Bắt đầu đau lòng
Uyển Chuyển Lam
2024-07-22 08:52:58
Lục Chu Việt ở đó trầm mặc hồi lâu cuối cùng cúp điện thoại.Thật ra hắn
cũng biết lúc này gọi điện cô không phải ý kiến sáng suốt,cô sẽ không
nghe bất kỳ giải thích nào của hắn,nhưng hắn về nhà tâm trạng lo lắng ăn ngủ không yên bất tri bất giác cầm điện thoại gọi cho cô.
Nhưng nghe được chỉ có thanh âm tắt máy lạnh như băng,thật ra không cần Hạ Vi Lương nói hắn cũng biết cô sẽ không nhận .
Bởi vì hôn lễ của hắn Đổng Vân cùng Lâm San Ni tất cả đã đến ở nơi hắn,Lục Phương Đình cố chấp trước sau như một,thậm chí đã sớm tuyên bố tuyệt đối không tham gia hôn lễ của hắn.Nếu ông đã vô tình Lục Chu Việt cũng không quan tâm đến ông làm gì.
Đổng Vân nghe nói chuyện Liên Tố gặp chuyện không may,lại từ chổ Lâm San Ni biết được những chuyện hắn làm Hứa Định Biên,không khỏi giận đến chất vấn hắn.
“Tiểu Việt,mẹ cho tới bây giờ thật không biết con là người làm việc không chừa thủ đoạn nào,mẹ không phải cảm thấy Lưu Liễm không tốt,mẹ chỉ muốn nói chẳng lẽ trên thế giới này ngoại trừ cô ấy không có cô gái khác tốt hơn sao? Con không nên làm vậy với con bé”
Hắn chỉ cúi đầu trầm mặc ngồi chỗ đó không nói được lời nào,Lâm San Ni đi đến kéo Đổng Vân đang kích động,
“Dì Đổng,nếu anh ấy ban đầu bỏ xuống được,anh ấy cũng không cần làm vậy?”
Người khác có lẽ không hiểu nhưng những năm đau khổ của hắn cô mỗi ngày đều thấy,hàng đêm nghĩ tới cô so với ai khác càng hiểu hắn. Có lẽ ở bất cứ việc khác hắn đều có thể khéo léo đưa đẩy nhưng trong chuyện tình cảm hắn rất cố chấp,sau khi nhận thức người đó là cô liền liều lĩnh theo đuổi.
Lục Chu Việt có chút cảm kích đưa mắt nhìn Lâm San Ni, trong tình trạng này hắn rất may mắn có một người có thể hiểu hắn. Đổng Vân nghe lời Lâm San Ni tức giận giảm một chút nhưng rất đau lòng nói,
“Nếu như các con ầm ĩ bằng miệng cũng thôi,con nói xem con làm chuyện như vậy,bảo mẹ làm sao nói giùm con trước mặt Lưu Liễm đây?”
“Mẹ,tự mình con có thể xử lý tất cả,thân thể mẹ không được khỏe không nên quan tâm nhiều!”
Hắn đứng dậy nhìn khuôn mặt Đổng Vân nói xin lỗi,đây vốn là một chuyện vui giờ trở thành vậy,đối với một người mẹ mong ngóng con lập gia đình cũng là một đả kích không nhỏ.
“Chỉ mong đứa bé Lưu Liễm kia sẽ không quá làm khó dễ con!”
Đổng Vân nói xong liền thở dài trở về phòng mình,Lục Chu Việt cất bước đi tới tủ rượu,dáng người vốn oai hùng cao ngất giờ thoạt nhìn mỏi mệt,đầu ngón tay thon dài xoẹt qua trước từng chai rượu,cuối cùng dừng lại ở Vodka cực nóng.
Lâm San Ni nhìn thoáng qua bóng lưng cô đơn của hắn,trong lòng khẽ thở dài một tiếng xoay người trở về phòng,ông trời thật không công bằng với bọn họ,thật vất vả hai người mới có thể yêu sống chung với nhau rồi lại lồi ra chuyện.Có lẽ ông trời cảm thấy chị dâu nhỏ chưa đủ yêu hắn,cần dùng phương thức như thế tới khảo nghiệm bọn họ một chút.Dù sao hắn yêu cô sáu năm,còn cô chỉ mới yêu hắn một khoảng thời gian ngắn thôi.
Lục Chu Việt cầm một chai xoay người trở lại ghế sa lon,ngửa đầu uống xong vài ly,dựa vào cảm giác say mơ màng hắn mới dần dần ngủ đi.Có lẽ chuyện của Hứa Định Biên hắn thật đã sai,nhưng hắn không hối hận nếu như ban đầu hắn không làm cũng sẽ không có hắn và cô hiện tại.
Có lẽ hiện tại cô giận hắn,bất quá hắn nghĩ có lẽ chờ sau hôn lễ hai người sẽ ngồi xuống nói chuyện rõ ràng,cô sẽ tha thứ hắn,ít nhất sẽ không đòi ly hôn với hắn. Hắn sa vào trong suy nghĩ tốt đẹp ngủ đến hừng sáng, ở trong mộng hắn mơ thấy cô,mơ cô mặt áo cưới trắng tin khuôn mặt hạnh phúc xen lẫn thẹn thùng đưa tay mình giao cho vào trong tay hắn,hắn còn mơ tới bọn họ sau đó sinh một đôi bé gái xin xắn,hắn và cô cùng nhau chơi đùa với con,làm cho hắn cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời.
Nhưng khi tỉnh hắn mới phát hiện tất cả chỉ là giấc mộng của hắn,chuyện tàn khốc đêm qua cơ hồ làm hắn vui mừng phấn chấn biến thành một chú rễ lo lắng,thân là phù rể Diêm Hạo Nam đã thu thập thỏa đáng đến gõ cửa nhà hắn,hắn lên tinh thần chuẩn bị chuyện của mình.
Bởi vì bận tâm tâm trạng của cô nên hắn tạm thời nói Trác Thính Phong người chịu trách nhiêm lo chuyện hôn sự hủy bỏ ký giả truyền thông vào,dẫn tới truyền thông mãnh liệt bất mãn cùng lên án,bởi vì trước đây hắn đã từng ý để bọn họ phỏng vấn nhưng xảy ra chuyện kia,cô phối hợp hắn hoàn thành hôn lễ đã là may mắn.
Lục Chu Việt không phải không có tiếc nuối,chuyện lớn một đời hắn vốn muốn tổ chức một buổi hôn lễ long trọng thông báo toàn bộ thế giới,đến cuối cùng biến thành như vậy,dĩ nhiên đây chỉ là chỉ mình hắn thấy đơn giản,nhưng người ở bên ngoài thấy tổ chức như vậy đã là chuyện lớn.
Cô trang điểm hơi đậm dành cho cô dâu hợp với áo cưới trắng như tuyết đẹp đến rung động lòng người,hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn cô thật lâu không hồi phục tinh thần,nếu trên mặt cô có thêm một tia xấu hổ nụ cười e ngại thì càng thêm hoàn mỹ,chỉ tiếc cô lúc này vẻ mặt bình tĩnh xem hắn như người xa lạ.
Liên Tố cùng phù dâu Hạ Vi Lương một thân lễ phục đi bên cạnh cô,Liên Tố đeo một ít trang sức trang nhã trang điểm che dấu khuôn mặt tái nhợt của bà, Hạ Vi Lương cũng thanh tú động lòng người nhưng con ngươi bất an nhìn hắn,hắn đi đến nắm tay người một mực im lặng không lên tiếng,mới phát giác mười ngón tay bấu lại thật chặt,trong lòng hắn bắt đầu đau nhói,mở ra bàn tay đem toàn bộ tay cô bọc trong tay hắn.
Cô cuối cùng có chút đáp lại,giương mắt thản nhiên nhìn hắn một cái sau lại nhìn sang nơi khác.Bởi vì hắn và cô không phải là giáo đồ cho nên hôn lễ không cử hành ở giáo đường,mà là dựa theo hôn lễ truyền thống Trung Quốc cử hành .
Trên đường đi đến khách sạn,trong phòng xe xa hoa cô vẫn trầm mặc không nói gì,hắn ngoại trừ nắm thật chặc tay cô ngoài ra cũng không nói gì. Trải qua cắt giảm hôn lễ người điều khiển chương trình tiến hành đâu vào đấy,cô vẫn im lặng hắn không khỏi cảm thấy hoảng hốt nhưng nói không ra lời tại sao.
Thật ra thì Hứa Lưu Liễm vẫn yên tĩnh, bởi vì cô đã không còn bất bỳ mong đợi buổi hôn lễ này,có cô gái nào có thể sau khi biết được tánh mạng mẹ mình đe dọa còn có thể an tâm lập gia đình ?Cô hiện tại một lòng nghĩ tới chính là bệnh tình của mẹ,hôm nay Liên Tố nét cười đầy mặt ngồi ở dưới đài nhìn cô,còn bất chợt kích động rơi nước mắt,cô chỉ mong ở đây mau kết thúc rồi vội vàng đưa Liên Tố vào bệnh viện.
Hứa Định Biên dĩ nhiên cũng tới tham gia hôn lễ của cô,dựa theo lẽ thường ông nên đưa theo Phương Tuệ nhưng ông không có đưa,Hứa Lưu Liễm nghĩ ông nhất định bận tâm cảm nhận của mẹ cô mới làm vậy.Chỗ ngồi Hứa Định Biên vốn cách vị trí rất xa Liên Tố,nhưng ông lấy một đổi một từng chút không làm kinh động cho đến ngồi xuống vị trí phía sau mẹ cô,ánh mắt của ông chăm chú nhìn vào trên người Liên Tố,sợ thân thể bà có bất kỳ dấu hiệu không thích ứng nào.Hứa Lưu Liễm mặc dù đang trên đài nhưng ánh mắt vẫn không rời phương hướng Liên Tố,cô đang quan tâm tình trạng Liên Tố,nhưng thấy được Hứa Định Biên yên lặng lo lắng cho Liên Tố,cô chợt cảm động thấy cha lo lắng cho mẹ,còn đang nghĩ người điều khiển chương trình bên cạnh hướng dẫn tuyên thệ,nước mắt thoáng cái không thể khống chế nổi lên.
Mà lúc này hắn vừa lúc tuyên thệ,người điều khiển chương trình cho là nước mắt của cô là bởi vì hắn tuyên thệ mà cảm động chảy xuống,chỗ đó liền vang lên tiếng vỗ tay mãnh liệt đem không khí hôn lễ hôm nay nhấc lên một tầng cao,nhưng cô chỉ là giơ tay lên che miệng đứng ở nơi đó nước mắt chảy nhiều hơn,người điều khiển chương trình thừa dịp bắt đầu cổ động chú rễ hôn cô dâu.
Cô chảy nước mắt đứng ở nơi đó thờ ơ,hắn tự tay kéo đầu vai cô lại cúi người hôn lên,nước mắt cô ràn rụa rơi,từ trán cô bắt đầu từng chút từng chút tinh tế hôn cô, mí mắt, chóp mũi, gương mặt,sau đó là môi cô,hắn hôn thật thành kính dưới đài tiếng vỗ tay càng lớn hơn,cuối cùng khi hắn buông cô ra bên tai đau đớn thấp giọng lẩm bẩm một câu.
“Thật xin lỗi!”
Hứa Lưu Liễm cúi đầu xuống cắn chặt môi nén chua xót trong lòng,lúc lòng cô vẫn nguội lạnh có một tia buông lỏng dưới đài bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào,cô quá sợ hãi giương mắt nhìn sang,chỉ thấy Liên Tố đã té xỉu ở trong ngực Hứa Định Biên,cô nhất thời liều lĩnh chạy tới.
Phía ngoài đã sớm có bác sĩ bệnh viện Đường Dục Hàn chuẩn bị đợi lệnh,chỉ vì bệnh tình Liên Tố,Hứa Lưu Liễm không để ý trên người mình còn mặc áo cưới nhảy lên xe cứu thương.Một cuộc hôn lễ tốt đẹp bởi vì Liên Tố bất tỉnh mà kết thúc qua loa,có lẽ người ở bên ngoài thấy đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, đối với Lục Chu Việt mà nói đã bắt đầu đau lòng.
Nhưng nghe được chỉ có thanh âm tắt máy lạnh như băng,thật ra không cần Hạ Vi Lương nói hắn cũng biết cô sẽ không nhận .
Bởi vì hôn lễ của hắn Đổng Vân cùng Lâm San Ni tất cả đã đến ở nơi hắn,Lục Phương Đình cố chấp trước sau như một,thậm chí đã sớm tuyên bố tuyệt đối không tham gia hôn lễ của hắn.Nếu ông đã vô tình Lục Chu Việt cũng không quan tâm đến ông làm gì.
Đổng Vân nghe nói chuyện Liên Tố gặp chuyện không may,lại từ chổ Lâm San Ni biết được những chuyện hắn làm Hứa Định Biên,không khỏi giận đến chất vấn hắn.
“Tiểu Việt,mẹ cho tới bây giờ thật không biết con là người làm việc không chừa thủ đoạn nào,mẹ không phải cảm thấy Lưu Liễm không tốt,mẹ chỉ muốn nói chẳng lẽ trên thế giới này ngoại trừ cô ấy không có cô gái khác tốt hơn sao? Con không nên làm vậy với con bé”
Hắn chỉ cúi đầu trầm mặc ngồi chỗ đó không nói được lời nào,Lâm San Ni đi đến kéo Đổng Vân đang kích động,
“Dì Đổng,nếu anh ấy ban đầu bỏ xuống được,anh ấy cũng không cần làm vậy?”
Người khác có lẽ không hiểu nhưng những năm đau khổ của hắn cô mỗi ngày đều thấy,hàng đêm nghĩ tới cô so với ai khác càng hiểu hắn. Có lẽ ở bất cứ việc khác hắn đều có thể khéo léo đưa đẩy nhưng trong chuyện tình cảm hắn rất cố chấp,sau khi nhận thức người đó là cô liền liều lĩnh theo đuổi.
Lục Chu Việt có chút cảm kích đưa mắt nhìn Lâm San Ni, trong tình trạng này hắn rất may mắn có một người có thể hiểu hắn. Đổng Vân nghe lời Lâm San Ni tức giận giảm một chút nhưng rất đau lòng nói,
“Nếu như các con ầm ĩ bằng miệng cũng thôi,con nói xem con làm chuyện như vậy,bảo mẹ làm sao nói giùm con trước mặt Lưu Liễm đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ,tự mình con có thể xử lý tất cả,thân thể mẹ không được khỏe không nên quan tâm nhiều!”
Hắn đứng dậy nhìn khuôn mặt Đổng Vân nói xin lỗi,đây vốn là một chuyện vui giờ trở thành vậy,đối với một người mẹ mong ngóng con lập gia đình cũng là một đả kích không nhỏ.
“Chỉ mong đứa bé Lưu Liễm kia sẽ không quá làm khó dễ con!”
Đổng Vân nói xong liền thở dài trở về phòng mình,Lục Chu Việt cất bước đi tới tủ rượu,dáng người vốn oai hùng cao ngất giờ thoạt nhìn mỏi mệt,đầu ngón tay thon dài xoẹt qua trước từng chai rượu,cuối cùng dừng lại ở Vodka cực nóng.
Lâm San Ni nhìn thoáng qua bóng lưng cô đơn của hắn,trong lòng khẽ thở dài một tiếng xoay người trở về phòng,ông trời thật không công bằng với bọn họ,thật vất vả hai người mới có thể yêu sống chung với nhau rồi lại lồi ra chuyện.Có lẽ ông trời cảm thấy chị dâu nhỏ chưa đủ yêu hắn,cần dùng phương thức như thế tới khảo nghiệm bọn họ một chút.Dù sao hắn yêu cô sáu năm,còn cô chỉ mới yêu hắn một khoảng thời gian ngắn thôi.
Lục Chu Việt cầm một chai xoay người trở lại ghế sa lon,ngửa đầu uống xong vài ly,dựa vào cảm giác say mơ màng hắn mới dần dần ngủ đi.Có lẽ chuyện của Hứa Định Biên hắn thật đã sai,nhưng hắn không hối hận nếu như ban đầu hắn không làm cũng sẽ không có hắn và cô hiện tại.
Có lẽ hiện tại cô giận hắn,bất quá hắn nghĩ có lẽ chờ sau hôn lễ hai người sẽ ngồi xuống nói chuyện rõ ràng,cô sẽ tha thứ hắn,ít nhất sẽ không đòi ly hôn với hắn. Hắn sa vào trong suy nghĩ tốt đẹp ngủ đến hừng sáng, ở trong mộng hắn mơ thấy cô,mơ cô mặt áo cưới trắng tin khuôn mặt hạnh phúc xen lẫn thẹn thùng đưa tay mình giao cho vào trong tay hắn,hắn còn mơ tới bọn họ sau đó sinh một đôi bé gái xin xắn,hắn và cô cùng nhau chơi đùa với con,làm cho hắn cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời.
Nhưng khi tỉnh hắn mới phát hiện tất cả chỉ là giấc mộng của hắn,chuyện tàn khốc đêm qua cơ hồ làm hắn vui mừng phấn chấn biến thành một chú rễ lo lắng,thân là phù rể Diêm Hạo Nam đã thu thập thỏa đáng đến gõ cửa nhà hắn,hắn lên tinh thần chuẩn bị chuyện của mình.
Bởi vì bận tâm tâm trạng của cô nên hắn tạm thời nói Trác Thính Phong người chịu trách nhiêm lo chuyện hôn sự hủy bỏ ký giả truyền thông vào,dẫn tới truyền thông mãnh liệt bất mãn cùng lên án,bởi vì trước đây hắn đã từng ý để bọn họ phỏng vấn nhưng xảy ra chuyện kia,cô phối hợp hắn hoàn thành hôn lễ đã là may mắn.
Lục Chu Việt không phải không có tiếc nuối,chuyện lớn một đời hắn vốn muốn tổ chức một buổi hôn lễ long trọng thông báo toàn bộ thế giới,đến cuối cùng biến thành như vậy,dĩ nhiên đây chỉ là chỉ mình hắn thấy đơn giản,nhưng người ở bên ngoài thấy tổ chức như vậy đã là chuyện lớn.
Cô trang điểm hơi đậm dành cho cô dâu hợp với áo cưới trắng như tuyết đẹp đến rung động lòng người,hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn cô thật lâu không hồi phục tinh thần,nếu trên mặt cô có thêm một tia xấu hổ nụ cười e ngại thì càng thêm hoàn mỹ,chỉ tiếc cô lúc này vẻ mặt bình tĩnh xem hắn như người xa lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên Tố cùng phù dâu Hạ Vi Lương một thân lễ phục đi bên cạnh cô,Liên Tố đeo một ít trang sức trang nhã trang điểm che dấu khuôn mặt tái nhợt của bà, Hạ Vi Lương cũng thanh tú động lòng người nhưng con ngươi bất an nhìn hắn,hắn đi đến nắm tay người một mực im lặng không lên tiếng,mới phát giác mười ngón tay bấu lại thật chặt,trong lòng hắn bắt đầu đau nhói,mở ra bàn tay đem toàn bộ tay cô bọc trong tay hắn.
Cô cuối cùng có chút đáp lại,giương mắt thản nhiên nhìn hắn một cái sau lại nhìn sang nơi khác.Bởi vì hắn và cô không phải là giáo đồ cho nên hôn lễ không cử hành ở giáo đường,mà là dựa theo hôn lễ truyền thống Trung Quốc cử hành .
Trên đường đi đến khách sạn,trong phòng xe xa hoa cô vẫn trầm mặc không nói gì,hắn ngoại trừ nắm thật chặc tay cô ngoài ra cũng không nói gì. Trải qua cắt giảm hôn lễ người điều khiển chương trình tiến hành đâu vào đấy,cô vẫn im lặng hắn không khỏi cảm thấy hoảng hốt nhưng nói không ra lời tại sao.
Thật ra thì Hứa Lưu Liễm vẫn yên tĩnh, bởi vì cô đã không còn bất bỳ mong đợi buổi hôn lễ này,có cô gái nào có thể sau khi biết được tánh mạng mẹ mình đe dọa còn có thể an tâm lập gia đình ?Cô hiện tại một lòng nghĩ tới chính là bệnh tình của mẹ,hôm nay Liên Tố nét cười đầy mặt ngồi ở dưới đài nhìn cô,còn bất chợt kích động rơi nước mắt,cô chỉ mong ở đây mau kết thúc rồi vội vàng đưa Liên Tố vào bệnh viện.
Hứa Định Biên dĩ nhiên cũng tới tham gia hôn lễ của cô,dựa theo lẽ thường ông nên đưa theo Phương Tuệ nhưng ông không có đưa,Hứa Lưu Liễm nghĩ ông nhất định bận tâm cảm nhận của mẹ cô mới làm vậy.Chỗ ngồi Hứa Định Biên vốn cách vị trí rất xa Liên Tố,nhưng ông lấy một đổi một từng chút không làm kinh động cho đến ngồi xuống vị trí phía sau mẹ cô,ánh mắt của ông chăm chú nhìn vào trên người Liên Tố,sợ thân thể bà có bất kỳ dấu hiệu không thích ứng nào.Hứa Lưu Liễm mặc dù đang trên đài nhưng ánh mắt vẫn không rời phương hướng Liên Tố,cô đang quan tâm tình trạng Liên Tố,nhưng thấy được Hứa Định Biên yên lặng lo lắng cho Liên Tố,cô chợt cảm động thấy cha lo lắng cho mẹ,còn đang nghĩ người điều khiển chương trình bên cạnh hướng dẫn tuyên thệ,nước mắt thoáng cái không thể khống chế nổi lên.
Mà lúc này hắn vừa lúc tuyên thệ,người điều khiển chương trình cho là nước mắt của cô là bởi vì hắn tuyên thệ mà cảm động chảy xuống,chỗ đó liền vang lên tiếng vỗ tay mãnh liệt đem không khí hôn lễ hôm nay nhấc lên một tầng cao,nhưng cô chỉ là giơ tay lên che miệng đứng ở nơi đó nước mắt chảy nhiều hơn,người điều khiển chương trình thừa dịp bắt đầu cổ động chú rễ hôn cô dâu.
Cô chảy nước mắt đứng ở nơi đó thờ ơ,hắn tự tay kéo đầu vai cô lại cúi người hôn lên,nước mắt cô ràn rụa rơi,từ trán cô bắt đầu từng chút từng chút tinh tế hôn cô, mí mắt, chóp mũi, gương mặt,sau đó là môi cô,hắn hôn thật thành kính dưới đài tiếng vỗ tay càng lớn hơn,cuối cùng khi hắn buông cô ra bên tai đau đớn thấp giọng lẩm bẩm một câu.
“Thật xin lỗi!”
Hứa Lưu Liễm cúi đầu xuống cắn chặt môi nén chua xót trong lòng,lúc lòng cô vẫn nguội lạnh có một tia buông lỏng dưới đài bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào,cô quá sợ hãi giương mắt nhìn sang,chỉ thấy Liên Tố đã té xỉu ở trong ngực Hứa Định Biên,cô nhất thời liều lĩnh chạy tới.
Phía ngoài đã sớm có bác sĩ bệnh viện Đường Dục Hàn chuẩn bị đợi lệnh,chỉ vì bệnh tình Liên Tố,Hứa Lưu Liễm không để ý trên người mình còn mặc áo cưới nhảy lên xe cứu thương.Một cuộc hôn lễ tốt đẹp bởi vì Liên Tố bất tỉnh mà kết thúc qua loa,có lẽ người ở bên ngoài thấy đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, đối với Lục Chu Việt mà nói đã bắt đầu đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro