Lạnh Nhạt Ba Năm, Vừa Nhắc Đến Ly Hôn, Anh Chồng Cơ Trưởng Khóc Không Gượng Dậy Nổi
Chương 20
2024-11-25 20:19:51
“Tối nay tôi bận xem nhà.”
“Sẽ không làm mất thời gian của con đâu.”
Khương Noãn vẫn từ chối, “Bà Lâm, lúc trước bà kéo dài thời gian của tôi mấy ngày, tôi cũng kéo dài thời gian của bà mấy ngày, như vậy là công bằng.”
Ngay sau đó cô liền nghe thấy giọng nói tức giận của Lâm Vũ Thu, “Noãn Noãn, sao con lại tính toán chi li như vậy.”
Khương Noãn cười nhạt, “Bà Lâm, bà đâu phải mới quen tôi ngày đầu, tôi là người như vậy đấy, chưa đến lúc thì đừng hối thúc tôi, hối thúc tôi là tôi cho bà vào danh sách đen”
Cô lập tức cúp máy.
Thật là xui xẻo!
Cô đã có 1 tỷ, sau này sẽ là một tiểu phú bà thoải mái.
Không vướng bận hôn nhân, không ràng buộc tình thân.
Cô có tiền, làm gì cũng có thể tiêu xài phóng khoáng.
Cô không muốn quay về biệt thự Shangri-La, sau khi đến ngân hàng xử lý xong sổ tiết kiệm liền đi bệnh viện thăm Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái vừa thấy Khương Noãn liền trêu chọc: "Con không đi với A Hiên lại đến chỗ bà già này, có gì hay ho mà ở lại?"
Khương Noãn giải thích: "Anh ấy đi công việc ở thành phố Y chắc tối mai mới về ạ."
"Ồ, vậy thì tốt, ta cứ tưởng hai đứa lại cãi nhau."
Khương Noãn xấu hổ mỉm cười: "Bà nội, anh ấy cứ như khúc gỗ, con muốn cãi nhau cũng chẳng cãi nổi."
"Được rồi, hôm nay con ở lại với bà."
Khương Noãn vốn định ở lại bệnh viện với Cố lão thái thái, nhưng bà nhất mực muốn cô về nhà.
Cô đành ngậm ngùi trở về biệt thự Shangri-La.
Vừa bước vào cửa, cô đã thấy giấy chứng nhận bất động sản trên bàn trà.
Cô ngẩn người rồi mở ra xem, đây chẳng phải căn nhà mà trước đây cô bán cho Cố Đình Hiên sao?
Thế mà tên lại được đổi thành của cô?
Sao cô lại không hề hay biết gì nhỉ?
Bất chợt một giọng nói trầm thấp mà quyến rũ vang lên: "Cô đang xem gì vậy?"
Khương Noãn giật mình, liếc Cố Đình Hiên: "Xem giấy chứng nhận bất động sản."
Cô đi loanh quanh, thấy nước sát trùng trên bàn trà liền tiến hành khử trùng.
"Bệnh sạch gớm, giờ đi được chưa?"
Cô đang định quay người nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Tại sao anh lại sang tên bất động sản cho tôi mà không phải cho Tô Vãn Tình?"
Cố Đình Hiên nhún vai: "Nhà của tôi, không cho vợ tôi thì cho ai?"
Khương Noãn ngẩn ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Đình Hiên, thấy đáy mắt anh tĩnh lặng như gương, không thể hiện chút cảm xúc nào.
Dù trong lòng thoáng dâng lên một tia vui sướng nhưng cô chỉ thản nhiên "Ờ" một tiếng.
Cô nhìn anh, nghi hoặc hỏi: "Không phải anh mai mới về sao? Sao tối nay lại về rồi?"
Cố Đình Hiên khẽ nheo mắt: "Sao thế? Trong nhà giấu trai nên không muốn tôi về sớm vậy à?"
"Giám đốc Cố, anh đừng tưởng tượng phong phú quá, tôi mà giấu trai thì cũng giấu trong Kim Tàng Ốc."
Cố Đình Hiên vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, cất tiếng: "Tôi đói rồi, cô có thể nấu mì cà chua trứng cho tôi không?"
Khương Noãn từ chối: "Không rảnh."
Ngay sau đó Cố Đình Hiên lấy ra một hộp bánh kem.
"Vậy thế này đủ không?"
Khương Noãn nhìn món ngon, mắt cũng không chớp lấy một cái.
"Giám đốc Cố, thù lao của anh thật hấp dẫn, tôi sẽ cố gắng nấu cho anh một bát mì cà chua trứng."
Vì cô cũng chỉ biết nấu mì, còn lại đều không biết làm.
Trước đây lúc họ mới cưới, bác sĩ kết luận Cố Đình Hiên bị tàn tật, khi đó tính tình anh rất nóng nảy.
Tô mì cà chua trứng của cô lại có thể thu phục được anh.
“Sẽ không làm mất thời gian của con đâu.”
Khương Noãn vẫn từ chối, “Bà Lâm, lúc trước bà kéo dài thời gian của tôi mấy ngày, tôi cũng kéo dài thời gian của bà mấy ngày, như vậy là công bằng.”
Ngay sau đó cô liền nghe thấy giọng nói tức giận của Lâm Vũ Thu, “Noãn Noãn, sao con lại tính toán chi li như vậy.”
Khương Noãn cười nhạt, “Bà Lâm, bà đâu phải mới quen tôi ngày đầu, tôi là người như vậy đấy, chưa đến lúc thì đừng hối thúc tôi, hối thúc tôi là tôi cho bà vào danh sách đen”
Cô lập tức cúp máy.
Thật là xui xẻo!
Cô đã có 1 tỷ, sau này sẽ là một tiểu phú bà thoải mái.
Không vướng bận hôn nhân, không ràng buộc tình thân.
Cô có tiền, làm gì cũng có thể tiêu xài phóng khoáng.
Cô không muốn quay về biệt thự Shangri-La, sau khi đến ngân hàng xử lý xong sổ tiết kiệm liền đi bệnh viện thăm Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái vừa thấy Khương Noãn liền trêu chọc: "Con không đi với A Hiên lại đến chỗ bà già này, có gì hay ho mà ở lại?"
Khương Noãn giải thích: "Anh ấy đi công việc ở thành phố Y chắc tối mai mới về ạ."
"Ồ, vậy thì tốt, ta cứ tưởng hai đứa lại cãi nhau."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Noãn xấu hổ mỉm cười: "Bà nội, anh ấy cứ như khúc gỗ, con muốn cãi nhau cũng chẳng cãi nổi."
"Được rồi, hôm nay con ở lại với bà."
Khương Noãn vốn định ở lại bệnh viện với Cố lão thái thái, nhưng bà nhất mực muốn cô về nhà.
Cô đành ngậm ngùi trở về biệt thự Shangri-La.
Vừa bước vào cửa, cô đã thấy giấy chứng nhận bất động sản trên bàn trà.
Cô ngẩn người rồi mở ra xem, đây chẳng phải căn nhà mà trước đây cô bán cho Cố Đình Hiên sao?
Thế mà tên lại được đổi thành của cô?
Sao cô lại không hề hay biết gì nhỉ?
Bất chợt một giọng nói trầm thấp mà quyến rũ vang lên: "Cô đang xem gì vậy?"
Khương Noãn giật mình, liếc Cố Đình Hiên: "Xem giấy chứng nhận bất động sản."
Cô đi loanh quanh, thấy nước sát trùng trên bàn trà liền tiến hành khử trùng.
"Bệnh sạch gớm, giờ đi được chưa?"
Cô đang định quay người nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Tại sao anh lại sang tên bất động sản cho tôi mà không phải cho Tô Vãn Tình?"
Cố Đình Hiên nhún vai: "Nhà của tôi, không cho vợ tôi thì cho ai?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Noãn ngẩn ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Đình Hiên, thấy đáy mắt anh tĩnh lặng như gương, không thể hiện chút cảm xúc nào.
Dù trong lòng thoáng dâng lên một tia vui sướng nhưng cô chỉ thản nhiên "Ờ" một tiếng.
Cô nhìn anh, nghi hoặc hỏi: "Không phải anh mai mới về sao? Sao tối nay lại về rồi?"
Cố Đình Hiên khẽ nheo mắt: "Sao thế? Trong nhà giấu trai nên không muốn tôi về sớm vậy à?"
"Giám đốc Cố, anh đừng tưởng tượng phong phú quá, tôi mà giấu trai thì cũng giấu trong Kim Tàng Ốc."
Cố Đình Hiên vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, cất tiếng: "Tôi đói rồi, cô có thể nấu mì cà chua trứng cho tôi không?"
Khương Noãn từ chối: "Không rảnh."
Ngay sau đó Cố Đình Hiên lấy ra một hộp bánh kem.
"Vậy thế này đủ không?"
Khương Noãn nhìn món ngon, mắt cũng không chớp lấy một cái.
"Giám đốc Cố, thù lao của anh thật hấp dẫn, tôi sẽ cố gắng nấu cho anh một bát mì cà chua trứng."
Vì cô cũng chỉ biết nấu mì, còn lại đều không biết làm.
Trước đây lúc họ mới cưới, bác sĩ kết luận Cố Đình Hiên bị tàn tật, khi đó tính tình anh rất nóng nảy.
Tô mì cà chua trứng của cô lại có thể thu phục được anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro