Lâm Vũ Thiên Hạ

Huyết Ma Xuất Hiện!

Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ

2024-07-23 12:06:03

- Ngươi có nhìn thấy gì không?

Một người đàn ông trung niên đứng lại nhìn hoàn cảnh trước mặt mình, rồi quay sang hỏi một người trung niên bên cạnh.

- . . .

Người kia không trả lời mà chỉ gật đầu nhìn chăm chăm về phía trước, da gà cũng nổi lên.

Trước mặt họ là một cái hố lớn hơn hai mươi thước, tuy nhiên làm người ta hoảng sợ chính là cái hố này là do một bàn tay to lớn tạo ra, hơn nữa móng vuốt vô cùng sắc bén.

Kế bên lại có thêm một cái hố khác, nhưng mà nhìn nó rất giống dấu răng, cái hố này có hai đường rảnh rất sâu nên hẳn là người khổng lồ kia còn có răng nanh. Nếu chỉ như vậy thì người ta cũng chưa sợ hẳn.

Nhưng mà nơi này lại còn có thêm hàng trăm cái xác yêu ma bị hút khô huyết dịch, đầu thì bị phá nát lấy đi ma hạch, đến yêu ma mà còn chết thảm như vậy, vậy thì thứ gì có thể hút lấy huyết dịch của yêu ma?

Câu trả lời hoàn toàn không ai biết chính xác, nhưng có người đồn đoán rằng đây chính là do Huyết Ma làm ra.

Huyết Ma cũng không phải chính thức là ma, nhưng so ma lại còn muốn hung tàn gấp trăm lần.

Huyết Ma thực ra cũng là con người, đơn giản là tu luyện Huyết Ma Thần Công nên mới biến thành hung tàn bạo ngược, đánh mất nhân tính, chỉ biết hung tàn giết chóc, cho nên được xưng là Huyết Ma.

Vài vạn năm trước, trên Võ Mạch Đại Lục xuất hiện một Huyết Nguyệt lão nhân, tự xưng là Huyết Ma Đại Vương.

Người này hung tàn thành tính, đi khắp nơi hút máu người để tu luyện, ngoài ra còn thành lập một cái Huyết Nguyệt Giáo, dạy bảo ra không ít Huyết Ma, làm toàn bộ Võ Mạch Đại Lục sinh linh đồ thán.

Tuy tu luyện công pháp này mất đi nhân tính nhưng lại có rất nhiều người tham vọng đi theo, vì tu luyện nó tu vi tăng lên cực kỳ thần tốc.

Người bị hút máu có tu vi càng cao thì bọn họ có thể tăng lên tu vi càng mạnh, cho dù là đám thiên tài trong mấy tông môn cũng không xách dép theo kịp.

Nhưng cuối cùng bị cường giả trong đại lục hợp sức lại giết được Huyết Ma Đại Vương, nhưng không ngờ bây giờ lại có Huyết Ma xuất hiện, chứng tỏ công pháp Huyết Ma Thần Công vẫn còn chưa bị tiêu hủy hết.

- Chúng ta nên rời khỏi nơi này thì tốt hơn!

Người đàn ông trung niên chợt quay người rời đi, đây không phải là lần đầu bọn họ nhìn thấy mấy cái hố kỳ lạ này, cùng mấy cái xác khô kinh dị như vậy, mà đã thấy hơn chục cái như vậy rồi.

Đây cũng là chuyện lần đầu tiên xảy ra trong Ma Vực làm cho ai nấy đều sợ hãi, đến nối muốn vào trong này thì phải dẫn theo sư tôn của mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dần dần truyện này được truyền tai nhau liên tục, bọn họ lúc đầu không tin nhưng nhìn thấy mấy cái hố thì ôi thôi không muốn đánh nữa.

- Ma Vực...đó chỉ là công cụ để làm dinh dưỡng cho ta mà thôi!

Trong bóng đêm, thân ảnh đứng trong bóng tối lộ ra hai con mắt đỏ ngầu chỉ nhe răng cười lạnh khi có người nói tới chuyện này, nhưng rồi chớp mắt lại mất hút vào bóng đêm.

. . .

Quay trở lại Nam Lĩnh Thành!

Khi đám người Long Tử Thiên tới Thiên Cấm Sơn thì được nàng chỉ cho nơi cư trú mới, đó là Ngọa Long Sơn.

Lúc đó cũng rất nhiều người trong thành thấy rất nhiều cự long khổng lồ bay vào Thất Sơn Tiên Đảo thì trố mắt ngạc nhiên, đây cũng là lần đầu trong đời bọn họ thấy cự long ngoài đời thật.

Không ít người tới đây tìm vận may vì theo truyền thuyết, Long tộc đi tới đâu thì nơi đó đều có vận may từ trên trời rơi xuống, đây là điều không ai chối cải được.

Về sau nơi này cũng là một nơi linh thiên thường được nhà vua lên đâp thấp hương cầu trời.

Sắp xếp xong chỗ cho Long tộc thì nàng cũng đi luyện đan cho cha của Trần Vũ cùng Vương Khải Hoàng.

Không lâu sau Trần gia lại được một phen vui mừng vì cha của Trần Vũ đã hồi phục đan điền như cũ. Vương Khải Hoàng cũng không hơn mấy, vui mừng nguyên ngày.

Bọn họ liền thi nhau cố gắn tu luyện lại từ đầu, với lượng tài dược lớn như vậy thì bọn họ hẳn không bao lâu liền có thể đạt tới cảnh giới lúc trước.

Nói về độ vui thì chắc chỉ có Tiểu Bạch thôi, khi đến Thiên Cấm Sơn nàng đã luyện cho nó một viên Hóa Hình Đan, nhờ vậy mà hiện tại nó đã biến thành một thiếu niên mười tám.

Thân mặc bạch bào, người gầy anh tuấn vô cùng, đến nổi Trần Thiên Hàn cũng không nhận ra đây chính là con Thiên Lang lúc trước mà cháu trai mình đã nuôi.

Thời gian nhanh chóng lại đi qua, hôm nay đã là tháng thứ hai mà Trần Vũ tu luyện ở trong Long Mộ.

Phành!

Sương mù xung quanh bắt đầu tan biến để lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, hai mắt hắn chợt mở ra, tinh quang bắn ra liên tục, uy áp mạnh hơn trước rất nhiều.

Hỗn Độn Dung Lô trong người cũng đã dần hoàn thiện được năm phần mười, lực lượng luyện hóa của nó ngày càng kinh khủng, long lực tại đây cũng ngày một ít đi, hiện tại xem như cũng không còn là bao.

- Trúc Cơ hậu kỳ đã nắm trong tay!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đến lúc ta phải về nhà rồi!

Trần Vũ đứng dậy nhìn lại nơi này lần cuối rồi tiến ra khỏi Long Thiên Cốc, ngồi trên phi kiếm phi hành về Việt Triều.

. . .

Trong Ma Vực!

- Tiếp tục như thế này thì không bao lâu nữa ta sẽ đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn!

Một thân ảnh không phải nhân loại trong bóng đêm nhe ra hàm răng sắc bén cười lạnh, hai mắt đỏ ngầu nhìn sang xung quanh, tay kia thì vuốt Quỷ Kiếm.

. . .

Trần Vũ một đường vi vu phi hành theo cơn gió, đi lướt qua không biết bao nhiêu thành trì phía dưới, đến đêm khuya hắn đành phải dừng chân dưới Hoàng Thạch Thành.

Hoàng Thạch Thành nằm trong phạm vi cai quản của Bộ Yên Triều, cách Việt Triều còn rất xa, vương triều này cũng không mạnh lắm, nơi đây chủ yêu là sơn mạch.

Đồng bằng thảo nguyên lại ít vô cùng, vì vậy người dân ở đây thường sinh sống bằng nghề săn bắt yêu thú và hái linh dược. Cũng nhờ vậy mà vương triều này có thế mạnh về linh dược nhiều hơn các vương triều khác.

Hoàng Thạch Thành ước chừng có phạm vi ngàn dặm, lấy Hoàng Thạch Thành làm trung tâm thì xung quanh lại có hai trấn nhỏ, bởi vì vị trí địa lý của Hoàng Thạch Thành không quá tốt, cho nên vùng này thế lực cũng không lớn.

Phía trước là một mảnh sơn mạch hoang vu, cho dù là đêm khuya cũng có thể nhìn thấy có nhàn nhạt vụ khí bốc lên, tiếng yêu thú rống lên liên tục.

- A. . .

Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ một cái sơn cốc vang lên, phá vỡ màn đêm lạnh lẽo, tiếng kêu thảm làm cho người ta rùng mình, có thể tưởng tượng người kia kinh hãi đến mức nào.

- Hử?

Trần Vũ đang ngồi trên phi kiếm, định đáp xuống thì nghe thấy tiếng hét thê lương kia, tiếng hét thảm làm hắn chau mày chú ý tới.

- Đi!

Trần Vũ nhoáng một cái, phi kiếm hướng về phía sơn cốc cấp tốc bay đến.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0