Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 308

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Tiêu Mặc đếm tới ba, đột nhiên một tay nắm được lỗ mũi của Hạ Lan Phiêu, sau đó hôn môi của Hạ Lan Phiêu.

Khuỷu tay của Tiêu Mặc ôm chặt làm người ta hít thở không thông, Hạ Lan Phiêu không tự chủ dùng sức đẩy hắn, nhưng làm thế nào cũng đẩy không được. Thời gian không biết đã trải qua bao lâu, ở lúc nàng tuyệt vọng giãy giụa, vừa đá vừa đạp Tiêu Mặc, rốt cuộc Tiêu Mặc cũng lương tâm đột phát, nhấc nàng lên khỏi mặt nước.

Hắn dùng một tay đỡ tấm gỗ, một tay khác vẫn ôm chặt hông của Hạ Lan Phiêu, nhìn nàng há to miệng hít thở. Hắn nhàn nhạt nhìn hài cốt (L: nguyên văn nha) lưu lại của thuyền hoa, mang theo Hạ Lan Phiêu bơi về phía bờ, từ đầu tới cuối tay của hắn không có buông ra.

"Đến. . . . . . Có thể nới lỏng tay, khụ khụ!"

Mặc dù là đầu thu thời tiết nóng bức, nhưng Hạ Lan Phiêu mới từ trong nước ra ngoài, vẫn bị gió lạnh làm cho ho khan không ngừng. Khăn che mặt của nàng đã sớm rơi xuống trong hồ trong kinh biến vừa rồi, mà mặt nạ kim loại trên mặt nàng ướt át cứng rắn làm cho nàng rất khó chịu.

Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn nàng đứng ở bên bờ vặn mình làm cho mặt nạ có kẽ hở, đột nhiên bắt lại tay của nàng. Tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua gò má mang mặt nạ kim loại của Hạ Lan Phiêu, cuối cùng dừng lại ở trên môi của nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo khác thường.

"Ngươi làm cái gì! Tên háo sắc!"

Hạ Lan Phiêu quýnh lên, vội vàng đẩy Tiêu Mặc ra, đồng thời chặt chẽ che mặt nạ trên mặt. Dưới ánh trăng, sắc mặt của Tiêu Mặc vô cùng tái nhợt, trên mặt, trên tóc đen cũng nhỏ nước xuống, mà đôi mắt kia lại trong trẻo đáng sợ. Hắn đi lên trước một bước, sâu kín nói với Hạ Lan Phiêu: "Bộ dạng nói chuyện của phu nhân rất giống thê tử trước kia của ta. . . . . ."

"Phi! Đừng loạn bấu víu quan hệ!" Hạ Lan Phiêu vội vàng nói.

"Là ta thất lễ. . . . . ." Tiêu Mặc ánh mắt tối sầm lại: "Phu nhân thân phận cao quý, mà thê tử của ta đã sớm rời đi nhân gian. . . . . ."

Không biết có phải hay không là ảo giác, Hạ Lan Phiêu trong nháy mắt cảm thấy hình như khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Mặc cũng cất dấu vẻ đau thương. Đây là lần đầu tiên nàng nghe Tiêu Mặc nhắc tới mình, chỉ cảm thấy ngũ vị (ngọt, chua, cay, mặn, đắng) hỗn loạn. Nàng nghĩ một lát, nhưng vẫn là cười lạnh nói: "Thê tử của Tiêu công tử đã không còn tại nhân thế, thật đúng là đáng tiếc. Chỉ là, Tiêu công tử cũng sẽ không thiếu hụt nữ nhân, đổi người trẻ tuổi xinh đẹp chẳng phải là tốt hơn?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Có lẽ vậy!" Tiêu Mặc khoác lác vô sỉ cười: "Có lẽ cái kết cục này đối với người nào đều tốt."

Cái kết cục này đối với người nào đều tốt. . . . . .

Ngươi còn có thể tàn nhẫn hơn một chút ư, Tiêu Mặc?

Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc lẳng lặng mỉm cười, đột nhiên cảm thấy năm năm qua mình trốn tránh cũng chỉ là đơn phương mà thôi. Hốc mắt nàng không tự chủ đỏ lên, ở trong đôi mắt đẫm lệ nhìn nam tử tuấn mỹ lại tàn nhẫn dưới ánh trăng đó, lại rốt cuộc không nói gì. Nàng không hiểu, nàng rõ ràng hi vọng Tiêu Mặc quên đi nàng, sẽ không tìm nàng phiền phức, nhưng lúc nàng chính tai nghe được Tiêu Mặc nói lời nói không sao cả này tại sao trái tim vẫn sẽ đau.

Tại sao phải khổ sở đây? Chẳng lẽ ta còn ảo tưởng hắn sẽ bị lương tâm trách móc nặng nề sao?

Hắn sớm đã không nhớ rõ ta đấy. . . . . .

"Công tử, không bắt được thích khách, thuộc hạ vô năng (không có năng lực)."

Ngọc Cầm toàn thân ướt nhẹp đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, cung kính quỳ xuống trước Tiêu Mặc. Tiêu Mặc khẽ nhíu mày, nhìn hài cốt thuyền hoa ở giữa hồ, mà Hạ Lan Phiêu lại nhìn chằm chằm Ngọc Cầm bởi vì bị nước thấm ướt mà lộ ra đường cong thân thể. Tiêu Mặc trầm mặc một lúc, rốt cuộc cười nói với Hạ Lan Phiêu: "Hôm nay thích khách hẳn là nhằm vào ta, liên lụy phu nhân bị kinh sợ, thật là có lỗi."

"Không sao, chỉ cần có thể trả lại Ngọc Minh Trai cho ta là tốt rồi."

. . . . . .

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Phu nhân thật đúng là thoải mái rộng rãi." Tiêu Mặc đột nhiên nở nụ cười: "Mới vừa trong nước có nhiều đắc tội, mong phu nhân tha lỗi."

Tiêu Mặc nói chưa dứt lời, hắn vừa nhắc tới, Hạ Lan Phiêu lập tức nhớ lại nụ hôn kéo dài trong nước kia, mặt ‘xoát’ một cái đỏ lên. Nàng khoát khoát tay, lúng túng nói: "Thôi, mọi người đều là tình thế bắt buộc. . . . . . Thời gian không còn sớm, ta muốn đi về."

"Ta tiễn phu nhân."

"Không cần, ta có phu xe chờ ở gần đây, tự mình trở về là tốt rồi."

"Được rồi. . . . . . Chỉ là, xin phu nhân không nên quên ước định với Tiêu mỗ."

Tiêu Mặc nói xong, mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu rời đi, mặt mũi mới vừa còn mỉm cười mà trong nháy mắt lại trầm tĩnh xuống. Ngọc Cầm khiếp sợ quan sát vẻ mặt của chủ nhân, lại thấy Tiêu Mặc mặt không biểu tình nhìn nàng: "Ngọc Cầm, ngươi có biết tội của ngươi không?"

"Ngọc Cầm biết tội!" Ngọc Cầm cuống quít quỳ xuống: "Ngọc Cầm bảo vệ chủ nhân không tốt, liên lụy công tử gặp phải nguy hiểm, là sai lầm của Ngọc Cầm!"

"Những thích khách kia thật sự chạy thoát? Bằng bản lĩnh của ngươi, tìm không tới một chút dấu vết?"

"Ngọc Cầm biết tội! Chỉ là, khi Ngọc Cầm và Điệp nhi chạy đến, những người đó cũng đã không thấy bóng dáng. . . . . ."

"Thôi —— ta cũng đoán ra là ai làm. Ngọc Cầm, hôm nay ngươi biểu hiện không tệ, cũng làm cho ta đến gần nữ tử kia, coi như là công tội bù trừ đi. Hiện tại, nàng biết phạm vi thế lực của ta, sẽ nói cho trượng phu của nàng biết, kế hoạch của ta cũng thành công một nửa. A. . . . . ."

"Công tử anh minh." Ngọc Cầm cung kính nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0