Lâm Vũ Thiên Hạ

Ta đến rồi đây (2)

Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ

2024-07-23 12:06:03

Ó Ó Ó!

Tiếng kêu của Phi Vân Điểu càng ngày càng gần, những người ngồi trên Phi Vân Điểu đều chuẩn bị chiến đấu, từ phía xa nhìn lại bọn họ cũng nhận thức được tình hình bên dưới tồi tệ như thế nào.

- Không ngờ một người như hắn mà gia tộc lại thảm như thế này!

Vương Trữ Huyên ngồi trên Phi Vân Điểu nhìn xuống phía dưới không khỏi thốt lên.

Theo nàng được biết, bên cạnh gã có nhiều người phụ trợ, hơn nữa những người đó có cảnh giới phải nói là khá cao, thì một gia tộc đào tạo ra hắn cũng phải huy hoàng lắm, nhưng tình hình trước mặt này lại khác hoàn toàn trong suy nghĩ.

- Huyên Nhi, không được vô lễ!

Mẫu thân của nàng gõ nhẹ đầu con gái mình, không cho nàng nói năng lộn xộn, kế bên là cha của nàng, Vương Khải Hoàng trầm ngâm nhìn xuống dưới không nói lời nào.

Huyền Lão với Vu Lão thì đã chau mày lại khi thấy tình cảnh phía dưới, chỉ duy nhất có Tháp Lão là vẫn bình thường, vì những chuyện này lão đã biết trước hết mọi việc rồi.

Tiểu Vũ phi hành đến trước, hắn ngước mắt nhìn xuống phía dưới thì thấy phủ Trần gia bị tàn phá nặng nề, nhiều kiến trúc như muốn sập xuống, toàn bộ khí tức trở nên tiêu điều.

Mà trên người gia gia mình cùng với các tộc trưởng của những đại gia tộc khác hay trưởng lão đều mang xiềng xích, xương quai bị khóa sắt khóa lại, mình đầy thương tích.

Những tộc nhân còn lại tất cả cũng giống nhau, còn một số người bị treo ngược ở trên cột gỗ, bị người dùng trường tiên đánh cho cả người là máu, chỉ có một ít trẻ con là không có bị tra tấn như thế.

Tiểu Vũ siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, trong lòng giống như là bị hàng ngàn thanh đao đâm vào tim, lửa giận cơ hồ muốn đem lý trí cắn nuốt!

- Trương Nộ Lãng, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!

Trong cơ thể hắn hiện đang bùng cháy lên một ngọn lửa tên là “lửa giận”, nó không ngừng cháy hừng hực trong người hắn, linh lực bỗng cuồng bạo, một cổ khí thế vô cùng mạnh mẽ tràn ra khỏi cơ thể, phủ xuống phía dưới làm mọi người càng lên khó thở, nhưng không có lay động đến những tộc nhân của ba đại gia tộc.

Nguyên một đám người của Trương gia đứng phía dưới chịu không nổi đã quỳ gập xuống đất, do không chịu được áp lực nên máu tươi từ trong miệng chảy ra, thậm chí còn có kẻ còn nằm bẹp dín xuống đất.

- Tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương Nộ Lãng hoảng loạn, cấm mạnh thanh trường đao xuống phía dưới mới có thể miễn cưỡng không nằm bẹp xuống, nhưng hai chân cũng đã quỳ xuống đất, máu tươi cũng từ khóe miệng chảy ra.

Hiện tại nổi bất an càng ngày càng cao, bây giờ hắn đã tin rằng ba đại gia tộc đã có chuẩn bị từ trước.

Về phía ba tên Hắc La Tông đang uống trà thì lập tức cũng quỳ sát xuống đất, nhưng đỡ hơn Trương Nộ Lãng một chút vì có cảnh giới cao hơn, nhưng người không khỏi rung rẩy ngước đầu nhìn lên trời cao.

- Chuyện gì đang xảy ra?

Ngưu Bôn không đứng dậy nổi, khuôn mặt trở nên trắng xám nhìn lên trên trời, nhưng nào có ai trả lời cho hắn.

Cho dù bọn hắn có vận dụng chân khí như thế nào đi nữa thì cũng không cách nào chống lại lượng uy áp kinh khủng này.

Những người ba đại gia tộc đang bị chế trụ thấy mình không có chịu ảnh hưởng như những người của Trương gia thì không khỏi vui mừng, thậm chí còn có người hò hét reo lên:

- Ha ha, đây chính là quả báo của các ngươi đấy!

- Ha ha, đúng là ông trời không phụ người tốt!

Đổng Thanh Phong, Vương Mạc, Trần Thiên Hàn, cả ba người bọn họ liền trở nên dễ nhìn hơn nhiều, bọn họ không khỏi cười lớn, hiện tại bọn họ đã nhìn thấy điểm sáng trong bóng đêm rồi.

Đám người Hắc La Tông bắt đầu lo lắng, bọn chúng sợ đã trọc phải thứ dữ rồi!

- Đây chính là cơ hội tốt!

Đám người của ba đại gia tộc ẩn nấp bên ngoài phát hiện tình hình đã có biến đổi, người thần bí từ trên trời kia không có ác ý với người của những đại gia tộc nên họ lần lượt bước ra ngoài.

Trần gia là người bước ra đầu tiên, Trần Chính Thiên dẫn đầu nhóm người chạy vào trong, tiếp đến là Vương gia rồi cuối cùng là Đổng gia.

Tiểu Vũ không phải là người hiếu sát, mấy lần trước giết người cũng là do tình huống vạn bất đắc dĩ, nhưng mà hôm nay thì lại khác, hiện tại trong thân thể của hắn đã bắt đầu khởi động một cổ nhiệt huyết sôi trào.

Hắn chưa bao giờ giống như hôm nay, thống hận, thực sự muốn để cho người khác chết như vậy!

Nhìn người thân của mình bị ngược đãi như vậy, một người làm con làm cháu sao có thể nhẫn nhịn được chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Rống!!!

Tiểu Bạch thấy Trương Nộ Lãng đã bị uy áp của chủ nhân làm cho không chịu nổi, nó rống lớn một tiếng, đi chầm chậm lại gần, một trảo giơ lên đập mạnh xuống, đánh Trương Nộ Lãng văng ra, dín lên tường như cách mà hắn đã làm với Trần Thiên Hàn.

Đám người phía ngoài chạy vào thấy Tiểu Bạch thì có phần lo lắng, nhưng thấy nó không hề quan tâm tới mình thì bọn họ nhanh chóng chạy đến phía tộc nhân của mình.

- Ha ha ha, Trương gia, hôm nay là ngày tàn của các ngươi!

Một tiếng cười cuồng bạo xuyên qua chín tầng trời, hắn nhảy xuống khỏi Phi Kiếm, cuộn người xoay tròn từ trên trời bay xuống, tốc độ rơi càng ngày càng nhanh.

Đùng!

Một tiếng va chạm kinh thiên vang ra.

Hắn vừa đáp xuống, người đập mạnh vào nền đất, cú va chạm tạo thành một cái hố to hơn hai mét, sâu ba mét, đất đá xung quanh cũng theo đó mà bay lên tứ tung.

Đám người phía bên ngoài định chạy vào thì bị một cú va chạm này ngăn cản, nhưng nghe được câu nói kia thì không khỏi nở nụ cười trên mặt.

Một số người của Trương gia còn chống trụ được đều trở nên khẩn trương, tay cố gắn nắm chặt binh khí, nhìn chăm chăm vào trong cái hố bụi đó, khi bụi vừa tán thì thấy một thiếu niên đang nửa quỳ dưới đất, tay phải đấm mạnh xuống đất, xung quanh nắm đấm của hắn là các đường nức lan ra.

Phía sau lưng thiếu niên đó bất ngờ xuất hiện thêm hai thân ảnh, một là nữ nhân mặc váy màu trắng tinh xảo, một là đứa bé chưa đến bốn tuổi. Hai người này không ai khác chính là Trần Vũ và Cơ Nguyệt.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú vào trong đó, lúc này những người Trần gia thấy người trong hố đi ra là Trần Vũ, chuyện này làm nội tâm mọi người không khỏi xáo trộn.

- Không phải Trần Vũ không tu luyện thêm được nữa sao? Tại sao hôm nay lại đến đây?

Ánh mắt mẫu thân cùng cha của hắn thì không khỏi nhìn sang ba người họ với ánh mắt nghi ngờ, mà mẫu thân hắn nhìn chăm chú vào đứa bé đang đứng kế bên cô gái kia.

- Tiểu Vũ, nhanh chạy đi, đừng lo cho gia gia!

Trần Thiên Hàn theo bản năng lớn tiếng nhắc nhở Tiểu Vũ, hắn rất sợ đứa cháu đích tôn của mình sẽ xảy ra chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0