Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Kỳ Lạ

Đồ Mi Phu Nhân

2024-09-09 20:17:09

Nếu đổi một người khác ngồi ở chỗ này, lấy tư sắc cùng phong tình của nàng ta, muốn giành được sủng ái tuyệt đối không phải việc khó.

Tống Gia Ngôn cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân vì hoa mắt, lạnh mặt truy vấn: “…… Cô là người phương nào, sao dám trèo lên giường của ta.”

Thời điểm Tống Gia Ngôn ngẩng đầu, Đỗ Hạ cũng thấy rõ ràng diện mạo của hắn.

Không thể không nói, đối phương lớn lên một chút cũng không giống ăn cướp ác độc, chỉ xem bề ngoài, còn đẹp trai phong độ hơn mấy minh tinh trong TV, rất giống quý công tử bước từ trong tranh ra.

Bất quá đối phương ăn mặc thật sự hơi kỳ quái, để một mái tóc dài không nói, trên người còn mặc một bộ trung y màu trắng.

Đúng vậy, chính là trung y mà người cổ đại hay mặc.

Thấy rõ ràng quần áo và đầu tóc của đối phương, Đỗ Hạ không tránh khỏi có chút hoài nghi tình trạng tinh thần của đối phương.

Nếu tinh thần bình thường, sao lại ăn mặc như vậy vào nhà cướp bóc?

Phát hiện tầm mắt đối phương đang dừng trên cổ áo của mình, Tống Gia Ngôn bất động thanh sắc khép chặt vạt áo.

…… Rốt cuộc là nha hoàn dám bò giường, một chút rụt rè cũng không có, dám nhìn chằm chằm vào ngực nam tử như thế.

Tới đạo lý phi lễ chớ coi cũng không hiểu.

Tuy tính tình Tống Gia Ngôn có tốt, lúc này cũng nhịn không được tức giận, hắn xụ mặt nói: “Vị cô nương này, đêm khuya bò lên trên giường nam tử, đây không phải việc một thục nữ sẽ làm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Theo lý thuyết hiện tại Tống Gia Ngôn hẳn phải lớn tiếng kêu người hầu lại đây, đem nha đầu gan lớn này đưa đến chủ viện để mẫu thân khiển trách.

Nhưng hai mắt đối phương trong trẻo, ánh mắt thuần tịnh, hết cách hắn lại muốn hỏi rõ ràng tiền căn hậu quả, rồi mới suy xét có nên kinh động tới mẫu thân hay không.

Trong phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, Đỗ Hạ cực kỳ kinh hách, còn đang mờ mịt, nghe đối phương chất vấn, cô lại bị tức tới mức bật cười.

Đỗ Hạ vươn ra ngón tay chỉ chỉ chính mình, không thể tin được hỏi: “Từ từ, anh nói là tôi bò lên giường của anh? Phiền toái anh làm rõ, đây là nhà tôi, tôi còn chưa nói muốn báo cảnh sát anh đột nhập trái phép vào nhà dân, anh còn dám quở trách tôi đúng không?”

Quả thật, người đàn ông trước mặt lớn lên cảnh đẹp ý vui, nhưng cũng không đại biểu hắn không phải là kẻ xấu đột nhập trái phép.

Đỗ Hạ lắc lắc cái đầu bị sắc đẹp che mắt, cân nhắc nên làm thế nào mới có thể không kinh động đối phương, bất động thanh sắc lấy di động báo cảnh sát.

Ôm chặt? Nghe Đỗ Hạ nói xong, chân mày Tống Gia Ngôn càng nhíu chặt hơn, cả người lại dịch ra bên ngoài vài phần, vẻ mặt không dám tin tưởng: “Cô nương, nói chuyện làm việc làm sao lại tùy tiện như vậy?”

Nhìn bộ dáng đạo đức mẫu mực của đối phương, Đỗ Hạ đầy đầu dấu chấm hỏi.

—— có vấn đề sao?

Đỗ Hạ còn chưa kịp đi tìm di động, liền thấy áo khoác ngoài váy ngủ của mình trước.

Cô duỗi cánh tay khều áo ngoài, liếc đối phương, xác định hắn tạm thời không có dị động, cô trốn trong chăn gian nan dùng một bàn tay mặc áo ngoài.

Mặc xong áo ngoài, trong lòng Đỗ Hạ an tâm hơn một chút, ít nhất đợi chút cô tông cửa xông ra ngoài thì bộ dạng không quá mức chật vật.

Thời điểm Đỗ Hạ miên man suy nghĩ, tầm mắt đột nhiên rơi xuống cái chăn đắp trên đùi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Màu thiên thanh, vân hạc bằng lụa …… Tuyệt đối không phải chăn của nhà cũ.

Đỗ Hạ nhìn nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy tấm chăn nhung màu san hô quen mắt.

Nhìn kỹ, trên giường có quá nhiều thứ không thích hợp.

Đỗ Hạ nhớ rõ Cam Mạn Mai lấy chăn mỏng bằng nhung màu san hô đặt trên giường cho cô, gối đầu cũng là gối lạnh dùng cho mùa hè, nhưng mà gối đầu cùng chăn trên giường hiện tại cô không thấy quen mắt.

Còn có màn treo trên giường, cô nhớ rõ màn là màn trắng bình thường, sao lại biến thành màn lụa màu xanh lơ.

Nhận thấy được chỗ không thích, Đỗ Hạ lại nhìn những chỗ khác, mới phát hiện bài trí trong phòng thật xa lạ.

Trong phòng, đủ loại đồ dùng, thậm chí giường gỗ còn rất mới, tất cả đều không thích hợp.

Đỗ Hạ dù có ngốc, lúc này cũng phát hiện không đúng rồi.

Cô…… Hình như cô đang không ở nhà cũ?

Biết rõ tình huống, Đỗ Hạ cũng luống cuống, một giấc ngủ dậy, mình vốn đang ngủ giường lại biến thành một chỗ hoàn toàn khác, đây là tình huống gì vậy.

Lại nghĩ đến mấy lời kiên cường mình vừa nói, Đỗ Hạ quả thực không dám nhìn lại người đàn ông kia.

Đỗ Hạ hít sâu hai cái, duỗi tay đập đập đầu mình, ép chính mình phải mau chóng bình tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Số ký tự: 0