Lão Bà Ta Là Thiên Hậu Lại Quá Hiền Hậu (Dịch)

Vô Đề

2025-01-10 07:07:02

"Nhớ kỹ đặc điểm, rất cao, rất đẹp trai, rất dịu dàng, rất có tài, cố lên, nước thần tiên!"

Phương Phương quay đầu lại, trái lương tâm mỉm cười: "Dao tỷ yên tâm, đặc điểm rõ ràng như vậy nhất định rất dễ tìm."

Nhìn theo bóng lưng Phương Phương tràn đầy hy vọng rời đi, Lâm Dao ngồi xuống ghế, hồi tưởng lại từng chút một của tối qua.

Hắn rất cẩn thận không hỏi mình vì sao muốn nhảy lầu, mà dùng cách song ca để mình vui vẻ.

Nghe tình trạng giọng hát của hắn lúc hát là biết, hắn không hề nói dối, giọng của hắn bị tổn thương rất nghiêm trọng, tình huống này là nên tránh hát.

Nhưng hắn vì an ủi mình, vẫn hát song ca cùng nàng, hơn nữa còn là một bài hát tự sáng tác hay đến như vậy, chữa lành đến như vậy.

Vì lo lắng nàng lại nghĩ quẩn, hắn kiên trì ở bên cạnh mình, cho đến khi chị Mạc chạy đến, hơn nữa để bảo vệ lòng tự trọng của nàng, còn không hề lộ liễu mà giữ một khoảng cách nhất định với nàng.

Đặc biệt là khoảnh khắc hắn nhảy từ mái nhà đối diện sang, thật là mạnh mẽ thật là ngầu a!

Lâm Dao lúc đó cảm thấy tim mình dường như đã lỡ mất một nhịp.

Vừa cao vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng vừa có tài, đánh giá này thật sự rất khách quan rất chuẩn xác mà!



Cùng thời gian, dưới tòa nhà văn phòng của Đài truyền hình Apple.

"Đây là công ty phỏng vấn cuối cùng rồi."

Phương Tiểu Nhạc đứng trước tòa nhà được xây giống như một quả táo đỏ lớn, trên tay cầm một tờ giấy, phía trên viết tên của hơn mười công ty tuyển dụng.

Nhưng tất cả tên trên giấy đều bị gạch chéo bằng bút đỏ, chỉ còn lại dòng cuối cùng –

Đài truyền hình Apple, tuyển nhân viên tạm thời của tổ chương trình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thông tin tuyển dụng mà Phương Tiểu Nhạc nhìn thấy trên mạng đại khái là như thế này:

Đài truyền hình Apple tuyển sáu Nhân viên ngoại cảnh, yêu cầu giới tính: Nam.

Trách nhiệm công việc: Hỗ trợ đạo diễn, phó đạo diễn và các Nhân viên khác bố trí bối cảnh đạo cụ, và ứng phó với các tình huống phát sinh tạm thời trong quá trình ghi hình chương trình theo yêu cầu.

Mức lương: Lương cơ bản 2500, mỗi ngày ghi hình có thêm 100 tệ tiền thưởng.

Về bảo hiểm các kiểu thì không hề viết, nên Phương Tiểu Nhạc rút ra kết luận, đây là công việc tạm thời không có biên chế.

Đây cũng là lý do tại sao Phương Tiểu Nhạc lại để thông tin tuyển dụng của Đài truyền hình Apple, một trong những đài truyền hình hàng đầu trong nước ở cuối cùng.

Bên tuyển dụng quả thực rất trâu bò, nhưng vị trí tuyển dụng lại rất cùi bắp, cho dù có trúng tuyển cũng chỉ là một nhân viên tạm thời, không được hưởng bất kỳ phúc lợi nào của nhân viên biên chế trong đài truyền hình lớn.

Nhưng sau khi trải qua hơn mười lần phỏng vấn thất bại, Phương Tiểu Nhạc biết mình đã không còn tư cách kén cá chọn canh nữa.

Có một công việc trước đã.

Phương Tiểu Nhạc đi vào tòa nhà Apple, hỏi lễ tân rồi đi thang máy lên tầng bốn, vừa bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy ít nhất năm sáu chục người đang đứng ở hành lang bên ngoài một căn phòng.

Nhiều người đến ứng tuyển vậy sao?

Phương Tiểu Nhạc sững sờ, nhất thời cảm thấy hổ thẹn vì trước đây mình lại xem thường công việc này.

Đồng thời cũng càng không lạc quan về triển vọng phỏng vấn của mình.

Bây giờ tìm việc thật sự quá khó, đi đến đâu cũng phải đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt, mình ngoài hát ra thì chẳng biết gì, lấy gì mà tranh với người khác?

"Chào anh đẹp trai, anh đến ứng tuyển hả?"

Một cô bé mặt tròn, mắt to tiến lên, mỉm cười hỏi.

"Chào em, ta đến ứng tuyển."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phương Tiểu Nhạc nhìn thấy thẻ nhân viên đeo trên cổ nàng, đoán chắc là Nhân viên của Đài Apple.

"Hoan nghênh anh đến Đài truyền hình Apple ứng tuyển, ta là trợ lý đạo diễn của tổ chương trình 《Siêu Thử Thách》, ta tên là Tô Du, phiền anh điền thông tin cá nhân của anh một chút."

Cô bé hoạt bát này tự giới thiệu xong, lấy ra một tờ biểu mẫu, và đưa cho Phương Tiểu Nhạc một cây bút.

Đợi Phương Tiểu Nhạc điền xong, Tô Du nhận lấy biểu mẫu xem qua, rồi cười ngọt ngào: "Phương Tiểu Nhạc, đây, đây là số báo danh, lát nữa gọi đến anh thì vào, bên kia có ghế, anh có thể ra đó nghỉ ngơi một chút."

"Cảm ơn." Phương Tiểu Nhạc nhận lấy, trong lòng không khỏi cảm thán, không hổ là đài truyền hình lớn, đối đãi với những người đến ứng tuyển nhân viên tạm thời cũng tốt như vậy, tố chất nhân viên thật cao.

"Hôm nay là tổng đạo diễn đích thân đến phỏng vấn, anh cứ nói mình cái gì cũng làm được, cái gì khổ cũng ăn được, đừng căng thẳng."

Tô Du nhón chân lên, nhỏ giọng nói với Phương Tiểu Nhạc.

"Ồ, được được, cảm ơn em nhé." Phương Tiểu Nhạc sững sờ, rồi liên tục gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Tô Du mỉm cười, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: "Cố lên."

"Ừm ừm." Phương Tiểu Nhạc cũng đáp lại bằng một động tác tay cổ vũ, đi đến chiếc ghế bên cạnh hành lang ngồi xuống.

Oa, người của Đài Apple cảm giác thật thân thiện a.

Đáng tiếc người ta chỉ tuyển nhân viên tạm thời, hơn nữa mình cũng chưa chắc đã ứng tuyển được.

Ấn tượng của Phương Tiểu Nhạc về Đài Apple tốt đến mức bùng nổ, đồng thời cũng có chút đáng tiếc.

Hắn cúi đầu nhìn, số báo danh trên tay mình là số 18.

Hả?

Trên hành lang có ít nhất năm sáu chục người đang chờ phỏng vấn, sao số của mình lại ở phía trước như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Bà Ta Là Thiên Hậu Lại Quá Hiền Hậu (Dịch)

Số ký tự: 0