Xuyên Không
Đồ Mi Phu Nhân
2024-09-09 20:17:09
Đầu tiên, cô khẳng định đây không phải mộng du, dù sao chuyện mộng du đến nhà người khác, vào phòng người khác là chuyện không thể thực hiện được, hơn nữa cô cũng không có thói quen mộng du.
Tiếp theo, cô mau chóng biết rõ hiện tại mình đang ở địa phương nào.
Đỗ Hạ ủy khuất nhìn người đàn ông đang ngồi ở mép giường, bởi vì chột dạ, vội vàng bò bò xuống giường.
Lúc bò tới mép giường, chân Đỗ Hạ đụng phải đồ vật, cô quay đầu lại nhìn,vừa thấy liền ngây ngẩn cả người.
Ở đuôi giường, là balo buổi tối sau khi thay thuốc cô tùy tay ném ở đó.
Balo màu đen, dung lượng rất lớn, là Đỗ Hạ đi dạo trung tâm mua sắm mấy vòng mới mua được, kiểu dáng kinh điển không bị lỗi thời, trừ bỏ giá cả không rẻ, không còn khuyết điểm khác.
Từ từ…… Hiện tại không phải là thời điểm suy nghĩ cái này.
Balo vẫn ở trên giường, áo ngoài váy ngủ cũng ở trên giường.
Đủ loại dấu hiệu, trực tiếp đưa suy nghĩ trong lòng Đỗ Hạ về khả năng.
Đỗ Hạ ngồi ở đuôi giường, mở ra tất cả ngăn kéo.
Thấy sắc mặt Tống Gia Ngôn không vui, Đỗ Hạ vội vàng nắm chặt quai ba lô, gian nan nuốt nuốt nước miếng, chột dạ không thôi mà xua xua tay với Tống Gia Ngôn nói:
“Cái đó, tôi có thể giải thích, tôi không phải kẻ xấu, cũng không có ý xấu, đây đều là chuyện ngoài ý muốn, thật sự!”
Nghe Đỗ Hạ nói như vậy, Tống Gia Ngôn khoanh tay trước ngực, ngữ khí lạnh lùng nói: “Vậy tốt nhất cô nên nắm chặt thời gian, bởi vì chờ một lát người hầu bên người sẽ tới đây, trước lúc đó, nếu cô không thể giải thích để ta vừa lòng, hậu quả……”
Nếu không làm hắn tin phục, hắn chỉ có thể giao nàng cho mẫu thân xử trí.
Câu nói kế tiếp của Tống Gia Ngôn tuy rằng chưa nói xong, nhưng cũng đủ làm trái tim nhỏ của Đỗ Hạ kinh hoàng.
Cái hậu quả hắn nói là cái gì cô thật sự không muốn biết, nghe cô giảo biện, à không, nghe cô giải thích đi mà.
Đỗ Hạ buông ba lô ra, ôm cánh tay đứng trước mặt Tống Gia Ngôn, thành thành thật thật công đạo nói:
“Tôi tên Đỗ Hạ, năm nay 26 tuổi, là bác sĩ khoa sản, lại nói tiếp có khả năng anh không tin, nhưng thật sự tôi chỉ nằm trên giường trong nhà mình ngủ một giấc, không biết vì cái gì, vừa mở mắt ra liền ở trong phòng của anh.”
Đỗ Hạ giải thích Tống Gia Ngôn căn bản nghe không hiểu lắm, bất quá hắn vẫn lập tức bắt được trọng điểm: “Cho nên cô không phải nha hoàn trong phủ?”
Đỗ Hạ lắc lắc đầu, cô đương nhiên không phải nha hoàn, cô đường đường là tiến sĩ đại học Đế Đô, sao có thể đi làm nha hoàn.
…… Từ từ, từ từ, Đỗ Hạ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nha hoàn trong phủ, không phải như cô nghĩ đó chứ?
Đỗ Hạ ôm tâm trạng may mắn, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Tôi có thể hỏi một chút hiện tại là năm nào không?”
Tống Gia Ngôn tuy rằng đối với lý do thoái thác của Đỗ Hạ cực kỳ hoài nghi, nhưng vẫn thành thành thật thật nói một chút tin tức:
“Hiện tại là Anh Lịch năm 1544, tôi tên Tống Gia Ngôn, tự Nguyên Tư.”
Xuất phát từ tâm lý nào đó, khi Tống Gia Ngôn giới thiệu bản thân cũng không giới thiệu tuổi tác giống Đỗ Hạ.
Xác định đối phương không phải nha hoàn trong phủ, tâm lý phòng bị của Tống Gia Ngôn dành trong Đỗ Hạ đã tan hơn phân nửa.
Đỗ Hạ không phải nha hoàn không biết xấu hổ bò giường, điểm này làm Tống Gia Ngôn thoải mái hơn.
Bất quá đối với lai lịch của Đỗ Hạ, hắn vẫn có chút khó hiểu.
Đỗ Hạ là một cô gái, bị thương một cánh tay, thoạt nhìn cũng không giống như biết quyền cước công phu, Quốc công phủ thủ vệ nghiêm mật, nếu cô không phải người trong phủ, căn bản sẽ không vào được phòng hắn.
Hắn cũng không sợ Đỗ Hạ nói dối, nếu cô thật sự là nha hoàn trong phủ, vậy khẳng định không dám nói dối, bởi vì hắn có thể tìm quản sự trong phủ dò hỏi, nếu cô nói dối nói, khẳng định kết quả sẽ cực kỳ tệ.
Hơn nữa hết cách, chính hắn cũng cảm thấy Đỗ Hạ đang nói thật.
Đối với chuyện Đỗ Hạ nói mình ngủ một giấc ngủ dậy liền ở trên giường của hắn, tuy rằng Tống Gia Ngôn không tin, nhưng chưa thể nghĩ ra lý do thoái thác nào khác.
“An Lịch? Năm 1544?”
Đỗ Hạ lẩm bẩm lại những lời Tống Gia Ngôn mới rồi, cả người đều là một bộ dạng mất hồn mất vía.
Lúc này Đỗ Hạ đã khiếp sợ đến mức không biết nói gì, năm 1544 sau công nguyên có cũng biết, hẳn là Minh triều, nhưng Anh Lịch lại làm cô thập phần khó hiểu.
Nếu là Minh triều, niên hiệu hẳn là Hồng Vũ, Vĩnh Nhạc, Gia Tĩnh, Vạn Lịch, Sùng Trinh mới đúng, Anh Lịch là ở đâu ra?
Tiếp theo, cô mau chóng biết rõ hiện tại mình đang ở địa phương nào.
Đỗ Hạ ủy khuất nhìn người đàn ông đang ngồi ở mép giường, bởi vì chột dạ, vội vàng bò bò xuống giường.
Lúc bò tới mép giường, chân Đỗ Hạ đụng phải đồ vật, cô quay đầu lại nhìn,vừa thấy liền ngây ngẩn cả người.
Ở đuôi giường, là balo buổi tối sau khi thay thuốc cô tùy tay ném ở đó.
Balo màu đen, dung lượng rất lớn, là Đỗ Hạ đi dạo trung tâm mua sắm mấy vòng mới mua được, kiểu dáng kinh điển không bị lỗi thời, trừ bỏ giá cả không rẻ, không còn khuyết điểm khác.
Từ từ…… Hiện tại không phải là thời điểm suy nghĩ cái này.
Balo vẫn ở trên giường, áo ngoài váy ngủ cũng ở trên giường.
Đủ loại dấu hiệu, trực tiếp đưa suy nghĩ trong lòng Đỗ Hạ về khả năng.
Đỗ Hạ ngồi ở đuôi giường, mở ra tất cả ngăn kéo.
Thấy sắc mặt Tống Gia Ngôn không vui, Đỗ Hạ vội vàng nắm chặt quai ba lô, gian nan nuốt nuốt nước miếng, chột dạ không thôi mà xua xua tay với Tống Gia Ngôn nói:
“Cái đó, tôi có thể giải thích, tôi không phải kẻ xấu, cũng không có ý xấu, đây đều là chuyện ngoài ý muốn, thật sự!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe Đỗ Hạ nói như vậy, Tống Gia Ngôn khoanh tay trước ngực, ngữ khí lạnh lùng nói: “Vậy tốt nhất cô nên nắm chặt thời gian, bởi vì chờ một lát người hầu bên người sẽ tới đây, trước lúc đó, nếu cô không thể giải thích để ta vừa lòng, hậu quả……”
Nếu không làm hắn tin phục, hắn chỉ có thể giao nàng cho mẫu thân xử trí.
Câu nói kế tiếp của Tống Gia Ngôn tuy rằng chưa nói xong, nhưng cũng đủ làm trái tim nhỏ của Đỗ Hạ kinh hoàng.
Cái hậu quả hắn nói là cái gì cô thật sự không muốn biết, nghe cô giảo biện, à không, nghe cô giải thích đi mà.
Đỗ Hạ buông ba lô ra, ôm cánh tay đứng trước mặt Tống Gia Ngôn, thành thành thật thật công đạo nói:
“Tôi tên Đỗ Hạ, năm nay 26 tuổi, là bác sĩ khoa sản, lại nói tiếp có khả năng anh không tin, nhưng thật sự tôi chỉ nằm trên giường trong nhà mình ngủ một giấc, không biết vì cái gì, vừa mở mắt ra liền ở trong phòng của anh.”
Đỗ Hạ giải thích Tống Gia Ngôn căn bản nghe không hiểu lắm, bất quá hắn vẫn lập tức bắt được trọng điểm: “Cho nên cô không phải nha hoàn trong phủ?”
Đỗ Hạ lắc lắc đầu, cô đương nhiên không phải nha hoàn, cô đường đường là tiến sĩ đại học Đế Đô, sao có thể đi làm nha hoàn.
…… Từ từ, từ từ, Đỗ Hạ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nha hoàn trong phủ, không phải như cô nghĩ đó chứ?
Đỗ Hạ ôm tâm trạng may mắn, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Tôi có thể hỏi một chút hiện tại là năm nào không?”
Tống Gia Ngôn tuy rằng đối với lý do thoái thác của Đỗ Hạ cực kỳ hoài nghi, nhưng vẫn thành thành thật thật nói một chút tin tức:
“Hiện tại là Anh Lịch năm 1544, tôi tên Tống Gia Ngôn, tự Nguyên Tư.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xuất phát từ tâm lý nào đó, khi Tống Gia Ngôn giới thiệu bản thân cũng không giới thiệu tuổi tác giống Đỗ Hạ.
Xác định đối phương không phải nha hoàn trong phủ, tâm lý phòng bị của Tống Gia Ngôn dành trong Đỗ Hạ đã tan hơn phân nửa.
Đỗ Hạ không phải nha hoàn không biết xấu hổ bò giường, điểm này làm Tống Gia Ngôn thoải mái hơn.
Bất quá đối với lai lịch của Đỗ Hạ, hắn vẫn có chút khó hiểu.
Đỗ Hạ là một cô gái, bị thương một cánh tay, thoạt nhìn cũng không giống như biết quyền cước công phu, Quốc công phủ thủ vệ nghiêm mật, nếu cô không phải người trong phủ, căn bản sẽ không vào được phòng hắn.
Hắn cũng không sợ Đỗ Hạ nói dối, nếu cô thật sự là nha hoàn trong phủ, vậy khẳng định không dám nói dối, bởi vì hắn có thể tìm quản sự trong phủ dò hỏi, nếu cô nói dối nói, khẳng định kết quả sẽ cực kỳ tệ.
Hơn nữa hết cách, chính hắn cũng cảm thấy Đỗ Hạ đang nói thật.
Đối với chuyện Đỗ Hạ nói mình ngủ một giấc ngủ dậy liền ở trên giường của hắn, tuy rằng Tống Gia Ngôn không tin, nhưng chưa thể nghĩ ra lý do thoái thác nào khác.
“An Lịch? Năm 1544?”
Đỗ Hạ lẩm bẩm lại những lời Tống Gia Ngôn mới rồi, cả người đều là một bộ dạng mất hồn mất vía.
Lúc này Đỗ Hạ đã khiếp sợ đến mức không biết nói gì, năm 1544 sau công nguyên có cũng biết, hẳn là Minh triều, nhưng Anh Lịch lại làm cô thập phần khó hiểu.
Nếu là Minh triều, niên hiệu hẳn là Hồng Vũ, Vĩnh Nhạc, Gia Tĩnh, Vạn Lịch, Sùng Trinh mới đúng, Anh Lịch là ở đâu ra?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro