Thầy trò gặp mặ...
Chân Phí Sự
2024-11-02 16:39:34
Thời gian vừa đúng lúc. Khi Kế Duyên và Tung Luân đến chân núi Mộ
Khâu, cuối chân trời chỉ còn sót lại chút ánh chiều tà. Ở trong mắt hai
người, toàn bộ núi Mộ Khâu có âm phong từng trận, tử khí đại thịnh.
Nơi này có mấy ngọn núi, có mộ phần rộng rãi xa hoa, cũng có những mộ phần bình thường nhỏ bé. Bởi vì trong mắt người dân địa phương, vị trí này có phong thủy cực tốt. Đương nhiên những phần mộ của người quyền quý chắc chắn sẽ chiếm cứ ngọn núi tốt nhất nên cũng thấy không chen lấn chật chội chút nào.
Bởi vì ở đây chôn cất không ít những người có chức có quyền, cho nên năm xưa nơi đây còn có một vài người thủ mộ. Nhưng những người thủ mộ này thường sống không được bao lâu, dần dà không ai dám làm công việc trông coi mộ phần ở đây nữa. Khi Kế Duyên và Tung Luân đứng dưới chân núi, cả ngọn núi Mộ Khâu yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị, thậm chí còn không có tiếng thú gầm và tiếng chim hót trong núi sâu, tựa như ngay cả động vật cũng biết buổi tối phải rời xa nơi này.
"Tung đạo hữu, ngươi dự định bắt Thi Cửu như thế nào?"
Kế Duyên hỏi một câu, Tung Luân vuốt râu nhìn về phía bầu trời, sau đó trả lời.
"Thế Tàng phong Tụ thủy nơi này sớm đã bị nghiệt chướng kia lặng lẽ đổi thành kết cấu Tụ âm Sinh tà. Hôm nay là ngày trăng tròn. Nghiệt chướng kia nhất định sẽ hiện thân dưới ánh trăng để tu luyện, đến lúc đó ta sẽ lấy Trấn Sơn pháp chế ngự y."
Kế Duyên gật đầu, cũng không nói thêm gì. Hai người chậm rãi đi bộ lên núi, đi qua từng ngôi mộ, thân hình cũng dần dần biến mất.
Đêm dần khuya, trên núi Mộ Khâu có vầng trăng tròn treo cao. Trong sự yên tĩnh tịch mịch, một đạo ánh sáng màu xám trắng xuất hiện trên một trong những đỉnh núi Mộ Khâu, sau đó là một nam tử khôi ngô, thân hình cao lớn hơn người thường ít nhất một cái đầu.
"Phù..."
Nam tử chủ động phun ra một đạo quang mang màu xám trắng. Ánh sáng này lập tức ngập tràn chung quanh ngọn núi, dần khiến cho tử khí ngưng tụ quanh đỉnh núi, đồng thời huyễn hóa thành từng cái đài cao, phía trên còn cắm lá cờ thật lớn, hình thành một loại trận thế đặc thù phối hợp với nhau.
Ánh trăng chiếu xuống làm cho núi Mộ Khâu đang tràn ngập tử khí được phủ lên một tầng ánh sáng màu bạc sáng chói, quả nhiên còn mang tới mỹ cảm đặc biệt. Mà cảnh tượng Thi Cửu ngồi xếp bằng ở trong đó lại có một loại cảm giác thần thánh nhàn nhạt.
Dưới tử khí đã bị đại trận và ánh trăng làm cho thay đổi hình thái, một người bình thường thật sự sẽ không nhận ra Thi Cửu đang tu luyện thi đạo thậm chí là tà thuật. Còn Tung Luân đang đứng trên một đỉnh núi trơ trọi khác thì đã lộ ra nụ cười lạnh.
Trong mắt Kế Duyên, trên tay Tung Luân không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây kim châm nhỏ xíu. Kim châm vừa mới hiện ra, phong mang của phần mũi nhọn đã nhiễu loạn tử khí ở vùng phụ cận.
"Ai? Ai dám rình mò ta tu luyện?”
Tiếng quát hỏi nặng nề của Thi Cửu truyền ra. Ánh mắt quét về phía một ngọn núi ở phía xa. Gã có thể cảm nhận được bên kia có phong mang hiển lộ. Tâm niệm vừa động, mặt đất trên núi nổ tung "bịch", "bịch", "bịch". Có bốn cương thi cao lớn nhảy ra từ dưới đất.
"Rống..." "Rống..."
Tiếng gầm của cương thi khàn khàn, còn khủng khiếp hơn bất kỳ mãnh thú nào, bốn đôi mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm về phía ngọn núi. Trong sương mù ban đêm, mơ hồ có một bóng người hiện ra. Tay phải của người đó giơ lên phía trước, ánh mắt hướng về phía ngọn núi nơi Thi Cửu đang ngồi.
“Nghiệt chướng, thúc thủ chịu trói thì ta tha chết cho ngươi!”
Thanh âm giận dữ của Tung Luân vang lên. Thi Cửu đang ngồi xếp bằng lúc này sắc mặt đại biến.
“Sư tôn!? Không tốt!"
Dường như phản ứng theo bản năng, thân thể Thi Cửu còn chưa đứng lên, hai tay đã đột nhiên giơ lên trước ngực.
"Phốc.... Đang..."
Một đạo kim quang nho nhỏ gần như cùng một khoảnh khắc xuyên thấu qua bàn tay trái như bạch ngọc của Thi Cửu, sau đó bị gã dùng tay phải nắm lấy, lộ ra một cây kim châm lóe sáng linh quang. Phần đuôi bị tay phải gắt gao nắm lấy, mà phần mũi nhọn phía trước đã đóng vào ngực Thi Cửu, phát ra một tiếng kim minh.
"Hả?"
Tung Luân thoáng kinh ngạc kêu lên một tiếng. Vậy mà kim châm lại không thể trực tiếp xuyên thẳng vào tâm khiếu của Thi Cửu?
"Ầm~", "Phanh...", "Phanh...", "Phanh..."...
Trong khoảnh khắc khi Tung Luân còn đang kinh ngạc, toàn bộ các đài cao vừa được huyễn hóa thành ở núi Mộ Khâu bỗng nổ tung. Từng lá cờ vốn hư ảo lại hóa thành thực thể, nhao nhao cắm vào đỉnh núi. Từng mảnh màu xám xịt trong phút chốc đã bao phủ khắp nơi trên núi.
"Rống~~", "Ách a~~~"A....."
Đủ thể loại tiếng gầm quỷ dị mà kinh khủng từ trong đó lộ ra. Vô số oan hồn lệ quỷ hư ảo, một đám tà thi thân hình cao lớn hóa ra từ trên mặt đất và từ trong các phần mộ. Còn bản thân Thi Cửu dùng tay phải nắm chặt kim châm, cùng đối kháng với kim châm, vừa phòng ngừa nó xuyên vào vị trí tâm khiếu, vừa chạy trốn vào trong núi.
“Nghiệt chướng, dám ra tay với ta?”
Khi tiếng gầm giận dữ của Tung Luân truyền khắp núi rừng, trong núi Mộ Khâu phát nổ "ầm ầm...", từng lá cờ lần lượt nổ tung. Tử khí và thi khí vô cùng vô tận kéo toàn bộ núi Mộ Khâu vào một quỷ vực âm tà.
Thi Cửu không ngừng chạy trốn. Nghe thấy thanh âm của Tung Luân thì trong lòng gã lại càng sợ hãi, tốc độ chạy trốn theo bản năng cũng nhanh hơn vài phần. Đồng thời, kim châm cũng mang đến thống khổ càng ngày càng mạnh. Từ khi biến thành bộ dáng như bây giờ, đã thật lâu rồi gã không cảm nhận được cảm giác đau đớn, không nghĩ tới hôm nay vừa trải qua thì tựa như muốn gã phải đau tới chết.
Làm sao mà sư tôn có thể biết ta ở đây, không phải người nên cho rằng ta đã chết rồi ư, làm sao còn tìm được ta!?
Thi Cửu thực sự sợ hãi, cho dù gã từng vài lần nghĩ rằng bản thân mình ngày hôm nay có lẽ cũng không thua kém sư phụ trước kia. Nhưng lúc trực tiếp đối mặt với đối phương, gã căn bản không hề có dũng khí đối kháng, một lòng chỉ muốn chạy trốn.
Kế Duyên và Tung Luân đều bị liên lụy trong đại trận ở núi Mộ Khâu. Khi từng lá cờ tà dị tự bạo, bộc phát ra tà khí vô cùng. Trong đó xuất hiện vô số thi và quỷ, nhìn hư hư thực thực, nhưng vừa tiếp xúc thì biết tất cả đều là thật. Tử khí tà khí bài trừ linh khí xung quanh, lại còn liên quan đến ánh trăng, giống như vòng xoáy khóa chặt hết thảy núi Mộ Khâu. Vị trí mắt trận đã bị tự hủy từ lâu, hiện giờ đại trận đang tiêu hao, không tiếc tiêu hao hết tất cả mọi thứ, dùng lực lương bộc phát đủ để kiềm chế Tung Luân.
"Phanh..." "Phanh..." "Phanh..."
Ở bên cạnh Kế Duyên, cứ mỗi lần Tung Luân vung tay áo hoặc đánh ra từng đạo pháp quang thì lệ quỷ tà thi đang mọc như nấm đều hóa thành hư vô. Mỗi một lần như vậy đều quét đi phần lớn âm tà khí trong đại trận này.
Vào lúc này, nhìn qua thì thấy Thi Cửu đã bỏ chạy nhưng Tung Luân lại chẳng hề vội vàng. Lão định dùng cách thức tương đối nhẹ nhàng này quét sạch tất cả tà khí ở núi Mộ Khâu. Còn Kế Duyên thì lại càng không vội, hắn tin tưởng Tung Luân sẽ không để Thi Cửu chạy mất.
Một lát sau, khí tức của núi Mộ Khâu đã sạch sẽ hơn. Khắp núi đều là xác của tà thi. Dưới sự thi pháp của Tung Luân, rất nhiều thi thể giống như bị ăn mòn rất nhanh, trong thời gian rất ngắn đã dung nhập vào lòng đất, trở thành một phần bổ dưỡng và là một bộ phận của đất đai.
"Tiên sinh mời đi theo ta, gã chạy chưa xa đâu!"
Tung Luân và Kế Duyên hóa thành hai đạo độn quang bay đi. Một lúc lâu sau, ở trung tâm một ngọn núi trên Mộ Khâu, hai cỗ thi thể không hề sinh khí hoặc là nói không có bất kỳ khí tức nào đang nằm ở nơi này. Một thi thể lúc này động đậy một chút, sau đó chậm rãi mở mắt, thấy rõ hết thảy chung quanh, rồi thoáng thở phào nhẹ nhõm.
'May mắn là còn có thể thần du quay về đây mà không để lại dấu vết, tất cả cũng nhờ vị Kế tiên sinh kia diễn giải "Vân Trung Du Mộng". Nơi này không nên ở lại lâu!'
Sau khi ý niệm này vừa hiện lên, Thi Cửu lúc này chậm rãi trốn đến một phương hướng khác. Một cỗ thi thể khác cũng lặng yên không một tiếng động đuổi theo. Toàn bộ quá trình không có bất kỳ tiếng động nào phát ra, càng không có bất kỳ pháp lực ba động nào.
Chỉ là sau khi liên tục bỏ chạy hơn trăm dặm, tốc độ của Thi Cửu dưới tầng đất dần dần chậm lại, cảm giác thấp thỏm trong lòng càng ngày càng mạnh. Gã duy trì tư thế không nhúc nhích ở dưới lòng đất thật lâu. Ước chừng một khắc sau, Thi Cửu rốt cục vẫn nhịn không được, chậm rãi phá vỡ lớp đất đi ra ngoài.
Trên mặt đất là một con đường nhỏ hẹp quanh co, ven đường mọc đầy cỏ dại. Thi Cửu từ giữa đường xuất hiện, nhìn về phía trước. Con đường nhỏ kéo dài về phía xa. Sau đó gã chậm rãi xoay người. Phía sau cách đó một trượng, Kế Duyên và Tung Luân đứng ở bên kia nhìn gã.
"Sư tôn ở đây, Kế Duyên cũng ở đây, trốn không thoát rồi!"
Cùng thời khắc đó, một đạo kim quang hiện lên.
"Vèo... Phốc..."
Trước khi Thi Cửu kịp phản ứng lại, kim châm trực tiếp đóng đinh vào trong lòng gã. Thi Cửu đưa tay che ngực, cảm nhận được Nguyên Thần bị đóng đinh, thân thể nhoáng lên một cái, sau đó quỳ rạp trước mặt Tung Luân.
"Sư, sư tôn..."
"Hừ hừ, đồ đệ ta đã chết hơn hai trăm năm trước, ta cũng không phải sư tôn ngươi!"
Tung Luân cười lạnh nói một câu, hơi chắp tay về phía Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, ta đã bắt được nghiệt chướng này. Gã và ta sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, muốn giết muốn chém thì do tiên sinh định đoạt."
Kế Duyên nhìn Tung Luân một cái. Tung đạo hữu đã nói như vậy, đừng nói Kế Duyên hắn không có ý định giết Thi Cửu, cho dù có tính toán này thì cũng phải nể mặt Tung Luân một chút, sẽ không trực tiếp động thủ.
"Sư tôn, tuy ta vào tà đạo nhưng cũng muốn tu thành chính quả. Mặc dù tự biết không cách nào đối mặt với người, càng không dám gặp người, nhưng sự kính trọng của ta đối với người chưa bao giờ giảm đi một chút nào! Kế tiên sinh, Thi Cửu ta đối với tiên sinh ngài cũng không có địch ý, còn tiết lộ chuyện Thiên Khải Minh cho ngài nữa. Vệ gia kia cho dù không có ta thì cũng sẽ bị diệt vong. 'Vân Trung Du Mộng' tốt xấu gì cũng giống như vật của sư môn chúng ta. Ta thu hồi lại thì cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên....."
"Khốn nạn! Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới sư môn à? Cuốn sách đâu rồi?"
Tung Luân giận dữ quát một tiếng, cắt ngang lời của Thi Cửu. Người sau trầm mặc vài hơi thở, rồi ngoắc tay về phía mặt đất. Một thi thể khác cũng chậm rãi nổi lên khỏi mặt đất, sau đó gã lấy ra bản dịch "Vân Trung Du Mộng" của Kế Duyên từ trên cỗ thi thể này.
"Thỉnh sư tôn và Kế tiên sinh nhìn qua!"
"Tiên sinh, ngài cầm cuốn sách này đi."
Kế Duyên khẽ gật đầu. Hắn không nói nhiều lời khách sáo, trực tiếp đưa tay tiếp nhận hai quyển sách từ trong tay Thi Cửu, nhìn lướt qua rồi thu vào trong tay áo. Sau đó hắn cũng không nói nhảm, hỏi thẳng.
"Ngươi biết bao nhiêu về chuyện của Thiên Khải Minh? Chọn những gì ngươi cảm thấy nguy hiểm nhất để nói."
Thi Cửu ôm ngực, liếc nhìn Tung Luân rồi nhìn vào đôi mắt xám trắng tựa như có thể nhìn thấu nhân tâm của Kế Duyên. Gã trầm mặc một lát rồi mới mở miệng nói.
"Ta biết có một vị Cửu Vĩ Hồ Yêu hàng thật giá thật giao thiệp với bên đó..."
Nơi này có mấy ngọn núi, có mộ phần rộng rãi xa hoa, cũng có những mộ phần bình thường nhỏ bé. Bởi vì trong mắt người dân địa phương, vị trí này có phong thủy cực tốt. Đương nhiên những phần mộ của người quyền quý chắc chắn sẽ chiếm cứ ngọn núi tốt nhất nên cũng thấy không chen lấn chật chội chút nào.
Bởi vì ở đây chôn cất không ít những người có chức có quyền, cho nên năm xưa nơi đây còn có một vài người thủ mộ. Nhưng những người thủ mộ này thường sống không được bao lâu, dần dà không ai dám làm công việc trông coi mộ phần ở đây nữa. Khi Kế Duyên và Tung Luân đứng dưới chân núi, cả ngọn núi Mộ Khâu yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị, thậm chí còn không có tiếng thú gầm và tiếng chim hót trong núi sâu, tựa như ngay cả động vật cũng biết buổi tối phải rời xa nơi này.
"Tung đạo hữu, ngươi dự định bắt Thi Cửu như thế nào?"
Kế Duyên hỏi một câu, Tung Luân vuốt râu nhìn về phía bầu trời, sau đó trả lời.
"Thế Tàng phong Tụ thủy nơi này sớm đã bị nghiệt chướng kia lặng lẽ đổi thành kết cấu Tụ âm Sinh tà. Hôm nay là ngày trăng tròn. Nghiệt chướng kia nhất định sẽ hiện thân dưới ánh trăng để tu luyện, đến lúc đó ta sẽ lấy Trấn Sơn pháp chế ngự y."
Kế Duyên gật đầu, cũng không nói thêm gì. Hai người chậm rãi đi bộ lên núi, đi qua từng ngôi mộ, thân hình cũng dần dần biến mất.
Đêm dần khuya, trên núi Mộ Khâu có vầng trăng tròn treo cao. Trong sự yên tĩnh tịch mịch, một đạo ánh sáng màu xám trắng xuất hiện trên một trong những đỉnh núi Mộ Khâu, sau đó là một nam tử khôi ngô, thân hình cao lớn hơn người thường ít nhất một cái đầu.
"Phù..."
Nam tử chủ động phun ra một đạo quang mang màu xám trắng. Ánh sáng này lập tức ngập tràn chung quanh ngọn núi, dần khiến cho tử khí ngưng tụ quanh đỉnh núi, đồng thời huyễn hóa thành từng cái đài cao, phía trên còn cắm lá cờ thật lớn, hình thành một loại trận thế đặc thù phối hợp với nhau.
Ánh trăng chiếu xuống làm cho núi Mộ Khâu đang tràn ngập tử khí được phủ lên một tầng ánh sáng màu bạc sáng chói, quả nhiên còn mang tới mỹ cảm đặc biệt. Mà cảnh tượng Thi Cửu ngồi xếp bằng ở trong đó lại có một loại cảm giác thần thánh nhàn nhạt.
Dưới tử khí đã bị đại trận và ánh trăng làm cho thay đổi hình thái, một người bình thường thật sự sẽ không nhận ra Thi Cửu đang tu luyện thi đạo thậm chí là tà thuật. Còn Tung Luân đang đứng trên một đỉnh núi trơ trọi khác thì đã lộ ra nụ cười lạnh.
Trong mắt Kế Duyên, trên tay Tung Luân không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây kim châm nhỏ xíu. Kim châm vừa mới hiện ra, phong mang của phần mũi nhọn đã nhiễu loạn tử khí ở vùng phụ cận.
"Ai? Ai dám rình mò ta tu luyện?”
Tiếng quát hỏi nặng nề của Thi Cửu truyền ra. Ánh mắt quét về phía một ngọn núi ở phía xa. Gã có thể cảm nhận được bên kia có phong mang hiển lộ. Tâm niệm vừa động, mặt đất trên núi nổ tung "bịch", "bịch", "bịch". Có bốn cương thi cao lớn nhảy ra từ dưới đất.
"Rống..." "Rống..."
Tiếng gầm của cương thi khàn khàn, còn khủng khiếp hơn bất kỳ mãnh thú nào, bốn đôi mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm về phía ngọn núi. Trong sương mù ban đêm, mơ hồ có một bóng người hiện ra. Tay phải của người đó giơ lên phía trước, ánh mắt hướng về phía ngọn núi nơi Thi Cửu đang ngồi.
“Nghiệt chướng, thúc thủ chịu trói thì ta tha chết cho ngươi!”
Thanh âm giận dữ của Tung Luân vang lên. Thi Cửu đang ngồi xếp bằng lúc này sắc mặt đại biến.
“Sư tôn!? Không tốt!"
Dường như phản ứng theo bản năng, thân thể Thi Cửu còn chưa đứng lên, hai tay đã đột nhiên giơ lên trước ngực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phốc.... Đang..."
Một đạo kim quang nho nhỏ gần như cùng một khoảnh khắc xuyên thấu qua bàn tay trái như bạch ngọc của Thi Cửu, sau đó bị gã dùng tay phải nắm lấy, lộ ra một cây kim châm lóe sáng linh quang. Phần đuôi bị tay phải gắt gao nắm lấy, mà phần mũi nhọn phía trước đã đóng vào ngực Thi Cửu, phát ra một tiếng kim minh.
"Hả?"
Tung Luân thoáng kinh ngạc kêu lên một tiếng. Vậy mà kim châm lại không thể trực tiếp xuyên thẳng vào tâm khiếu của Thi Cửu?
"Ầm~", "Phanh...", "Phanh...", "Phanh..."...
Trong khoảnh khắc khi Tung Luân còn đang kinh ngạc, toàn bộ các đài cao vừa được huyễn hóa thành ở núi Mộ Khâu bỗng nổ tung. Từng lá cờ vốn hư ảo lại hóa thành thực thể, nhao nhao cắm vào đỉnh núi. Từng mảnh màu xám xịt trong phút chốc đã bao phủ khắp nơi trên núi.
"Rống~~", "Ách a~~~"A....."
Đủ thể loại tiếng gầm quỷ dị mà kinh khủng từ trong đó lộ ra. Vô số oan hồn lệ quỷ hư ảo, một đám tà thi thân hình cao lớn hóa ra từ trên mặt đất và từ trong các phần mộ. Còn bản thân Thi Cửu dùng tay phải nắm chặt kim châm, cùng đối kháng với kim châm, vừa phòng ngừa nó xuyên vào vị trí tâm khiếu, vừa chạy trốn vào trong núi.
“Nghiệt chướng, dám ra tay với ta?”
Khi tiếng gầm giận dữ của Tung Luân truyền khắp núi rừng, trong núi Mộ Khâu phát nổ "ầm ầm...", từng lá cờ lần lượt nổ tung. Tử khí và thi khí vô cùng vô tận kéo toàn bộ núi Mộ Khâu vào một quỷ vực âm tà.
Thi Cửu không ngừng chạy trốn. Nghe thấy thanh âm của Tung Luân thì trong lòng gã lại càng sợ hãi, tốc độ chạy trốn theo bản năng cũng nhanh hơn vài phần. Đồng thời, kim châm cũng mang đến thống khổ càng ngày càng mạnh. Từ khi biến thành bộ dáng như bây giờ, đã thật lâu rồi gã không cảm nhận được cảm giác đau đớn, không nghĩ tới hôm nay vừa trải qua thì tựa như muốn gã phải đau tới chết.
Làm sao mà sư tôn có thể biết ta ở đây, không phải người nên cho rằng ta đã chết rồi ư, làm sao còn tìm được ta!?
Thi Cửu thực sự sợ hãi, cho dù gã từng vài lần nghĩ rằng bản thân mình ngày hôm nay có lẽ cũng không thua kém sư phụ trước kia. Nhưng lúc trực tiếp đối mặt với đối phương, gã căn bản không hề có dũng khí đối kháng, một lòng chỉ muốn chạy trốn.
Kế Duyên và Tung Luân đều bị liên lụy trong đại trận ở núi Mộ Khâu. Khi từng lá cờ tà dị tự bạo, bộc phát ra tà khí vô cùng. Trong đó xuất hiện vô số thi và quỷ, nhìn hư hư thực thực, nhưng vừa tiếp xúc thì biết tất cả đều là thật. Tử khí tà khí bài trừ linh khí xung quanh, lại còn liên quan đến ánh trăng, giống như vòng xoáy khóa chặt hết thảy núi Mộ Khâu. Vị trí mắt trận đã bị tự hủy từ lâu, hiện giờ đại trận đang tiêu hao, không tiếc tiêu hao hết tất cả mọi thứ, dùng lực lương bộc phát đủ để kiềm chế Tung Luân.
"Phanh..." "Phanh..." "Phanh..."
Ở bên cạnh Kế Duyên, cứ mỗi lần Tung Luân vung tay áo hoặc đánh ra từng đạo pháp quang thì lệ quỷ tà thi đang mọc như nấm đều hóa thành hư vô. Mỗi một lần như vậy đều quét đi phần lớn âm tà khí trong đại trận này.
Vào lúc này, nhìn qua thì thấy Thi Cửu đã bỏ chạy nhưng Tung Luân lại chẳng hề vội vàng. Lão định dùng cách thức tương đối nhẹ nhàng này quét sạch tất cả tà khí ở núi Mộ Khâu. Còn Kế Duyên thì lại càng không vội, hắn tin tưởng Tung Luân sẽ không để Thi Cửu chạy mất.
Một lát sau, khí tức của núi Mộ Khâu đã sạch sẽ hơn. Khắp núi đều là xác của tà thi. Dưới sự thi pháp của Tung Luân, rất nhiều thi thể giống như bị ăn mòn rất nhanh, trong thời gian rất ngắn đã dung nhập vào lòng đất, trở thành một phần bổ dưỡng và là một bộ phận của đất đai.
"Tiên sinh mời đi theo ta, gã chạy chưa xa đâu!"
Tung Luân và Kế Duyên hóa thành hai đạo độn quang bay đi. Một lúc lâu sau, ở trung tâm một ngọn núi trên Mộ Khâu, hai cỗ thi thể không hề sinh khí hoặc là nói không có bất kỳ khí tức nào đang nằm ở nơi này. Một thi thể lúc này động đậy một chút, sau đó chậm rãi mở mắt, thấy rõ hết thảy chung quanh, rồi thoáng thở phào nhẹ nhõm.
'May mắn là còn có thể thần du quay về đây mà không để lại dấu vết, tất cả cũng nhờ vị Kế tiên sinh kia diễn giải "Vân Trung Du Mộng". Nơi này không nên ở lại lâu!'
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi ý niệm này vừa hiện lên, Thi Cửu lúc này chậm rãi trốn đến một phương hướng khác. Một cỗ thi thể khác cũng lặng yên không một tiếng động đuổi theo. Toàn bộ quá trình không có bất kỳ tiếng động nào phát ra, càng không có bất kỳ pháp lực ba động nào.
Chỉ là sau khi liên tục bỏ chạy hơn trăm dặm, tốc độ của Thi Cửu dưới tầng đất dần dần chậm lại, cảm giác thấp thỏm trong lòng càng ngày càng mạnh. Gã duy trì tư thế không nhúc nhích ở dưới lòng đất thật lâu. Ước chừng một khắc sau, Thi Cửu rốt cục vẫn nhịn không được, chậm rãi phá vỡ lớp đất đi ra ngoài.
Trên mặt đất là một con đường nhỏ hẹp quanh co, ven đường mọc đầy cỏ dại. Thi Cửu từ giữa đường xuất hiện, nhìn về phía trước. Con đường nhỏ kéo dài về phía xa. Sau đó gã chậm rãi xoay người. Phía sau cách đó một trượng, Kế Duyên và Tung Luân đứng ở bên kia nhìn gã.
"Sư tôn ở đây, Kế Duyên cũng ở đây, trốn không thoát rồi!"
Cùng thời khắc đó, một đạo kim quang hiện lên.
"Vèo... Phốc..."
Trước khi Thi Cửu kịp phản ứng lại, kim châm trực tiếp đóng đinh vào trong lòng gã. Thi Cửu đưa tay che ngực, cảm nhận được Nguyên Thần bị đóng đinh, thân thể nhoáng lên một cái, sau đó quỳ rạp trước mặt Tung Luân.
"Sư, sư tôn..."
"Hừ hừ, đồ đệ ta đã chết hơn hai trăm năm trước, ta cũng không phải sư tôn ngươi!"
Tung Luân cười lạnh nói một câu, hơi chắp tay về phía Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, ta đã bắt được nghiệt chướng này. Gã và ta sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, muốn giết muốn chém thì do tiên sinh định đoạt."
Kế Duyên nhìn Tung Luân một cái. Tung đạo hữu đã nói như vậy, đừng nói Kế Duyên hắn không có ý định giết Thi Cửu, cho dù có tính toán này thì cũng phải nể mặt Tung Luân một chút, sẽ không trực tiếp động thủ.
"Sư tôn, tuy ta vào tà đạo nhưng cũng muốn tu thành chính quả. Mặc dù tự biết không cách nào đối mặt với người, càng không dám gặp người, nhưng sự kính trọng của ta đối với người chưa bao giờ giảm đi một chút nào! Kế tiên sinh, Thi Cửu ta đối với tiên sinh ngài cũng không có địch ý, còn tiết lộ chuyện Thiên Khải Minh cho ngài nữa. Vệ gia kia cho dù không có ta thì cũng sẽ bị diệt vong. 'Vân Trung Du Mộng' tốt xấu gì cũng giống như vật của sư môn chúng ta. Ta thu hồi lại thì cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên....."
"Khốn nạn! Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới sư môn à? Cuốn sách đâu rồi?"
Tung Luân giận dữ quát một tiếng, cắt ngang lời của Thi Cửu. Người sau trầm mặc vài hơi thở, rồi ngoắc tay về phía mặt đất. Một thi thể khác cũng chậm rãi nổi lên khỏi mặt đất, sau đó gã lấy ra bản dịch "Vân Trung Du Mộng" của Kế Duyên từ trên cỗ thi thể này.
"Thỉnh sư tôn và Kế tiên sinh nhìn qua!"
"Tiên sinh, ngài cầm cuốn sách này đi."
Kế Duyên khẽ gật đầu. Hắn không nói nhiều lời khách sáo, trực tiếp đưa tay tiếp nhận hai quyển sách từ trong tay Thi Cửu, nhìn lướt qua rồi thu vào trong tay áo. Sau đó hắn cũng không nói nhảm, hỏi thẳng.
"Ngươi biết bao nhiêu về chuyện của Thiên Khải Minh? Chọn những gì ngươi cảm thấy nguy hiểm nhất để nói."
Thi Cửu ôm ngực, liếc nhìn Tung Luân rồi nhìn vào đôi mắt xám trắng tựa như có thể nhìn thấu nhân tâm của Kế Duyên. Gã trầm mặc một lát rồi mới mở miệng nói.
"Ta biết có một vị Cửu Vĩ Hồ Yêu hàng thật giá thật giao thiệp với bên đó..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro