Phép Tắc
Khiết Tử Giang (Ciara )
2024-08-26 15:06:42
“ N.nước...nước... Một giọng nói yếu ớt xuất phát từ cánh cửa trái của nhà họ Giang. Thuộc khu vực tầng dưới, phòng khách, nhưng vì sao thái độ từ các nữ hầu lạ lắm, bọn họ chỉ lén nhìn chứ không dám tiến đến gần.
Cạch.
Cánh cửa được mở ra, cũng như ánh mắt sắc bén phía sau đang len lén nhìn vào một cách thần bí.
“ Ông nội, ông biết hôm nay con gặp được ai không?”
Trái với đối phương, người đàn ông già chỉ biết ú ớ những âm thanh trông kỳ quái, quả thật ông ấy đang gặp phải tình trạng khó khăn trong giao tiếp và đi đứng. Một phần lý do ông nằm cách biệt ở đây, không người qua lại.
Thiếu Phong nâng ly nước lên, trao đến khu vực miệng, đôi môi khô nứt vì đã lâu chưa được tiếp xúc với nước, điều này càng khiến trái tim anh chàng tức giận. Đám người đó ngày càng quá quắt, ngang nhiên bỏ đói, bỏ khát ông ấy.
“ Ông uống chậm thôi, còn nhiều mà.
"1
Ngày hôm nay, cháu của ông đã gặp lại vợ nó. Tuyết Ninh vẫn còn sống, con bí mật điều tra tất cả thì thấy thông tin cô ấy đang ở một nơi rất gần chúng ta.
Người đàn ông run rẩy người, trợn tròn hai mắt, đắm đuối quan sát cử chỉ và hành động tiếp theo của cậu trai. Chân mày bất giác nhãn lại, đôi bàn tay từ từ được nâng lên, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, hoá ra là sự ấm áp từ phía người đối diện.
“Ông nội, con hứa với ông, nhất định con sẽ đưa Tuyết Ninh trở về Giang gia của chúng ta. Cùng nhau sống thật hạnh phúc, vậy nên ông hãy cố gắng nhé. Thiếu Phong gục mặt xuống bàn tay người đàn ông, nước mắt bắt đầu tèm lem như những đứa trẻ, không còn mang thân phận chủ tịch gì nữa.
Từ ngày Tuyết Ninh được bên phía cảnh sát thông báo rằng đã qua đời, cũng là lúc Giang gia gặp hết sóng gió này lại đến bi kịch kia. Giang lão gia vì quá sốc nên bị đột quỵ và liệt nửa người. Thiếu Phong vui vẻ được vài hôm liền trở nên khó ở,...thiếu đi bàn tay người phụ nữ thật xảy ra nhiều chuyện.
Giang lão gia cố phát ra âm thanh trong đau đớn, ông bắt đầu hở môi, hơi thở dần yếu ớt: “ Đ..đ... đư... đưa..cháu d..dâ..dâu...v..về.”
Thiếu Phong mừng rỡ, Tuyết Ninh giống như vị cứu tinh cho cả gia đình họ Giang mà!
Trong một năm nay, dường như ngày nào Thiếu Phong cũng tập cho Giang lão gia nói, đi đứng trở lại như xưa. Nhưng đáng tiếc, mọi thứ quá khó khăn, ông ấy vẫn vậy, đôi khi nói được một hai tiếng ú ớ khó nghe. Ấy mà, lúc vừa nhắc đến cái tên “ Tuyết Ninh ” liền lưu loát hơn.
“ Vâng. Cô ấy bị va chạm vùng đầu quá nặng nên sanh ra chuyện mất trí nhớ, ông yên tâm đi! Con là Giang Thiếu Phong, người họ Giang chưa bao giờ để lạc mất vợ con cả! ” Thiếu Phong vô cùng chắc chắn, anh lau đi nước mắt cho cả mình và người nằm trên giường. Người ta nói, nếu làm chuyện gì đó dồn hết tâm huyết vào, ắt hẳn gặt hái được thành công.
“ N...N...Ninh...Ninh..
Sau một hồi lâu chăm sóc, cho ông ăn uống rồi nghỉ ngơi, Thiếu Phong bước ra bên ngoài. Ban đầu còn là gương mặt cười nói vui vẻ, nhưng chưa đầy năm giây liền trở mặt, tối đen như mực, hầm hầm giận dữ.
“ Lão Thượng, ông đi tập hợp tất cả mọi người xuống phòng khách. ”“ Vâng.”
Sự hiện diện của mọi người, càng khiến anh thêm tức giận. Trong căn biệt thự sang trọng thế này, có biết bao nhiêu người ra vào, vậy mà không thể chăm sóc tốt một người bệnh nằm liệt giường sao?
Đứng trước gương mặt lạnh như băng, tất cả co rút người lại. Khép nép đứng ở một bên cửa, cánh xa vị trí của Thiếu Phong gần mười mét, mặt cúi đến sát đất, thỉnh thoảng lén ngước nhìn con người kia.
Quá sợ hãi, sợ đến rợn người luôn!
Còn Thiếu Phong, anh thư thái ngồi ở ghế sofa nhăm nhi ly trà nóng hổi, sắc mặt không hề thay đổi. Vẫn là lạnh nhạt, cùng với ánh mắt đầy sự chết chốc.
Lão Thượng đại diện họ, tiến lên hỏi: “ Thưa cậu, cậu cho gọi chúng tôi có việc gì cần dạy bảo ạ?”
Xoảng.
Ly nước trà trên tay cứ thế bị vỡ tan tành, các mảnh thủy tinh hoà vào làn nước văng lên tung toé. Nữ hầu vì thế mà lùi về sau, tay chân như rụng rời, rời khỏi cơ thể nhỏ bé. Khổ thân phận làm thuê, chỉ biết ngậm ngùi nghe dạy bảo, dù có sợ hãi cũng chả hó hé lời nào.
Thiếu Phong đột nhiên đứng dậy, đặt ra muôn ngàn câu hỏi: “ Các người được trả lương cao không? Cuối năm có nhận thêm tiền thưởng không? Tôi đối tốt với các người không?”
Tất cả đều nín thinh, muốn họ cũng không dám họ.“ HẢ? ” Thiếu Phong bực tức, nhấn mạnh một lần nữa. Xem ra, trong một năm
nay anh đã quá nhân nhượng với họ, nên giờ không còn xem ai ra gì.
Bọn họ đồng thanh trả lời, chính xác là trong sự sợ hãi: “ T...thưa có.
Từ trước đến nay, làm việc trong nhà họ Giang, không phải họ chưa từng được thấy thái độ tức giận này. Nhưng đây là lần đầu tiên, họ được thấy một Giang Thiếu Phong điên cuồng, đáng sợ hơn cả lúc vừa hay tin vợ gặp nạn đấy.
“ Có sao? Các người nói có thật nghe lọt tai làm sao, vậy mà các người đã thực hiện tốt trách nhiệm của mình chưa? Gan thật! Tôi về trễ, có khi không bao giờ thấy cảnh tượng các người bỏ đói, bỏ khát ông nội. ” Thiếu Phong điếng người, bỏ tiền thuê họ về làm việc chỉ đến nhận lấy những thứ này sao?
Lát sau, Thiếu Phong nói tiếp, ngày hôm nay anh phải nói hết tâm tư: “ Lần này tôi cảnh cáo, không đuổi việc. Nếu để tôi biết những chuyện này tiếp tục tái diễn, chắc chắn các người liền bị đuổi việc và không có kết cục tốt đẹp. ” Anh vừa nói, vừa đưa tay chỉ thẳng mặt từng người, ngoại trừ lão Thượng, anh chàng vẫn dành riêng cho ông ấy một sự kính trọng đáng có.
“ Xong rồi, biến hết đi. ” Thiếu Phong xua tay đuổi đi, cơn giận dữ cũng hạ xuống mấy phần.
Cộc cạch cộc cạch.
Âm thanh từ giày cao gót vang lên, xuất hiện ngay trước mắt chính là người phụ nữ trung niên đang hiển nhiên đắp mặt nạ dưỡng da, miệng không ngừng líu lo ca hát.
Đến lúc nhìn thấy đứa con trai riêng của chồng với vợ trước, bà ta cũng chớ thèm ngó lâu. Vội tháo chiếc mặt nạ quăng vào xọt rác, bước ra khỏi cánh cửa như các quý bà sành điệu. Bà ta hiện giờ chỉ khoác lên mình chiếc váy ngắn chân, cứ ngỡ như những thiếu nữ còn xuân, còn thời.Người ta không để tâm đến mình, đương nhiên Thiếu Phong cũng thế. Anh bày ra bộ mặt chán chê, thầm nghĩ: “ Đã đến lúc phép tắc trong nhà được lặp lại. Nếu không nghĩ tình bà ta là mẹ kế của mình, nhất định tống khứ bà ta ra khỏi Giang gia. Bà làm trời, làm gió lâu quá rồi, cũng dần quên thân phận thật của mình à Thẩm Giai Lệ? ”
Ba chồng nằm liệt giường, không biết ngày nào rời đi, chuyện nhà rối ben chở hề quan tâm. Thẩm Giai Lệ ngày xưa dường như biến mất, không còn nét diễn khiến người ta nhầm lẫn là vợ hiền dâu thảo. Bây giờ còn ai ngán đường, cứ việc bộc lộ tất tần tật.
Cạch.
Cánh cửa được mở ra, cũng như ánh mắt sắc bén phía sau đang len lén nhìn vào một cách thần bí.
“ Ông nội, ông biết hôm nay con gặp được ai không?”
Trái với đối phương, người đàn ông già chỉ biết ú ớ những âm thanh trông kỳ quái, quả thật ông ấy đang gặp phải tình trạng khó khăn trong giao tiếp và đi đứng. Một phần lý do ông nằm cách biệt ở đây, không người qua lại.
Thiếu Phong nâng ly nước lên, trao đến khu vực miệng, đôi môi khô nứt vì đã lâu chưa được tiếp xúc với nước, điều này càng khiến trái tim anh chàng tức giận. Đám người đó ngày càng quá quắt, ngang nhiên bỏ đói, bỏ khát ông ấy.
“ Ông uống chậm thôi, còn nhiều mà.
"1
Ngày hôm nay, cháu của ông đã gặp lại vợ nó. Tuyết Ninh vẫn còn sống, con bí mật điều tra tất cả thì thấy thông tin cô ấy đang ở một nơi rất gần chúng ta.
Người đàn ông run rẩy người, trợn tròn hai mắt, đắm đuối quan sát cử chỉ và hành động tiếp theo của cậu trai. Chân mày bất giác nhãn lại, đôi bàn tay từ từ được nâng lên, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, hoá ra là sự ấm áp từ phía người đối diện.
“Ông nội, con hứa với ông, nhất định con sẽ đưa Tuyết Ninh trở về Giang gia của chúng ta. Cùng nhau sống thật hạnh phúc, vậy nên ông hãy cố gắng nhé. Thiếu Phong gục mặt xuống bàn tay người đàn ông, nước mắt bắt đầu tèm lem như những đứa trẻ, không còn mang thân phận chủ tịch gì nữa.
Từ ngày Tuyết Ninh được bên phía cảnh sát thông báo rằng đã qua đời, cũng là lúc Giang gia gặp hết sóng gió này lại đến bi kịch kia. Giang lão gia vì quá sốc nên bị đột quỵ và liệt nửa người. Thiếu Phong vui vẻ được vài hôm liền trở nên khó ở,...thiếu đi bàn tay người phụ nữ thật xảy ra nhiều chuyện.
Giang lão gia cố phát ra âm thanh trong đau đớn, ông bắt đầu hở môi, hơi thở dần yếu ớt: “ Đ..đ... đư... đưa..cháu d..dâ..dâu...v..về.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu Phong mừng rỡ, Tuyết Ninh giống như vị cứu tinh cho cả gia đình họ Giang mà!
Trong một năm nay, dường như ngày nào Thiếu Phong cũng tập cho Giang lão gia nói, đi đứng trở lại như xưa. Nhưng đáng tiếc, mọi thứ quá khó khăn, ông ấy vẫn vậy, đôi khi nói được một hai tiếng ú ớ khó nghe. Ấy mà, lúc vừa nhắc đến cái tên “ Tuyết Ninh ” liền lưu loát hơn.
“ Vâng. Cô ấy bị va chạm vùng đầu quá nặng nên sanh ra chuyện mất trí nhớ, ông yên tâm đi! Con là Giang Thiếu Phong, người họ Giang chưa bao giờ để lạc mất vợ con cả! ” Thiếu Phong vô cùng chắc chắn, anh lau đi nước mắt cho cả mình và người nằm trên giường. Người ta nói, nếu làm chuyện gì đó dồn hết tâm huyết vào, ắt hẳn gặt hái được thành công.
“ N...N...Ninh...Ninh..
Sau một hồi lâu chăm sóc, cho ông ăn uống rồi nghỉ ngơi, Thiếu Phong bước ra bên ngoài. Ban đầu còn là gương mặt cười nói vui vẻ, nhưng chưa đầy năm giây liền trở mặt, tối đen như mực, hầm hầm giận dữ.
“ Lão Thượng, ông đi tập hợp tất cả mọi người xuống phòng khách. ”“ Vâng.”
Sự hiện diện của mọi người, càng khiến anh thêm tức giận. Trong căn biệt thự sang trọng thế này, có biết bao nhiêu người ra vào, vậy mà không thể chăm sóc tốt một người bệnh nằm liệt giường sao?
Đứng trước gương mặt lạnh như băng, tất cả co rút người lại. Khép nép đứng ở một bên cửa, cánh xa vị trí của Thiếu Phong gần mười mét, mặt cúi đến sát đất, thỉnh thoảng lén ngước nhìn con người kia.
Quá sợ hãi, sợ đến rợn người luôn!
Còn Thiếu Phong, anh thư thái ngồi ở ghế sofa nhăm nhi ly trà nóng hổi, sắc mặt không hề thay đổi. Vẫn là lạnh nhạt, cùng với ánh mắt đầy sự chết chốc.
Lão Thượng đại diện họ, tiến lên hỏi: “ Thưa cậu, cậu cho gọi chúng tôi có việc gì cần dạy bảo ạ?”
Xoảng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ly nước trà trên tay cứ thế bị vỡ tan tành, các mảnh thủy tinh hoà vào làn nước văng lên tung toé. Nữ hầu vì thế mà lùi về sau, tay chân như rụng rời, rời khỏi cơ thể nhỏ bé. Khổ thân phận làm thuê, chỉ biết ngậm ngùi nghe dạy bảo, dù có sợ hãi cũng chả hó hé lời nào.
Thiếu Phong đột nhiên đứng dậy, đặt ra muôn ngàn câu hỏi: “ Các người được trả lương cao không? Cuối năm có nhận thêm tiền thưởng không? Tôi đối tốt với các người không?”
Tất cả đều nín thinh, muốn họ cũng không dám họ.“ HẢ? ” Thiếu Phong bực tức, nhấn mạnh một lần nữa. Xem ra, trong một năm
nay anh đã quá nhân nhượng với họ, nên giờ không còn xem ai ra gì.
Bọn họ đồng thanh trả lời, chính xác là trong sự sợ hãi: “ T...thưa có.
Từ trước đến nay, làm việc trong nhà họ Giang, không phải họ chưa từng được thấy thái độ tức giận này. Nhưng đây là lần đầu tiên, họ được thấy một Giang Thiếu Phong điên cuồng, đáng sợ hơn cả lúc vừa hay tin vợ gặp nạn đấy.
“ Có sao? Các người nói có thật nghe lọt tai làm sao, vậy mà các người đã thực hiện tốt trách nhiệm của mình chưa? Gan thật! Tôi về trễ, có khi không bao giờ thấy cảnh tượng các người bỏ đói, bỏ khát ông nội. ” Thiếu Phong điếng người, bỏ tiền thuê họ về làm việc chỉ đến nhận lấy những thứ này sao?
Lát sau, Thiếu Phong nói tiếp, ngày hôm nay anh phải nói hết tâm tư: “ Lần này tôi cảnh cáo, không đuổi việc. Nếu để tôi biết những chuyện này tiếp tục tái diễn, chắc chắn các người liền bị đuổi việc và không có kết cục tốt đẹp. ” Anh vừa nói, vừa đưa tay chỉ thẳng mặt từng người, ngoại trừ lão Thượng, anh chàng vẫn dành riêng cho ông ấy một sự kính trọng đáng có.
“ Xong rồi, biến hết đi. ” Thiếu Phong xua tay đuổi đi, cơn giận dữ cũng hạ xuống mấy phần.
Cộc cạch cộc cạch.
Âm thanh từ giày cao gót vang lên, xuất hiện ngay trước mắt chính là người phụ nữ trung niên đang hiển nhiên đắp mặt nạ dưỡng da, miệng không ngừng líu lo ca hát.
Đến lúc nhìn thấy đứa con trai riêng của chồng với vợ trước, bà ta cũng chớ thèm ngó lâu. Vội tháo chiếc mặt nạ quăng vào xọt rác, bước ra khỏi cánh cửa như các quý bà sành điệu. Bà ta hiện giờ chỉ khoác lên mình chiếc váy ngắn chân, cứ ngỡ như những thiếu nữ còn xuân, còn thời.Người ta không để tâm đến mình, đương nhiên Thiếu Phong cũng thế. Anh bày ra bộ mặt chán chê, thầm nghĩ: “ Đã đến lúc phép tắc trong nhà được lặp lại. Nếu không nghĩ tình bà ta là mẹ kế của mình, nhất định tống khứ bà ta ra khỏi Giang gia. Bà làm trời, làm gió lâu quá rồi, cũng dần quên thân phận thật của mình à Thẩm Giai Lệ? ”
Ba chồng nằm liệt giường, không biết ngày nào rời đi, chuyện nhà rối ben chở hề quan tâm. Thẩm Giai Lệ ngày xưa dường như biến mất, không còn nét diễn khiến người ta nhầm lẫn là vợ hiền dâu thảo. Bây giờ còn ai ngán đường, cứ việc bộc lộ tất tần tật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro