Lạnh Nhạt Ba Năm, Vừa Nhắc Đến Ly Hôn, Anh Chồng Cơ Trưởng Khóc Không Gượng Dậy Nổi
Chương 13
2024-11-25 20:19:51
Khương Noãn nhìn thấy bánh kem dâu tây trên một bàn khác, mắt sáng lên, không để ý Cố Đình Hiên đang đi tới.
“Xin lỗi!”
Sợ bánh kem rơi vào người anh, cô lùi về phía sau nhưng lại trượt chân.
Thấy cô sắp ngã, một bàn tay to lớn mạnh mẽ đã kéo cô lại.
Ngay sau đó cô ngã vào vòng tay của người đàn ông.
Một mùi hương nam tính quen thuộc hòa quyện với mùi tuyết tùng thoang thoảng vào mũi cô.
Là Cố Đình Hiên!
Cô hốt hoảng đứng dậy, cố gắng giữ khoảng cách với anh.
“Xin lỗi giám đốc Cố, cảm ơn anh.”
Trong lòng cô rối bời, muốn rời đi nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp và khàn khàn của anh vang lên: "Khương Noãn, bánh kem của cô làm bẩn vest của tôi rồi."
Khương Noãn nhìn kỹ, thấy vạt áo vest của anh dính kem trắng.
“Giám đốc Cố, tôi không cố ý, anh cởi quần áo ra mai tôi giặt rồi trả anh.”
Cố Đình Hiên nhíu mày, “Cô lên văn phòng tôi lấy bộ vest khác cho tôi.”
Khương Noãn sững người định từ chối, nhưng lại thấy anh mạnh mẽ nhét chìa khóa vào tay cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói lạnh lùng vang lên, “Còn không mau đi.”
Khương Noãn bĩu môi, vẫn lên văn phòng anh lấy vest.
Khi cô chuẩn bị rời đi thì thấy Cố Đình Hiên đang đứng ở cửa.
“Cố Đình Hiên, anh có bệnh à, tự mình lên lấy đi còn sai tôi làm gì.”
Cố Đình Hiên khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước, “Cô có căn hộ muốn bán phải không?”
Khương Noãn tim hơi run lên, “Tôi có, giám đốc Cố, anh muốn mua tặng Tô tiểu thư à?”
Ánh mắt Cố Đình Hiên tối sầm lại, “Tại sao tôi nhất định phải tặng cho Vũ Tình?”
Khương Noãn thầm nghĩ, anh không tặng thì anh mua làm gì!
Anh ngồi xuống ghế sô pha, một tay đặt hờ hững lên thành ghế, dáng vẻ lười biếng.
“Nói đi, cô định bán bao nhiêu?”
Khương Noãn nhìn bộ dạng cao cao tại thượng của anh, khó chịu nhíu mày, “Căn hộ của tôi là khu vực trường học kép, theo giá thị trường là 600 vạn, nhưng tôi muốn bán 1000 vạn.”
Cô cố tình làm khó để Cố Đình Hiên từ bỏ ý định mua nhà cho Tô Vũ Tình.
“Thành giao, tôi viết chi phiếu cho cô ngay bây giờ, mai có thể làm thủ tục sang tên.”
Khương Noãn kinh ngạc mở to mắt, nhìn Cố Đình Hiên đưa 1000 vạn.
Quả nhiên Cố Đình Hiên vì lấy lòng bạch nguyệt quang cũng thật chịu chi.
Trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn nhưng cô vẫn nhận lấy chi phiếu.
Cô không ngốc đến thế!
Có tiền sao lại không lấy!
“Cảm ơn giám đốc Cố.”
Cố Đình Hiên thấy Khương Noãn định rời đi, lạnh giọng nói: “Cô cứ thế mà đi à?”
Khương Noãn nhún vai hỏi ngược lại: “Giám đốc Cố, anh còn gì dặn dò nữa không?”
Cố Đình Hiên khẽ lẩm bẩm, “Giám đốc Cố?”
“Khương Noãn, cô cứ gọi tôi như vậy sao?”
Khương Noãn há hốc mồm hỏi ngược lại: “Chứ sao nữa? Gọi thẳng tên tôi sợ lộ tẩy, lỡ bị người ta hiểu lầm tôi có ý đồ với anh thì không hay.”
Cố Đình Hiên trong lòng hơi chùng xuống, lông mày cũng phủ một tầng băng giá.
Anh bực bội kéo cà vạt, “Cô có thể đi rồi.”
“Vâng, vậy tôi đi đây.”
“Khoan đã!”
“A...” Khương Noãn cằn nhằn, “Cố Đình Hiên, anh có thể nói hết một lần được không?”
Anh liếc mắt, “Đồ ngọt trên bàn làm việc là của cô.”
Mắt Khương Noãn sáng lên nhưng chân vẫn chưa bước, nhìn về phía Cố Đình Hiên, “Giám đốc Cố, đàn ông áy náy thường tặng nhẫn kim cương với túi xách. Anh lại tặng đồ ngọt, thật khác người.”
Vẻ mặt Cố Đình Hiên tối sầm lại, chất vấn: "Khương Noãn, lòng tôi hổ thẹn chỗ nào?"
“Xin lỗi!”
Sợ bánh kem rơi vào người anh, cô lùi về phía sau nhưng lại trượt chân.
Thấy cô sắp ngã, một bàn tay to lớn mạnh mẽ đã kéo cô lại.
Ngay sau đó cô ngã vào vòng tay của người đàn ông.
Một mùi hương nam tính quen thuộc hòa quyện với mùi tuyết tùng thoang thoảng vào mũi cô.
Là Cố Đình Hiên!
Cô hốt hoảng đứng dậy, cố gắng giữ khoảng cách với anh.
“Xin lỗi giám đốc Cố, cảm ơn anh.”
Trong lòng cô rối bời, muốn rời đi nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp và khàn khàn của anh vang lên: "Khương Noãn, bánh kem của cô làm bẩn vest của tôi rồi."
Khương Noãn nhìn kỹ, thấy vạt áo vest của anh dính kem trắng.
“Giám đốc Cố, tôi không cố ý, anh cởi quần áo ra mai tôi giặt rồi trả anh.”
Cố Đình Hiên nhíu mày, “Cô lên văn phòng tôi lấy bộ vest khác cho tôi.”
Khương Noãn sững người định từ chối, nhưng lại thấy anh mạnh mẽ nhét chìa khóa vào tay cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói lạnh lùng vang lên, “Còn không mau đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Noãn bĩu môi, vẫn lên văn phòng anh lấy vest.
Khi cô chuẩn bị rời đi thì thấy Cố Đình Hiên đang đứng ở cửa.
“Cố Đình Hiên, anh có bệnh à, tự mình lên lấy đi còn sai tôi làm gì.”
Cố Đình Hiên khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước, “Cô có căn hộ muốn bán phải không?”
Khương Noãn tim hơi run lên, “Tôi có, giám đốc Cố, anh muốn mua tặng Tô tiểu thư à?”
Ánh mắt Cố Đình Hiên tối sầm lại, “Tại sao tôi nhất định phải tặng cho Vũ Tình?”
Khương Noãn thầm nghĩ, anh không tặng thì anh mua làm gì!
Anh ngồi xuống ghế sô pha, một tay đặt hờ hững lên thành ghế, dáng vẻ lười biếng.
“Nói đi, cô định bán bao nhiêu?”
Khương Noãn nhìn bộ dạng cao cao tại thượng của anh, khó chịu nhíu mày, “Căn hộ của tôi là khu vực trường học kép, theo giá thị trường là 600 vạn, nhưng tôi muốn bán 1000 vạn.”
Cô cố tình làm khó để Cố Đình Hiên từ bỏ ý định mua nhà cho Tô Vũ Tình.
“Thành giao, tôi viết chi phiếu cho cô ngay bây giờ, mai có thể làm thủ tục sang tên.”
Khương Noãn kinh ngạc mở to mắt, nhìn Cố Đình Hiên đưa 1000 vạn.
Quả nhiên Cố Đình Hiên vì lấy lòng bạch nguyệt quang cũng thật chịu chi.
Trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn nhưng cô vẫn nhận lấy chi phiếu.
Cô không ngốc đến thế!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có tiền sao lại không lấy!
“Cảm ơn giám đốc Cố.”
Cố Đình Hiên thấy Khương Noãn định rời đi, lạnh giọng nói: “Cô cứ thế mà đi à?”
Khương Noãn nhún vai hỏi ngược lại: “Giám đốc Cố, anh còn gì dặn dò nữa không?”
Cố Đình Hiên khẽ lẩm bẩm, “Giám đốc Cố?”
“Khương Noãn, cô cứ gọi tôi như vậy sao?”
Khương Noãn há hốc mồm hỏi ngược lại: “Chứ sao nữa? Gọi thẳng tên tôi sợ lộ tẩy, lỡ bị người ta hiểu lầm tôi có ý đồ với anh thì không hay.”
Cố Đình Hiên trong lòng hơi chùng xuống, lông mày cũng phủ một tầng băng giá.
Anh bực bội kéo cà vạt, “Cô có thể đi rồi.”
“Vâng, vậy tôi đi đây.”
“Khoan đã!”
“A...” Khương Noãn cằn nhằn, “Cố Đình Hiên, anh có thể nói hết một lần được không?”
Anh liếc mắt, “Đồ ngọt trên bàn làm việc là của cô.”
Mắt Khương Noãn sáng lên nhưng chân vẫn chưa bước, nhìn về phía Cố Đình Hiên, “Giám đốc Cố, đàn ông áy náy thường tặng nhẫn kim cương với túi xách. Anh lại tặng đồ ngọt, thật khác người.”
Vẻ mặt Cố Đình Hiên tối sầm lại, chất vấn: "Khương Noãn, lòng tôi hổ thẹn chỗ nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro