi, tuy Chu Đại Quân là Bạo Khí Cảnh đỉnh phong nhưng hắn cũng đã là Bạo Khí Cảnh trung kỳ mà còn thêm ba người khác, chẳng lẽ lại sợ không đánh lại hắn sao.
- Khà khà, ngươi nhìn lại mình xem, bị thương nặng như vậy sẽ có cơ hội đánh với ta sao, bây giờ các ngươi chỉ là cá nằm trên thớt để mặc ta chém giết mà thôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Đại Quân cười lớn, một quyền đột nhiên đánh ra, đập vào người Mạc Trọng Khoan, Mạc Trọng Khoan cũng không yếu thế, chân khí thôi động, một quyền ngạnh kháng lại.
Nhưng mà vết thương chưa lành cộng với tu vi thua một tiểu cảnh giới nên bị đánh văng ra, đập mạnh vào vách tường, người không ngừng phun ra máu tươi.
Mạc Trọng Khoan trợn mắt nhìn Chu Đại Quân, hắn không ngờ đối phương lại ra tay quyết liệt như thế mà không cần suy nghĩ.
- Thúc thúc!
Mạc Vong Trần nhanh chóng chạy lại đỡ Mạc Trọng Khoan lên, sau đó nhanh chóng lấy trong người ra một viên đan dược bỏ vào miệng của hắn, nhưng Chu Đại Quân nào cho hắn làm việc đó.
Khuôn mặt lạnh lùng một quyền oanh sát tới.
- Cẩn thận!
Vân Kinh Hồng lớn tiếng quát.
Mạc Trọng Khoan thấy vậy liền đẩy Mạc Vong Trần sang một bên, một mình hứng một quyền của Chu Đại Quân, máu tươi không nhừng chảy ra, ánh mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào người Chu Đại Quân sau đó hơi tắt người vong.
Mạc Trọng Khoan chết đi, ở đây không còn ai có khả năng gây nguy hiểm cho hắn, mà ba người kia thực lực rõ ràng còn chưa đạt tới Bạo Khí Cảnh sơ kỳ, chuyện này làm hắn vô cùng cao hứng.
- Ha ha, tiếp đến là các ngươi, bất quá con tiện nhân kia ta sẽ giữ lại!
Chu Đại Quân cười âm hiểm, ánh mắt dâm dục không ngừng nhìn chằm chằm vào người của Vân Kinh Hồng.
Nghe tên sa đạo kia nói như vậy nàng biết mình không đánh lại đối phương nên chỉ cần hai người kia chết thì mình cũng sẽ tự vẫn để không làm mất sự trong sạch của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro