Gọi Anh Hoặc Ch...
Khiết Tử Giang (Ciara )
2024-08-26 15:06:42
Ngô Gia.
Thiếu Phong ngước mắt nhìn xung quanh, nơi này quả thật không tệ. Sang trọng, nguy nga tráng lệ chẳng kém mấy căn biệt thự anh chàng sở hữu. Cũng từng nghe danh tiếng về tập đoàn Ngô Thị, xem ra tháng ngày cô nàng Tuyết Ninh ở đây không tệ.
Dingdong dingdong.
Thiên Mẫn ngồi xem phim trên điện thoại, khi nghe được âm thanh quen thuộc vang lên, cô nhanh chân chạy ra ngoài với gương mặt háo hức. Thầm nghĩ người đó không ai khác mà là Vân Nhược Lan.
Nhìn đồng hồ đeo tay, có gì đó sai sai. Giờ này còn rất sớm, Nhược Lan chỉ thường đến vào mỗi tối thôi, lần này có phải?
Cánh cửa cứ thế nhẹ nhàng, chậm rãi được mở toang ra. Thiên Mẫn hướng mắt, nhăn mày nhìn người đàn ông đối diện, khó hiểu hỏi: “ Anh...anh..sao anh biết nhà tôi? Anh bị biến thái đến vậy sao? Anh...
Người này rõ ràng là tên biến thái cô được gặp mấy hôm trước, khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi bàn tay hắn. Vậy mà, hôm nay dám ngang nhiên tìm đến tận nhà, tay chân cô bủn rủn hết rồi.
Thiếu Phong xua tay, lắc đầu: “ Không, không! Hôm nay anh đến đây để gặp mặt ông bà Ngô.”
“ Anh...anh đừng có nói dối! ” Thiên Mẫn phản ứng kịch liệt, cái loại biến thái như anh ta thì làm gì còn thứ gọi là chân thật nữa chứ.
Khi Thiên Mẫn vừa định đóng cửa lại, người đàn ông đương nhiên không buông tha, ra sức lấy thân ngăn chặn. Đôi mắt giống như chú mèo gặp được
miếng cá hồi lớn, chuẩn bị gặm lấy.
* Không được, cho anh vào đi mà! Anh có chuyện rất gắp cần gặp ông bà Ngô, em cho anh vào trong đi! ” Thiếu Phong tỏ bày, e rằng chậm trễ dù chỉ một giây phút nào thôi, trái tim anh cũng nổ tung cho xem. Gặp được người yêu đã khó, người ấy rời đi trong bất lực biết bao, đến khi gặp lại nhau, nhất định không để mất cơ hội.
“ Gì vậy con yêu?”
Bất ngờ, bà Úc Thanh Hoa xuất hiện, làm cho Thiên Mẫn rợn cả vùng sóng lưng. Nếu để bà ấy biết, người đàn ông ăn mặc lịch sự, có ngoại hình điển trai này là kẻ biến thái, chắc chắn bà ấy sẽ điên tiết dạy dỗ một bài học nhớ đời.
“ Chào bà Ngô.”
“ Chào cậu Giang, cậu đến tìm ông xã tôi à? Mời vào nhà. ”
Trái ngược với con gái, Thanh Hoa hiện ra nét mặt vui vẻ, giống như bản thân đang chào đón vị khách quý. Đâu giống như đứa con, mặt nhăn nhó không coi đây là người nên tiếp. Cô nàng nắm lấy cổ áo của bà Thanh Hoa, ngượng ngùng không nói nên lời.
Bà Thanh Hoa xoa đầu Thiên Mẫn, cô nàng này đúng thật đã quá đáng yêu rồi: “ Gì vậy con? Cậu Giang đây là đối tác làm ăn của chúng ta, hôm trước mẹ đã từng kể với con.
"
“ N...nhưng..nhưng.” Thiên Mẫn nói năng lấp bấp khác thường. Cái gì mà đối tác làm ăn, cái gì mà bạn bè, phải nói anh ta chính là đồ già dê thích gặm cỏ non.Thiếu Phong phì cười, lâu lắm rồi anh mới được một trận cười thoải mái đến thế. Bao nhiêu sự ngây thơ, trong sáng đều dành hết cho nàng, nhất là những lúc tức giận càng thêm phần dễ thương.
Vừa vào nhà, Thanh Hoa đã hô lớn, có lẽ bà ấy rất quý mến cậu trai trẻ này đây: “ Ông ơi, xuống đây xem ai ghé chơi nhà mình này! ” Tay vẫy vẫy nhìn trên lầu, người đàn ông cầm gậy từ từ thong thả bước xuống.
Dạo này, tình hình sức khoẻ ông ấy kém quá.
“ A! Chào cậu Giang, cậu khoẻ chứ?
"
“ Vâng, chào ông Ngô, tôi khoẻ, còn ông Ngô dạo này thế nào? "
“ Nhờ các bậc trên thương, cho lão già này sống lâu một tí, chỉ là chân hơi nhứt nhưng vẫn có khả năng nhằm nhi với cậu Giang đây, chắc là không phiền nhỉ? ” Ngô Dũng tiếp đãi nồng hậu. Tuy mới về căn nhà này chưa được bao lâu, khoảng thời gian khá ngắn nhưng Thiên Mẫn cô ấy thừa sức hiểu tâm tính từng người. Đặc biệt là Ngô Dũng, ông ấy chỉ khách khí với những người có tài năng, tâm tính tốt thôi.
Nhưng có gì đó sai sai?
Người này...Không phải là kẻ từng giở trò đồi bại ở nơi đông người à?
Thiên Mẫn núp một góc ngay sau cánh cửa phòng bếp, quan sát rõ thái độ, cử chỉ của đối phương. Chỉ cần nhút nhít một chút, cô liền ra tay thay trời hành đạo ngay.
“ Vâng, rất sẵn sàng. ” Thiếu Phong đưa tay đón nhận. Gật gù vui vẻ, lâu lâu anh vẫn lén nhìn về phía chỗ Thiên Mẫn, ngắm nhìn cô nàng này kỹ một chút, dù sao cũng lâu rồi nhỉ?
Mẫn Mẫn à, con lên đây chào hỏi cậu Giang một tiếng này, làm gì ngồi trong bếp mãi thế? ” Thanh Hoa gọi, mọi khi Thiên Mẫn con gái cưng của bà là một người hoạt bát, sôi nổi, tại sao giờ lại...
Thiên Mẫn giựt mình khi nghe tên mình, cô thẹn thùng đáp: “ V..vâng..vâng con ngay đây ạ! ”
Cảm giác khi ra trận, đứng trước kẻ thù sẽ là thế nào?
Chỉ muốn xông đến, một dao đâm thẳng vào vị trí tim, kết thúc trận chiến?
Đấy là cảm xúc hiện tại của Thiên Mẫn dành cho người đàn ông quái dị đang ngồi cạnh ba mình. Nếu giết người không ở tù, người đầu tiên cô nàng xuống tay chắc chắn là anh ta!
Thiên Mẫn không quên mang ra đĩa trái cây ban nãy mình cất công cắt tỉa. Đặt lên bàn, cô cố tình quay mặt sang hướng khác, tốt nhất tránh xa tầm mắt anh ta vẫn ổn hơn là mặt đối mặt.
Gượng gạo quá...Ngô Thiên Mẫn ơi là Ngô Thiên Mẫn, tại sao mày không thẳng thắn chia sẻ với ông bà Ngô, để họ đuổi cổ tên biến thái bệnh hoạn này ngay!
“ Mời...mời dùng. ” Thiên Mẫn ậm ừ mãi mới nói được một câu.
“ Cảm ơn.”
Cậu Giang xem đấy, con nhóc này cũng ngoài hai mươi rồi mà tính tình cứ nhút nhát, sợ hãi như vậy. Còn không biết khi nào mới được ăn cưới của nó, chúng tôi e là suốt cuộc đời này cũng không...Thiệt khổ tâm!” Thanh Hoa thở dài, ánh mắt trìu mến dành cho Thiên Mẫn sau đó liền nhìn sang Thiếu Phong mà đưa ra suy nghĩ trong lòng.“ mẹ...Sao mẹ nói...nói mấy chuyện này với hắn ta vậy? ” Thiên Mẫn khó chịu, khoanh tay, dậm chân bực dọc.
Chuyện của con gái, mẹ lại đem kể cho người ngoài!
“ Hắn ta là sao con? Đây là cậu Giang, cậu ấy lớn hơn con nhiều đấy. Gọi anh...” Thanh Hoa khựng lại, cuối cùng cũng nói trọn vẹn câu: “ Gọi anh hoặc chú đi, ăn với chả nói.
"
Gì? Anh hoặc chú?
Thiếu Phong xụ mặt, trông anh giống người đã có tuổi đến vậy sao? Khoảng cách tuổi đã là gì, quan trọng vẫn là tình yêu trái gái dành cho nhau, nếu xưng anh còn được. Nhưng xưng chú, ôi! Giang Thiếu Phong thật sự đã già đến mức này?
“ Vâng ạ, chào chú nhé.
"
Thật biết cách bức chết người ta mà!
Trông thái độ anh đã không thích, ấy mà cô nàng này không nghĩ ngợi nhiều đâu! Thích khiêu khích đến lúc người ta không chịu được nữa, rời đi, có như vậy mới hài lòng, mãn nguyện.
“ Ch..chào.” Thiếu Phong ấp úng, anh hiện giờ đang rất tức giận, cô vợ ngày nào lại gọi mình bằng tiếng “ chú ” trông già nua...
Kết thúc màn chào hỏi, Thiên Mẫn cố tìm đường chạy thoát thân. Cô bước nhanh lên phòng, còn ở đây lâu có lẽ sắp xuất hiện án mạng chấn động.
Thiếu Phong chằm chằm nhìn theo con gái nhà người ta. Ánh mắt hiện rõ sự say mê, đầu óc điên đảo như muốn được chiếm hữu đối phương, nhốt cô gái đó trong phòng kính, không cho phép ra ngoài dù chỉ nửa bước. Sợ rằng, khi rời khỏi nhà, sự ngây thơ trong con người cô liền bị kẻ khác dòm ngó đến.
Thiếu Phong ngước mắt nhìn xung quanh, nơi này quả thật không tệ. Sang trọng, nguy nga tráng lệ chẳng kém mấy căn biệt thự anh chàng sở hữu. Cũng từng nghe danh tiếng về tập đoàn Ngô Thị, xem ra tháng ngày cô nàng Tuyết Ninh ở đây không tệ.
Dingdong dingdong.
Thiên Mẫn ngồi xem phim trên điện thoại, khi nghe được âm thanh quen thuộc vang lên, cô nhanh chân chạy ra ngoài với gương mặt háo hức. Thầm nghĩ người đó không ai khác mà là Vân Nhược Lan.
Nhìn đồng hồ đeo tay, có gì đó sai sai. Giờ này còn rất sớm, Nhược Lan chỉ thường đến vào mỗi tối thôi, lần này có phải?
Cánh cửa cứ thế nhẹ nhàng, chậm rãi được mở toang ra. Thiên Mẫn hướng mắt, nhăn mày nhìn người đàn ông đối diện, khó hiểu hỏi: “ Anh...anh..sao anh biết nhà tôi? Anh bị biến thái đến vậy sao? Anh...
Người này rõ ràng là tên biến thái cô được gặp mấy hôm trước, khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi bàn tay hắn. Vậy mà, hôm nay dám ngang nhiên tìm đến tận nhà, tay chân cô bủn rủn hết rồi.
Thiếu Phong xua tay, lắc đầu: “ Không, không! Hôm nay anh đến đây để gặp mặt ông bà Ngô.”
“ Anh...anh đừng có nói dối! ” Thiên Mẫn phản ứng kịch liệt, cái loại biến thái như anh ta thì làm gì còn thứ gọi là chân thật nữa chứ.
Khi Thiên Mẫn vừa định đóng cửa lại, người đàn ông đương nhiên không buông tha, ra sức lấy thân ngăn chặn. Đôi mắt giống như chú mèo gặp được
miếng cá hồi lớn, chuẩn bị gặm lấy.
* Không được, cho anh vào đi mà! Anh có chuyện rất gắp cần gặp ông bà Ngô, em cho anh vào trong đi! ” Thiếu Phong tỏ bày, e rằng chậm trễ dù chỉ một giây phút nào thôi, trái tim anh cũng nổ tung cho xem. Gặp được người yêu đã khó, người ấy rời đi trong bất lực biết bao, đến khi gặp lại nhau, nhất định không để mất cơ hội.
“ Gì vậy con yêu?”
Bất ngờ, bà Úc Thanh Hoa xuất hiện, làm cho Thiên Mẫn rợn cả vùng sóng lưng. Nếu để bà ấy biết, người đàn ông ăn mặc lịch sự, có ngoại hình điển trai này là kẻ biến thái, chắc chắn bà ấy sẽ điên tiết dạy dỗ một bài học nhớ đời.
“ Chào bà Ngô.”
“ Chào cậu Giang, cậu đến tìm ông xã tôi à? Mời vào nhà. ”
Trái ngược với con gái, Thanh Hoa hiện ra nét mặt vui vẻ, giống như bản thân đang chào đón vị khách quý. Đâu giống như đứa con, mặt nhăn nhó không coi đây là người nên tiếp. Cô nàng nắm lấy cổ áo của bà Thanh Hoa, ngượng ngùng không nói nên lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Thanh Hoa xoa đầu Thiên Mẫn, cô nàng này đúng thật đã quá đáng yêu rồi: “ Gì vậy con? Cậu Giang đây là đối tác làm ăn của chúng ta, hôm trước mẹ đã từng kể với con.
"
“ N...nhưng..nhưng.” Thiên Mẫn nói năng lấp bấp khác thường. Cái gì mà đối tác làm ăn, cái gì mà bạn bè, phải nói anh ta chính là đồ già dê thích gặm cỏ non.Thiếu Phong phì cười, lâu lắm rồi anh mới được một trận cười thoải mái đến thế. Bao nhiêu sự ngây thơ, trong sáng đều dành hết cho nàng, nhất là những lúc tức giận càng thêm phần dễ thương.
Vừa vào nhà, Thanh Hoa đã hô lớn, có lẽ bà ấy rất quý mến cậu trai trẻ này đây: “ Ông ơi, xuống đây xem ai ghé chơi nhà mình này! ” Tay vẫy vẫy nhìn trên lầu, người đàn ông cầm gậy từ từ thong thả bước xuống.
Dạo này, tình hình sức khoẻ ông ấy kém quá.
“ A! Chào cậu Giang, cậu khoẻ chứ?
"
“ Vâng, chào ông Ngô, tôi khoẻ, còn ông Ngô dạo này thế nào? "
“ Nhờ các bậc trên thương, cho lão già này sống lâu một tí, chỉ là chân hơi nhứt nhưng vẫn có khả năng nhằm nhi với cậu Giang đây, chắc là không phiền nhỉ? ” Ngô Dũng tiếp đãi nồng hậu. Tuy mới về căn nhà này chưa được bao lâu, khoảng thời gian khá ngắn nhưng Thiên Mẫn cô ấy thừa sức hiểu tâm tính từng người. Đặc biệt là Ngô Dũng, ông ấy chỉ khách khí với những người có tài năng, tâm tính tốt thôi.
Nhưng có gì đó sai sai?
Người này...Không phải là kẻ từng giở trò đồi bại ở nơi đông người à?
Thiên Mẫn núp một góc ngay sau cánh cửa phòng bếp, quan sát rõ thái độ, cử chỉ của đối phương. Chỉ cần nhút nhít một chút, cô liền ra tay thay trời hành đạo ngay.
“ Vâng, rất sẵn sàng. ” Thiếu Phong đưa tay đón nhận. Gật gù vui vẻ, lâu lâu anh vẫn lén nhìn về phía chỗ Thiên Mẫn, ngắm nhìn cô nàng này kỹ một chút, dù sao cũng lâu rồi nhỉ?
Mẫn Mẫn à, con lên đây chào hỏi cậu Giang một tiếng này, làm gì ngồi trong bếp mãi thế? ” Thanh Hoa gọi, mọi khi Thiên Mẫn con gái cưng của bà là một người hoạt bát, sôi nổi, tại sao giờ lại...
Thiên Mẫn giựt mình khi nghe tên mình, cô thẹn thùng đáp: “ V..vâng..vâng con ngay đây ạ! ”
Cảm giác khi ra trận, đứng trước kẻ thù sẽ là thế nào?
Chỉ muốn xông đến, một dao đâm thẳng vào vị trí tim, kết thúc trận chiến?
Đấy là cảm xúc hiện tại của Thiên Mẫn dành cho người đàn ông quái dị đang ngồi cạnh ba mình. Nếu giết người không ở tù, người đầu tiên cô nàng xuống tay chắc chắn là anh ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Mẫn không quên mang ra đĩa trái cây ban nãy mình cất công cắt tỉa. Đặt lên bàn, cô cố tình quay mặt sang hướng khác, tốt nhất tránh xa tầm mắt anh ta vẫn ổn hơn là mặt đối mặt.
Gượng gạo quá...Ngô Thiên Mẫn ơi là Ngô Thiên Mẫn, tại sao mày không thẳng thắn chia sẻ với ông bà Ngô, để họ đuổi cổ tên biến thái bệnh hoạn này ngay!
“ Mời...mời dùng. ” Thiên Mẫn ậm ừ mãi mới nói được một câu.
“ Cảm ơn.”
Cậu Giang xem đấy, con nhóc này cũng ngoài hai mươi rồi mà tính tình cứ nhút nhát, sợ hãi như vậy. Còn không biết khi nào mới được ăn cưới của nó, chúng tôi e là suốt cuộc đời này cũng không...Thiệt khổ tâm!” Thanh Hoa thở dài, ánh mắt trìu mến dành cho Thiên Mẫn sau đó liền nhìn sang Thiếu Phong mà đưa ra suy nghĩ trong lòng.“ mẹ...Sao mẹ nói...nói mấy chuyện này với hắn ta vậy? ” Thiên Mẫn khó chịu, khoanh tay, dậm chân bực dọc.
Chuyện của con gái, mẹ lại đem kể cho người ngoài!
“ Hắn ta là sao con? Đây là cậu Giang, cậu ấy lớn hơn con nhiều đấy. Gọi anh...” Thanh Hoa khựng lại, cuối cùng cũng nói trọn vẹn câu: “ Gọi anh hoặc chú đi, ăn với chả nói.
"
Gì? Anh hoặc chú?
Thiếu Phong xụ mặt, trông anh giống người đã có tuổi đến vậy sao? Khoảng cách tuổi đã là gì, quan trọng vẫn là tình yêu trái gái dành cho nhau, nếu xưng anh còn được. Nhưng xưng chú, ôi! Giang Thiếu Phong thật sự đã già đến mức này?
“ Vâng ạ, chào chú nhé.
"
Thật biết cách bức chết người ta mà!
Trông thái độ anh đã không thích, ấy mà cô nàng này không nghĩ ngợi nhiều đâu! Thích khiêu khích đến lúc người ta không chịu được nữa, rời đi, có như vậy mới hài lòng, mãn nguyện.
“ Ch..chào.” Thiếu Phong ấp úng, anh hiện giờ đang rất tức giận, cô vợ ngày nào lại gọi mình bằng tiếng “ chú ” trông già nua...
Kết thúc màn chào hỏi, Thiên Mẫn cố tìm đường chạy thoát thân. Cô bước nhanh lên phòng, còn ở đây lâu có lẽ sắp xuất hiện án mạng chấn động.
Thiếu Phong chằm chằm nhìn theo con gái nhà người ta. Ánh mắt hiện rõ sự say mê, đầu óc điên đảo như muốn được chiếm hữu đối phương, nhốt cô gái đó trong phòng kính, không cho phép ra ngoài dù chỉ nửa bước. Sợ rằng, khi rời khỏi nhà, sự ngây thơ trong con người cô liền bị kẻ khác dòm ngó đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro