Bữa ăn tối – Bò bít tết
Uyển Chuyển Lam
2024-07-22 08:52:58
Cô nhẹ nhàng cắn môi cúi đầu đi vào,biết rõ nhìn hắn thân mật với Ôn Phó
Doanh là một chuyện cực khổ nhưng cô quật cường cố chấp không muốn để Ôn Phó Doanh thấy mình nhết nhác,cũng không muốn để hắn thấy mình yếu ớt
cho nên cô mạnh mẽ đi vào.
Cô từ vách tường thang máy sáng ngời thấy Ôn Phó Doanh cả người sắp dính trên người hắn,nhưng hắn vẫn không có đẩy cô ấy ra để mặc cô ấy kéo mình,cô khẽ quay đầu lại không có dũng khí nhìn nữa.
May ở những tầng lầu khác lại có rất nhiều người đi lênchen chúc đi vào tách hai người ra,lúc này cô đứng ở trong góc nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm,chỉ có trường hợp nhiều người cô mới có thể làm cho lực chú ý của mình không đặt trên người hắn,mới có thể giảm bớt đau khổ.
Phần lớn mọi người đều ra ở lầu hai,bởi vì lầu hai chính là phòng ăn khách sạn,thật ra mấy người này đều xuống ăn khuya,hắn cùng Ôn Phó Doanh cũng vậy,còn cô vốn muốn xuống phòng dùng bữa cơm tối nhưng giờ nhìn hai người bọn họ ra ngoài,cô vừa muốn bước ra lại thu trở lại,cô không thể vào phòng ăn cùng với hắn,thế nào Ôn Phó Doanh cũng cố ý ngồi bên cạnh cô,cô cảm giác mình nhất định sẽ buồn bực chết.
Thế là cô quyết định không ăn tiếp tục sống chết trong thang máy,sau đó chỉ chốc lát sau theo một đám người khác đi tới lầu một.Màn đêm bên ngoài rất đẹp, chung quanh thật nhiều người cũng đang thảo luận,cô kéo lại áo khoác ra ngoài tản bộ,vừa rồi mới rời giường còn cảm thấy rất đói bụng,lúc này đi qua đi lại đã thấy hết đói bụng,cô đi một đường dọc theo bờ sông.
Khi cửa thang máy một khắc chậm rãi khép lại ngăn cách cô với hai người kia,Lục Chu Việt bình tĩnh đẩy ra bàn tay Ôn Phó Doanh đang kéo tay mình
“Xin lỗi!”
Hắn cúi đầu nói với Ôn Phó Doanh một câu sau đó sải bước đi tới phòng ăn.
Ôn Phó Doanh có chút bực mình nhưng lại ngại đang ở nơi công cộng không thể lớn tiếng ồn ào,cho đến đi theo phía sau hắn ngồi xuống một góc tương đối bí mật,cô mới căm phẫn chất vấn hắn.
“Lục Chu Việt,anh tại sao vừa rồi gọi tôi đến phòng của anh,lại còn lừa gạt tôi hồi lâu,chính là vì để cho tôi phối hợp anh diễn xuất ở trước mặt cô ấy phải không?”
Trời mới biết cô nhận được điện thoại của hắn gọi cô đến phòng hắn lúc ấy cô vui mừng cỡ nào,cô cho hắn rốt cục chịu mở rộng cửa lòng chấp nhận cô,vội vàng tỉ mỉ chọn trang phục đến nơi hẹn,cho dù hắn đang ở một căn phòng bình thường cũng không sao.
Không nghĩ đến cô vui rạo rực đi đến sau hắn lại không có nhiệt tình cô nghĩ,mà mặt trước sau như một không chút thay đổi nói cô chờ hắn một chút,hắn còn có chút công việc phải xử lý.Được! Cô chờ! Cô không phải loại người không hiểu ý,cô cũng rất thích đàn ông quan tâm sự nghiệp.
Không nghĩ cô đợi hồi lâu hắn vẫn ngồi trước màn ảnh máy tính không nhúc nhích cũng hoàn toàn không có ý muốn ngừng lại,cô không khỏi có chút gấp gáp,cởi áo lông trên người chạy đến ôm hắn,mê hoặc hắn,cô biết mình có một vóc người rất mê người,cô cũng chắc chắc không có mấy người đàn ông có thể chống lại mê hoặc này nhưng hắn vẫn thờ ơ như cũ.
Cô không nhịn được muốn phát hỏa,hắn vừa lúc đứng dậy cầm áo khoác của cô tới choàng tại trên người cô dịu dàng nói,
“Phó Doanh,mới vừa rồi bận quá quên không nói em biết,anh gọi em lên đây là muốn cùng em ăn cơm,mấy ngày qua em đã cực khổ!”
Vẻ mặt cô trong lúc nhất thời lúng túng ba hồi trắng ba hồi xanh,cô còn tưởng rằng hắn gọi cô tới phòng hắn vì muốn cùng cô triền miên thân mật,không nghĩ tới hắn chỉ muốn cùng ăn cơm,điều này làm cho cô thấy thất bại, nhưng hắn nói câu sau cùng lại làm cho lòng cô dấy lên một hy vọng.
Hắn nói mấy ngày nay cô đã cực khổ,vậy thì đại biểu cô làm tất cả hắn đã thấy được cố gắng của cô không có uổng phí,cho nên biết điều dựa vào trong lòng hắn để mặt hắn lấy áo khoác cho mình,cô mơ hồ nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm mở cửa,sau đó nhận thấy được bàn tay đặt lên vai cô cứng ngắc hắn nói
“Chúng ta đi thôi!”
Cô hết sức phấn chấn đi ra ngoài,vừa ngẩng đầu lại thấy Hứa Lưu Liễm đứng ở đối diện gian phòng,cô thoáng cái hiểu tất cả mục đích hắn làm,trong lòng cô vô cùng chua xót thì ra cô chỉ là con cờ bị hắn lợi dụng mà thôi.
Lục Chu Việt tựa nghiêng vào ghế ngồi đối diện Ôn Phó Doanh,đối mặt cô hùng hổ và vẻ mặt buồn bã chất vấn,hắn chẳng qua thản nhiên phun ra một chữ
“Đúng!”
Hắn đã sớm nói với cô,hắn không thể yêu cô,trên thực tế lời hắn nói có ý kiếp này trừ Hứa Lưu Liễm ra hắn sẽ không yêu bất kỳ một cô gái nào nữa,hắn khuyên cô sớm buông tay nhưng cô không chịu vậy thì đừng trách hắn vô tình.
“Lục Chu Việt,anh. . . . .”
Ôn Phó Doanh bị một câu nói hắn tổn thương trong mắt ẩn chứa nước mắt ủy khuất nhìn chằm chằm hắn,nhưng hắn không có chút dao động,chẳng qua nhìn cô bình tĩnh lần nữa nhắc lại lập trường của mình
“Phó Doanh,tôi nói rõ một lần nữa,tôi không thể ——”
“Anh không cần phải nói,tôi biết anh muốn nói gì tiếp theo!”
Lời hắn còn chưa nói hết đã bị Ôn Phó Doanh giơ tay lên lau đem nước mắt cắt đứt,trên mặt tất cả đều là cố chấp,
“Lục Chu Việt,anh nhất định hiểu rõ,mùi vị yêu một người mà không được,em yêu anh cũng giống anh yêu cô ấy,anh đau khổ đợi cô ấy sáu năm em cũng có thể!”
Ý ở ngoài lời của cô là muốn tiếp tục dây dưa,hắn không hứng thú nâng ly rượu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch,người yêu hắn và người hắn yêu,tại sao không thể cùng là một ?
………
Hứa Lưu Liễm kéo chặc áo khoác ngoài một mình tản bộ,trong đầu hiện ra hình ảnh vừa rồi hắn cùng Ôn Phó Doanh ở chung với nhau,một cảnh lại một cảnh lập lại dây dưa trong đầu cô,buổi tối nhiệt độ vốn rất thấp hơn nữa lại là bờ sông,cho nên cô co rúm lại hắt hơi một cái lúc này mới phát hiện mình đi rất xa.
Cô mới vội vàng dọc theo đường cũ trở về,lúc trở về cô không đến phòng ăn mà trực tiếp trở về phòng của mình,thời điểm đứng ở cửa phòng cô theo bản năng nhìn cánh cửa phòng đối diện, haizzz,Ôn Phó Doanh ở chung với hắn,không biết Phương Đông Thần ở cách vách có thể bị bọn họ làm cho ngủ không yên.
Sau khi trở về phòng cô bỗng nhiên hắt xì vài cái trên người cảm thấy thật lạnh,cô buồn bực nghĩ do cả đêm bị gió lạnh thồi vào người,nghĩ thế cô vội vàng chạy vào phòng tắm ngâm nước nóng,hy vọng có thể đẩy lui hàn khí trên người.
Buổi tối cô vốn chưa ăn cơm hơn nữa vừa tiêu hao một phần thể lực cho nên lúc ra ngoài phát hiện mình đói bụng,làm sao đây?Uống mấy ly nước trái cây khách sạn chuẩn bị sẵn vẫn đói,thời điểm đang định gọi điện thoại bảo phục vụ chuông cửa bỗng nhiên vang lên,dọa cô nhảy dựng.
Đi tới nhìn ra ngoài một chút,thì ra là người phục vụ khách sạn,cô mới vội mở cửa chỉ thấy nhân viên kia cằm một phần ăn cung kính nhìn cô cười
“Xin hỏi cô là Hứa tiểu thư sao?”
“Đúng . . . . .”
Cô không hiểu nhìn phần đồ ăn kia,nhân viên làm việc nói,
“Phương Đông Thần Phương tiên sinh đã dặn chuẩn bị một phần bò bít tết,chúc cô ăn vui vẻ!”
“Ừm. . . . . .”
Cô vừa bắt đầu còn có ảo tưởng,bất quá vừa nghe Phương Đông Thần dặn đem đến cô liền cẩn thận cầm dĩa bò bít tết vào phòng.
Bò bít tết vốn là món cô thích nhất hơn nữa cô giờ đói bụng sắp xỉu đến nơi,cho nên không kịp ngẫm nghĩ Phương Đông Thần tại sao biết cô chưa ăn tối,nên vui vẻ cầm dao nĩa bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong trong dạ dày rốt cục thoải mái rất nhiều cô lúc này mới nhất điện thoại gọi cho Phương Đông Thần .
“Đông Thần,cám ơn món bò bít tết vừa rồi của anh,anh không biết em sắp chết đói đấy,anh thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a”
Nói thật cô rất cảm động,mặc dù cô biết Phương Đông Thần là người đàn ông rất tỉ mỉ nhưng cô không nghĩ tới hắn có thể tỉ mỉ đến như vật,nếu như không phải là cô đã. . . . . . ,cô nhất định sẽ xem Phương Đông Thần là lựa chọn thích hợp.
Phương Đông Thần cũng không hiểu ra sao,
“Bò bít tết? Bò bít tết nào? Anh không có gọi phục vụ đưa lên ? Làm sao? Em tối nay chưa ăn cơm sao?”
“A?”
Cô hoàn toàn vỡ mộng,
“Vừa rồi có người đưa lên một phần bít tết,còn nói là anh dặn——”
Cô nói tới chỗ này bỗng nhiên thoáng cái đứng lên,chẳng lẽ là hắn đưa ? Cô nheo mắt bắt đầu tinh tế hồi tưởng,ở nơi này biết cô chưa ăn cơm tối hơn nữa còn biết Phương Đông Thần lại biết cô thích ăn nhất bò bít tết,ngoại trừ người đối diện thì còn ai!
Nghĩ tới đây trong dạ dày cô có một trận sóng cuộn biển gầm,món thịt bò thơm ngon vừa ăn thoáng cái trở thành ngọn lửa thiêu đốt,cô nôn khan một tiếng xông vào phòng rửa tay.
“Em làm sao vậy? Tại sao có người giả mạo anh đưa bò bít tết cho em?”
Phương Đông Thần giọng có chút lo lắng truyền đến.
“Em không sao,cúp trước!”
Cô nôn hồi lâu nhưng căn bản ói không ra bất cứ vật gì,hữu khí vô lực ngã ngồi trong phòng tắm nói một câu rồi cúp điện thoại.
Thật ra món bò kia không có gì,dạ dày cô cũng không có gì,có chính là vấn đề trong lòng cô.
Cô từ vách tường thang máy sáng ngời thấy Ôn Phó Doanh cả người sắp dính trên người hắn,nhưng hắn vẫn không có đẩy cô ấy ra để mặc cô ấy kéo mình,cô khẽ quay đầu lại không có dũng khí nhìn nữa.
May ở những tầng lầu khác lại có rất nhiều người đi lênchen chúc đi vào tách hai người ra,lúc này cô đứng ở trong góc nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm,chỉ có trường hợp nhiều người cô mới có thể làm cho lực chú ý của mình không đặt trên người hắn,mới có thể giảm bớt đau khổ.
Phần lớn mọi người đều ra ở lầu hai,bởi vì lầu hai chính là phòng ăn khách sạn,thật ra mấy người này đều xuống ăn khuya,hắn cùng Ôn Phó Doanh cũng vậy,còn cô vốn muốn xuống phòng dùng bữa cơm tối nhưng giờ nhìn hai người bọn họ ra ngoài,cô vừa muốn bước ra lại thu trở lại,cô không thể vào phòng ăn cùng với hắn,thế nào Ôn Phó Doanh cũng cố ý ngồi bên cạnh cô,cô cảm giác mình nhất định sẽ buồn bực chết.
Thế là cô quyết định không ăn tiếp tục sống chết trong thang máy,sau đó chỉ chốc lát sau theo một đám người khác đi tới lầu một.Màn đêm bên ngoài rất đẹp, chung quanh thật nhiều người cũng đang thảo luận,cô kéo lại áo khoác ra ngoài tản bộ,vừa rồi mới rời giường còn cảm thấy rất đói bụng,lúc này đi qua đi lại đã thấy hết đói bụng,cô đi một đường dọc theo bờ sông.
Khi cửa thang máy một khắc chậm rãi khép lại ngăn cách cô với hai người kia,Lục Chu Việt bình tĩnh đẩy ra bàn tay Ôn Phó Doanh đang kéo tay mình
“Xin lỗi!”
Hắn cúi đầu nói với Ôn Phó Doanh một câu sau đó sải bước đi tới phòng ăn.
Ôn Phó Doanh có chút bực mình nhưng lại ngại đang ở nơi công cộng không thể lớn tiếng ồn ào,cho đến đi theo phía sau hắn ngồi xuống một góc tương đối bí mật,cô mới căm phẫn chất vấn hắn.
“Lục Chu Việt,anh tại sao vừa rồi gọi tôi đến phòng của anh,lại còn lừa gạt tôi hồi lâu,chính là vì để cho tôi phối hợp anh diễn xuất ở trước mặt cô ấy phải không?”
Trời mới biết cô nhận được điện thoại của hắn gọi cô đến phòng hắn lúc ấy cô vui mừng cỡ nào,cô cho hắn rốt cục chịu mở rộng cửa lòng chấp nhận cô,vội vàng tỉ mỉ chọn trang phục đến nơi hẹn,cho dù hắn đang ở một căn phòng bình thường cũng không sao.
Không nghĩ đến cô vui rạo rực đi đến sau hắn lại không có nhiệt tình cô nghĩ,mà mặt trước sau như một không chút thay đổi nói cô chờ hắn một chút,hắn còn có chút công việc phải xử lý.Được! Cô chờ! Cô không phải loại người không hiểu ý,cô cũng rất thích đàn ông quan tâm sự nghiệp.
Không nghĩ cô đợi hồi lâu hắn vẫn ngồi trước màn ảnh máy tính không nhúc nhích cũng hoàn toàn không có ý muốn ngừng lại,cô không khỏi có chút gấp gáp,cởi áo lông trên người chạy đến ôm hắn,mê hoặc hắn,cô biết mình có một vóc người rất mê người,cô cũng chắc chắc không có mấy người đàn ông có thể chống lại mê hoặc này nhưng hắn vẫn thờ ơ như cũ.
Cô không nhịn được muốn phát hỏa,hắn vừa lúc đứng dậy cầm áo khoác của cô tới choàng tại trên người cô dịu dàng nói,
“Phó Doanh,mới vừa rồi bận quá quên không nói em biết,anh gọi em lên đây là muốn cùng em ăn cơm,mấy ngày qua em đã cực khổ!”
Vẻ mặt cô trong lúc nhất thời lúng túng ba hồi trắng ba hồi xanh,cô còn tưởng rằng hắn gọi cô tới phòng hắn vì muốn cùng cô triền miên thân mật,không nghĩ tới hắn chỉ muốn cùng ăn cơm,điều này làm cho cô thấy thất bại, nhưng hắn nói câu sau cùng lại làm cho lòng cô dấy lên một hy vọng.
Hắn nói mấy ngày nay cô đã cực khổ,vậy thì đại biểu cô làm tất cả hắn đã thấy được cố gắng của cô không có uổng phí,cho nên biết điều dựa vào trong lòng hắn để mặt hắn lấy áo khoác cho mình,cô mơ hồ nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm mở cửa,sau đó nhận thấy được bàn tay đặt lên vai cô cứng ngắc hắn nói
“Chúng ta đi thôi!”
Cô hết sức phấn chấn đi ra ngoài,vừa ngẩng đầu lại thấy Hứa Lưu Liễm đứng ở đối diện gian phòng,cô thoáng cái hiểu tất cả mục đích hắn làm,trong lòng cô vô cùng chua xót thì ra cô chỉ là con cờ bị hắn lợi dụng mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Chu Việt tựa nghiêng vào ghế ngồi đối diện Ôn Phó Doanh,đối mặt cô hùng hổ và vẻ mặt buồn bã chất vấn,hắn chẳng qua thản nhiên phun ra một chữ
“Đúng!”
Hắn đã sớm nói với cô,hắn không thể yêu cô,trên thực tế lời hắn nói có ý kiếp này trừ Hứa Lưu Liễm ra hắn sẽ không yêu bất kỳ một cô gái nào nữa,hắn khuyên cô sớm buông tay nhưng cô không chịu vậy thì đừng trách hắn vô tình.
“Lục Chu Việt,anh. . . . .”
Ôn Phó Doanh bị một câu nói hắn tổn thương trong mắt ẩn chứa nước mắt ủy khuất nhìn chằm chằm hắn,nhưng hắn không có chút dao động,chẳng qua nhìn cô bình tĩnh lần nữa nhắc lại lập trường của mình
“Phó Doanh,tôi nói rõ một lần nữa,tôi không thể ——”
“Anh không cần phải nói,tôi biết anh muốn nói gì tiếp theo!”
Lời hắn còn chưa nói hết đã bị Ôn Phó Doanh giơ tay lên lau đem nước mắt cắt đứt,trên mặt tất cả đều là cố chấp,
“Lục Chu Việt,anh nhất định hiểu rõ,mùi vị yêu một người mà không được,em yêu anh cũng giống anh yêu cô ấy,anh đau khổ đợi cô ấy sáu năm em cũng có thể!”
Ý ở ngoài lời của cô là muốn tiếp tục dây dưa,hắn không hứng thú nâng ly rượu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch,người yêu hắn và người hắn yêu,tại sao không thể cùng là một ?
………
Hứa Lưu Liễm kéo chặc áo khoác ngoài một mình tản bộ,trong đầu hiện ra hình ảnh vừa rồi hắn cùng Ôn Phó Doanh ở chung với nhau,một cảnh lại một cảnh lập lại dây dưa trong đầu cô,buổi tối nhiệt độ vốn rất thấp hơn nữa lại là bờ sông,cho nên cô co rúm lại hắt hơi một cái lúc này mới phát hiện mình đi rất xa.
Cô mới vội vàng dọc theo đường cũ trở về,lúc trở về cô không đến phòng ăn mà trực tiếp trở về phòng của mình,thời điểm đứng ở cửa phòng cô theo bản năng nhìn cánh cửa phòng đối diện, haizzz,Ôn Phó Doanh ở chung với hắn,không biết Phương Đông Thần ở cách vách có thể bị bọn họ làm cho ngủ không yên.
Sau khi trở về phòng cô bỗng nhiên hắt xì vài cái trên người cảm thấy thật lạnh,cô buồn bực nghĩ do cả đêm bị gió lạnh thồi vào người,nghĩ thế cô vội vàng chạy vào phòng tắm ngâm nước nóng,hy vọng có thể đẩy lui hàn khí trên người.
Buổi tối cô vốn chưa ăn cơm hơn nữa vừa tiêu hao một phần thể lực cho nên lúc ra ngoài phát hiện mình đói bụng,làm sao đây?Uống mấy ly nước trái cây khách sạn chuẩn bị sẵn vẫn đói,thời điểm đang định gọi điện thoại bảo phục vụ chuông cửa bỗng nhiên vang lên,dọa cô nhảy dựng.
Đi tới nhìn ra ngoài một chút,thì ra là người phục vụ khách sạn,cô mới vội mở cửa chỉ thấy nhân viên kia cằm một phần ăn cung kính nhìn cô cười
“Xin hỏi cô là Hứa tiểu thư sao?”
“Đúng . . . . .”
Cô không hiểu nhìn phần đồ ăn kia,nhân viên làm việc nói,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phương Đông Thần Phương tiên sinh đã dặn chuẩn bị một phần bò bít tết,chúc cô ăn vui vẻ!”
“Ừm. . . . . .”
Cô vừa bắt đầu còn có ảo tưởng,bất quá vừa nghe Phương Đông Thần dặn đem đến cô liền cẩn thận cầm dĩa bò bít tết vào phòng.
Bò bít tết vốn là món cô thích nhất hơn nữa cô giờ đói bụng sắp xỉu đến nơi,cho nên không kịp ngẫm nghĩ Phương Đông Thần tại sao biết cô chưa ăn tối,nên vui vẻ cầm dao nĩa bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong trong dạ dày rốt cục thoải mái rất nhiều cô lúc này mới nhất điện thoại gọi cho Phương Đông Thần .
“Đông Thần,cám ơn món bò bít tết vừa rồi của anh,anh không biết em sắp chết đói đấy,anh thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a”
Nói thật cô rất cảm động,mặc dù cô biết Phương Đông Thần là người đàn ông rất tỉ mỉ nhưng cô không nghĩ tới hắn có thể tỉ mỉ đến như vật,nếu như không phải là cô đã. . . . . . ,cô nhất định sẽ xem Phương Đông Thần là lựa chọn thích hợp.
Phương Đông Thần cũng không hiểu ra sao,
“Bò bít tết? Bò bít tết nào? Anh không có gọi phục vụ đưa lên ? Làm sao? Em tối nay chưa ăn cơm sao?”
“A?”
Cô hoàn toàn vỡ mộng,
“Vừa rồi có người đưa lên một phần bít tết,còn nói là anh dặn——”
Cô nói tới chỗ này bỗng nhiên thoáng cái đứng lên,chẳng lẽ là hắn đưa ? Cô nheo mắt bắt đầu tinh tế hồi tưởng,ở nơi này biết cô chưa ăn cơm tối hơn nữa còn biết Phương Đông Thần lại biết cô thích ăn nhất bò bít tết,ngoại trừ người đối diện thì còn ai!
Nghĩ tới đây trong dạ dày cô có một trận sóng cuộn biển gầm,món thịt bò thơm ngon vừa ăn thoáng cái trở thành ngọn lửa thiêu đốt,cô nôn khan một tiếng xông vào phòng rửa tay.
“Em làm sao vậy? Tại sao có người giả mạo anh đưa bò bít tết cho em?”
Phương Đông Thần giọng có chút lo lắng truyền đến.
“Em không sao,cúp trước!”
Cô nôn hồi lâu nhưng căn bản ói không ra bất cứ vật gì,hữu khí vô lực ngã ngồi trong phòng tắm nói một câu rồi cúp điện thoại.
Thật ra món bò kia không có gì,dạ dày cô cũng không có gì,có chính là vấn đề trong lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro