Chương 307
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
Tiêu Mặc, Tiêu Mặc. . . . . .
Ngươi hẹn ta đến chỗ này quả nhiên không phải chỉ đơn giản là cùng nhau thưởng thức phong nguyệt (chăng hoa, ví với tình yêu nam nữ) như thế. Ngươi làm như vậy, là muốn uy hiếp ta, buộc ta giao Ngọc Minh Trai vào trong tay ngươi đi. Chỉ là Ngọc Minh Trai mà thôi, lại muốn ngươi phí sức bố trí như thế, xem ra gã hoàng đế này thật là càng ngày càng nhàm chán —— nhưng làm sao ta có thể cúi đầu trước ngươi?
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, lạnh lùng cười, nói chuyện cũng có chút giống như người gây sự. Tiêu Mặc cũng không có để ý tới sự vô lễ của nàng, chỉ là nhàn nhạt nhìn Ngọc Cầm một cái, sau đó nói: "Ngọc Cầm lỡ lời, ta thay Ngọc Cầm xin lỗi phu nhân."
"Không dám." Hạ Lan Phiêu hừ lạnh một tiếng, dưới mặt nạ mặt của nàng lại không nhìn ra một chút cảm xúc.
Vì vậy, nàng và Tiêu Mặc bắt đầu trầm mặc ăn thức ăn. Tiếng tỳ bà của Ngọc Cầm thanh thúy dễ nghe giống như châu ngọc rơi vào trong khay ngọc, nhưng Hạ Lan Phiêu cũng không biết tại sao, không có một chút thiện cảm nào với nữ tử tuyệt mỹ này, thậm chí có một chút phòng bị. (L: tình địch nha ~ giác quan thứ 6 mách bảo ~)
Nàng rất giống Khinh Vũ.
Cho dù là dung mạo rõ ràng là hai loại xinh đẹp khác nhau, nhưng Ngọc Cầm và Khinh Vũ giống nhau, đều là bề ngoài gió êm sóng lặng nhưng lại làm ra việc khiến người hoảng sợ, thần bí khó có thể nắm chắc. Nghe nói Khinh Vũ sớm đã chết ở hoàng cung Đại Chu, mà thủ hạ của Tiêu Mặc lại là nữ tử như này. . . . . .
Chẳng lẽ hắn chính là thích nữ nhân xinh đẹp giống như anh túc (hoa anh túc, cây thuốc phiện đó, đẹp mà độc, làm người nghiện)?
Ha ha. . . . . .
"Nghe nói phu nhân đối với điều kiện hợp tác còn có chỗ muốn sửa đổi, không biết là chỗ nào đây?" Tiêu Mặc đột nhiên hỏi.
"Không phải muốn sửa đổi, mà là muốn ngưng hẳn hợp tác." Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, sau đó thẳng thắn trả lời.
"Tại sao? Chẳng lẽ điều kiện của ta không đủ mê người, phu nhân muốn thêm điều kiện sao?"
Tiêu Mặc nói xong, tự nhiên dời cái ghế đến bên cạnh Hạ Lan Phiêu, cúi đầu nhìn nàng. Hơi thở của Tiêu Mặc gần trong gang tấc, nhưng hành vi không biết xấu hổ như thế của hắn cũng làm cho trái tim của Hạ Lan Phiêu "Đột nhiên" nhảy lên.
Nàng hết sức coi thường hơi thở khác thường truyền tới trên mặt, bình tĩnh nói: "Không, chỉ là ta đơn phương bội ước thôi —— rất xin lỗi, bởi vì sai lầm của ta làm cho công tử hiểu sai thành ta muốn bán Ngọc Minh Trai, công tử muốn điều kiện bồi thường gì cũng có thể mở miệng. Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định thỏa mãn công tử."
"Bồi thường à. . . . . . Được rồi, ta tiếp nhận." Tiêu Mặc sảng khoái ngoài dự đoán của mọi người.
"Ngươi muốn bao nhiêu bạc?"
"Ta không muốn bạc." Tiêu Mặc lắc đầu, đột nhiên mở ra khăn che mặt của Hạ Lan Phiêu: "Ta đối với dung mạo của phu nhân thật tò mò đấy. . . . . ."
"Ba!"
Gần như là theo bản năng, Hạ Lan Phiêu nhanh chóng đứng dậy, lui về phía sau mấy bước, cái ghế cũng bị nàng làm đổ trên đất. Tiếng tỳ bà của Ngọc Cầm đột nhiên ngừng lại, giật mình nhìn bọn họ, mà giọng nói tức giận của Hạ Lan Phiêu cũng bắt đầu run rẩy: "Tiêu công tử, đây chính là đạo đãi khách của ngươi? Ta là người có phu quân, mặt của ta sao có thể cho một một ‘ người ngoài ’ nhìn thấy? Ta nghĩ, chúng ta không cần thiết nói tiếp đi, cáo từ."
"Thuyền hoa đã dừng ở giữa hồ, chẳng lẽ phu nhân muốn bơi tới bờ bên kia sao? Mới vừa rồi là Tiêu mỗ mạo muội, nhưng vẫn là xin phu nhân cùng nhau nghe hát thôi." Tiêu Mặc thản nhiên nói.
Cái gì?
Hạ Lan Phiêu có chút không tin vén bức rèm che lên nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện mình quả nhiên ở chỗ sâu giữa hồ. Trăng sáng ở trên mặt hồ lưu lại cái bóng rõ ràng, ánh trăng trắng bạc giống như nước chảy, nổi bật trên mặt nước sóng gợn lăn tăn. Trong lòng nàng khe khẽ thở dài, buông bức rèm che xuống, cố chấp hỏi: "Vậy ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tay?"
"Nếu phu nhân không chịu đối mặt, vậy xin phu nhân đồng ý ba thỉnh cầu gặp mặt của ta. Phu nhân yên tâm, Tiêu mỗ cũng không phải là tên háo sắc, cùng phu nhân gặp mặt cũng chỉ là đàm luận phong nguyệt mà thôi."
"Yêu cầu của ngươi. . . . . . Gặp. . . . . . Mặt ba lần? Ta đồng ý ngươi. Hôm nay coi như một lần."
Chỉ cần có thể không tốn tiền lấy lại Ngọc Minh Trai, cùng tên khốn này gặp mặt hai lần thì có vấn đề gì? Dù thế nào đi nữa hắn. . . . . . Đã sớm không nhớ ta.
. . . . . .
"Được." Tiêu Mặc nở nụ cười.
Vì vậy, hai người bọn họ liền đạt thành hiệp nghị. Ở trong tiếng tỳ bà của Ngọc Cầm làm nhạc đệm, Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc trò chuyện với nhau thật vui, giống như rất là người xa lạ hợp ý. Hạ Lan Phiêu không nghĩ tới mình thế nhưng có một ngày bình tâm tĩnh khí như thế nói chuyện với Tiêu Mặc, nhìn mặt mũi mỉm cười của Tiêu Mặc, nàng giống như trở lại trong hồi ức bọn họ yêu nhau. Chỉ là, lúc này nhớ lại thật sự quá mờ ảo. . . . . .
"Ầm!"
Thân thuyền đột nhiên phát ra tiếng nổ vang.
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy thân thể mãnh liệt lắc một cái, cả người cũng trượt ra ngoài. Tiêu Mặc cả kinh, một tay bắt được cái bàn để cố định, một tay khác ôm thật chặt Hạ Lan Phiêu. Nhưng mà, ở trong mấy giây ngắn ngủn này, thân thuyền bị nước vào, cả chiếc thuyền cũng xiêu xiêu vẹo vẹo chìm xuống đáy hồ.
"Thế nào. . . . . . Chuyện gì xảy ra!"
"Thuyền sắp lật rồi." Tiêu Mặc trầm tĩnh nhìn nàng: "Có lẽ chúng ta thật phải bơi tới bờ bên kia rồi."
"Ngươi đùa gì thế!"
"Ha ha. . . . . ."
Dưới tình huống này, Tiêu Mặc còn có ý định nói giỡn, mà Hạ Lan Phiêu chỉ muốn cắn hắn một cái. Nhưng mà, bọn họ gặp phải phiền toái không chỉ có như vậy.
"Cẩn thận!"
Ở trong sự lắc lư kịch liệt của thân thuyền, mấy mũi tên lửa đột nhiên từ các phương hướng bắn vào. Thuyền hoa chỉ dùng gỗ làm thành, sau khi hỏa tiễn bắn vào liền bắt đầu cháy rừng rực, mà tiếng thét chói tai của Điệp nhi cũng vang lên ở nơi xa. Ngọc Cầm vẫn thử muốn đi đến bên cạnh Tiêu Mặc, lại bị hỏa tiễn chặn lại đường đi, chỉ đành phải lo lắng hô với Tiêu Mặc: "Công tử cẩn thận! Thuyền này chỉ sợ là muốn chìm, chúng ta nên làm thế nào cho phải?"
"Nhảy hồ."
Tiêu Mặc nói xong, một tay ôm lấy Hạ Lan Phiêu liền dọc theo thuyền hoa đi tới. Hạ Lan Phiêu ở trong ngực Tiêu Mặc liều mạng giãy giụa, la lớn: "Đùa gì thế! Ta không biết bơi!"
"Không phải sợ, tất cả có ta. Đếm tới ba, ngươi liền nín thở."
"Ngươi điên rồi! Ngươi biết hồ nước này sâu bao nhiêu sao!"
"Một."
"Thuyền này không dễ dàng chìm như vậy, ta sẽ không nhảy hồ đâu!"
"Hai."
"Cho dù muốn nhảy hồ ta cũng tự mình nhảy! Ngươi buông ta ra! Hai người ôm nhau rất dễ chết!"
"Ba."
Ngươi hẹn ta đến chỗ này quả nhiên không phải chỉ đơn giản là cùng nhau thưởng thức phong nguyệt (chăng hoa, ví với tình yêu nam nữ) như thế. Ngươi làm như vậy, là muốn uy hiếp ta, buộc ta giao Ngọc Minh Trai vào trong tay ngươi đi. Chỉ là Ngọc Minh Trai mà thôi, lại muốn ngươi phí sức bố trí như thế, xem ra gã hoàng đế này thật là càng ngày càng nhàm chán —— nhưng làm sao ta có thể cúi đầu trước ngươi?
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, lạnh lùng cười, nói chuyện cũng có chút giống như người gây sự. Tiêu Mặc cũng không có để ý tới sự vô lễ của nàng, chỉ là nhàn nhạt nhìn Ngọc Cầm một cái, sau đó nói: "Ngọc Cầm lỡ lời, ta thay Ngọc Cầm xin lỗi phu nhân."
"Không dám." Hạ Lan Phiêu hừ lạnh một tiếng, dưới mặt nạ mặt của nàng lại không nhìn ra một chút cảm xúc.
Vì vậy, nàng và Tiêu Mặc bắt đầu trầm mặc ăn thức ăn. Tiếng tỳ bà của Ngọc Cầm thanh thúy dễ nghe giống như châu ngọc rơi vào trong khay ngọc, nhưng Hạ Lan Phiêu cũng không biết tại sao, không có một chút thiện cảm nào với nữ tử tuyệt mỹ này, thậm chí có một chút phòng bị. (L: tình địch nha ~ giác quan thứ 6 mách bảo ~)
Nàng rất giống Khinh Vũ.
Cho dù là dung mạo rõ ràng là hai loại xinh đẹp khác nhau, nhưng Ngọc Cầm và Khinh Vũ giống nhau, đều là bề ngoài gió êm sóng lặng nhưng lại làm ra việc khiến người hoảng sợ, thần bí khó có thể nắm chắc. Nghe nói Khinh Vũ sớm đã chết ở hoàng cung Đại Chu, mà thủ hạ của Tiêu Mặc lại là nữ tử như này. . . . . .
Chẳng lẽ hắn chính là thích nữ nhân xinh đẹp giống như anh túc (hoa anh túc, cây thuốc phiện đó, đẹp mà độc, làm người nghiện)?
Ha ha. . . . . .
"Nghe nói phu nhân đối với điều kiện hợp tác còn có chỗ muốn sửa đổi, không biết là chỗ nào đây?" Tiêu Mặc đột nhiên hỏi.
"Không phải muốn sửa đổi, mà là muốn ngưng hẳn hợp tác." Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, sau đó thẳng thắn trả lời.
"Tại sao? Chẳng lẽ điều kiện của ta không đủ mê người, phu nhân muốn thêm điều kiện sao?"
Tiêu Mặc nói xong, tự nhiên dời cái ghế đến bên cạnh Hạ Lan Phiêu, cúi đầu nhìn nàng. Hơi thở của Tiêu Mặc gần trong gang tấc, nhưng hành vi không biết xấu hổ như thế của hắn cũng làm cho trái tim của Hạ Lan Phiêu "Đột nhiên" nhảy lên.
Nàng hết sức coi thường hơi thở khác thường truyền tới trên mặt, bình tĩnh nói: "Không, chỉ là ta đơn phương bội ước thôi —— rất xin lỗi, bởi vì sai lầm của ta làm cho công tử hiểu sai thành ta muốn bán Ngọc Minh Trai, công tử muốn điều kiện bồi thường gì cũng có thể mở miệng. Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định thỏa mãn công tử."
"Bồi thường à. . . . . . Được rồi, ta tiếp nhận." Tiêu Mặc sảng khoái ngoài dự đoán của mọi người.
"Ngươi muốn bao nhiêu bạc?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta không muốn bạc." Tiêu Mặc lắc đầu, đột nhiên mở ra khăn che mặt của Hạ Lan Phiêu: "Ta đối với dung mạo của phu nhân thật tò mò đấy. . . . . ."
"Ba!"
Gần như là theo bản năng, Hạ Lan Phiêu nhanh chóng đứng dậy, lui về phía sau mấy bước, cái ghế cũng bị nàng làm đổ trên đất. Tiếng tỳ bà của Ngọc Cầm đột nhiên ngừng lại, giật mình nhìn bọn họ, mà giọng nói tức giận của Hạ Lan Phiêu cũng bắt đầu run rẩy: "Tiêu công tử, đây chính là đạo đãi khách của ngươi? Ta là người có phu quân, mặt của ta sao có thể cho một một ‘ người ngoài ’ nhìn thấy? Ta nghĩ, chúng ta không cần thiết nói tiếp đi, cáo từ."
"Thuyền hoa đã dừng ở giữa hồ, chẳng lẽ phu nhân muốn bơi tới bờ bên kia sao? Mới vừa rồi là Tiêu mỗ mạo muội, nhưng vẫn là xin phu nhân cùng nhau nghe hát thôi." Tiêu Mặc thản nhiên nói.
Cái gì?
Hạ Lan Phiêu có chút không tin vén bức rèm che lên nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện mình quả nhiên ở chỗ sâu giữa hồ. Trăng sáng ở trên mặt hồ lưu lại cái bóng rõ ràng, ánh trăng trắng bạc giống như nước chảy, nổi bật trên mặt nước sóng gợn lăn tăn. Trong lòng nàng khe khẽ thở dài, buông bức rèm che xuống, cố chấp hỏi: "Vậy ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tay?"
"Nếu phu nhân không chịu đối mặt, vậy xin phu nhân đồng ý ba thỉnh cầu gặp mặt của ta. Phu nhân yên tâm, Tiêu mỗ cũng không phải là tên háo sắc, cùng phu nhân gặp mặt cũng chỉ là đàm luận phong nguyệt mà thôi."
"Yêu cầu của ngươi. . . . . . Gặp. . . . . . Mặt ba lần? Ta đồng ý ngươi. Hôm nay coi như một lần."
Chỉ cần có thể không tốn tiền lấy lại Ngọc Minh Trai, cùng tên khốn này gặp mặt hai lần thì có vấn đề gì? Dù thế nào đi nữa hắn. . . . . . Đã sớm không nhớ ta.
. . . . . .
"Được." Tiêu Mặc nở nụ cười.
Vì vậy, hai người bọn họ liền đạt thành hiệp nghị. Ở trong tiếng tỳ bà của Ngọc Cầm làm nhạc đệm, Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc trò chuyện với nhau thật vui, giống như rất là người xa lạ hợp ý. Hạ Lan Phiêu không nghĩ tới mình thế nhưng có một ngày bình tâm tĩnh khí như thế nói chuyện với Tiêu Mặc, nhìn mặt mũi mỉm cười của Tiêu Mặc, nàng giống như trở lại trong hồi ức bọn họ yêu nhau. Chỉ là, lúc này nhớ lại thật sự quá mờ ảo. . . . . .
"Ầm!"
Thân thuyền đột nhiên phát ra tiếng nổ vang.
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy thân thể mãnh liệt lắc một cái, cả người cũng trượt ra ngoài. Tiêu Mặc cả kinh, một tay bắt được cái bàn để cố định, một tay khác ôm thật chặt Hạ Lan Phiêu. Nhưng mà, ở trong mấy giây ngắn ngủn này, thân thuyền bị nước vào, cả chiếc thuyền cũng xiêu xiêu vẹo vẹo chìm xuống đáy hồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thế nào. . . . . . Chuyện gì xảy ra!"
"Thuyền sắp lật rồi." Tiêu Mặc trầm tĩnh nhìn nàng: "Có lẽ chúng ta thật phải bơi tới bờ bên kia rồi."
"Ngươi đùa gì thế!"
"Ha ha. . . . . ."
Dưới tình huống này, Tiêu Mặc còn có ý định nói giỡn, mà Hạ Lan Phiêu chỉ muốn cắn hắn một cái. Nhưng mà, bọn họ gặp phải phiền toái không chỉ có như vậy.
"Cẩn thận!"
Ở trong sự lắc lư kịch liệt của thân thuyền, mấy mũi tên lửa đột nhiên từ các phương hướng bắn vào. Thuyền hoa chỉ dùng gỗ làm thành, sau khi hỏa tiễn bắn vào liền bắt đầu cháy rừng rực, mà tiếng thét chói tai của Điệp nhi cũng vang lên ở nơi xa. Ngọc Cầm vẫn thử muốn đi đến bên cạnh Tiêu Mặc, lại bị hỏa tiễn chặn lại đường đi, chỉ đành phải lo lắng hô với Tiêu Mặc: "Công tử cẩn thận! Thuyền này chỉ sợ là muốn chìm, chúng ta nên làm thế nào cho phải?"
"Nhảy hồ."
Tiêu Mặc nói xong, một tay ôm lấy Hạ Lan Phiêu liền dọc theo thuyền hoa đi tới. Hạ Lan Phiêu ở trong ngực Tiêu Mặc liều mạng giãy giụa, la lớn: "Đùa gì thế! Ta không biết bơi!"
"Không phải sợ, tất cả có ta. Đếm tới ba, ngươi liền nín thở."
"Ngươi điên rồi! Ngươi biết hồ nước này sâu bao nhiêu sao!"
"Một."
"Thuyền này không dễ dàng chìm như vậy, ta sẽ không nhảy hồ đâu!"
"Hai."
"Cho dù muốn nhảy hồ ta cũng tự mình nhảy! Ngươi buông ta ra! Hai người ôm nhau rất dễ chết!"
"Ba."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro