Mua Quần Áo
Đồ Mi Phu Nhân
2024-09-09 20:17:09
Đỗ Hạ nghe hắn nói như vậy xác thật thấy nhẹ nhàng hơn không ít, cô lướt qua Tống Gia Ngôn, lập tức đi về phía rương hành lý: “Được, chờ chút tôi đánh răng đã nhé, đợi lát nữa tôi sẽ mua cho anh một bộ dụng cụ rửa mặt.”
Lúc ngồi xổm trên mặt đất tìm kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt, Đỗ Hạ còn không quên nói với Tống Gia Ngôn: “Nếu anh ở trong phòng lâu buồn chán, cũng có thể đi ra ngoài nhìn xem, chỉ cần không ra khỏi tòa nhà này là được.”
Tống Gia Ngôn hiện tại vẫn mặc một thân cổ trang, tuy rằng hắn đã ngủ cả đêm, nhưng búi tóc trên đầu một chút cũng không loạn, nếu hắn đi ra ngoài với bộ dạng này, ở trong thôn rát rêu rao, quả thật là quá oanh động.
Tống Gia Ngôn xác thật rất tò mò với thế giới của Đỗ Hạ, cho nên cũng không cự tuyệt, cô cầm dụng cụ rửa mặt đi ra ngoài rửa mặt, hắn liền thập phần tự nhiên đi theo phía sau cô ra cửa.
Nhà cũ có nước máy, bình thường mọi người đều rửa mặt ở trong sân, trong viện đào hai cái mương thoát nước, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề bị đọng nước bẩn.
Đêm qua Đỗ Hạ nói chuyện phiếm không có nói tới nước máy.
Cho nên khi thấy cô vặn vòi nước rửa mặt, Tống Gia Ngôn nhìn dòng nước trong veo chảy ra, trên mặt không khỏi xuất hiện vài phần kinh ngạc.
Trong lòng Đỗ Hạ cảm thấy áy náy với Tống Gia Ngôn, cho nên không tự giác chú ý hắn hơn bình thường.
Lúc này thấy hắn ngạc nhiên, cũng chẳng ngại mình đang súc miệng, cô còn không quên bớt thời phổ cập kiến thức khoa học cho hắn: “Đây là nước máy, hiện tại thời tiết nóng, rửa mặt có thể dùng nước máy, chờ thời tiết lạnh hơn, liền phải dùng máy nước nóng đun nước ấm rửa mặt.”
Ở cổ đại nữ tử rửa mặt cũng là một chuyện tư mật, Tống Gia Ngôn vốn đứng cách Đỗ Hạ vài bậc thang, giờ lại thấy cô bắt đầu đánh răng, vội vàng quay lưng lại.
Vì để cho động tác tự nhiên, hắn còn nhấc chân đi lên phía trước vài bước, đi đến chỗ giàn nho giả vờ xem xét quả nho trong sân.
Lúc này nghe Đỗ Hạ giải thích, hắn chỉ có thể lung tung gật đầu đáp lời hai tiếng.
Nghĩ Tống Gia Ngôn còn đói bụng, Đỗ Hạ cũng không kiên trì thủ tục đánh răng đủ 3 phút, cô vội vàng rửa mặt xong, về phòng lấy di động, lại không yên tâm dặn dò vài câu, mới lưu luyến đi ra cửa.
Đỗ Hạ đi rồi, Tống Gia Ngôn mới có cơ hội quan sát toàn bộ tòa nhà.
Hắn hai ba bước đi đến chỗ vòi nước, học theo động tác của Đỗ Hạ vặn vặn vòi nước, nhìn bên trong quả nhiên lại chảy ra dòng nước sạch sẽ không dứt, Tống Gia Ngôn thỏa mãn gật gật đầu.
Hứng hai vốc nước trong đơn giản rửa mặt, Tống Gia Ngôn lại cẩn thận đóng vòi nước lại.
Thỏa mãn lòng hiếu kỳ xong, Tống Gia Ngôn cũng không ở trong sân lâu, hắn lại xoay người trở về trong phòng.
Hắn hiểu sự băn khoăn trong lòng Đỗ Hạ, hắn là một cái cổ nhân, ăn mặc đều không hợp với thế giới này, nếu như bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ mang tới phiền toái cho nàng.
Thế giới này nhà ở cũng không biết tu sửa kiểu gì, giống như mấy tòa nhà bên cạnh nhà Đỗ Hạ, căn nhà kia không chỉ ngăn nắp, còn đặc biệt cao.
Thị lực Tống Gia Ngôn không tồi, hắn đứng ở trong viện giương mắt nhìn lại, còn có thể nhìn thấy hạt thóc người ta phơi trên lầu nhà bên cạnh.
Hắn có thể nhìn thấy người khác, người khác cúi đầu khẳng định cũng có thể nhìn thấy hắn, để an toàn, hắn vẫn nên về phòng ngây ngốc mới an toàn.
Buổi sáng Tống Gia Ngôn đã đọc sách rồi, kỳ thật lúc này cũng không muốn đọc sách nữa, nhưng hắn lại không muốn nhìn thấy bức họa nam tử trong di động của Đỗ Hạ, cuối cùng vẫn lấy một quyển sách khác từ trong ngăn kéo, chậm rãi lật xem.
Đỗ Hạ ra cửa cũng không có trực tiếp đi mua bữa sáng.
Mấy năm nay quê quán phát triển rất khá, cửa thôn còn xây một dãy phố buôn bán nhỏ, trong thôn có một số nhà thuê mặt tiền cửa hàng, bán các loại vật kỷ niệm.
Đỗ Hạ nhớ rõ trên đường có một tiệm bán trang phục cho khách di lịch, cô nghĩ nên đi mua mấy bộ quần áo hiện đại cho Tống Gia Ngôn trước, nhập gia tùy tục.
Kiểu tóc của Tống Gia Ngôn tuy rằng phiền toái, nhưng chỉ cần một cái mũ lưỡi trai, mang ở trên đầu là có thể che được mái tóc dài của hắn.
Địa phương nhỏ, quần áo cũng không đa dạng, giá cả rẻ, chất liệu cũng bình thường, Đỗ Hạ trừ bỏ từng mua quần áo cho ba Đỗ Hùng Hoa, cũng chưa từng mua quần áo cho người đàn ông nào khác.
Cuối cùng cô đi dạo một vòng trong cửa tiệm không lớn, chỉ mau cho Tống Gia Ngôn hai cái áo sơ mi trắng đơn giản cùng hai cái quần jean.
Cũng may bà chủ tiệm quần áo cũng mới gả đến trong thôn mấy năm nay, cũng không biết Đỗ Hạ, bằng không cô còn phải lo lắng người khác sẽ cáo trạng cho Cam Mạn Mai chuyện cô mua hai bộ quần áo đàn ông.
Lúc ngồi xổm trên mặt đất tìm kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt, Đỗ Hạ còn không quên nói với Tống Gia Ngôn: “Nếu anh ở trong phòng lâu buồn chán, cũng có thể đi ra ngoài nhìn xem, chỉ cần không ra khỏi tòa nhà này là được.”
Tống Gia Ngôn hiện tại vẫn mặc một thân cổ trang, tuy rằng hắn đã ngủ cả đêm, nhưng búi tóc trên đầu một chút cũng không loạn, nếu hắn đi ra ngoài với bộ dạng này, ở trong thôn rát rêu rao, quả thật là quá oanh động.
Tống Gia Ngôn xác thật rất tò mò với thế giới của Đỗ Hạ, cho nên cũng không cự tuyệt, cô cầm dụng cụ rửa mặt đi ra ngoài rửa mặt, hắn liền thập phần tự nhiên đi theo phía sau cô ra cửa.
Nhà cũ có nước máy, bình thường mọi người đều rửa mặt ở trong sân, trong viện đào hai cái mương thoát nước, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề bị đọng nước bẩn.
Đêm qua Đỗ Hạ nói chuyện phiếm không có nói tới nước máy.
Cho nên khi thấy cô vặn vòi nước rửa mặt, Tống Gia Ngôn nhìn dòng nước trong veo chảy ra, trên mặt không khỏi xuất hiện vài phần kinh ngạc.
Trong lòng Đỗ Hạ cảm thấy áy náy với Tống Gia Ngôn, cho nên không tự giác chú ý hắn hơn bình thường.
Lúc này thấy hắn ngạc nhiên, cũng chẳng ngại mình đang súc miệng, cô còn không quên bớt thời phổ cập kiến thức khoa học cho hắn: “Đây là nước máy, hiện tại thời tiết nóng, rửa mặt có thể dùng nước máy, chờ thời tiết lạnh hơn, liền phải dùng máy nước nóng đun nước ấm rửa mặt.”
Ở cổ đại nữ tử rửa mặt cũng là một chuyện tư mật, Tống Gia Ngôn vốn đứng cách Đỗ Hạ vài bậc thang, giờ lại thấy cô bắt đầu đánh răng, vội vàng quay lưng lại.
Vì để cho động tác tự nhiên, hắn còn nhấc chân đi lên phía trước vài bước, đi đến chỗ giàn nho giả vờ xem xét quả nho trong sân.
Lúc này nghe Đỗ Hạ giải thích, hắn chỉ có thể lung tung gật đầu đáp lời hai tiếng.
Nghĩ Tống Gia Ngôn còn đói bụng, Đỗ Hạ cũng không kiên trì thủ tục đánh răng đủ 3 phút, cô vội vàng rửa mặt xong, về phòng lấy di động, lại không yên tâm dặn dò vài câu, mới lưu luyến đi ra cửa.
Đỗ Hạ đi rồi, Tống Gia Ngôn mới có cơ hội quan sát toàn bộ tòa nhà.
Hắn hai ba bước đi đến chỗ vòi nước, học theo động tác của Đỗ Hạ vặn vặn vòi nước, nhìn bên trong quả nhiên lại chảy ra dòng nước sạch sẽ không dứt, Tống Gia Ngôn thỏa mãn gật gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứng hai vốc nước trong đơn giản rửa mặt, Tống Gia Ngôn lại cẩn thận đóng vòi nước lại.
Thỏa mãn lòng hiếu kỳ xong, Tống Gia Ngôn cũng không ở trong sân lâu, hắn lại xoay người trở về trong phòng.
Hắn hiểu sự băn khoăn trong lòng Đỗ Hạ, hắn là một cái cổ nhân, ăn mặc đều không hợp với thế giới này, nếu như bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ mang tới phiền toái cho nàng.
Thế giới này nhà ở cũng không biết tu sửa kiểu gì, giống như mấy tòa nhà bên cạnh nhà Đỗ Hạ, căn nhà kia không chỉ ngăn nắp, còn đặc biệt cao.
Thị lực Tống Gia Ngôn không tồi, hắn đứng ở trong viện giương mắt nhìn lại, còn có thể nhìn thấy hạt thóc người ta phơi trên lầu nhà bên cạnh.
Hắn có thể nhìn thấy người khác, người khác cúi đầu khẳng định cũng có thể nhìn thấy hắn, để an toàn, hắn vẫn nên về phòng ngây ngốc mới an toàn.
Buổi sáng Tống Gia Ngôn đã đọc sách rồi, kỳ thật lúc này cũng không muốn đọc sách nữa, nhưng hắn lại không muốn nhìn thấy bức họa nam tử trong di động của Đỗ Hạ, cuối cùng vẫn lấy một quyển sách khác từ trong ngăn kéo, chậm rãi lật xem.
Đỗ Hạ ra cửa cũng không có trực tiếp đi mua bữa sáng.
Mấy năm nay quê quán phát triển rất khá, cửa thôn còn xây một dãy phố buôn bán nhỏ, trong thôn có một số nhà thuê mặt tiền cửa hàng, bán các loại vật kỷ niệm.
Đỗ Hạ nhớ rõ trên đường có một tiệm bán trang phục cho khách di lịch, cô nghĩ nên đi mua mấy bộ quần áo hiện đại cho Tống Gia Ngôn trước, nhập gia tùy tục.
Kiểu tóc của Tống Gia Ngôn tuy rằng phiền toái, nhưng chỉ cần một cái mũ lưỡi trai, mang ở trên đầu là có thể che được mái tóc dài của hắn.
Địa phương nhỏ, quần áo cũng không đa dạng, giá cả rẻ, chất liệu cũng bình thường, Đỗ Hạ trừ bỏ từng mua quần áo cho ba Đỗ Hùng Hoa, cũng chưa từng mua quần áo cho người đàn ông nào khác.
Cuối cùng cô đi dạo một vòng trong cửa tiệm không lớn, chỉ mau cho Tống Gia Ngôn hai cái áo sơ mi trắng đơn giản cùng hai cái quần jean.
Cũng may bà chủ tiệm quần áo cũng mới gả đến trong thôn mấy năm nay, cũng không biết Đỗ Hạ, bằng không cô còn phải lo lắng người khác sẽ cáo trạng cho Cam Mạn Mai chuyện cô mua hai bộ quần áo đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro