Lạnh Nhạt Ba Năm, Vừa Nhắc Đến Ly Hôn, Anh Chồng Cơ Trưởng Khóc Không Gượng Dậy Nổi
Chương 24
2024-11-25 20:19:51
“Không phải ăn cơm ở nhà họ Tô, vậy anh đến nhà họ Tô làm gì?”
Người đàn ông mở miệng, “Tôi đương nhiên là…”
Anh đang định giải thích thì chuông điện thoại reo lên.
Anh ấn tai nghe, "Bà nội."
"Vâng, bà nội."
Khương Noãn thấy xe chạy về hướng đông thành phố thì nói: "Giám đốc Cố, tôi về chung cư."
Cô cho rằng Cố Đình Hiên cố ý liền trừng mắt nhìn anh: "Giám đốc Cố, trong thời gian anh soạn thảo thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ ở chung cư."
Bất chợt đèn đỏ bật lên.
Cố Đình Hiên bực bội kéo kéo cà vạt: "Khương Noãn, tôi đã nói là tôi không ly hôn, chúng ta phải sống chung một nhà."
"Không phải anh nói đang chuẩn bị sao?"
"Tôi chuẩn bị thanh toán tài sản của tôi chứ không phải là thỏa thuận ly hôn, là tự cô hiểu lầm."
Cái gì!
Khương Noãn nghiến răng, liếc nhìn Cố Đình Hiên: "Dù sao dù anh có muốn hay không thì tôi cũng sẽ ở chung cư."
Dứt lời cô nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện anh đang lái xe về hướng khu phố cổ.
"Cố Đình Hiên, nếu anh không muốn đưa tôi đến đó, tôi có thể tự bắt xe."
"Bà nội xuất viện rồi, bà muốn chúng ta tối nay đến nhà cũ."
"À."
Khương Noãn quay mặt đi, ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô nhớ Cố Đình Hiên lúc nãy hình như muốn giải thích, nhưng nghĩ đến Tô Vãn Tình là bạch nguyệt quang của anh thì có gì mà phải giải thích nữa.
"Khương Noãn, cô đừng hiểu lầm, tôi đến nhà họ Tô là..."
Anh nhớ đến lời thỉnh cầu của Tô Vãn Tình liền nuốt lời xuống.
"Anh đến nhà họ Tô làm gì?"
"Không có gì, dù sao tôi cũng không thân thiết gì với nhà họ Tô."
Ha hả...
Khương Noãn chỉ thấy buồn cười, cô không nói gì.
Dọc đường đi không ai lên tiếng.
Đến nhà cũ họ Cố, Khương Noãn vừa bước vào sân đã thấy một bàn đồ ăn được bày sẵn trên bàn đá.
"Bà nội, chúng con về rồi."
"Noãn Noãn mau đi rửa tay rồi ăn cơm đi con."
Cố Đình Hiên đứng ở cửa bị bà nội phớt lờ, anh không khỏi chớp mắt, rốt cuộc ai mới là con đích tôn của nhà họ Cố đây.
Cố lão thái thái thấy Khương Noãn vào nhà vệ sinh mới liếc nhìn Cố Đình Hiên: "Tối nay hai đứa phải ở lại đây với bà."
"Bà nội, ở đây làm gì có chỗ cho chúng con ngủ."
"Sao lại không có, bà nghe chú Chung nói Noãn Noãn đã xin ở chung cư rồi."
"Bà nội, Khương Noãn là vì..."
Cố lão thái thái hừ một tiếng, cắt ngang lời Cố Đình Hiên: "Đừng tưởng bà không biết tâm tư của con, tóm lại nếu con để Noãn Noãn chịu uất ức, bà tuyệt đối không tha cho con."
Cố Đình Hiên có chút buồn bực.
Khương Noãn rốt cuộc đã cho bà nội anh uống bùa mê thuốc lú gì mà bà lại bênh vực cô như vậy.
"Bà nội, con nào có bắt nạt cô ấy."
Lúc này Khương Noãn chạy đến trước mặt Cố lão thái thái: "Bà nội, con xong rồi, có thể ăn cơm rồi ạ."
Giọng Cố Đình Dục vọng vào từ cửa: "Bà nội, bà ăn cơm chưa? Con chưa tới mà bà đã ăn rồi à?"
"Cháu trai ngoan của bà, sao con lại đến đây?"
"Con biết bà xuất viện nên ghé qua thăm bà."
Cố Đình Dục vừa nhìn thấy cả bàn hải sản liền bĩu môi: "Bà nội, bà thật bất công, bà nấu cả bàn đồ ăn cho cô ta."
Giọng Cố lão thái thái trầm xuống: "Cô ta gì chứ! Con bé là chị dâu của con."
"Chị dâu gì chứ, chị dâu của con chỉ có thể là Vãn Tình thôi."
Cố lão thái thái tức run người: "Con đừng nói bậy!"
Cố Đình Dục đành ngậm miệng: "Được rồi, con không nói nữa là được chứ gì."
Người đàn ông mở miệng, “Tôi đương nhiên là…”
Anh đang định giải thích thì chuông điện thoại reo lên.
Anh ấn tai nghe, "Bà nội."
"Vâng, bà nội."
Khương Noãn thấy xe chạy về hướng đông thành phố thì nói: "Giám đốc Cố, tôi về chung cư."
Cô cho rằng Cố Đình Hiên cố ý liền trừng mắt nhìn anh: "Giám đốc Cố, trong thời gian anh soạn thảo thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ ở chung cư."
Bất chợt đèn đỏ bật lên.
Cố Đình Hiên bực bội kéo kéo cà vạt: "Khương Noãn, tôi đã nói là tôi không ly hôn, chúng ta phải sống chung một nhà."
"Không phải anh nói đang chuẩn bị sao?"
"Tôi chuẩn bị thanh toán tài sản của tôi chứ không phải là thỏa thuận ly hôn, là tự cô hiểu lầm."
Cái gì!
Khương Noãn nghiến răng, liếc nhìn Cố Đình Hiên: "Dù sao dù anh có muốn hay không thì tôi cũng sẽ ở chung cư."
Dứt lời cô nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện anh đang lái xe về hướng khu phố cổ.
"Cố Đình Hiên, nếu anh không muốn đưa tôi đến đó, tôi có thể tự bắt xe."
"Bà nội xuất viện rồi, bà muốn chúng ta tối nay đến nhà cũ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"À."
Khương Noãn quay mặt đi, ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô nhớ Cố Đình Hiên lúc nãy hình như muốn giải thích, nhưng nghĩ đến Tô Vãn Tình là bạch nguyệt quang của anh thì có gì mà phải giải thích nữa.
"Khương Noãn, cô đừng hiểu lầm, tôi đến nhà họ Tô là..."
Anh nhớ đến lời thỉnh cầu của Tô Vãn Tình liền nuốt lời xuống.
"Anh đến nhà họ Tô làm gì?"
"Không có gì, dù sao tôi cũng không thân thiết gì với nhà họ Tô."
Ha hả...
Khương Noãn chỉ thấy buồn cười, cô không nói gì.
Dọc đường đi không ai lên tiếng.
Đến nhà cũ họ Cố, Khương Noãn vừa bước vào sân đã thấy một bàn đồ ăn được bày sẵn trên bàn đá.
"Bà nội, chúng con về rồi."
"Noãn Noãn mau đi rửa tay rồi ăn cơm đi con."
Cố Đình Hiên đứng ở cửa bị bà nội phớt lờ, anh không khỏi chớp mắt, rốt cuộc ai mới là con đích tôn của nhà họ Cố đây.
Cố lão thái thái thấy Khương Noãn vào nhà vệ sinh mới liếc nhìn Cố Đình Hiên: "Tối nay hai đứa phải ở lại đây với bà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bà nội, ở đây làm gì có chỗ cho chúng con ngủ."
"Sao lại không có, bà nghe chú Chung nói Noãn Noãn đã xin ở chung cư rồi."
"Bà nội, Khương Noãn là vì..."
Cố lão thái thái hừ một tiếng, cắt ngang lời Cố Đình Hiên: "Đừng tưởng bà không biết tâm tư của con, tóm lại nếu con để Noãn Noãn chịu uất ức, bà tuyệt đối không tha cho con."
Cố Đình Hiên có chút buồn bực.
Khương Noãn rốt cuộc đã cho bà nội anh uống bùa mê thuốc lú gì mà bà lại bênh vực cô như vậy.
"Bà nội, con nào có bắt nạt cô ấy."
Lúc này Khương Noãn chạy đến trước mặt Cố lão thái thái: "Bà nội, con xong rồi, có thể ăn cơm rồi ạ."
Giọng Cố Đình Dục vọng vào từ cửa: "Bà nội, bà ăn cơm chưa? Con chưa tới mà bà đã ăn rồi à?"
"Cháu trai ngoan của bà, sao con lại đến đây?"
"Con biết bà xuất viện nên ghé qua thăm bà."
Cố Đình Dục vừa nhìn thấy cả bàn hải sản liền bĩu môi: "Bà nội, bà thật bất công, bà nấu cả bàn đồ ăn cho cô ta."
Giọng Cố lão thái thái trầm xuống: "Cô ta gì chứ! Con bé là chị dâu của con."
"Chị dâu gì chứ, chị dâu của con chỉ có thể là Vãn Tình thôi."
Cố lão thái thái tức run người: "Con đừng nói bậy!"
Cố Đình Dục đành ngậm miệng: "Được rồi, con không nói nữa là được chứ gì."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro