Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 341

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Giọng điệu cứng rắn vừa ra khỏi miệng Hạ Lan Phiêu liền ngây ngẩn cả người.

Nàng không ngờ câu nói đầu tiên mình mở miệng hỏi chính là an nguy của Tiêu Mặc, sửng sốt hồi lâu, cũng không có trở lại bình thường. Nàng khép hờ mắt, nhớ tới cảnh tượng Tiêu Mặc ôm mình ngã vào vách đá, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, oán đối với hắn lại rốt cuộc càng ngày càng nhạt rồi. Nàng không hiểu tại sao Đế Vương lý trí giống như Tiêu Mặc lại làm ra hành động kích động như thế, rõ ràng mạng của nàng tiện, không bằng hắn nha.

Chẳng lẽ hắn thật không sợ chết? Hay là nói, quả thật cảm thấy có lỗi với ta, muốn cho ta một chút bồi thường?

Rõ ràng không ai nợ ai rồi, lại phải có dây dưa này, rõ là......

"Cô nương, ngài có thể nói chuyện rồi!" Nha đầu kia không trả lời vấn đề của nàng, chỉ là cười đến híp cả mắt: "Vương Gia mới vừa tới thăm ngài, dặn dò chúng ta để cho ngài khỏe nghỉ ngơi thật tốt. Hiện tại thân thể của ngài vô cùng yếu ớt, chỉ có thể ăn chút loại thức ăn thanh đạm như cháo trắng, cái này là nô tỳ chuẩn bị vì ngài!"

"Xin hỏi...... Người ngã vào vách núi cùng với ta...... Rốt cuộc như thế nào......"

"Nô tỳ không rõ ràng lắm. Vương Gia chỉ ôm cô nương vào trong phòng, phân phó tụi nô tỳ chăm sóc thật tốt, cũng không nghe nói Vương Gia còn dẫn theo những người khác trở lại nha."

Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cảnh tượng Tiêu Mặc ôm ta nhảy xuống vách núi chỉ là ảo giác của ta mà thôi?

Nhưng mà, rõ ràng có cảm xúc chân thật như vậy......

Không, hắn thiện tâm đại phát kéo tay của ta là có có thể, ôm ta nhảy xuống lại có thể chỉ là ảo giác của ta mà thôi. Chẳng lẽ sâu trong nội tâm của ta hi vọng Tiêu Mặc "Anh hùng cứu mỹ nhân", mới có thể ở trong nháy mắt rơi xuống vách núi có ảo giác này......

Thật là khờ...

Chỉ là, lời nói của tỳ nữ này cũng không thể tin hoàn toàn, vẫn nên nhân cơ hội hỏi một chút Vương Gia đó gọi là gì mới phải.

"Vương Gia...... Là ai?"

"Đương nhiên là An Vương đại nhân á. Cô nương thật là may mắn, lúc rơi xuống vách núi gặp Vương Gia đi ngang qua, sau đó được Vương Gia anh hùng cứu mỹ nhân. Vương Gia đặc biệt phân phó chúng ta, chờ sau khi thương thế của cô nương tốt lên lại đưa cô nương xuất phủ, không cần chậm trễ đấy."

......

An Vương......

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nơi này đúng là biên cảnh của Chu quốc, chẳng lẽ nơi này là lãnh địa của Tiêu Nhiên?

Rốt cuộc Tiêu Mặc hắn như thế nào?

Mặt của ta bị thương, cho dù Tiêu Nhiên nhìn thấy ta cũng sẽ không nhận ra. Như vậy cũng tốt.

Mặc dù rất muốn trông thấy cố nhân (người quen cũ), nhưng ta không thể bởi vì ta nhất thời tùy hứng mà quấy rầy cuộc sống của Tiêu Nhiên. Ta không thể.

Cứ để cho ta an tĩnh rời đi thôi.

"An Vương...... An Vương là Tiêu Nhiên?" Hạ Lan Phiêu rốt cuộc hỏi.

"Cô nương, ngươi cũng không thể gọi thẳng tục danh của vương gia." Tỳ nữ kia biến sắc, qua hồi lâu mới ôn hòa lại: "Cô nương trước nghỉ ngơi cho tốt, ta đi chuẩn bị một chút cái ăn vì cô nương. Đúng rồi, không biết cô nương xưng hô như thế nào?"

"Phiêu Nhi."

————— tuyến phân cách —————

Khi Hạ Lan Phiêu ở trong vương phủ của Tiêu Nhiên nghỉ ngơi năm ngày, cơ năng (các chức năng) thân thể rốt cuộc từ từ khôi phục, nàng bắt đầu ở trong phạm vi sân nhỏ đi lại, hoạt động thân thể, chuẩn bị vì tương lai cáo từ.

Mặc dù chỉ là mặc áo vải thô của bọn thị nữ, nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn làm cho mọi người ghé mắt, trở thành tiêu điểm thầm lén nghị luận trong phủ. Ban đầu nàng rất là lo lắng Tiêu Nhiên vì vậy mà nhận ra nàng, nhưng lúc nàng nghĩ đến mình và Tiêu Nhiên đã gặp mặt, Tiêu Nhiên cũng không nhận ra nàng thì cũng bình thường trở lại.

Hoặc nói là cố ý không thèm nghĩ chuyện này nữa tương đối tốt.

Tiêu Nhiên là một Vương Gia, nhất định rất bận, cũng không có thời gian trông nom một thiếu nữ cơ khổ hắn nhất thời tốt bụng cứu được như ta đây đi. Vốn tưởng rằng từ chỗ cao như vậy ngã xuống tối thiểu cũng gãy tay gãy chân, lại không nghĩ rằng chỉ là bị thương ngoài da, thật là vô cùng may mắn.

Mà Tiêu Mặc hắn rốt cuộc ở nơi nào? Ngày đó ta nhìn thấy đến cùng có phải là ảo giác hay không?

Thật là muốn chính miệng hỏi Tiêu Nhiên một chút nha......

Đêm đã khuya.

Hạ Lan Phiêu ở trên giường trằn trọc trở mình không thể ngủ, đứng lên, đẩy ra cửa sổ, nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ, trong lòng bắt đầu nhớ nhung Mộ Dung và Hoa Thác ở Đại Tề xa xôi. Nàng không biết sau khi mình rời đi Thác nhi có lại bị Mộ Dung khi dễ hay không, mà đoạn nghiệt duyên kia của Mộ Dung và Lãnh Phi Tuyệt rốt cuộc có chấm dứt hay không......

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật là rất nhớ bọn hắn.

Tiêu Nhiên, ta chỉ muốn xem ngươi một cái liền lặng lẽ xuất phủ, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi.

Chúng ta cũng đã lâu, đã lâu không gặp.

Lâu đến mức ngươi đã quên mất ta.

(Ngoài lề:

Hạc Minh: tại sao ngươi không lo lắng sống chết của ta? Ngươi thật không có lương tâm!

Hạ Lan Phiêu: tai họa sống ngàn năm, ngươi nhất định không chết được. Ta yên tâm.)

Hạ Lan Phiêu không phải người có tâm địa sắt đá, không cách nào ở phủ đệ của Tiêu Nhiên lại làm như không thấy hắn, rốt cuộc quyết định lặng lẽ tiến về phía chủ trạch (tòa nhà chính đó), đi nhìn Tiêu Nhiên một cái —— nam tử đối với nàng rất tốt, đối nàng như thân muội (em gái ruột). (L: trời ơi ~ người ta thích chị mà ~ như em gái ruột cái gì ~)

Nghĩ đến liền đi làm.

Bây giờ trời đã rất sáng rồi, nàng lặng lẽ phủ thêm áo choàng, thay giày nhỏ làm bằng da hươu, thuận đường đi tới chủ trạch trong vương phủ. Nàng cũng không biết đường, chỉ đành phải nói mình là thị nữ mới tới, đưa ăn khuya cho Vương gia, mà những thị vệ kia đều rất là có lòng tốt cho đi nàng qua, chuyến này thuận lợi khác thường.

Xem ra làm thị nữ thật đúng là có không ít chỗ tốt.

Khi nàng theo sự chỉ điểm của bọn thị vệ, rốt cuộc đi đến thư phòng của Tiêu Nhiên thì nàng không có vào cửa, chỉ là xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bóng lưng màu trắng quen thuộc đó. Thị lực của nàng chưa có hoàn toàn khôi phục, nam tử đưa lưng về phía trước mắt kia nàng nhìn không được rõ ràng, nhưng vẫn là có mùi vị trong trí nhớ.

Nàng nheo mắt lại, tham luyến nhìn Tiêu Nhiên, vừa nhìn vừa nhớ lại những gì đã trải qua, không nhịn được rơi lệ đầy mặt. Nàng đột nhiên rất muốn cứ như vậy xông vào, rất muốn ôm Tiêu Nhiên nói ra sầu bi không muốn mọi người biết trong lòng mình, nhưng nàng chỉ đành phải khống chế mình.

Không thể lại đi quấy rầy Tiêu Nhiên nữa, ta không thể......

Tiêu Nhiên lại đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa.

"Người nào?" Hắn trầm ổn hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0