Chương 342
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
Hạ Lan Phiêu co cẳng chạy.
Trong lúc hốt hoảng, nàng một chân đã dẫm vào làn váy của mình, nặng nề ngã xuống phía trước. Nhưng mà, nàng không rảnh bận tâm tới đau đớn trên người, nhanh chóng đứng dậy, nhưng đã bị người nọ chặn lại đường đi.
Nàng hít sâu một hơi, cúi thấp đầu, trong lòng âm thầm cầu nguyện Tiêu Nhiên sẽ không nhận ra nàng. Tiêu Nhiên cũng không có nói, chỉ là thẳng tắp đứng, không khí nhất thời trở nên hơi khác thường.
Thật lúng túng...... Tại sao hắn không nói lời nào, tại sao không thả ta đi? Rốt cuộc hắn có nhận ra ta hay không?
Ta cùng với Tiêu Nhiên bao năm không gặp, dung mạo lại thay đổi, hắn cũng đã không nhớ rõ ta thôi. Giống như Tiêu Mặc......
"Cái đó, thật xin lỗi......"
Hạ Lan Phiêu rốt cuộc quyết định ngẩng đầu lên, phá vỡ trầm mặc làm người ta hít thở không thông lúc này đây. Nàng ngẩng đầu, lấy hết can đảm giống như hy nhìn khuôn mặt của Tiêu Nhiên, lại không nhịn được quay ngược lại mấy bước, thất thanh nói: "Tiêu Nhiên ngươi... đôi mắt của ngươi......"
"Ngươi biết Bổn vương?" Tiêu Nhiên tiến lên một bước, một phát bắt được cánh tay của Hạ Lan Phiêu: "Ngươi là ai?"
"Ta là Hạ Lan Phiêu...... Tiêu Nhiên, ta là Hạ Lan Phiêu! Đôi mắt của ngươi rốt xảy ra cuộc chuyện gì!"
Dưới ánh trăng Tiêu Nhiên một thân áo trắng như tuyết trước sau như một. Nhưng mà, tròng mắt tĩnh mịch trong sạch xinh đẹp trong trí nhớ bị một tấm vải trắng che lại, cả khuôn mặt chỉ lộ ra sóng mũi cao và đôi môi mỏng, còn có tao nhã lịch sự nàng quen thuộc nhất. Nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Nhiên, tay không kiềm hãm được đi vuốt ve cặp mắt bị vải che lại của Tiêu Nhiên, mà Tiêu Nhiên một tay nắm được tay của nàng.
Tay của hắn lạnh lẽo tận xương.
"Hạ Lan......"
Tiêu Nhiên cẩn thận nhớ lại cái tên này, đột nhiên nở nụ cười. Khóe môi hắn lộ ra đường cong đẹp mắt, mà hắn chạm nhẹ gò má của Hạ Lan Phiêu, dịu dàng nói: "Quả nhiên là nàng. Nàng không có chết, thật sự là quá tốt."
"Đôi mắt của ngươi......"
"Ta mù." Tiêu Nhiên đơn giản nói.
"Tại sao...... Rốt cuộc là ai làm ngươi bị thương?"
"Đao kiếm không có mắt, có thật nhiều người ở trên chiến trường mất đi sinh mạng, ta chỉ mất đi một đôi mắt cũng coi là vạn hạnh." Tiêu Nhiên nói tới chuyện mình bị mù rất là bình tĩnh, chỉ là cười nhạt: "Ngược lại nàng, làm sao sẽ đến thăm ta? Chẳng lẽ...... Cô nương cứu được ngày đó chính là nàng?"
"Ừ." Hạ Lan Phiêu rưng rưng nhìn hắn: "Tiêu Nhiên, cám ơn ngươi. Mỗi lần, ta đều làm phiền ngươi giúp ta, rõ là......"
"Nàng cứ an tâm ở trong này vài ngày, rồi trở về địa phương nên đi thôi." Tiêu Nhiên im lặng xoay người: "Hạ Lan, bảo trọng."
"Ngươi......"
Hạ Lan Phiêu ngây ngẩn cả người.
Nàng vốn tưởng rằng Tiêu Nhiên nhìn thấy nàng cũng là mừng rỡ, lại không nghĩ rằng Tiêu Nhiên sẽ quyết tuyệt chặn nàng ngoài cửa như thế. Một loại chua xót không rõ lan tràn trong long nàng, nàng không thể tin tự lẩm bẩm: "Tiêu Nhiên, ngươi đuổi ta đi?"
"Ta đã là một kẻ tàn phế." Tiêu Nhiên dừng lại, sau đó nói: "Ta biết nàng luôn có lòng tốt, gặp ta như vậy nhất định không đành lòng rời đi, mà ta lại không nghĩ làm trễ nãi tiền đồ của nàng. Hạ Lan, cứ như vậy từ biệt thôi."
"Tiêu Nhiên!"
"Ta đã không phải Vương Gia kiếm thuật siêu tuyệt, oai phong một cõi kia nữa, chỉ là một người mù, thậm chí ngay cả một nữ nhân cũng có thể không bảo vệ được. A Mặc như vậy nàng đương nhiên là sẽ không về đi, vậy thì nàng đi theo Hạc Minh cũng không coi là quá tệ. Hạ Lan, đi thôi. Một đường bảo trọng."
Tiêu Nhiên nói xong, quay đầu bước đi, bóng lưng ở trong gió là cô đơn như thế.
Mặc dù đã sớm biết người bị thương tính tình sẽ có chút kỳ cục, nhưng Hạ Lan Phiêu không ngờ Tiêu Nhiên lại có thể kiêu ngạo đến mức này —— nàng so với ai khác đều hiểu, Tiêu Nhiên không nguyện ý liên lụy mình, mới có thể cố ý nói loại lời nói lòng dạ ác độc này.
Để cho người như hắn cứ như vậy nói ra lời tuyệt quyết như thế, hắn nhất định khổ sở hơn so với bất luận kẻ nào. Mà ta, như thế nào có thể rời đi?
"Ta...... Ta không có chỗ để đi. Ngươi lại đuổi ta đi, ta thật sự phải ngủ ngoài trời ngủ đầu đường. Tiêu Nhiên, ngươi luôn luôn tốt bụng, sẽ không tàn nhẫn như vậy đi!"
Hạ Lan Phiêu trong lòng đau xót, không chút nghĩ ngợi lớn tiếng kêu với Tiêu Nhiên, mà bước chân của Tiêu Nhiên quả nhiên dừng lại. Hắn không có quay đầu lại, chỉ nói là: "Nàng là đang thương hại ta sao?"
"Đương nhiên không phải! Ta thật sự không nhà để về, lại bị kẻ thù đuổi giết, nếu không làm sao sẽ từ trên vách núi té xuống? Bây giờ ngươi không nhìn thấy, cũng sẽ không biết dung mạo của ta cũng thay đổi —— thay đổi rất xấu, rất xấu."
"Ngươi nói láo." Tiêu Nhiên cười: "Mặc dù ta nhìn không thấy, lại đã sớm nghe bọn thị nữ nói đến nữ tử ta cứu tướng mạo rất là đẹp."
"Vậy ngươi cũng chưa có động lòng? Anh hùng cứu mỹ, nhưng là duyên phận trời cao ban thưởng nha."
"Ý của nàng là nàng là duyên phận của ta?" Tiêu Nhiên đột nhiên cúi đầu.
"Ta......"
"Trước khi không có tìm được chỗ thích hợp để đi, nàng ở nơi này, bất kỳ lúc nào cũng có thể rời đi. Ta muốn đi nghỉ ngơi, cáo từ."
Trong chớp mắt Tiêu Nhiên lại khôi phục thành lạnh lùng ban đầu, khẽ gật đầu với Hạ Lan Phiêu, sau đó tự tìm hướng phòng ngủ mà đi tới. Hạ Lan Phiêu nhìn bóng lưng tiêu điều của hắn, nhớ tới hành động vĩ đại lấy một địch một trăm ngày xưa của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mà nàng, rốt cuộc hạ quyết tâm ở lại An Vương phủ, chỉ vì khiến Tiêu Nhiên tỉnh lại.
Xem ra ngày ta trở về nước lại muốn chuyển sau rồi...... Nhưng mà, ta rốt cuộc không thể mặc cho Tiêu Nhiên cứ tiếp tục sa sút như vậy, không thể không quan tâm hắn.
Mộ Dung, thật xin lỗi.
———— tuyến phân cách ————
Vì vậy, Hạ Lan Phiêu ở trong rất nhiều ánh mắt khác thường ở lại An Vương phủ, hơn nữa bắt đầu chăm sóc cuộc sống thường ngày của Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên không thường ra cửa, mỗi ngày chuyện nàng làm nhiều nhất chính là ép buộc hắn đi ra cửa phòng tản bộ, hít thở không khí mới mẻ bên ngoài. Vừa bắt đầu, Tiêu Nhiên đối với việc này rất là kháng cự, nhưng khi Hạ Lan Phiêu không ngừng lay động ống tay áo của hắn, không đạt mục đích thề không bỏ qua thì hắn rốt cuộc vẫn là dao động.
Có lẽ kiếp trước hắn thật sự thiếu nàng......
Trong lúc hốt hoảng, nàng một chân đã dẫm vào làn váy của mình, nặng nề ngã xuống phía trước. Nhưng mà, nàng không rảnh bận tâm tới đau đớn trên người, nhanh chóng đứng dậy, nhưng đã bị người nọ chặn lại đường đi.
Nàng hít sâu một hơi, cúi thấp đầu, trong lòng âm thầm cầu nguyện Tiêu Nhiên sẽ không nhận ra nàng. Tiêu Nhiên cũng không có nói, chỉ là thẳng tắp đứng, không khí nhất thời trở nên hơi khác thường.
Thật lúng túng...... Tại sao hắn không nói lời nào, tại sao không thả ta đi? Rốt cuộc hắn có nhận ra ta hay không?
Ta cùng với Tiêu Nhiên bao năm không gặp, dung mạo lại thay đổi, hắn cũng đã không nhớ rõ ta thôi. Giống như Tiêu Mặc......
"Cái đó, thật xin lỗi......"
Hạ Lan Phiêu rốt cuộc quyết định ngẩng đầu lên, phá vỡ trầm mặc làm người ta hít thở không thông lúc này đây. Nàng ngẩng đầu, lấy hết can đảm giống như hy nhìn khuôn mặt của Tiêu Nhiên, lại không nhịn được quay ngược lại mấy bước, thất thanh nói: "Tiêu Nhiên ngươi... đôi mắt của ngươi......"
"Ngươi biết Bổn vương?" Tiêu Nhiên tiến lên một bước, một phát bắt được cánh tay của Hạ Lan Phiêu: "Ngươi là ai?"
"Ta là Hạ Lan Phiêu...... Tiêu Nhiên, ta là Hạ Lan Phiêu! Đôi mắt của ngươi rốt xảy ra cuộc chuyện gì!"
Dưới ánh trăng Tiêu Nhiên một thân áo trắng như tuyết trước sau như một. Nhưng mà, tròng mắt tĩnh mịch trong sạch xinh đẹp trong trí nhớ bị một tấm vải trắng che lại, cả khuôn mặt chỉ lộ ra sóng mũi cao và đôi môi mỏng, còn có tao nhã lịch sự nàng quen thuộc nhất. Nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Nhiên, tay không kiềm hãm được đi vuốt ve cặp mắt bị vải che lại của Tiêu Nhiên, mà Tiêu Nhiên một tay nắm được tay của nàng.
Tay của hắn lạnh lẽo tận xương.
"Hạ Lan......"
Tiêu Nhiên cẩn thận nhớ lại cái tên này, đột nhiên nở nụ cười. Khóe môi hắn lộ ra đường cong đẹp mắt, mà hắn chạm nhẹ gò má của Hạ Lan Phiêu, dịu dàng nói: "Quả nhiên là nàng. Nàng không có chết, thật sự là quá tốt."
"Đôi mắt của ngươi......"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta mù." Tiêu Nhiên đơn giản nói.
"Tại sao...... Rốt cuộc là ai làm ngươi bị thương?"
"Đao kiếm không có mắt, có thật nhiều người ở trên chiến trường mất đi sinh mạng, ta chỉ mất đi một đôi mắt cũng coi là vạn hạnh." Tiêu Nhiên nói tới chuyện mình bị mù rất là bình tĩnh, chỉ là cười nhạt: "Ngược lại nàng, làm sao sẽ đến thăm ta? Chẳng lẽ...... Cô nương cứu được ngày đó chính là nàng?"
"Ừ." Hạ Lan Phiêu rưng rưng nhìn hắn: "Tiêu Nhiên, cám ơn ngươi. Mỗi lần, ta đều làm phiền ngươi giúp ta, rõ là......"
"Nàng cứ an tâm ở trong này vài ngày, rồi trở về địa phương nên đi thôi." Tiêu Nhiên im lặng xoay người: "Hạ Lan, bảo trọng."
"Ngươi......"
Hạ Lan Phiêu ngây ngẩn cả người.
Nàng vốn tưởng rằng Tiêu Nhiên nhìn thấy nàng cũng là mừng rỡ, lại không nghĩ rằng Tiêu Nhiên sẽ quyết tuyệt chặn nàng ngoài cửa như thế. Một loại chua xót không rõ lan tràn trong long nàng, nàng không thể tin tự lẩm bẩm: "Tiêu Nhiên, ngươi đuổi ta đi?"
"Ta đã là một kẻ tàn phế." Tiêu Nhiên dừng lại, sau đó nói: "Ta biết nàng luôn có lòng tốt, gặp ta như vậy nhất định không đành lòng rời đi, mà ta lại không nghĩ làm trễ nãi tiền đồ của nàng. Hạ Lan, cứ như vậy từ biệt thôi."
"Tiêu Nhiên!"
"Ta đã không phải Vương Gia kiếm thuật siêu tuyệt, oai phong một cõi kia nữa, chỉ là một người mù, thậm chí ngay cả một nữ nhân cũng có thể không bảo vệ được. A Mặc như vậy nàng đương nhiên là sẽ không về đi, vậy thì nàng đi theo Hạc Minh cũng không coi là quá tệ. Hạ Lan, đi thôi. Một đường bảo trọng."
Tiêu Nhiên nói xong, quay đầu bước đi, bóng lưng ở trong gió là cô đơn như thế.
Mặc dù đã sớm biết người bị thương tính tình sẽ có chút kỳ cục, nhưng Hạ Lan Phiêu không ngờ Tiêu Nhiên lại có thể kiêu ngạo đến mức này —— nàng so với ai khác đều hiểu, Tiêu Nhiên không nguyện ý liên lụy mình, mới có thể cố ý nói loại lời nói lòng dạ ác độc này.
Để cho người như hắn cứ như vậy nói ra lời tuyệt quyết như thế, hắn nhất định khổ sở hơn so với bất luận kẻ nào. Mà ta, như thế nào có thể rời đi?
"Ta...... Ta không có chỗ để đi. Ngươi lại đuổi ta đi, ta thật sự phải ngủ ngoài trời ngủ đầu đường. Tiêu Nhiên, ngươi luôn luôn tốt bụng, sẽ không tàn nhẫn như vậy đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Lan Phiêu trong lòng đau xót, không chút nghĩ ngợi lớn tiếng kêu với Tiêu Nhiên, mà bước chân của Tiêu Nhiên quả nhiên dừng lại. Hắn không có quay đầu lại, chỉ nói là: "Nàng là đang thương hại ta sao?"
"Đương nhiên không phải! Ta thật sự không nhà để về, lại bị kẻ thù đuổi giết, nếu không làm sao sẽ từ trên vách núi té xuống? Bây giờ ngươi không nhìn thấy, cũng sẽ không biết dung mạo của ta cũng thay đổi —— thay đổi rất xấu, rất xấu."
"Ngươi nói láo." Tiêu Nhiên cười: "Mặc dù ta nhìn không thấy, lại đã sớm nghe bọn thị nữ nói đến nữ tử ta cứu tướng mạo rất là đẹp."
"Vậy ngươi cũng chưa có động lòng? Anh hùng cứu mỹ, nhưng là duyên phận trời cao ban thưởng nha."
"Ý của nàng là nàng là duyên phận của ta?" Tiêu Nhiên đột nhiên cúi đầu.
"Ta......"
"Trước khi không có tìm được chỗ thích hợp để đi, nàng ở nơi này, bất kỳ lúc nào cũng có thể rời đi. Ta muốn đi nghỉ ngơi, cáo từ."
Trong chớp mắt Tiêu Nhiên lại khôi phục thành lạnh lùng ban đầu, khẽ gật đầu với Hạ Lan Phiêu, sau đó tự tìm hướng phòng ngủ mà đi tới. Hạ Lan Phiêu nhìn bóng lưng tiêu điều của hắn, nhớ tới hành động vĩ đại lấy một địch một trăm ngày xưa của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mà nàng, rốt cuộc hạ quyết tâm ở lại An Vương phủ, chỉ vì khiến Tiêu Nhiên tỉnh lại.
Xem ra ngày ta trở về nước lại muốn chuyển sau rồi...... Nhưng mà, ta rốt cuộc không thể mặc cho Tiêu Nhiên cứ tiếp tục sa sút như vậy, không thể không quan tâm hắn.
Mộ Dung, thật xin lỗi.
———— tuyến phân cách ————
Vì vậy, Hạ Lan Phiêu ở trong rất nhiều ánh mắt khác thường ở lại An Vương phủ, hơn nữa bắt đầu chăm sóc cuộc sống thường ngày của Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên không thường ra cửa, mỗi ngày chuyện nàng làm nhiều nhất chính là ép buộc hắn đi ra cửa phòng tản bộ, hít thở không khí mới mẻ bên ngoài. Vừa bắt đầu, Tiêu Nhiên đối với việc này rất là kháng cự, nhưng khi Hạ Lan Phiêu không ngừng lay động ống tay áo của hắn, không đạt mục đích thề không bỏ qua thì hắn rốt cuộc vẫn là dao động.
Có lẽ kiếp trước hắn thật sự thiếu nàng......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro