Một chỉ đáng sợ
Chân Phí Sự
2024-11-02 16:39:34
"Cửu Vĩ Hồ Yêu!"
Tung Luân không khỏi kinh ngạc lên tiếng. Khi những người tu hành chính đạo bình thường nhắc tới Cửu Vĩ Hồ, tất nhiên sẽ không sinh ra ác cảm. Ít nhất chưa bao giờ có hồ yêu nào tu hành đến Cửu Vĩ Hồ làm ra những chuyện khác thường, thậm chí còn có rất nhiều Tiên đạo, Phật đạo, Thánh Địa giao hảo với Cửu Vĩ Hồ.
"Ngọc Hồ Động Thiên?"
Tung Luân vô thức hỏi thêm một câu. Nói đến Cửu Vĩ Hồ, phản ứng đầu tiên của những tu sĩ chính đạo có đạo hạnh cực cao như Tung Luân chính là Ngọc Hồ Động Thiên. Thi Cửu nghe vậy cũng khẽ gật đầu.
Kế Duyên thở dài một hơi. Từ việc Đồ Tư Yên có được sợi lông hồ đặc thù kia, vả lại Ngọc Hồ Động Thiên không chỉ có một con hồ ly xuất hiện trước mặt hắn, hắn cảm thấy Cửu Vĩ Hồ có thể có vấn đề. Nhưng nói thật, hắn vẫn mang một chút tâm lý may mắn. Dù sao lúc luận đạo với Phật Ấn Minh Vương, lão hòa thượng có cảm tình rất tốt với Ngọc Hồ Động Thiên. Kế Duyên hiểu rõ tu hành và tâm cảnh của Phật Ấn Minh Vương, cho nên hắn cũng có khuynh hướng nghĩ tốt về Ngọc Hồ Động Thiên.
Với người có đạo hạnh như Phật Ấn Minh Vương, yêu vật và tu sĩ rất khó để lừa gạt lão. Nhưng Cửu Vĩ Hồ vốn nổi tiếng về huyễn đạo, muốn lừa được lão hòa thượng thì quả thật vẫn có khả năng này.
"Rốt cuộc, Ngọc Hồ Động Thiên chỉ có một Cửu Vĩ Hồ thôi à?"
Kế Duyên không lập tức hỏi Thi Cửu về vấn đề kia, mà lại hỏi một câu như vậy. Thi Cửu không có câu trả lời, Tung Luân suy nghĩ một chút rồi nói.
"Ngọc Hồ Động Thiên là thánh địa của Hồ tộc. Theo Tung mỗ được biết, hẳn là có hai con Cửu Vĩ Thiên Hồ. Về khả năng có con Cửu Vĩ Hồ thứ ba hay không thì không rõ ràng lắm."
Kế Duyên híp mắt nhìn Thi Cửu.
"Ngươi nói chỉ có một vị Cửu Vĩ Hồ giao thiệp với bên đó đúng không?"
"Ách, bẩm Kế tiên sinh, ta chỉ biết nhất định có một vị Cửu Vĩ Hồ giao thiệp với Thiên Khải Minh, nhưng không dám khẳng định..."
Kế Duyên mặt không chút biểu tình. Làn gió mát lướt nhẹ qua quần áo của ba người dưới ánh trăng, không hề có tà khí mà còn mang tới cảm giác phiêu dật.
"Việc này tạm thời không đề cập tới. Nói chuyện của Thiên Khải Minh đi, ngươi nói hết những gì mình biết và nói vì sao ngươi có thể biết nhiều như vậy, ừm, chọn một chỗ thích hợp đi."
Con đường nhỏ này có dấu trục xe và dấu chân, khó tránh khỏi sau khi bình minh sẽ có người đi qua đi lại. Kế Duyên cũng không muốn đứng tán gẫu ở chỗ này.
Nói xong câu đó, Kế Duyên vung tay áo lên, dưới chân dâng lên mây mù, dẫn Tung Luân và Thi Cửu cùng chậm rãi bay lên không trung. Ngực của Thi Cửu đau đớn nhưng chỉ có thể cố nén, y cũng không dám phản kháng Kế Duyên.
Đám mây màu trắng bạc mang theo mấy người trực tiếp bay tới núi Mộ Khâu ở gần đó. Trong núi sâu, hắn tùy ý chọn một ngọn núi, sau đó đáp xuống đỉnh núi. Mặc dù Thi Cửu là tà đạo, Kế Duyên vẫn lấy ra bồ đoàn. Ba người ngồi xuống rồi mới bắt đầu tiếp tục đề tài lúc nãy.
Bị Tung Luân bắt được, hơn nữa còn có Kế Duyên ở ngay trước mắt, Thi Cửu không dám nói dối. Y cũng không dám giấu diếm tất cả mọi chuyện, vì vậy đã tập trung kể lại một vài chuyện mà mình biết.
Nói đến lúc trời sáng, Kế Duyên vẫn bình tĩnh, mà Tung Luân đã nhiều lần khó nén vẻ kinh hãi.
Không ngờ cái gọi là "Thiên Khải Minh" kia lại có chí hướng "to lớn" đến như thế, muốn đảo loạn khí số trong thiên hạ, còn muốn phá vỡ cục diện chính đạo hiện giờ, mở ra cảnh tượng thiên hạ hỗn loạn, khuấy khí số có thể nhìn thấy trong thiên địa thành cục diện có lợi cho tà ma thành đạo.
Ở một mức độ nào đó mà nói, thiên đạo thực ra vẫn luôn biến hóa, chịu ảnh hưởng của thiên địa vạn vật. Nếu khí số trong thiên hạ thực sự đại loạn, trong thiên địa sẽ thường xuyên xảy ra tai ương, chúng sinh sẽ rơi vào hỗn loạn phân tranh, thời gian dài quả thật có thể ảnh hưởng đến thiên đạo. Giống như một ma giới hỗn loạn, ma đầu nhất định sẽ dễ dàng thành đạo hơn.
"Ha ha, bọn chúng còn cho rằng mình có thể thành công ư? Thật sự nghĩ mình có năng lực như vậy?"
Tung Luân không ngừng cười lạnh. Đừng nói tiên phật linh quái các đạo chính tu đều không phải đồ trang trí, cho dù là cùng thuộc về yêu tộc thì cũng có không ít loài tu hành chính đạo, cho dù là cửa ải Tứ Hải Long Tộc thì cũng không dễ vượt qua. Tất nhiên, không thể xem tất cả Long tộc đều hướng thiện, cũng không phải tất cả Long tộc đều thuộc sự quản lý của Tứ Hải Chân Long. Nhưng lấy Tứ Hải Chân Long cầm đầu, Long tộc tự có quy củ. Đại đa số Long tộc, thậm chí thủy tộc trong đó, cũng đều tán thành. Long tộc ghét nhất thể loại làm nhiễu loạn quy củ. Nếu chọc đến bọn họ thì mặc kệ ngươi là người, là yêu, là quỷ hay là ma.
Tính đi tính lại, tuy rằng không thể khinh thường Lưỡng Hoang chi địa cùng với một vài nơi mà tà ma hoành hành, nhưng nếu nói lật đổ cục diện thiên hạ thì không có khả năng.
"Sư tôn, ngài đi cùng Kế tiên sinh, vậy nếu đồ nhi bất hiếu đoán không sai thì Kế tiên sinh nhất định là vị cổ tiên thức tỉnh kia đúng không?"
Kế Duyên khẽ nhắm hai mắt không nói gì. Tung Luân vuốt râu cũng không trả lời, mà Thi Cửu lại hiếm khi bật cười.
"Xem ra ta tìm Kế tiên sinh trước một bước quả nhiên không sai. Nhưng mà sư tôn, Vô Lượng Sơn nhất mạch có thể biết chuyện không thể nói kia, làm sao chắc chắn được trong tà ma chi đạo không ai biết chứ?"
Kế Duyên vẫn đang khép hờ hai mắt thoáng cái mở ra. Tung Luân nghiêm túc nhìn về phía Thi Cửu, người sau cũng trầm giọng nói.
"Ngươi có biết có tồn tại yêu ma nào không?"
Thi Cửu lắc đầu.
"Ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng điểm hoài nghi này cũng không phải là không có đạo lý. Lúc đại loạn tới sẽ có đại cơ duyên. Vả lại ta rất hoài nghi rằng có một số yêu ma trong Thiên Khải Minh biết chuyện về thượng cổ dị yêu. Ách, Kế tiên sinh ngài hẳn là biết rõ thượng cổ dị yêu đúng không?"
Kế Duyên thản nhiên đáp lại một chữ "Ừ", ngay cả mấy chuyện thần thú thụy thú hay hung thú thì hắn cũng không muốn giải thích nhiều.
"Cũng là ta lắm mồm, tiên sinh làm sao có thể không biết chứ..."
Thi Cửu cười nói một câu, nhưng biểu tình của Kế Duyên vẫn cứ bình tĩnh như nước, nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ gì, nên y chỉ có thể nói tiếp.
"Ta có một cỗ hóa thân lợi hại vẫn luôn theo dõi Thiên Khải Minh. Bởi vì ta gần như đã tu theo con đường cương thi, tất cả chính đạo trong thiên hạ không cho phép, thậm chí ngay cả các dòng bàng môn tả đạo yêu ma cũng thấy chướng mắt hoặc là không dung nạp cương thi. Cho nên, một ít thi tu ở trong Thiên Khải Minh khá là tin tưởng ta. Ừm, càng tà dị thì càng được tín nhiệm. Nhưng mặc dù như vậy, ta cũng không giải thích được toàn bộ, tựa hồ mọi người đều như thế."
Nói đến đây, Thi Cửu lại một lần nữa biểu lộ lòng trung thành với Tung Luân với Kế Duyên.
"Sư tôn, ta biết ngài sẽ không tha thứ cho ta. Ta cũng biết sư tổ sẽ không tha thứ cho ta. Nhưng việc ta tu thi đạo cũng không phải là ý định ban đầu, đây thật sự là lạc lối. Từ khi tiếp xúc với Thiên Khải Minh và nhạy bén phát hiện ra sự quỷ dị trong đó, ta đã trà trộn và âm thầm quan sát. Ngài xem, sau khi phát hiện sự tồn tại của Kế tiên sinh, ta còn mạo hiểm tiếp xúc với tiên sinh và trực tiếp báo tin tức của Thiên Khải Minh. Tất cả mọi chuyện đều không có vi phạm lời răn dạy của Vô Lượng Sơn mà!"
Thi Cửu nói chuyện vô cùng thành khẩn, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an. Y biết rất rõ tính tình của sư phụ, mà tính tình Kế Duyên thì y cũng hiểu được một chút. Hai người này đều là kiểu người nhìn thì thấy rất dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại luôn cho rằng tuyệt đối không lưu thủ với tà ma. Sư phụ mình thì không nói, trước kia y đã chứng kiến rất nhiều lần. Mà với Kế Duyên, không đề cập đến cái gì khác, theo tu sĩ Tiên hà đảo chém một trảm, một kiếm tế xuất, vong yêu ma dưới lưỡi kiếm khó có thể đếm được.
Chẳng qua, cả Kế Duyên và Tung Luân đều im lặng. Thi Cửu chỉ có thể nhịn xuống thôi thúc muốn tiếp tục nói chuyện, yên lặng ngồi ở một bên, nhìn dáng vẻ của hai người, tựa hồ đều đang tính toán.
Một lúc lâu sau, hai người dường như đều đã có kết quả. Tung Luân mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
"Kế tiên sinh, xem ra Thiên Khải Minh quả thật có tư cách làm mưa làm gió. Còn nghiệt chướng này, nếu nó đã nói những gì nên nói, ta nghĩ cứ để cho nó thần hình câu diệt đi."
Thi Cửu nghe vậy thì bỗng thấy run rẩy. Y cẩn thận nhìn Tung Luân và Kế Duyên. Cho dù trong lòng biết rõ bản thân chắc chắn vẫn còn tác dụng với Kế Duyên nhưng y vẫn sợ hãi. Y không hề hiểu đến nơi đến chốn về Kế Duyên, vả lại trong lòng đã nhận định đây có thể là cổ tiên duy nhất trên thế gian thức tỉnh. Suy nghĩ của tiên nhân cổ đại không thể lấy lẽ thường để phỏng đoán được.
"Vậy thì giết đi."
Tung Luân và Thi Cửu đều sửng sốt. Sau đó trong mắt Thi Cửu dâng lên nỗi sợ hãi cùng cực, dường như muốn phản kháng hoặc chạy trốn theo bản năng. Y miễn cưỡng dựa vào ý chí cường đại khắc chế chính mình, vẫn một mực cung kính ngồi lại.
"Ta, ta tự biết tội nghiệt khó có thể tha thứ, chết ở trước mặt sư tôn cũng coi như chết có ý nghĩa, ôi..."
Tung Luân nhìn về phía Kế Duyên, muốn nhìn xem đối phương có phải đang nói giỡn hay không, kết quả lại nhìn thấy Kế Duyên vươn ra một cánh tay màu trắng, đưa cánh tay trái chậm rãi điểm về phía trước trán của Thi Cửu.
"Kế tiên sinh..."
Tung Luân hình như còn muốn nói cái gì, nhưng trực tiếp bị thanh âm nhàn nhạt của Kế Duyên cắt ngang.
"Nếu đã nhận lấy cái chết, vậy thì không cần động đậy."
Ngón tay vừa điểm tới, trên đó mơ hồ có tiếng sấm, còn có lôi quang mờ ảo hiện lên. Một cỗ cảm giác thiên uy mênh mông ở trên đỉnh núi này sinh ra ở đầu ngón tay nho nhỏ, làm cho Tung Luân cũng bị căng thẳng vì khí tức này. Mà Thi Cửu đối diện với một ngón tay kia lại càng giống như bản thân phải đối kháng với thiên đạo lôi kiếp khủng khiếp, phảng phất như thiên địa không thể dung nạp được chính mình.
'Sắp chết! Sắp chết! Sắp chết rồi! Chạy đi! Không! Không thể chạy được!'
Trong lòng Thi Cửu điên cuồng la hét, giãy dụa kịch liệt. Một chỉ này mang áp lực thật kinh khủng, hơn xa một hồi lôi kiếp mà y từng gặp phải trong lúc tu hành lúc trước.
Khoảng cách ngắn ngủi chỉ với một cánh tay mà tựa như cách xa cả thiên địa, thời gian ngắn ngủi lại dài dằng dặc và tàn khốc như vậy. Cuối cùng, vào một giây sau, bàn tay của Kế Duyên nhẹ nhàng điểm lên trán Thi Cửu.
Giờ khắc này, Thi Cửu bị dọa đến mức khí tức quanh thân đình trệ, nguyên sinh tinh khí nhao nhao hỗn loạn.
Thi Cửu cảm thấy da đầu hơi tê dại, thân thể không tự chủ được mà run lên một chút, sau đó... sau đó, là không có cảm giác gì.
"Kế, Kế tiên sinh..."
"Tiên sinh ngài?"
Thi Cửu và Tung Luân lần lượt phát ra nghi vấn, mà trên gương mặt Kế Duyên lộ ra một nụ cười lãnh đạm.
"Thi Cửu, ngươi muốn làm cái gì thì cũng phải hiểu rõ. Kế mỗ cũng không nói nhiều, chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút. Một ngón tay này, Kế mỗ cũng không phải đang đùa giỡn, làm việc có suy nghĩ một chút đi."
Nói xong câu đó, Kế Duyên nhìn về phía Tung Luân rồi nói.
"Tung đạo hữu, rút pháp khí của ngươi và để y rời đi đi."
"Cái này..."
Tung Luân do dự một chút, thấy Kế Duyên gật đầu, cuối cùng cũng vẫy tay. Một đạo kim quang từ trong thân thể Thi Cửu bay ra, chui vào trong ống tay áo Tung Luân và biến mất. Còn Thi Cửu chỉ cảm thấy Nguyên Thần đã "sống" lại.
Nhưng giờ phút này, Thi Cửu không dám lỗ mãng chút nào, cũng không dám thần du bỏ chạy đến cỗ thi khác. Y quỳ lên trên bồ đoàn, hành lễ với Kế Duyên và Tung Luân.
"Tạ ơn Kế tiên sinh không giết ta, tạ ơn sư tôn không giết ta, tạ ơn sư tôn đã xin tha!"
Vừa nói chuyện, Thi Cửu vừa kiểm tra thân thể và nguyên thần, nhưng căn bản không hề có cảm ứng được gì. Nhưng sự khủng khiếp của một ngón tay kia, cơ hồ thiên uy chậm rãi từ trên trời giáng xuống sợ hãi cũng không phải là giả.
Tung Luân không khỏi kinh ngạc lên tiếng. Khi những người tu hành chính đạo bình thường nhắc tới Cửu Vĩ Hồ, tất nhiên sẽ không sinh ra ác cảm. Ít nhất chưa bao giờ có hồ yêu nào tu hành đến Cửu Vĩ Hồ làm ra những chuyện khác thường, thậm chí còn có rất nhiều Tiên đạo, Phật đạo, Thánh Địa giao hảo với Cửu Vĩ Hồ.
"Ngọc Hồ Động Thiên?"
Tung Luân vô thức hỏi thêm một câu. Nói đến Cửu Vĩ Hồ, phản ứng đầu tiên của những tu sĩ chính đạo có đạo hạnh cực cao như Tung Luân chính là Ngọc Hồ Động Thiên. Thi Cửu nghe vậy cũng khẽ gật đầu.
Kế Duyên thở dài một hơi. Từ việc Đồ Tư Yên có được sợi lông hồ đặc thù kia, vả lại Ngọc Hồ Động Thiên không chỉ có một con hồ ly xuất hiện trước mặt hắn, hắn cảm thấy Cửu Vĩ Hồ có thể có vấn đề. Nhưng nói thật, hắn vẫn mang một chút tâm lý may mắn. Dù sao lúc luận đạo với Phật Ấn Minh Vương, lão hòa thượng có cảm tình rất tốt với Ngọc Hồ Động Thiên. Kế Duyên hiểu rõ tu hành và tâm cảnh của Phật Ấn Minh Vương, cho nên hắn cũng có khuynh hướng nghĩ tốt về Ngọc Hồ Động Thiên.
Với người có đạo hạnh như Phật Ấn Minh Vương, yêu vật và tu sĩ rất khó để lừa gạt lão. Nhưng Cửu Vĩ Hồ vốn nổi tiếng về huyễn đạo, muốn lừa được lão hòa thượng thì quả thật vẫn có khả năng này.
"Rốt cuộc, Ngọc Hồ Động Thiên chỉ có một Cửu Vĩ Hồ thôi à?"
Kế Duyên không lập tức hỏi Thi Cửu về vấn đề kia, mà lại hỏi một câu như vậy. Thi Cửu không có câu trả lời, Tung Luân suy nghĩ một chút rồi nói.
"Ngọc Hồ Động Thiên là thánh địa của Hồ tộc. Theo Tung mỗ được biết, hẳn là có hai con Cửu Vĩ Thiên Hồ. Về khả năng có con Cửu Vĩ Hồ thứ ba hay không thì không rõ ràng lắm."
Kế Duyên híp mắt nhìn Thi Cửu.
"Ngươi nói chỉ có một vị Cửu Vĩ Hồ giao thiệp với bên đó đúng không?"
"Ách, bẩm Kế tiên sinh, ta chỉ biết nhất định có một vị Cửu Vĩ Hồ giao thiệp với Thiên Khải Minh, nhưng không dám khẳng định..."
Kế Duyên mặt không chút biểu tình. Làn gió mát lướt nhẹ qua quần áo của ba người dưới ánh trăng, không hề có tà khí mà còn mang tới cảm giác phiêu dật.
"Việc này tạm thời không đề cập tới. Nói chuyện của Thiên Khải Minh đi, ngươi nói hết những gì mình biết và nói vì sao ngươi có thể biết nhiều như vậy, ừm, chọn một chỗ thích hợp đi."
Con đường nhỏ này có dấu trục xe và dấu chân, khó tránh khỏi sau khi bình minh sẽ có người đi qua đi lại. Kế Duyên cũng không muốn đứng tán gẫu ở chỗ này.
Nói xong câu đó, Kế Duyên vung tay áo lên, dưới chân dâng lên mây mù, dẫn Tung Luân và Thi Cửu cùng chậm rãi bay lên không trung. Ngực của Thi Cửu đau đớn nhưng chỉ có thể cố nén, y cũng không dám phản kháng Kế Duyên.
Đám mây màu trắng bạc mang theo mấy người trực tiếp bay tới núi Mộ Khâu ở gần đó. Trong núi sâu, hắn tùy ý chọn một ngọn núi, sau đó đáp xuống đỉnh núi. Mặc dù Thi Cửu là tà đạo, Kế Duyên vẫn lấy ra bồ đoàn. Ba người ngồi xuống rồi mới bắt đầu tiếp tục đề tài lúc nãy.
Bị Tung Luân bắt được, hơn nữa còn có Kế Duyên ở ngay trước mắt, Thi Cửu không dám nói dối. Y cũng không dám giấu diếm tất cả mọi chuyện, vì vậy đã tập trung kể lại một vài chuyện mà mình biết.
Nói đến lúc trời sáng, Kế Duyên vẫn bình tĩnh, mà Tung Luân đã nhiều lần khó nén vẻ kinh hãi.
Không ngờ cái gọi là "Thiên Khải Minh" kia lại có chí hướng "to lớn" đến như thế, muốn đảo loạn khí số trong thiên hạ, còn muốn phá vỡ cục diện chính đạo hiện giờ, mở ra cảnh tượng thiên hạ hỗn loạn, khuấy khí số có thể nhìn thấy trong thiên địa thành cục diện có lợi cho tà ma thành đạo.
Ở một mức độ nào đó mà nói, thiên đạo thực ra vẫn luôn biến hóa, chịu ảnh hưởng của thiên địa vạn vật. Nếu khí số trong thiên hạ thực sự đại loạn, trong thiên địa sẽ thường xuyên xảy ra tai ương, chúng sinh sẽ rơi vào hỗn loạn phân tranh, thời gian dài quả thật có thể ảnh hưởng đến thiên đạo. Giống như một ma giới hỗn loạn, ma đầu nhất định sẽ dễ dàng thành đạo hơn.
"Ha ha, bọn chúng còn cho rằng mình có thể thành công ư? Thật sự nghĩ mình có năng lực như vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tung Luân không ngừng cười lạnh. Đừng nói tiên phật linh quái các đạo chính tu đều không phải đồ trang trí, cho dù là cùng thuộc về yêu tộc thì cũng có không ít loài tu hành chính đạo, cho dù là cửa ải Tứ Hải Long Tộc thì cũng không dễ vượt qua. Tất nhiên, không thể xem tất cả Long tộc đều hướng thiện, cũng không phải tất cả Long tộc đều thuộc sự quản lý của Tứ Hải Chân Long. Nhưng lấy Tứ Hải Chân Long cầm đầu, Long tộc tự có quy củ. Đại đa số Long tộc, thậm chí thủy tộc trong đó, cũng đều tán thành. Long tộc ghét nhất thể loại làm nhiễu loạn quy củ. Nếu chọc đến bọn họ thì mặc kệ ngươi là người, là yêu, là quỷ hay là ma.
Tính đi tính lại, tuy rằng không thể khinh thường Lưỡng Hoang chi địa cùng với một vài nơi mà tà ma hoành hành, nhưng nếu nói lật đổ cục diện thiên hạ thì không có khả năng.
"Sư tôn, ngài đi cùng Kế tiên sinh, vậy nếu đồ nhi bất hiếu đoán không sai thì Kế tiên sinh nhất định là vị cổ tiên thức tỉnh kia đúng không?"
Kế Duyên khẽ nhắm hai mắt không nói gì. Tung Luân vuốt râu cũng không trả lời, mà Thi Cửu lại hiếm khi bật cười.
"Xem ra ta tìm Kế tiên sinh trước một bước quả nhiên không sai. Nhưng mà sư tôn, Vô Lượng Sơn nhất mạch có thể biết chuyện không thể nói kia, làm sao chắc chắn được trong tà ma chi đạo không ai biết chứ?"
Kế Duyên vẫn đang khép hờ hai mắt thoáng cái mở ra. Tung Luân nghiêm túc nhìn về phía Thi Cửu, người sau cũng trầm giọng nói.
"Ngươi có biết có tồn tại yêu ma nào không?"
Thi Cửu lắc đầu.
"Ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng điểm hoài nghi này cũng không phải là không có đạo lý. Lúc đại loạn tới sẽ có đại cơ duyên. Vả lại ta rất hoài nghi rằng có một số yêu ma trong Thiên Khải Minh biết chuyện về thượng cổ dị yêu. Ách, Kế tiên sinh ngài hẳn là biết rõ thượng cổ dị yêu đúng không?"
Kế Duyên thản nhiên đáp lại một chữ "Ừ", ngay cả mấy chuyện thần thú thụy thú hay hung thú thì hắn cũng không muốn giải thích nhiều.
"Cũng là ta lắm mồm, tiên sinh làm sao có thể không biết chứ..."
Thi Cửu cười nói một câu, nhưng biểu tình của Kế Duyên vẫn cứ bình tĩnh như nước, nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ gì, nên y chỉ có thể nói tiếp.
"Ta có một cỗ hóa thân lợi hại vẫn luôn theo dõi Thiên Khải Minh. Bởi vì ta gần như đã tu theo con đường cương thi, tất cả chính đạo trong thiên hạ không cho phép, thậm chí ngay cả các dòng bàng môn tả đạo yêu ma cũng thấy chướng mắt hoặc là không dung nạp cương thi. Cho nên, một ít thi tu ở trong Thiên Khải Minh khá là tin tưởng ta. Ừm, càng tà dị thì càng được tín nhiệm. Nhưng mặc dù như vậy, ta cũng không giải thích được toàn bộ, tựa hồ mọi người đều như thế."
Nói đến đây, Thi Cửu lại một lần nữa biểu lộ lòng trung thành với Tung Luân với Kế Duyên.
"Sư tôn, ta biết ngài sẽ không tha thứ cho ta. Ta cũng biết sư tổ sẽ không tha thứ cho ta. Nhưng việc ta tu thi đạo cũng không phải là ý định ban đầu, đây thật sự là lạc lối. Từ khi tiếp xúc với Thiên Khải Minh và nhạy bén phát hiện ra sự quỷ dị trong đó, ta đã trà trộn và âm thầm quan sát. Ngài xem, sau khi phát hiện sự tồn tại của Kế tiên sinh, ta còn mạo hiểm tiếp xúc với tiên sinh và trực tiếp báo tin tức của Thiên Khải Minh. Tất cả mọi chuyện đều không có vi phạm lời răn dạy của Vô Lượng Sơn mà!"
Thi Cửu nói chuyện vô cùng thành khẩn, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an. Y biết rất rõ tính tình của sư phụ, mà tính tình Kế Duyên thì y cũng hiểu được một chút. Hai người này đều là kiểu người nhìn thì thấy rất dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại luôn cho rằng tuyệt đối không lưu thủ với tà ma. Sư phụ mình thì không nói, trước kia y đã chứng kiến rất nhiều lần. Mà với Kế Duyên, không đề cập đến cái gì khác, theo tu sĩ Tiên hà đảo chém một trảm, một kiếm tế xuất, vong yêu ma dưới lưỡi kiếm khó có thể đếm được.
Chẳng qua, cả Kế Duyên và Tung Luân đều im lặng. Thi Cửu chỉ có thể nhịn xuống thôi thúc muốn tiếp tục nói chuyện, yên lặng ngồi ở một bên, nhìn dáng vẻ của hai người, tựa hồ đều đang tính toán.
Một lúc lâu sau, hai người dường như đều đã có kết quả. Tung Luân mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
"Kế tiên sinh, xem ra Thiên Khải Minh quả thật có tư cách làm mưa làm gió. Còn nghiệt chướng này, nếu nó đã nói những gì nên nói, ta nghĩ cứ để cho nó thần hình câu diệt đi."
Thi Cửu nghe vậy thì bỗng thấy run rẩy. Y cẩn thận nhìn Tung Luân và Kế Duyên. Cho dù trong lòng biết rõ bản thân chắc chắn vẫn còn tác dụng với Kế Duyên nhưng y vẫn sợ hãi. Y không hề hiểu đến nơi đến chốn về Kế Duyên, vả lại trong lòng đã nhận định đây có thể là cổ tiên duy nhất trên thế gian thức tỉnh. Suy nghĩ của tiên nhân cổ đại không thể lấy lẽ thường để phỏng đoán được.
"Vậy thì giết đi."
Tung Luân và Thi Cửu đều sửng sốt. Sau đó trong mắt Thi Cửu dâng lên nỗi sợ hãi cùng cực, dường như muốn phản kháng hoặc chạy trốn theo bản năng. Y miễn cưỡng dựa vào ý chí cường đại khắc chế chính mình, vẫn một mực cung kính ngồi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta, ta tự biết tội nghiệt khó có thể tha thứ, chết ở trước mặt sư tôn cũng coi như chết có ý nghĩa, ôi..."
Tung Luân nhìn về phía Kế Duyên, muốn nhìn xem đối phương có phải đang nói giỡn hay không, kết quả lại nhìn thấy Kế Duyên vươn ra một cánh tay màu trắng, đưa cánh tay trái chậm rãi điểm về phía trước trán của Thi Cửu.
"Kế tiên sinh..."
Tung Luân hình như còn muốn nói cái gì, nhưng trực tiếp bị thanh âm nhàn nhạt của Kế Duyên cắt ngang.
"Nếu đã nhận lấy cái chết, vậy thì không cần động đậy."
Ngón tay vừa điểm tới, trên đó mơ hồ có tiếng sấm, còn có lôi quang mờ ảo hiện lên. Một cỗ cảm giác thiên uy mênh mông ở trên đỉnh núi này sinh ra ở đầu ngón tay nho nhỏ, làm cho Tung Luân cũng bị căng thẳng vì khí tức này. Mà Thi Cửu đối diện với một ngón tay kia lại càng giống như bản thân phải đối kháng với thiên đạo lôi kiếp khủng khiếp, phảng phất như thiên địa không thể dung nạp được chính mình.
'Sắp chết! Sắp chết! Sắp chết rồi! Chạy đi! Không! Không thể chạy được!'
Trong lòng Thi Cửu điên cuồng la hét, giãy dụa kịch liệt. Một chỉ này mang áp lực thật kinh khủng, hơn xa một hồi lôi kiếp mà y từng gặp phải trong lúc tu hành lúc trước.
Khoảng cách ngắn ngủi chỉ với một cánh tay mà tựa như cách xa cả thiên địa, thời gian ngắn ngủi lại dài dằng dặc và tàn khốc như vậy. Cuối cùng, vào một giây sau, bàn tay của Kế Duyên nhẹ nhàng điểm lên trán Thi Cửu.
Giờ khắc này, Thi Cửu bị dọa đến mức khí tức quanh thân đình trệ, nguyên sinh tinh khí nhao nhao hỗn loạn.
Thi Cửu cảm thấy da đầu hơi tê dại, thân thể không tự chủ được mà run lên một chút, sau đó... sau đó, là không có cảm giác gì.
"Kế, Kế tiên sinh..."
"Tiên sinh ngài?"
Thi Cửu và Tung Luân lần lượt phát ra nghi vấn, mà trên gương mặt Kế Duyên lộ ra một nụ cười lãnh đạm.
"Thi Cửu, ngươi muốn làm cái gì thì cũng phải hiểu rõ. Kế mỗ cũng không nói nhiều, chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút. Một ngón tay này, Kế mỗ cũng không phải đang đùa giỡn, làm việc có suy nghĩ một chút đi."
Nói xong câu đó, Kế Duyên nhìn về phía Tung Luân rồi nói.
"Tung đạo hữu, rút pháp khí của ngươi và để y rời đi đi."
"Cái này..."
Tung Luân do dự một chút, thấy Kế Duyên gật đầu, cuối cùng cũng vẫy tay. Một đạo kim quang từ trong thân thể Thi Cửu bay ra, chui vào trong ống tay áo Tung Luân và biến mất. Còn Thi Cửu chỉ cảm thấy Nguyên Thần đã "sống" lại.
Nhưng giờ phút này, Thi Cửu không dám lỗ mãng chút nào, cũng không dám thần du bỏ chạy đến cỗ thi khác. Y quỳ lên trên bồ đoàn, hành lễ với Kế Duyên và Tung Luân.
"Tạ ơn Kế tiên sinh không giết ta, tạ ơn sư tôn không giết ta, tạ ơn sư tôn đã xin tha!"
Vừa nói chuyện, Thi Cửu vừa kiểm tra thân thể và nguyên thần, nhưng căn bản không hề có cảm ứng được gì. Nhưng sự khủng khiếp của một ngón tay kia, cơ hồ thiên uy chậm rãi từ trên trời giáng xuống sợ hãi cũng không phải là giả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro