Phản công trương gia
Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ
2024-07-23 12:06:03
Trần Vũ khi ra khỏi tháp thấy cảnh tượng này đập vô mắt thì bàn tay nhỏ
bé của hắn không khỏi siết chặt, ánh mắt câm thù nhìn sang đám người của Trương gia như muốn ăn tươi nuốt sống họ.
- Chàng không nên lo lắng, mọi người chỉ bị thương ngoài da thôi!
Cơ Nguyệt biết được tâm trạng của Trần Vũ bây giờ, nên nàng trấn an hắn, làm cho hắn lấy lại lý trí.
Linh lực màu lam quấn quanh người, bất chợt bùng phát, Ngự Phong Thuật thi triển đến cực hạn lập tức Tiểu Vũ lướt tới bên cạnh Trần Thiên Hàn.
Cơ Nguyệt cũng ngay tức khắc mang Trần Vũ đến chỗ gia gia của mình, Trần Vũ liền buông tay vợ mình ra, chạy nhào vào người gia gia mình, hét lớn:
- Gia gia!
Trong lời nói hắn chứa đầy nghẹn giọng, trong khóe mắt hắn đã chảy ra một giọt lệ, nhìn gia gia mình hắn nhớ đến cảnh tượng mấy năm trước gia gia từng cổng hắn trên cổ đi chơi khắp nơi.
Một người tốt như gia gia mình tại sao lại bị những chuyện như thế này chứ.
Phành!
Phân thân của hắn ngay lập tức đánh bay xích sắt trên người gia gia của mình, hắn nhìn gia gia mình, nói:
- Gia gia, cháu bất hiếu!
Trần Thiên Hàn cố gắn nhịn đau đứng dậy đỡ đứa cháu đích tôn của mình lên, lau nước mắt cho hắn, khuôn mặt già nua mỉm cười nói:
- Nam nhân không được rơi lệ!
Những tộc nhân khác của ba đại gia tộc thấy được cảnh tượng này thì không khỏi vui mừng trong lòng, xem ra lần này có người đến cứu rồi.
Tuy đỡ phân thân của Trần Vũ lên, nhưng lão nhìn sang đứa trẻ đang ôm mình thì không khỏi xao động, nhìn đứa trẻ này làm lão có cảm giác như những năm từng cổng đứa cháu mình đi dạo.
- Đây là...
Gia gia hắn ôm Trần Vũ lên, nhìn sang phân thân của hắn hỏi.
- Đây chính là con!
Tiểu Vũ mỉm cười nhìn gia gia mình, thành thật, không một chút dấu diếm.
- Là con...
Lão nghe vậy thì chăm chú nhìn vào đứa bé Trần Vũ này, đúng là càng nhìn càng giống Trần Vũ lúc còn nhỏ, nhưng chuyện này quả thật là quá khó tin đi.
Vương Mạc cùng Đổng Thanh Phong ngồi kế bên thì không khỏi trợn mắt nhìn, nói cũng không biết nên nói gì.
Cơ Nguyệt nhìn sang tất cả mọi người, nàng xòe lòng bàn tay của mình ra, từ trong lòng bàn tay nàng có vô số cánh hoa bay ra, chúng theo gió bay đến những người đang bị trói.
Cánh hoa vừa rơi xuống liền biến xích sắt hay dây thần thành cát bụi, mọi người nhanh chóng được giải thoát, có người kích động hét lớn:
- Chúng ta được tự do rồi! Ha ha ha...
Phía sau, Trần Chính Thiên cùng Hàn Nguyệt nhanh chóng chạy lại chỗ của Trần Thiên Hàn, thấy người vừa từ trên trời rơi xuống là con trai của mình thì không khỏi kinh hỉ.
- Mẫu thân! Cha!
Tiểu Vũ khơm người chào phụ mẫu của mình, nhìn thấy hai người họ không có bị tổn thương gì thì hắn cảm thấy an lòng một chút.
- Con không sao là ta vui rồi!
Hàn mẫu mỉm cười nhìn con trai mình, nàng rất hạnh phúc vì cuối cùng con trai mình cũng đã có thành tựu.
- Mẫu thân!
Trần Vũ buông gia gia mình ra, chạy lại nhảy lên người Hàn mẫu, khuôn mặt nhỏ bé của hắn không ngừng dụi vào ngực mẫu thân mình.
Mà Hàn mẫu nghe đứa trẻ này gọi mình là “mẫu thân” thì không khỏi cảm thấy kỳ quái, nên nhìn sang hắn, Tiểu Vũ liền mỉm cười nói:
- Đây chính là con, giải quyết xong chuyện này con sẽ giải thích với mọi người sau!
Hàn Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười, ôm chặt đứa bé này hơn, vợ hắn thấy thế thì mỉm cười, xoay qua gật đầu chào mẫu thân của hắn, dù gì đây cũng là mẹ chồng nha.
Nãy giờ nàng chỉ lo lắng an nguy của người thân nên cũng không để ý nhiều đến cô gái này, hiện tại nhìn kỹ thì thấy nàng ta rất xin đẹp, Hàn mẫu cũng mỉm cười nhìn sang nàng gật đầu nhẹ một cái.
Khi giải quyết mọi chuyện ở đây ổn thỏa, Tiểu Vũ xoay người lại, đưa tay lên không trung, Phi Kiếm đang bay trên trời lập tức bay lại tay hắn, tuy Phi Kiếm bay mất nhưng Tháp Lão vẫn không có bị rơi xuống.
Huyền Lão, Vu Lão đồng loạt phát ra khí tức Vương Cấp của mình, cũng từ trên không bay xuống đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang đám người Hắc La Tông.
Ó Ó Ó!
Phi Vân Điểu bay lượn một vòng sau đó bay thấp xuống một chút, mọi người trên đó liền từ trên trời nhảy xuống, từng người từng người đáp xuống đỉnh nhà của Trần gia.
Cảnh tượng này đã khắc sâu vào tâm trí những người có mặt tại nơi này, phía bên ngoài lền nghe nhiều tiếng chân ngựa chạy, bọn chúng đang hướng phía này chạy qua.
Nhìn lại thì thấy nguyên một binh đoàn người cực lớn, bọn họ liền nhanh chóng nhảy xuống ngựa rút binh khí của mình ra, tràn vào bao vây xung quanh Trần gia lại.
- Giết hết bọn chúng cho ta, không được để một tên nào chạy thoát!
Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn sang xung quanh nói, sau đó thu lại uy áp của mình.
- Rõ, đoàn trưởng/công tử! (do có hai nhóm người khác nhau)
- Xông lên, giết!
Người của Vương Khải Hoàng cùng với người của mạo hiểm đoàn liền nhanh chóng chạy lại bắt lấy người của Trương gia, mấy người của tộc nhân khác ai còn sức cũng đều nhảy vào tham gia.
Xẹt xẹt ầm ầm...
Tiếng chém giết liên tục vang lên, máu tươi lại lần nữa chảy ra, lần này mọi thê thảm đều dồn vào người của Trương gia cả.
- Ha ha, thật không ngờ ta cũng có ngày hôm nay, đúng là người tính không bằng trời tính mà!
Trương Nộ Lãng không bị uy áp khống chế, liền miễn cưỡng đứng dậy, ngước đầu nhìn lên trời cao cười như điên, hắn cứ ngỡ kế hoạch đến đây là thành công, nhưng không ngờ lại bị tàn rụi trong chốc lát.
Tiểu Vũ không nói lời nào, ánh mắt lạnh như băng, hỏa diểm bừng bừng bốc cháy xung quanh người hắn.
Một tiếng xé gió vang lên, hắn nhanh chóng biến mất khỏi vị trí, sau đó liền nhanh chóng xuất hiện sau lưng Trương Nộ Lãng, Trương Nộ Lãng liền nhanh chóng xoay người lại, thì thấy cái cười lạnh của hắn.
Tiểu Vũ phát ra khí tức của tu sĩ Trúc Cơ đến cực hạn, uy áp chỉ nhắm vào người Trương Nộ Lãng.
- Ngươi ngươi...
Trương Nộ Lãng nằm bẹp xuống đất, Tiểu Vũ chậm rãi thò tay xuống xách bóp cổ Trương Nộ Lãng giơ lên trên cao, đến khi Trương Nộ Lãng chân không chạm đất mới thôi.
Bành Bành Bành!
Hắn mỉm cười nhìn người đã gây tổn thương cho gia gia mình, sau đó thôi động linh lực, đập mạnh bản mặt của Trương Nộ Lãng xuống đất, một cái, hai cái...mười cái, cho đến khi máu me bé bét thì hắn mới quăng Trương Nộ Lãng ra một bên.
Nhìn lại chỗ đó đã có một cái hố lớn hơn hai tất tay, trên đó dín đầy máu.
Phía bên kia, ba người của Hắc La Tông liền nhanh chóng bị nhị lão bắt lại, đối với họ những tên này chỉ là trẻ con mà thôi.
Tiểu Vũ đi chậm rãi lại gần đám người Hắc La Tông, Ngưu Bôn thấy vậy sợ hãi nói:
- Ngươi không nên giết ta, ta chính là người của Hắc La Tông, nếu ngươi dám chạm vào ta thì...
Bành!
Ngưu Bôn còn chưa nói hết câu đã bị Tiểu Vũ đánh một chưởng vào lòng ngực, linh lực chạy vào trong từng đoạn kinh mạch, sau đó phá nát chúng, tiếp đến là phá hủy đan điền.
- A!
Ngưu Bôn hét thảm, cong lại như con tôm bị luộc chính, người không ngừng rên rỉ đau đớn, đan điền bị phá xem như tu vi không còn nữa, muốn chữa khỏi đan điền là không phải chuyện dễ gì.
- Ngươi!
Bộ Đồng cùng một tên còn lại thấy hắn ra tay dứt khoát như vậy không khỏi sợ hãi.
- Chàng không nên lo lắng, mọi người chỉ bị thương ngoài da thôi!
Cơ Nguyệt biết được tâm trạng của Trần Vũ bây giờ, nên nàng trấn an hắn, làm cho hắn lấy lại lý trí.
Linh lực màu lam quấn quanh người, bất chợt bùng phát, Ngự Phong Thuật thi triển đến cực hạn lập tức Tiểu Vũ lướt tới bên cạnh Trần Thiên Hàn.
Cơ Nguyệt cũng ngay tức khắc mang Trần Vũ đến chỗ gia gia của mình, Trần Vũ liền buông tay vợ mình ra, chạy nhào vào người gia gia mình, hét lớn:
- Gia gia!
Trong lời nói hắn chứa đầy nghẹn giọng, trong khóe mắt hắn đã chảy ra một giọt lệ, nhìn gia gia mình hắn nhớ đến cảnh tượng mấy năm trước gia gia từng cổng hắn trên cổ đi chơi khắp nơi.
Một người tốt như gia gia mình tại sao lại bị những chuyện như thế này chứ.
Phành!
Phân thân của hắn ngay lập tức đánh bay xích sắt trên người gia gia của mình, hắn nhìn gia gia mình, nói:
- Gia gia, cháu bất hiếu!
Trần Thiên Hàn cố gắn nhịn đau đứng dậy đỡ đứa cháu đích tôn của mình lên, lau nước mắt cho hắn, khuôn mặt già nua mỉm cười nói:
- Nam nhân không được rơi lệ!
Những tộc nhân khác của ba đại gia tộc thấy được cảnh tượng này thì không khỏi vui mừng trong lòng, xem ra lần này có người đến cứu rồi.
Tuy đỡ phân thân của Trần Vũ lên, nhưng lão nhìn sang đứa trẻ đang ôm mình thì không khỏi xao động, nhìn đứa trẻ này làm lão có cảm giác như những năm từng cổng đứa cháu mình đi dạo.
- Đây là...
Gia gia hắn ôm Trần Vũ lên, nhìn sang phân thân của hắn hỏi.
- Đây chính là con!
Tiểu Vũ mỉm cười nhìn gia gia mình, thành thật, không một chút dấu diếm.
- Là con...
Lão nghe vậy thì chăm chú nhìn vào đứa bé Trần Vũ này, đúng là càng nhìn càng giống Trần Vũ lúc còn nhỏ, nhưng chuyện này quả thật là quá khó tin đi.
Vương Mạc cùng Đổng Thanh Phong ngồi kế bên thì không khỏi trợn mắt nhìn, nói cũng không biết nên nói gì.
Cơ Nguyệt nhìn sang tất cả mọi người, nàng xòe lòng bàn tay của mình ra, từ trong lòng bàn tay nàng có vô số cánh hoa bay ra, chúng theo gió bay đến những người đang bị trói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cánh hoa vừa rơi xuống liền biến xích sắt hay dây thần thành cát bụi, mọi người nhanh chóng được giải thoát, có người kích động hét lớn:
- Chúng ta được tự do rồi! Ha ha ha...
Phía sau, Trần Chính Thiên cùng Hàn Nguyệt nhanh chóng chạy lại chỗ của Trần Thiên Hàn, thấy người vừa từ trên trời rơi xuống là con trai của mình thì không khỏi kinh hỉ.
- Mẫu thân! Cha!
Tiểu Vũ khơm người chào phụ mẫu của mình, nhìn thấy hai người họ không có bị tổn thương gì thì hắn cảm thấy an lòng một chút.
- Con không sao là ta vui rồi!
Hàn mẫu mỉm cười nhìn con trai mình, nàng rất hạnh phúc vì cuối cùng con trai mình cũng đã có thành tựu.
- Mẫu thân!
Trần Vũ buông gia gia mình ra, chạy lại nhảy lên người Hàn mẫu, khuôn mặt nhỏ bé của hắn không ngừng dụi vào ngực mẫu thân mình.
Mà Hàn mẫu nghe đứa trẻ này gọi mình là “mẫu thân” thì không khỏi cảm thấy kỳ quái, nên nhìn sang hắn, Tiểu Vũ liền mỉm cười nói:
- Đây chính là con, giải quyết xong chuyện này con sẽ giải thích với mọi người sau!
Hàn Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười, ôm chặt đứa bé này hơn, vợ hắn thấy thế thì mỉm cười, xoay qua gật đầu chào mẫu thân của hắn, dù gì đây cũng là mẹ chồng nha.
Nãy giờ nàng chỉ lo lắng an nguy của người thân nên cũng không để ý nhiều đến cô gái này, hiện tại nhìn kỹ thì thấy nàng ta rất xin đẹp, Hàn mẫu cũng mỉm cười nhìn sang nàng gật đầu nhẹ một cái.
Khi giải quyết mọi chuyện ở đây ổn thỏa, Tiểu Vũ xoay người lại, đưa tay lên không trung, Phi Kiếm đang bay trên trời lập tức bay lại tay hắn, tuy Phi Kiếm bay mất nhưng Tháp Lão vẫn không có bị rơi xuống.
Huyền Lão, Vu Lão đồng loạt phát ra khí tức Vương Cấp của mình, cũng từ trên không bay xuống đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang đám người Hắc La Tông.
Ó Ó Ó!
Phi Vân Điểu bay lượn một vòng sau đó bay thấp xuống một chút, mọi người trên đó liền từ trên trời nhảy xuống, từng người từng người đáp xuống đỉnh nhà của Trần gia.
Cảnh tượng này đã khắc sâu vào tâm trí những người có mặt tại nơi này, phía bên ngoài lền nghe nhiều tiếng chân ngựa chạy, bọn chúng đang hướng phía này chạy qua.
Nhìn lại thì thấy nguyên một binh đoàn người cực lớn, bọn họ liền nhanh chóng nhảy xuống ngựa rút binh khí của mình ra, tràn vào bao vây xung quanh Trần gia lại.
- Giết hết bọn chúng cho ta, không được để một tên nào chạy thoát!
Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn sang xung quanh nói, sau đó thu lại uy áp của mình.
- Rõ, đoàn trưởng/công tử! (do có hai nhóm người khác nhau)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Xông lên, giết!
Người của Vương Khải Hoàng cùng với người của mạo hiểm đoàn liền nhanh chóng chạy lại bắt lấy người của Trương gia, mấy người của tộc nhân khác ai còn sức cũng đều nhảy vào tham gia.
Xẹt xẹt ầm ầm...
Tiếng chém giết liên tục vang lên, máu tươi lại lần nữa chảy ra, lần này mọi thê thảm đều dồn vào người của Trương gia cả.
- Ha ha, thật không ngờ ta cũng có ngày hôm nay, đúng là người tính không bằng trời tính mà!
Trương Nộ Lãng không bị uy áp khống chế, liền miễn cưỡng đứng dậy, ngước đầu nhìn lên trời cao cười như điên, hắn cứ ngỡ kế hoạch đến đây là thành công, nhưng không ngờ lại bị tàn rụi trong chốc lát.
Tiểu Vũ không nói lời nào, ánh mắt lạnh như băng, hỏa diểm bừng bừng bốc cháy xung quanh người hắn.
Một tiếng xé gió vang lên, hắn nhanh chóng biến mất khỏi vị trí, sau đó liền nhanh chóng xuất hiện sau lưng Trương Nộ Lãng, Trương Nộ Lãng liền nhanh chóng xoay người lại, thì thấy cái cười lạnh của hắn.
Tiểu Vũ phát ra khí tức của tu sĩ Trúc Cơ đến cực hạn, uy áp chỉ nhắm vào người Trương Nộ Lãng.
- Ngươi ngươi...
Trương Nộ Lãng nằm bẹp xuống đất, Tiểu Vũ chậm rãi thò tay xuống xách bóp cổ Trương Nộ Lãng giơ lên trên cao, đến khi Trương Nộ Lãng chân không chạm đất mới thôi.
Bành Bành Bành!
Hắn mỉm cười nhìn người đã gây tổn thương cho gia gia mình, sau đó thôi động linh lực, đập mạnh bản mặt của Trương Nộ Lãng xuống đất, một cái, hai cái...mười cái, cho đến khi máu me bé bét thì hắn mới quăng Trương Nộ Lãng ra một bên.
Nhìn lại chỗ đó đã có một cái hố lớn hơn hai tất tay, trên đó dín đầy máu.
Phía bên kia, ba người của Hắc La Tông liền nhanh chóng bị nhị lão bắt lại, đối với họ những tên này chỉ là trẻ con mà thôi.
Tiểu Vũ đi chậm rãi lại gần đám người Hắc La Tông, Ngưu Bôn thấy vậy sợ hãi nói:
- Ngươi không nên giết ta, ta chính là người của Hắc La Tông, nếu ngươi dám chạm vào ta thì...
Bành!
Ngưu Bôn còn chưa nói hết câu đã bị Tiểu Vũ đánh một chưởng vào lòng ngực, linh lực chạy vào trong từng đoạn kinh mạch, sau đó phá nát chúng, tiếp đến là phá hủy đan điền.
- A!
Ngưu Bôn hét thảm, cong lại như con tôm bị luộc chính, người không ngừng rên rỉ đau đớn, đan điền bị phá xem như tu vi không còn nữa, muốn chữa khỏi đan điền là không phải chuyện dễ gì.
- Ngươi!
Bộ Đồng cùng một tên còn lại thấy hắn ra tay dứt khoát như vậy không khỏi sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro