Chúng ta ly hôn đi
Uyển Chuyển Lam
2024-07-22 08:52:58
Liên Tố qua đời vào
buổi sáng ngày hôm sau,người phụ nữ cả đời sống thiện lương ẩn nhẫn rồi
lại quật cường tận mắt nhìn hôn lễ con gái mình nhưng cuối cùng
không thể nhìn được cuộc sống ngọt ngào mỹ mãn.Chờ đợi ở bên người cô
Hứa Định Biên khóc đến nước mắt chảy ngang dọc,Hứa Lưu Liễm một giọt
nước mắt cũng không có,vẻ mặt kinh ngạc ngồi bên giường Liên Tố.
Cô không tin,không tin người nương tựa cùng cô hơn hai mươi năm lại vô tình rời khỏi cô,không tin người mấy ngày hôm trước vẫn còn dịu dàng an ủi cô.Tất cả xảy ra đối với cô quá đột ngột,cô lúc trước chỉ biết thân thể Liên Tố không tốt lắm chứ không nghĩ rằng bện đã nguy kịch đến nước này,thời gian cô ở bên cạnh mẹ quá ngắn,cô nhất thời không cách nào tiếp nhận.
Liên Tố trước khi qua đời còn gọi cô và Lục Chu Việt đến trước giường,kéo tay bọn họ khó khăn thỉnh cầu,
“Chu Việt,tiểu Liễm,bất kể lúc trước con đã làm gì trải qua chuyện gì,nếu có thể kết làm vợ chồng nên hảo hảo quý trọng đoạn duyên phận này,đồng ý với mẹ sau này sống tốt hơn được không?”
Trong thế giới có thể có may mắn gặp nhau đã không dễ,nếu có thể kết làm vợ chồng càng phải quý trọng? Đây là suy nghĩ lúc tồn tại duy nhất trong đầu Liên Tố, tỷ như bà và Hứa Định Biên,chỉ có duyên phận gặp nhau chứ không có duyên phận kết làm vợ chồng,đối mặt với tất cả,bà tin Hứa Định Biên cũng sẽ tha thứ những chuyện Lục Chu Việt từng làm.
“Con sẽ chăm sóc Lưu Liễm thật tốt,có lẽ con từng làm sai rất nhiều chuyện nhưng vẫn cám ơn mẹ đã tin tưởng con. . . . . .”
Lục Chu Việt cơ hồ đồng ý Liên Tố đầu tiên,Hứa Lưu Liễm mím môi thật chặc một chữ cũng không chịu nói,ý thức Liên Tố dần dần mơ hồ nhưng và vẫn không từ bỏ ý định ngó chừng cô,cô cuối cùng nhìn ánh mắt mong chờ mong của Liên Tố mở miệng,
“Con sẽ . . . . . . đồng ý”
So sánh với Hứa Định Biên thất khống bên cạnh Hứa Lưu Liễm không khóc không náo càng làm cho người lo lắng.Lục Chu Việt đau đớn ôm cô vào lòng thật chặt, vỗ về sống lưng thon dài cúi đầu gọi tên cô,
“Lưu Liễm,nếu em đau khổ cứ khóc đi,đừng đè nén. . . . .”
Cô không giống lúc trước lạnh lùng đẩy hắn,mà để mặc hắn ôm,thân thể thon gầy lạnh lẽo dị thường mơ hồ run rẩy đè nén cái gì, hắn không biết cô đang đè nén khổ sở hay đang đè nén tức giận,hay đang đè nén tuyệt vọng,tóm lại hắn vô cùng kinh hãi,hắn cảm thấy cho dù lúc này cô đang trong ngực hắn,hắn cũng đã không cách nào có được cô.
Chuyện tang sự của Liên Tố cũng một tay Lục Chu Việt tổ chức,Hứa Lưu Liễm cả người hoàn toàn bị vây trong trạng thái hoảng hốt,không nói lời nào cũng không rơi lệ,chỉ nháy một đôi mắt trống rỗng một thân áo đen chết lặng làm theo chỉ thị người khác,Lục Chu Việt bảo Hạ Vi Lương một khắc cũng không rời khỏi cô coi chừng cô dùm hắn,trầm mặc quả thật không phải là phong cách của cô,hắn hy vọng cô khóc lớn một trận nhưng cô không có.
Cho đến thời khắc xuống mồ,cô mới chợt bộc phát vùng vẫy khỏi ngực hắn vọt tới trước mộ bia quỳ khóc rống thê lương,bởi vì khóc quá mức lớn tiếng,không đầy một lát cổ họng của cô khàn khàn,đến cuối cùng một tiếng cũng không nói được đau khổ nức nở,mọi người nhìn cô lòng chua xót không dứt,Hạ Vi Lương khống chế không được ở bên cạnh cùng cô khóc rống,đối với người không cha không mẹ như cô mà nói,Liên Tố hiền lành cũng giống mẹ cô.
Cuối cùng Lục Chu Việt đành phải đi đến kéo hai người,có lẽ là thờì gian quỳ quá dài,có lẽ là khóc nhiều dẫn đến thiếu dưỡng, Hứa Lưu Liễm sau khi bị hắn kéo liền xỉu ở trong ngực hắn,hắn đau lòng hận không được để cho tất cả nỗi đau chuyển sang người hắn.
Xử lý xong hậu sự Liên Tố mấy ngày qua cô bài xích,cô lạnh lùng,cô kháng cự nhìn hắn.Vừa bắt đầu hắn sợ cô ở trong căn nhà Liên Tố thấy cảnh thương tình cho nên cố ý an bài người đưa cô đến nhà bọn họ,cô không chịu nhưng cũng không nói lời nào cố chấp đứng ở bên cạnh không chịu lên xe, hắn không thể làm gì khác hơn là sửa lại chủ ý để cô ở lại.
Hạ Vi Lương vẫn ở bên cạnh cô,buổi tối khi hắn đến xem cô,muốn an ủi cô,cô chỉ nói một câu,tôi mệt mỏi,hờ hững đóng cửa phòng ngủ để hắn ngoài cửa, hắn vô luận thế nào cũng không có dũng khí bước vào một bước,bởi vì một gian phòng ngủ khác là chỗ Hạ Vi Lương,hắn đành ngủ một đêm ở ghế salon phòng khách.
Hạ Vi Lương không đành lòng để thân thể cao lớn của hắn ngủ trên ghế sofa nhỏ,nên bảo hắn vào phòng ngủ của mình trước đó là phòng ngủ Hứa Lưu Liễm,hắn sợ làm cho cô ghét cự tuyệt.Từ đêm Trần Thanh Sở nói cho cô biết chuyện kia cho đến sau hậu sự Liên Tố,cô nói với hắn không hơn ba chữ,hắn từng nghĩ tới để cô tựa vào trong ngực mình khóc toàn bộ đã thành ảo mộng,hắn tỉnh lại trong ngực không có một bóng người.
*
Hứa Lưu Liễm té xỉu trong ngực hắn,khi lần nữa …….tỉnh lại đã ở trong một biệt thự xa lạ,lúc trước hai người ở nhà Liên Tố,giờ Lục Chu Việt sợ cô thấy cảnh thương tình cho nên đổi một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ,hy vọng có thể làm cho cô quên mất những chuyện đã qua,hắn thậm chí còn mời Tần tỷ chăm sóc bọn họ ở thành phố N đến đây,chỉ vì có thể tức thời an ủi cô,dù sao lúc trước ở thành phố N cô chung đụng với Tần Tỷ cũng rất vui vẻ,hắn dùng bất cứ cách tồi tệ nào chỉ vọng cô có thể thật sớm qua khỏi đoạn đau thương.
Hạ Vi Lương khuôn mặt lo lắng canh giữ ở bên cạnh cô,thấy cô tỉnh lại ngăn không được rơi lệ,
“Đại Hứa,cậu rốt cục tỉnh,hu hu. . . . . .”
Cô ngồi dậy không có nhìn Hạ Vi Lương,mà nhìn thẳng phía trước bình tĩnh nói,
“Tôi muốn ly hôn!”
Hạ Vi Lương ngẩn người,ngay sau đó nghiêng người giữ lại vai cô bình tĩnh hỏi,
“Cậu nói điên gì vậy!”
“Tôi muốn ly hôn!”
Cô lại lặp lại nhiều,kéo chăn lên tính xuống giường,Hạ Vi Lương vội vàng kéo cô,
“Lưu Liễm,cậu mau tỉnh táo lại!”
Cô giương mắt lẳng lặng nhìn Hạ Vi Lương,
“Vi Lương,tớ đã rất tỉnh táo,tớ không phải đang nói giỡn!”
Mấy ngày qua trừ nhớ đến Liên Tố,còn nghĩ đến chuyện giữa cô và hắn.
Một hắn đã hãm hại bố cô,gián tiếp hại chết mẹ cô,cô không biết nên đối mặt thế nào,cho dù hắn yêu cô đi nữa trong lòng cô vẫn cảm thấy hoảng sợ ,có lẽ tách ra là giải thoát tốt nhất cho cả hai.
Hạ Vi Lương bị quyết tuyệt trong mắt cô làm ngẩn người không biết nói gì,cô đã đứng dậy xuống giường,thân thể thon gầy trải qua nhiều chuyện càng thêm mỏng manh,cô vừa muốn mở cửa ra ngoài hắn liền đẩy cửa đi vào,nhìn thấy cô xuống giường vội vàng đi đến ân cần hỏi cô, “Thức dậy làm gì? Đầu còn choáng váng không?”
Trên mặt cô xẹt qua một tia chán ghét,xoay người không cho hắn đụng vào,Hạ Vi Lương bên cạnh không đành lòng nhìn nữa,vội vã đứng dậy nói với Lục Chu Việt ,
“Anh đã trở về vậy tôi đi trước!”
Lục Chu Việt coi như không nhìn thấy bài xích trong mắt cô,như cũ đưa tay ra nắm tay cô dịu dàng nói,
“Nếu tỉnh thì xuống ăn chút cơm? Tần tỷ đã làm món em thích nhất!”
“Tần tỷ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không hiểu nhìn hắn,nếu như cô nhớ không lầm bọn họ bây giờ đang ở Ôn Thành.
Trên mặt hắn có mỏi mệt vô cùng,mấy ngày qua tổ chức chuyện Liên Tố hơn nữa cô hờ hững không quan tâm hắn hắn cũng tiều tụy không ít,nhưng vẫn nhẫn nại giải thích với cô.
“Đúng vậy,Tần tỷ là anh mời bà ấy từ thành phố N tới,em không phải thích ăn món cô ấy?”
Hứa Lưu Liễm chợt quay đầu không nhìn mắt hắn,cố gắng bỏ qua những suy nghĩ phức tạp trong lòng xoay người bỏ đi. Đây là một nơi cô hoàn toàn xa lạ,phong cách trang trí đơn giản hào phóng có thể thấy được là phong cách riêng của hắn,ngay cả từng chi tiết cũng lộ rõ khí phách của hắn.
Đây thật ra là căn nhà trước kia Lục Chu Việt độc thân ở Ôn Thành,lúc trước vì phối hợp cuộc sống hai người,không muốn mướn người giúp việc cho nên mới quyết định chọn nhà nhỏ hơn.
Trong phòng ăn Tần tỷ đã chuẩn bị xong thức ăn, thấy cô xuống tới cười híp mắt dịu dàng nhìn cô cười,
“Phu nhân, đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp!”
Cô miễn cưỡng nở nụ cười với Tần tỷ sau đó ngồi xuống ở trước bàn ăn,mặc dù cô không có gì khẩu vị nhưng cô biết chỉ có ăn no mới có khí lực đối kháng với hắn, bởi vì cô biết cô nói yêu cầu hắn sẽ không đồng ý.
Hắn cũng ngồi xuống đối diện cô,Tần tỷ làm đủ món thơm ngon,toàn bộ là những món cô thích ăn nhất,cô trầm mặc ăn hắn thỉnh thoảng gắp vài món vào chén cô.
“Những ngày qua em gầy không ít, ăn nhiều một chút!”
Cô nhìn hắn cười một tiếng, sau đó để xuống bát đũa nhìn hắn bình tĩnh mở miệng,
“Lục Chu Việt, chúng ta ly hôn đi!”
Cô không tin,không tin người nương tựa cùng cô hơn hai mươi năm lại vô tình rời khỏi cô,không tin người mấy ngày hôm trước vẫn còn dịu dàng an ủi cô.Tất cả xảy ra đối với cô quá đột ngột,cô lúc trước chỉ biết thân thể Liên Tố không tốt lắm chứ không nghĩ rằng bện đã nguy kịch đến nước này,thời gian cô ở bên cạnh mẹ quá ngắn,cô nhất thời không cách nào tiếp nhận.
Liên Tố trước khi qua đời còn gọi cô và Lục Chu Việt đến trước giường,kéo tay bọn họ khó khăn thỉnh cầu,
“Chu Việt,tiểu Liễm,bất kể lúc trước con đã làm gì trải qua chuyện gì,nếu có thể kết làm vợ chồng nên hảo hảo quý trọng đoạn duyên phận này,đồng ý với mẹ sau này sống tốt hơn được không?”
Trong thế giới có thể có may mắn gặp nhau đã không dễ,nếu có thể kết làm vợ chồng càng phải quý trọng? Đây là suy nghĩ lúc tồn tại duy nhất trong đầu Liên Tố, tỷ như bà và Hứa Định Biên,chỉ có duyên phận gặp nhau chứ không có duyên phận kết làm vợ chồng,đối mặt với tất cả,bà tin Hứa Định Biên cũng sẽ tha thứ những chuyện Lục Chu Việt từng làm.
“Con sẽ chăm sóc Lưu Liễm thật tốt,có lẽ con từng làm sai rất nhiều chuyện nhưng vẫn cám ơn mẹ đã tin tưởng con. . . . . .”
Lục Chu Việt cơ hồ đồng ý Liên Tố đầu tiên,Hứa Lưu Liễm mím môi thật chặc một chữ cũng không chịu nói,ý thức Liên Tố dần dần mơ hồ nhưng và vẫn không từ bỏ ý định ngó chừng cô,cô cuối cùng nhìn ánh mắt mong chờ mong của Liên Tố mở miệng,
“Con sẽ . . . . . . đồng ý”
So sánh với Hứa Định Biên thất khống bên cạnh Hứa Lưu Liễm không khóc không náo càng làm cho người lo lắng.Lục Chu Việt đau đớn ôm cô vào lòng thật chặt, vỗ về sống lưng thon dài cúi đầu gọi tên cô,
“Lưu Liễm,nếu em đau khổ cứ khóc đi,đừng đè nén. . . . .”
Cô không giống lúc trước lạnh lùng đẩy hắn,mà để mặc hắn ôm,thân thể thon gầy lạnh lẽo dị thường mơ hồ run rẩy đè nén cái gì, hắn không biết cô đang đè nén khổ sở hay đang đè nén tức giận,hay đang đè nén tuyệt vọng,tóm lại hắn vô cùng kinh hãi,hắn cảm thấy cho dù lúc này cô đang trong ngực hắn,hắn cũng đã không cách nào có được cô.
Chuyện tang sự của Liên Tố cũng một tay Lục Chu Việt tổ chức,Hứa Lưu Liễm cả người hoàn toàn bị vây trong trạng thái hoảng hốt,không nói lời nào cũng không rơi lệ,chỉ nháy một đôi mắt trống rỗng một thân áo đen chết lặng làm theo chỉ thị người khác,Lục Chu Việt bảo Hạ Vi Lương một khắc cũng không rời khỏi cô coi chừng cô dùm hắn,trầm mặc quả thật không phải là phong cách của cô,hắn hy vọng cô khóc lớn một trận nhưng cô không có.
Cho đến thời khắc xuống mồ,cô mới chợt bộc phát vùng vẫy khỏi ngực hắn vọt tới trước mộ bia quỳ khóc rống thê lương,bởi vì khóc quá mức lớn tiếng,không đầy một lát cổ họng của cô khàn khàn,đến cuối cùng một tiếng cũng không nói được đau khổ nức nở,mọi người nhìn cô lòng chua xót không dứt,Hạ Vi Lương khống chế không được ở bên cạnh cùng cô khóc rống,đối với người không cha không mẹ như cô mà nói,Liên Tố hiền lành cũng giống mẹ cô.
Cuối cùng Lục Chu Việt đành phải đi đến kéo hai người,có lẽ là thờì gian quỳ quá dài,có lẽ là khóc nhiều dẫn đến thiếu dưỡng, Hứa Lưu Liễm sau khi bị hắn kéo liền xỉu ở trong ngực hắn,hắn đau lòng hận không được để cho tất cả nỗi đau chuyển sang người hắn.
Xử lý xong hậu sự Liên Tố mấy ngày qua cô bài xích,cô lạnh lùng,cô kháng cự nhìn hắn.Vừa bắt đầu hắn sợ cô ở trong căn nhà Liên Tố thấy cảnh thương tình cho nên cố ý an bài người đưa cô đến nhà bọn họ,cô không chịu nhưng cũng không nói lời nào cố chấp đứng ở bên cạnh không chịu lên xe, hắn không thể làm gì khác hơn là sửa lại chủ ý để cô ở lại.
Hạ Vi Lương vẫn ở bên cạnh cô,buổi tối khi hắn đến xem cô,muốn an ủi cô,cô chỉ nói một câu,tôi mệt mỏi,hờ hững đóng cửa phòng ngủ để hắn ngoài cửa, hắn vô luận thế nào cũng không có dũng khí bước vào một bước,bởi vì một gian phòng ngủ khác là chỗ Hạ Vi Lương,hắn đành ngủ một đêm ở ghế salon phòng khách.
Hạ Vi Lương không đành lòng để thân thể cao lớn của hắn ngủ trên ghế sofa nhỏ,nên bảo hắn vào phòng ngủ của mình trước đó là phòng ngủ Hứa Lưu Liễm,hắn sợ làm cho cô ghét cự tuyệt.Từ đêm Trần Thanh Sở nói cho cô biết chuyện kia cho đến sau hậu sự Liên Tố,cô nói với hắn không hơn ba chữ,hắn từng nghĩ tới để cô tựa vào trong ngực mình khóc toàn bộ đã thành ảo mộng,hắn tỉnh lại trong ngực không có một bóng người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*
Hứa Lưu Liễm té xỉu trong ngực hắn,khi lần nữa …….tỉnh lại đã ở trong một biệt thự xa lạ,lúc trước hai người ở nhà Liên Tố,giờ Lục Chu Việt sợ cô thấy cảnh thương tình cho nên đổi một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ,hy vọng có thể làm cho cô quên mất những chuyện đã qua,hắn thậm chí còn mời Tần tỷ chăm sóc bọn họ ở thành phố N đến đây,chỉ vì có thể tức thời an ủi cô,dù sao lúc trước ở thành phố N cô chung đụng với Tần Tỷ cũng rất vui vẻ,hắn dùng bất cứ cách tồi tệ nào chỉ vọng cô có thể thật sớm qua khỏi đoạn đau thương.
Hạ Vi Lương khuôn mặt lo lắng canh giữ ở bên cạnh cô,thấy cô tỉnh lại ngăn không được rơi lệ,
“Đại Hứa,cậu rốt cục tỉnh,hu hu. . . . . .”
Cô ngồi dậy không có nhìn Hạ Vi Lương,mà nhìn thẳng phía trước bình tĩnh nói,
“Tôi muốn ly hôn!”
Hạ Vi Lương ngẩn người,ngay sau đó nghiêng người giữ lại vai cô bình tĩnh hỏi,
“Cậu nói điên gì vậy!”
“Tôi muốn ly hôn!”
Cô lại lặp lại nhiều,kéo chăn lên tính xuống giường,Hạ Vi Lương vội vàng kéo cô,
“Lưu Liễm,cậu mau tỉnh táo lại!”
Cô giương mắt lẳng lặng nhìn Hạ Vi Lương,
“Vi Lương,tớ đã rất tỉnh táo,tớ không phải đang nói giỡn!”
Mấy ngày qua trừ nhớ đến Liên Tố,còn nghĩ đến chuyện giữa cô và hắn.
Một hắn đã hãm hại bố cô,gián tiếp hại chết mẹ cô,cô không biết nên đối mặt thế nào,cho dù hắn yêu cô đi nữa trong lòng cô vẫn cảm thấy hoảng sợ ,có lẽ tách ra là giải thoát tốt nhất cho cả hai.
Hạ Vi Lương bị quyết tuyệt trong mắt cô làm ngẩn người không biết nói gì,cô đã đứng dậy xuống giường,thân thể thon gầy trải qua nhiều chuyện càng thêm mỏng manh,cô vừa muốn mở cửa ra ngoài hắn liền đẩy cửa đi vào,nhìn thấy cô xuống giường vội vàng đi đến ân cần hỏi cô, “Thức dậy làm gì? Đầu còn choáng váng không?”
Trên mặt cô xẹt qua một tia chán ghét,xoay người không cho hắn đụng vào,Hạ Vi Lương bên cạnh không đành lòng nhìn nữa,vội vã đứng dậy nói với Lục Chu Việt ,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh đã trở về vậy tôi đi trước!”
Lục Chu Việt coi như không nhìn thấy bài xích trong mắt cô,như cũ đưa tay ra nắm tay cô dịu dàng nói,
“Nếu tỉnh thì xuống ăn chút cơm? Tần tỷ đã làm món em thích nhất!”
“Tần tỷ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không hiểu nhìn hắn,nếu như cô nhớ không lầm bọn họ bây giờ đang ở Ôn Thành.
Trên mặt hắn có mỏi mệt vô cùng,mấy ngày qua tổ chức chuyện Liên Tố hơn nữa cô hờ hững không quan tâm hắn hắn cũng tiều tụy không ít,nhưng vẫn nhẫn nại giải thích với cô.
“Đúng vậy,Tần tỷ là anh mời bà ấy từ thành phố N tới,em không phải thích ăn món cô ấy?”
Hứa Lưu Liễm chợt quay đầu không nhìn mắt hắn,cố gắng bỏ qua những suy nghĩ phức tạp trong lòng xoay người bỏ đi. Đây là một nơi cô hoàn toàn xa lạ,phong cách trang trí đơn giản hào phóng có thể thấy được là phong cách riêng của hắn,ngay cả từng chi tiết cũng lộ rõ khí phách của hắn.
Đây thật ra là căn nhà trước kia Lục Chu Việt độc thân ở Ôn Thành,lúc trước vì phối hợp cuộc sống hai người,không muốn mướn người giúp việc cho nên mới quyết định chọn nhà nhỏ hơn.
Trong phòng ăn Tần tỷ đã chuẩn bị xong thức ăn, thấy cô xuống tới cười híp mắt dịu dàng nhìn cô cười,
“Phu nhân, đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp!”
Cô miễn cưỡng nở nụ cười với Tần tỷ sau đó ngồi xuống ở trước bàn ăn,mặc dù cô không có gì khẩu vị nhưng cô biết chỉ có ăn no mới có khí lực đối kháng với hắn, bởi vì cô biết cô nói yêu cầu hắn sẽ không đồng ý.
Hắn cũng ngồi xuống đối diện cô,Tần tỷ làm đủ món thơm ngon,toàn bộ là những món cô thích ăn nhất,cô trầm mặc ăn hắn thỉnh thoảng gắp vài món vào chén cô.
“Những ngày qua em gầy không ít, ăn nhiều một chút!”
Cô nhìn hắn cười một tiếng, sau đó để xuống bát đũa nhìn hắn bình tĩnh mở miệng,
“Lục Chu Việt, chúng ta ly hôn đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro