Nghèo?
Đồ Mi Phu Nhân
2024-09-09 20:17:09
Hai bộ quần áo, một đôi giày da, tổng cộng Đỗ Hạ tiêu hết 528 đồng.
Giá cả này ở quê tuyệt đối không rẻ, bất quá Tống Gia Ngôn còn đang ở nhà một mình chờ đợi, Đỗ Hạ thật sự không yên lòng, cũng không tốn thời gian cò kè mặc cả, nói trước nếu mặc không vừa sẽ quay lại đổi size, sau đó liền sảng khoái móc di động ra quét mã thanh toán.
Bất quá mấy trăm đồng, với những xiêm y Tống Gia Ngôn mua cho cô, căn bản là không thể so sánh.
Ra khỏi tiệm quần áo, Đỗ Hạ lại xoay người đi tới quầy bán đồ gia dụng, mua cho Tống Gia Ngôn một bộ dụng cụ rửa mặt.
Mua xong mấy thứ nhu yếu phẩm, Đỗ Hạ mới đi mua bữa sáng, đóng gói một lồng sủi cảo hấp, một lồng canh bao, hai ly sữa đậu nành.
Loại bữa sáng này tự nhiên không thể so với bữa sáng ở Quốc công phủ.
Trên thực tế khi mua bữa sáng, trong lòng Đỗ Hạ cũng khá do dự —— cô nên mua mỗi loại đồ ăn có trên đường một phần về cho Tống Gia Ngôn, để hắn có thể nếm thử đồ ăn hiện đại.
Cũng may cuối cùng Đỗ Hạ khôi phục lý trí.
Đây là ở hiện đại không phải ở Quốc công phủ, bọn họ ăn không hết sẽ không có những người khác giúp đỡ giải quyết, ăn không hết cũng chỉ có thể lãng phí.
Nghĩ đến đây, Đỗ Hạ lập tức đánh mất ý niệm, chỉ dựa theo lượng ăn của cô và Tống Gia Ngôn đóng gói số lượng vừa phải.
Đỗ Hạ xách theo bao lớn bao nhỏ đồ vật về đến nhà, Tống Gia Ngôn nghe được thanh âm lập tức ra cửa nghênh đón.
Đỗ Hạ không biết vì sao mình chỉ là đi ra ngoài mua bữa sáng, lúc trở về Tống Gia Ngôn đã trở nên nhiệt tình.
Trước cô đưa đồ vệ sinh cá nhân trong tay cho hắn.
Vừa rồi Tống Gia Ngôn đã thấy Đỗ Hạ dùng mấy thứ này, cho nên hắn dựa vào ký ức, tuy rằng có chút không thuận lợi, nhưng cuối cùng hắn vẫn thành công bóp kem đánh răng lên bàn chải, cũng ra hình ra dạng đánh răng.
Ở thời cổ đại, Tống Gia Ngôn cũng dùng đuôi ngựa đánh răng, cho nên khi hắn đánh răng cũng khá thuận tay.
Đỗ Hạ xách theo quần áo cùng bữa sáng đặt lên bàn, vốn cọn định đi ra dạy Tống Gia Ngôn rửa mặt, kết quả thấy hắn đã có thể tự làm được, cũng không tốn công dạy nữa.
Cẩn thận vệ sinh xong, Tống Gia Ngôn lau bọt nước trên tay vào khăn lông, học theo bộ dáng của Đỗ Hạ, phơi khăn lông trong tay lên sợi dây thừng bên cạnh.
Đỗ Hạ đi vào phòng bếp tìm hai cái đĩa, lấy bánh bao và sủi cảo ra đĩa.
Đem hai đĩa bữa sáng đặt tới trước mặt Tống Gia Ngôn, Đỗ Hạ có chút ngượng ngùng nói: “Tôi cũng không biết anh thích ăn cái gì, cho nên liền tùy tiện mua một chút, cũng không biết có hợp khẩu vị anh không.”
Đối với chuyện này, trong lòng Tống Gia Ngôn sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Căn cứ vào những thứ hắn quan sát trong sáng nay, xác định tình huống nhà Đỗ Hạ không lạc quan lắmm.
Đầu tiên nhà của cô rất nhỏ, diện tích kiến trúc chỉ bằng một nửa Nghênh Phong viện.
Tiếp theo trong nhà Đỗ Hạ chỉ có một người cô, bên người không có một người hầu hạ, ở Khánh triều, phú hộ chỉ cần có chút của cải, đều sẽ không bủn xỉn về chút tiền bạc này, bớt ăn bớt uống cũng phải mua một hai hạ nhân trở về.
Nghĩ đến trong nhà Đỗ Hạ không có hạ nhân, hẳn là điều kiện kinh tế không cho phép?
Nhìn bánh bao và sủi cảo tinh tế trên bàn, Tống Gia Ngôn lo lắng Đỗ Hạ vì mình mà tiêu pha, vội vàng săn sóc mở miệng nói: “Đỗ cô nương không cần khách khí, thức ăn ta cũng không bắt bẻ, bình thường cô ăn cái gì thì để ta ăn cái đó là, không cần cố ý chuẩn bị.”
Nhìn cái bánh trắng tinh xinh đẹp, Tống Gia Ngôn lo lắng chuyện này sẽ tăng thêm gánh nặng cho Đỗ Hạ.
Nghe xong Tống Gia Ngôn nói, Đỗ Hạ còn không hiểu ra sao gãi gãi đầu, cực kỳ mê mang nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không đây là lời thật lòng hay hắn đang nói mát.
Có phải hắn thấy cô chỉ mua bánh bao và sủi cảo trở về, cảm thấy mình không được coi trọng?
Nhìn vẻ mặt Tống Gia Ngôn thành khẩn, Đỗ Hạ cũng không biết nên nói cái gì, trong khoảng thời gian ngắn hai người thế nhìn nhau không biết nói gì.
Cuối cùng vẫn là Đỗ Hạ thấy Tống Gia Ngôn cầm chiếc đũa dùng một lần không biết nên làm thế nào, mới duỗi tay lấy một đôi đũa khác trong túi ra.
Đỗ Hạ cầm chiếc đũa, đôi tay ra bên ngoài dùng một chút lực, tách đôi đũa thành hai cái.
Năng lực học tập của Tống Gia Ngôn rất mạnh, hắn học theo động tác của Đỗ Hạ, theo ‘ ca ’ một tiếng, hắn cũng thành công tách được chiếc đũa.
Bất quá…… Tống Gia Ngôn nhìn một chiếc đũa vẫn còn dính phần đuôi của chiếc đũa còn lại, trong nháy mắt có chút không được tự nhiên.
Giá cả này ở quê tuyệt đối không rẻ, bất quá Tống Gia Ngôn còn đang ở nhà một mình chờ đợi, Đỗ Hạ thật sự không yên lòng, cũng không tốn thời gian cò kè mặc cả, nói trước nếu mặc không vừa sẽ quay lại đổi size, sau đó liền sảng khoái móc di động ra quét mã thanh toán.
Bất quá mấy trăm đồng, với những xiêm y Tống Gia Ngôn mua cho cô, căn bản là không thể so sánh.
Ra khỏi tiệm quần áo, Đỗ Hạ lại xoay người đi tới quầy bán đồ gia dụng, mua cho Tống Gia Ngôn một bộ dụng cụ rửa mặt.
Mua xong mấy thứ nhu yếu phẩm, Đỗ Hạ mới đi mua bữa sáng, đóng gói một lồng sủi cảo hấp, một lồng canh bao, hai ly sữa đậu nành.
Loại bữa sáng này tự nhiên không thể so với bữa sáng ở Quốc công phủ.
Trên thực tế khi mua bữa sáng, trong lòng Đỗ Hạ cũng khá do dự —— cô nên mua mỗi loại đồ ăn có trên đường một phần về cho Tống Gia Ngôn, để hắn có thể nếm thử đồ ăn hiện đại.
Cũng may cuối cùng Đỗ Hạ khôi phục lý trí.
Đây là ở hiện đại không phải ở Quốc công phủ, bọn họ ăn không hết sẽ không có những người khác giúp đỡ giải quyết, ăn không hết cũng chỉ có thể lãng phí.
Nghĩ đến đây, Đỗ Hạ lập tức đánh mất ý niệm, chỉ dựa theo lượng ăn của cô và Tống Gia Ngôn đóng gói số lượng vừa phải.
Đỗ Hạ xách theo bao lớn bao nhỏ đồ vật về đến nhà, Tống Gia Ngôn nghe được thanh âm lập tức ra cửa nghênh đón.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Hạ không biết vì sao mình chỉ là đi ra ngoài mua bữa sáng, lúc trở về Tống Gia Ngôn đã trở nên nhiệt tình.
Trước cô đưa đồ vệ sinh cá nhân trong tay cho hắn.
Vừa rồi Tống Gia Ngôn đã thấy Đỗ Hạ dùng mấy thứ này, cho nên hắn dựa vào ký ức, tuy rằng có chút không thuận lợi, nhưng cuối cùng hắn vẫn thành công bóp kem đánh răng lên bàn chải, cũng ra hình ra dạng đánh răng.
Ở thời cổ đại, Tống Gia Ngôn cũng dùng đuôi ngựa đánh răng, cho nên khi hắn đánh răng cũng khá thuận tay.
Đỗ Hạ xách theo quần áo cùng bữa sáng đặt lên bàn, vốn cọn định đi ra dạy Tống Gia Ngôn rửa mặt, kết quả thấy hắn đã có thể tự làm được, cũng không tốn công dạy nữa.
Cẩn thận vệ sinh xong, Tống Gia Ngôn lau bọt nước trên tay vào khăn lông, học theo bộ dáng của Đỗ Hạ, phơi khăn lông trong tay lên sợi dây thừng bên cạnh.
Đỗ Hạ đi vào phòng bếp tìm hai cái đĩa, lấy bánh bao và sủi cảo ra đĩa.
Đem hai đĩa bữa sáng đặt tới trước mặt Tống Gia Ngôn, Đỗ Hạ có chút ngượng ngùng nói: “Tôi cũng không biết anh thích ăn cái gì, cho nên liền tùy tiện mua một chút, cũng không biết có hợp khẩu vị anh không.”
Đối với chuyện này, trong lòng Tống Gia Ngôn sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Căn cứ vào những thứ hắn quan sát trong sáng nay, xác định tình huống nhà Đỗ Hạ không lạc quan lắmm.
Đầu tiên nhà của cô rất nhỏ, diện tích kiến trúc chỉ bằng một nửa Nghênh Phong viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếp theo trong nhà Đỗ Hạ chỉ có một người cô, bên người không có một người hầu hạ, ở Khánh triều, phú hộ chỉ cần có chút của cải, đều sẽ không bủn xỉn về chút tiền bạc này, bớt ăn bớt uống cũng phải mua một hai hạ nhân trở về.
Nghĩ đến trong nhà Đỗ Hạ không có hạ nhân, hẳn là điều kiện kinh tế không cho phép?
Nhìn bánh bao và sủi cảo tinh tế trên bàn, Tống Gia Ngôn lo lắng Đỗ Hạ vì mình mà tiêu pha, vội vàng săn sóc mở miệng nói: “Đỗ cô nương không cần khách khí, thức ăn ta cũng không bắt bẻ, bình thường cô ăn cái gì thì để ta ăn cái đó là, không cần cố ý chuẩn bị.”
Nhìn cái bánh trắng tinh xinh đẹp, Tống Gia Ngôn lo lắng chuyện này sẽ tăng thêm gánh nặng cho Đỗ Hạ.
Nghe xong Tống Gia Ngôn nói, Đỗ Hạ còn không hiểu ra sao gãi gãi đầu, cực kỳ mê mang nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không đây là lời thật lòng hay hắn đang nói mát.
Có phải hắn thấy cô chỉ mua bánh bao và sủi cảo trở về, cảm thấy mình không được coi trọng?
Nhìn vẻ mặt Tống Gia Ngôn thành khẩn, Đỗ Hạ cũng không biết nên nói cái gì, trong khoảng thời gian ngắn hai người thế nhìn nhau không biết nói gì.
Cuối cùng vẫn là Đỗ Hạ thấy Tống Gia Ngôn cầm chiếc đũa dùng một lần không biết nên làm thế nào, mới duỗi tay lấy một đôi đũa khác trong túi ra.
Đỗ Hạ cầm chiếc đũa, đôi tay ra bên ngoài dùng một chút lực, tách đôi đũa thành hai cái.
Năng lực học tập của Tống Gia Ngôn rất mạnh, hắn học theo động tác của Đỗ Hạ, theo ‘ ca ’ một tiếng, hắn cũng thành công tách được chiếc đũa.
Bất quá…… Tống Gia Ngôn nhìn một chiếc đũa vẫn còn dính phần đuôi của chiếc đũa còn lại, trong nháy mắt có chút không được tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro