Lâm Vũ Thiên Hạ

Ở Lại Tu Luyện

Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ

2024-07-23 12:06:03

- Được rồi, nay người cũng đã tới, chúng ta chuẩn bị xuất thế một lần nữa! Khi xong mọi chuyện dưới này chúng ta lại trở về Thần Giới!

Long Tử Thiên nhìn đám con cháu mình ra hiệu, rồi nhìn sang Long Kình Thiên nghi ngờ hỏi:

- Người mà lúc trước ngươi nói chính là đại nhân?

- Dạ đúng là như vậy lão tổ!

Long Kình Thiên không dám giả dối lời nào, liền thành thật khai báo. Nghe vậy lão tổ hắn chỉ thở dài rồi thôi.

Lúc này, Trần Vũ gãi đầu nhìn Long Tử Thiên ngại ngùng hỏi:

- Không biết ngài có Ô Long Mộc hay không, thứ này ta đang rất cần?

- Ô Long Mộc chúng ta còn không?

Long Tử Thiên lẩm bẩm rồi nhìn lại đám con cháu mình, đang muốn hỏi là nó còn ở trong Long Thiên Cốc không, vì thứ đó hắn ta không có giữ trên người.

- Ô Long Mộc chúng ta vẫn còn, mười ngàn năm sẽ kết quả một lần! Quả này có mùi thơm rất đặc biệt, hơn nữa khi hái xuống sau ba ngày không sử dụng liền lập tức phân hủy thành đất. Chỉ khi có đồ cất giữ thật kỹ mới có thể bảo quản được!

- Hiện tại trong bảo khố chỉ còn lại năm quả!

Một người trong đám Long tộc lên tiếng, người này chính là Long Minh Thiên, gia chủ hiện tại của gia tộc.

- Ha ha, vậy thật quá tốt rồi! Ta chỉ cần một quả là được, không cần nhiều như vậy!

Trần Vũ vô cùng vui mừng, hiện tại hắn đã có thể chuẩn bị giúp cha mình tu luyện trở lại.

- Được, để ta đi lấy!

Long Kình Thiên vừa nói xong biến thành tàn ảnh rời khỏi Long Mộ đi vào bảo khố tìm Ô Long Mộc.

Hai bên nói chuyện một lúc thì Long Kình Thiên đi về, mang theo một hộp gỗ màu xám, trên hợp mang theo mùi thơm vô cùng dễ chịu làm người ta vô cùng khoan khoái.

- Đây là Ô Long Mộc, ngài hãy cầm lấy!

Long Kình Thiên đưa hộp gỗ cho Trần Vũ thái độ cũng đã khác trước rất nhiều.

Đơn nhiên hắn không khách thì thu nó vào trong người, bây giờ chỉ còn chờ thời gian để luyện đan mà thôi.

- Nguyệt Nhi nàng cầm lấy những dược liệu liệu này về luyện Tạo Hóa Đan cho cha ta cùng với vị bệ hạ kia giúp ta. Ta muốn ở đây hấp thụ long lực tu luyện một thời gian!

Trần Vũ cầm hết thẩy những dược liệu cần thiết đưa cho vợ mình, hiện tại nàng luyện đan tốt hơn hắn nên tốt nhất cứ để nàng làm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cơ Nguyệt liền gật đầu đồng ý, hắn muốn ở đây tu luyện cũng là chuyện tốt, như vậy có lợi rất nhiều cho Hỗn Độn Dung Lô.

- Bây giờ chúng ta cũng chuẩn bị rời khỏi Long Thiên Cốc, những gì cần mang theo thì hãy mang theo!

Long Tử Thiên nhìn đám con cháu mình ra lệnh, nơi này cũng chỉ là nơi ở tạm thời để chờ thời cơ, nay thời cơ đã tới thì không cần phải ở đây làm gì nữa.

- Dạ vâng!

Ba mươi sáu người liền biến thành cự long biến mất khỏi Long Mộ đi tới bảo khổ thu hết những thứ trong đó để dời đi nơi khác.

Long Tử Thiên cùng Cơ Nguyệt ra khỏi Long Mộ, bọn họ đứng phía ngoài đợi một chút thì ba mươi sáu cự long cũng đi tới.

- Chúng ta sẽ đi đâu bây giờ lão tổ?

Long Thiên Bình nhìn sang lão tổ hỏi.

- Chúng ta sẽ về Thiên Cấm Sơn trước!

Cơ Nguyệt lên tiếng gợi ý cho mọi người.

- Theo ý tiên tử!

Tất cả cùng phi hành trở về Việt Triều, trên đường về cũng như trước, nhưng lần này người ta thấy không ít cự long đang phi hành trên không làm bọn họ háo hức không thôi.

Tiễn mọi người xong Trần Vũ đi vào trong Long Mộ bắt đầu ngồi tọa thiền kết ấn bắt đầu thổ nạp hấp thu long lực nơi này.

Khí tức Trúc Cơ trung kỳ như ly nước sắp tràn ly, chỉ cần một chút nữa là hắn có thể đột phá tới Trúc Cơ hậu kỳ.

. . .

Trần Vũ đang ở Long Mộ tu luyện thì lúc này trong Ma Vực, có một thân ảnh trong bóng tối tay cầm một thanh kiếm kỳ lạ, nó có màu đen pha lẫn màu đỏ, thân kiếm nổi lên sát khí vô cùng mãnh liệt.

Trong bóng người cầm thanh kiếm kỳ lạ kia để lộ ra cặp mắt sáng rực, cặp mắt này không có con ngươi mà chỉ một màu đỏ thẳm, thấp thoáng lộ ra cặp răng nanh dữ tợn.

- Nào...bây giờ ngươi không còn là Ma Kiếm nữa, về sau ngươi chính là Quỷ Kiếm! Hãy hút lấy những giọt máu tội lỗi này cho ta...Ha Ha Ha...

Tiếng cười rùng rợn trong bóng tối truyền ra, một ít ma quỷ nơi xung quanh phát hiện thì liền chạy tới nhe nanh múa vuốt nhưng liền bị người đứng trong bóng tối tóm lấy.

Một tay nhẹ nhàng bẻ cổ của những tên ma quỷ kia để cho máu đen chảy ra nhưng không cho chúng tái hợp lại, rồi dùng Quỷ Kiếm cắm vào người bọn chúng.

Quỷ Kiếm như đỉa đói vừa bám lấy thân thể ma quỷ liền hút lấy hút để như cái túi không đáy, càng hút ma lực của thanh kiếm càng mạnh hơn, sát khí càng lúc càng mạnh.

Yêu ma có thể bất tử trong này nhưng bây giờ liền bị Quỷ Kiếm bám lấy hút không còn một giọt máu, thân xác nhanh chóng khô dần và biến thành tro bụi, chỉ còn phần đầu là còn sống.

Khi Quỷ Kiếm hút hết máu của đám yêu ma hắn liền lệnh cho Quỷ Kiếm cắm vào đại não phá nát đầu yêu ma.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quỷ Kiếm lơ lửng trước mặt người đứng trong bóng đêm phát ra ánh sáng đỏ nhạt quỷ dị.

Chỉ thấy, trong bóng đêm ghê tởn đó hiện lên một nụ cười lạnh lẽo và tàn ác vô cùng, rồi dần dần chìm hẳn vào bóng đêm.

- Nào...bây giờ chúng ta sẽ tới bữa tiệc chính!

Không lâu sau, thân ảnh trong bóng tối kia lại xuất hiện ở gần hồ máu trong Ma Vực mà lần trước Trần Vũ đã chiến đấu trong đó.

Quỷ Kiếm phát hiện hồ máu thì vô cùng vui mừng, nó bay xung quanh thân ảnh màu đen kia đợi ra lệnh, thân ảnh màu đen cầm nó vứt xuống hồ máu và đứng phía trên cười lạnh.

Lụp bụp...lụp bụp...

Bọt khí nổi lên liên tục, hồ máu nhanh chóng giảm dần xuống với tốc độ kinh người.

Ngay trung tâm hồ máu có môt cái lóc xoáy thật lớn, càng lúc càng lớn, hút lấy máu trong hồ vào bên trong, kèm theo là không ít tiếng gầm lớn từ trong hồ truyền ra.

Lúc này dưới hồ máu nổi lên không ít yêu ma màu đỏ, bọn chúng nhanh chóng xông thẳng tới thân ảnh màu đen kia nhưng thân ảnh màu đen kia bất ngờ biến lớn thành trăm thước.

Há lớn cái miệng, một ngụm nuốt hết thảy đám yêu ma vào trong bụng để luyện hóa, hơn ngàn con yêu ma vừa mới trồi lên liền bị hắn nuốt hết vào bụng, đám yêu ma khác đi dưới đất thì bị hắn dẫn nát như dẫm một con kiến hôi.

Ong ong...

Quỷ Kiếm từ dưới hồ máu trồi lên, bây giờ sát khí cùng ma lực vô cùng nồng đậm, ma lực ngút trời, thân kiếm tản ra vô sô năng lượng chết chóc như từ cửu u đi lên.

Dưới hồ máu cũng trồi lên một thân ảnh ma quỷ, con này màu đỏ cao tới năm mươi thước, là yêu ma Vương Cấp đỉnh phong, yêu ma ngước đầu nhìn lên thấy thân ảnh màu đen thì liền nhào tới cắn xé.

Thân ảnh trong bóng tối kia nhìn xuống dưới chân mình, một chân giẫm xuống làm đất đá rung rinh nhưng mà con yêu ma kia không chút bị thương nào.

- Lại đây!

Lúc này hồ máu cũng đã cạn, thân ảnh trong bóng tối liền triệu hồi Quỷ Kiếm lại, một tay tóm lấy đầu của yêu ma số đen kia, Quỷ Kiếm không đợi hắn ra lệnh liền cắm vào ngực yêu ma tiếp tục hút lấy máu.

Yêu ma Vương Cấp đỉnh phong cố gắn dẫy dụa nhưng mà lượng huyết dịch trong cơ thể không nghe theo lời nó, thân thể liền từ từ teo lại cho đến khi không còn một hột máu nào thì.

Rắc!

Yêu ma Vương Cấp kia liền bị bóp nát đầu lộ ra ma hạch tinh xảo vô cùng.

- Ngươi cũng không có thua Vô Cực Kiếm đâu!

Thân ảnh màu đen vuốt ve Quỷ Kiếm nhe răng cười lạnh, trong bóng đêm gió lạnh thổi qua liền xuất hiện một con yêu ma khác đi từ làn sương mù bước tới.

Nhưng khi nó tới thì thân ảnh màu đen trăm thước như cơn gió biến mất không còn tung tích.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0