Gặp nhau lần nữa
Uyển Chuyển Lam
2024-07-22 08:52:58
Hứa Lưu Liễm cùng
Phương Đông Thần ra phi trường ngồi lên xe an bày sẵn đón bọn họ đến
khách sạn,vào ở khách sạn nào là do người khác quyết định,còn nói khách
quý tham gia lễ trao giải cũng ở trong khách sạn này.
Gian phòng của cô và Phương Đông Thần cùng một tầng lầu, hắn ở nghiêng đối diện,hai người hẹn nghỉ ngơi một chút rồi cùng ăn cơm tối sau đó ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Cô đang sắp xếp hành lý của mình chợt nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói,cô mơ hồ nghe được tên một người,tay đang sắp xếp hành lý nhất thời cứng ngắc ,chợt đứng dậy vọt tới cạnh cửa nhìn lỗ nhỏ thông với bên ngoài
Chỉ thấy đối diện cửa phòng cô ngừng một đống người,trong đó một người quản lý người Pháp nói Anh văn lưu loát cung kính nói với người đàn ông bóng lưng cao ngất,đối với cô chuyện nghe hiểu Anh ngữ không thành vấn đề,người nọ nói.
“Lục tổng,chúng tôi cố ý chuẩn bị cho ngài ‘phòng cho tổng thống’,ngài chạy tới phòng tiêu chuẩn bình thường này làm gì,điều này làm cho chúng tôi thật khó xử!”
Bóng lưng quen thuộc và xa lạ kia,tên quen thuộc và xa lạ,mới vừa rồi cô còn nghe bọn họ gọi cái gì Lục tổng,cô cho là mình nghe lầm cho nên mới vội vàng chạy tới nhìn,không nghĩ tới thật sự chính là hắn. . . . .
Cô nhìn thấy hắn nghiêng đầu nói gì với những người đó,mặt nghiêng dưới ánh đèn hành lang có chút tối lộ ra vẻ anh tuấn,cô cảm giác lòng bàn tay mình rỉ ra mồ hôi, ba tháng không thấy cô càng sợ hắn.
Không đầy một lát những người đó cung kính khom lưng tạm biệt hắn,hắn đáp lời qua loa cất bước đi vào phòng,một khắc trước khi cửa đóng,hắn chợt quay đầu lại nhìn thoáng qua,ánh mắt sắc bén như chim ưng thẳng tắp đâm vào mắt cô.
Không biết tại sao rõ ràng hắn nhìn không thấy cô bây giờ nhưng ánh mắt hắn tựa như nhìn thấu cô lén nhìn hắn,trong lòng cô kinh sợ vội vàng phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống ,sau khi ngồi xổm xuống cô chán nản vỗ đầu mình,cô tại sao tự hù dọa mình.
Cho đến nghe được đối diện truyền đến thanh âm đóng cửa,cô lúc này mới hữu khí vô lực đứng lên đi tới bên giường nằm xuống.Cô tại sao có loại dự cảm xấu,cảm thấy hắn ở đối diện chính là cố ý nhắm vào cô,nếu không hắn tại sao không ở ‘phòng cho tổng thống’? Nếu không tại sao có nhiều phòng vậy hắn lại hết lần này tới lần khác chọn ở đối diện cô? Nếu không hắn cuối cùng tại sao quay đầu lại nhìn cô,cảm giác giống như hắn biết cô ở bên trong.
Chỉ mong tất cả là tự cô suy nghĩ lung tung.
Chuông cửa bị Phương Đông Thần bấm vang lên lúc cô đang ngủ trời đất mờ mịt,liếc nhìn thời gian mới phát hiện đã đã hơn bảy giờ đến thời gian ăn cơm tối, nhưng hiện tại cô rất buồn ngủ không muốn ăn gì,mở ra nói phương đông Thần xuống dưới ăn trước,cô cần ngủ thêm một lát.
Phương Đông Thần thấy cô núp ở sau cửa bộ dạng còn buồn ngủ không khỏi cười cười
“Vậy cũng tốt,đừng ngủ quá … rồi dậy ăn cơm tối!”
Cô gật đầu cười đóng cửa lại trở lại trên giường tiếp tục ngủ.
Đợi cô ngủ đủ đi…tỉnh lại đã chín giờ đêm,cô mặt áo ngủ kéo rèm cửa dày cộm từ cửa sổ quan sát cảnh đêm nổi tiếng lãng mạng ở thành phố này,xa xa ánh đèn rực rỡ vô cùng náo nhiệt,bên cạnh lòng cô không khỏi thương cảm. Nhớ tới hắn ở phòng đối diện cô có loại vọng động muốn chạy khỏi nơi này. Nhưng lại không thể cô mà dám làm chuyện đó công ty Trung Hoà sẽ chịu trách nhiệm.
Cô biết ông chủ cô coi trọng cơ hội nổi tiếng lần này,mặc dù bản vẽ là lúc ấy cô cùng Phương Đông Thần ở Thân Viễn dưới trướng Lục thị thiết kế ra,nhưng hiện tại có thể thu hai người có năng lực nhét hai người bọn họ dưới trướng mình để người ngoài nói ông biết nhìn người. Hơn nữa Trung Hoà có hai viên đại tướng bọn họ,sau này còn sợ không có khách hàng đến sao?
Thở dài không để mình suy nghĩ lung tung,cô đi vào phòng tắm tắm rửa thần thanh khí sảng tính xuống dưới ăn chút gì,vừa mở cửa ra,cửa phòng đối diện cũng đồng thời mở ra,thời điểm giương mắt nhìn sang chỉ thấy Ôn Phó Doanh ra phòng hắn trước,hắn thì đi theo phía sau Ôn Phó Doanh,trên mặt mặc dù không có nụ cười nhưng cũng rất thích ý thoải mái.
Ôn Phó Doanh mặc cao quý trang điểm tinh tế,mang giày cao gót,nữ trang tinh sảo mái tóc quyến rũ cuộn sóng,giữa lông mày tất cả đều là vui sướng đắm chìm trong tình yêu,hắn ăn mặc tương đối tùy ý một chút,trên cánh tay cầm một áo khoác đen.
Cô không phải không biết một phụ nữ đêm hôm khuya khoắc từ phòng một người đàn ông đi ra ngoài đại biểu cái gì,cô cũng không quên mất hắn chính miệng thừa nhận hắn quen với Ôn Phó Doanh,nhưng hôm nay tận mắt thấy màn này cô không nhịn được sửng sốt một chút,nhưng một giây sau đưa tay vào túi áo gió siết chặt lại,cô dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay đau đớn ép bản thân phải bình tĩnh.
Đối diện Ôn Phó Doanh đã phát hiện cô,đương nhiên cô không biết người ở đối diện là cô ta,cho nên vẻ mặt trong lúc nhất thời kinh ngạc,còn Hứa Lưu Liễm bị cô nhìn chằm chằm trong lúc nhất thời ra cũng không được vào cũng không xong,chỉ có thể ở nơi đó nhìn bọn họ.
“Hứa tiểu thư?”
Ôn Phó Doanh vẻ mặt từ lúc ban đầu kinh ngạc đến khôi phục bình thường,ra vẻ vui mừng chào hỏi với cô,
“Tại sao trùng hợp như thế?”
Thật ra trong lòng Ôn Phó Doanh hận cô đến nghiến răng nghiến lợi,vốn cô và hắn cùng ở tầng ’phòng cho tổng thống’ xa hoa nhất,nhưng hắn không biết xảy ra chuyện gì bỗng nhiên thay đổi muốn ở chỗ,cô chịu không được điều kiện phòng ở đây cho nên vẫn ở phòng tổng thống của mình.
Cô vốn buồn bực hắn tại sao phải làm như vậy,bây giờ nhìn thấy người phụ nữ đối diện đi ra cô mới hiểu rõ mọi chuyện,sau đó cũng có nồng đậm tức giận từ sâu trong lòng bộc phát ra ngoài.Cô không hiểu Hứa Lưu Liễm rốt cuộc có cái gì tốt,có thể làm cho hắn nhớ mãi không quên .
Ba tháng này cô tận lực đến bên cạnh làm bạn hắn,hắn đi Mĩ Quốc chữa thương cô cũng đi theo,còn mặt dày ở tại biệt thự hắn chỉ vì muốn làm hắn chú ý chỉ vì có thể tiếp xúc gần hơn với hắn,nhưng ba tháng qua hắn cơ hồ không có nhìn qua cô,cô nhiều lần trong đêm khuya muốn ở chung với hắn,tất cả đều bị hắn lạnh lùng cự tuyệt.
Làm một phụ nữ cô đã từ bỏ tất cả tự ái cùng kiêu ngạo nhưng hắn vẫn thờ ơ như cũ.Hắn cũng từng nói lời tàn nhẫn với cô,nói hắn đời này cũng không thể yêu cô, cô tốt nhất biết khó mà lui chủ động buông tha,nếu không đến lúc đó đừng trách hắn vô tình. Nhưng cô cố chấp không chịu buông tha,cố chấp kiên trì theo đuổi.
Ba tháng này hắn không nói về cô ta một chữ cũng không bao giờ có một tia hoài niệm hơn chưa từng ra vẻ khổ sở,cô cho rằng thời gian cùng khoảng cách sẽ hòa tan tất cả,sẽ có một ngày hắn quên người đàn bà kia,nhưng hôm nay nhìn thấy tất cả mong đợi của cô đều hóa thành vô ích.
Mà Ôn Phó Doanh chào hỏi cô xong,hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô,ngũ quan hắn trước sau như một thâm thúy anh tuấn,nhưng vẻ mặt bình tĩnh không có sóng,trong mắt cũng không có bất kỳ một tia gợn sóng tựa hồ cô chỉ là người xa lạ có cũng được không có cũng không sao,tâm trạng cô cũng không tốt,không nóng không lạnh trả lời Ôn Phó Doanh một câu
“Đúng là rất đúng lúc!”
Sau đó xoay người đi tới hướng thang máy,cô mặc áo gió mỏng vàng nhạt,hai tay đút vào trong túi áo gió đi tới phía trước,phía sau có tiếng bước chân cùng giọng nói nũng nịu của Ôn Phó Doanh truyền đến,cô cố gắng làm cho mình ngẩng đầu ưỡn ngực thoạt nhìn không chật vật.
Thời điểm chờ thang máy hai người đi theo đứng sau lưng cô,mùi vị đặc biệt thuộc về người hắn truyền vào trong mũi cô,cô trong nháy mắt cảm thấy không khí thoáng cái ngưng lại,cũng có chút mất tự nhiên cúi đầu nhích sang bên cạnh,tận lực cách bọn họ xa một chút,sau đó nghe Ôn Phó Doanh nhẹ nói
“Em lần trước mua cho anh cà vạt Violet tặng anh,anh chưa đeo sao?Hay là tối mai đeo đi,em cảm thấy màu sắc đặc biệt đó sẽ tôn lên khí chất đặc biệt của anh!”
“Được!”
Hắn nhẹ nhàng nói một chữ nghe không ra bất kỳ vui buồn,lại làm cho Hứa Lưu Liễm tâm trạng lần nữa nặng nề.
Trước kia chẳng bao giờ cảm giác cô quan tâm hắn,cũng có lẽ sáu năm hắn lúc nào cũng ở bên cạnh làm cô thấy hắn vĩnh không rời đi cô,bất quá giờ khắc này có phụ nữ khác ở trước mặt cô lớn lối nồng tình mật ý hỏi han ân cần với hắn,cô mới phát hiện mình đang ghen tỵ,tuy nhiên đã không thể quay lại.
Thang máy dừng lại,cô vẫn thất thần,Ôn Phó Doanh kéo tay hắn đi vào trước,sau đó cố ý tựa vào trong ngực hắn nhìn người đứng ngoài cửa lúm đồng tiền như hoa nói,
“Hứa tiểu thư,cô không vào sao?”
Cô lúc này mới ý thức được mình thất thần,sau khi phục hồi tinh thần thấy ánh mắt hắn đang đánh giá cô,trong mắt tựa hồ có một tia đắc ý.
Gian phòng của cô và Phương Đông Thần cùng một tầng lầu, hắn ở nghiêng đối diện,hai người hẹn nghỉ ngơi một chút rồi cùng ăn cơm tối sau đó ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Cô đang sắp xếp hành lý của mình chợt nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói,cô mơ hồ nghe được tên một người,tay đang sắp xếp hành lý nhất thời cứng ngắc ,chợt đứng dậy vọt tới cạnh cửa nhìn lỗ nhỏ thông với bên ngoài
Chỉ thấy đối diện cửa phòng cô ngừng một đống người,trong đó một người quản lý người Pháp nói Anh văn lưu loát cung kính nói với người đàn ông bóng lưng cao ngất,đối với cô chuyện nghe hiểu Anh ngữ không thành vấn đề,người nọ nói.
“Lục tổng,chúng tôi cố ý chuẩn bị cho ngài ‘phòng cho tổng thống’,ngài chạy tới phòng tiêu chuẩn bình thường này làm gì,điều này làm cho chúng tôi thật khó xử!”
Bóng lưng quen thuộc và xa lạ kia,tên quen thuộc và xa lạ,mới vừa rồi cô còn nghe bọn họ gọi cái gì Lục tổng,cô cho là mình nghe lầm cho nên mới vội vàng chạy tới nhìn,không nghĩ tới thật sự chính là hắn. . . . .
Cô nhìn thấy hắn nghiêng đầu nói gì với những người đó,mặt nghiêng dưới ánh đèn hành lang có chút tối lộ ra vẻ anh tuấn,cô cảm giác lòng bàn tay mình rỉ ra mồ hôi, ba tháng không thấy cô càng sợ hắn.
Không đầy một lát những người đó cung kính khom lưng tạm biệt hắn,hắn đáp lời qua loa cất bước đi vào phòng,một khắc trước khi cửa đóng,hắn chợt quay đầu lại nhìn thoáng qua,ánh mắt sắc bén như chim ưng thẳng tắp đâm vào mắt cô.
Không biết tại sao rõ ràng hắn nhìn không thấy cô bây giờ nhưng ánh mắt hắn tựa như nhìn thấu cô lén nhìn hắn,trong lòng cô kinh sợ vội vàng phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống ,sau khi ngồi xổm xuống cô chán nản vỗ đầu mình,cô tại sao tự hù dọa mình.
Cho đến nghe được đối diện truyền đến thanh âm đóng cửa,cô lúc này mới hữu khí vô lực đứng lên đi tới bên giường nằm xuống.Cô tại sao có loại dự cảm xấu,cảm thấy hắn ở đối diện chính là cố ý nhắm vào cô,nếu không hắn tại sao không ở ‘phòng cho tổng thống’? Nếu không tại sao có nhiều phòng vậy hắn lại hết lần này tới lần khác chọn ở đối diện cô? Nếu không hắn cuối cùng tại sao quay đầu lại nhìn cô,cảm giác giống như hắn biết cô ở bên trong.
Chỉ mong tất cả là tự cô suy nghĩ lung tung.
Chuông cửa bị Phương Đông Thần bấm vang lên lúc cô đang ngủ trời đất mờ mịt,liếc nhìn thời gian mới phát hiện đã đã hơn bảy giờ đến thời gian ăn cơm tối, nhưng hiện tại cô rất buồn ngủ không muốn ăn gì,mở ra nói phương đông Thần xuống dưới ăn trước,cô cần ngủ thêm một lát.
Phương Đông Thần thấy cô núp ở sau cửa bộ dạng còn buồn ngủ không khỏi cười cười
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy cũng tốt,đừng ngủ quá … rồi dậy ăn cơm tối!”
Cô gật đầu cười đóng cửa lại trở lại trên giường tiếp tục ngủ.
Đợi cô ngủ đủ đi…tỉnh lại đã chín giờ đêm,cô mặt áo ngủ kéo rèm cửa dày cộm từ cửa sổ quan sát cảnh đêm nổi tiếng lãng mạng ở thành phố này,xa xa ánh đèn rực rỡ vô cùng náo nhiệt,bên cạnh lòng cô không khỏi thương cảm. Nhớ tới hắn ở phòng đối diện cô có loại vọng động muốn chạy khỏi nơi này. Nhưng lại không thể cô mà dám làm chuyện đó công ty Trung Hoà sẽ chịu trách nhiệm.
Cô biết ông chủ cô coi trọng cơ hội nổi tiếng lần này,mặc dù bản vẽ là lúc ấy cô cùng Phương Đông Thần ở Thân Viễn dưới trướng Lục thị thiết kế ra,nhưng hiện tại có thể thu hai người có năng lực nhét hai người bọn họ dưới trướng mình để người ngoài nói ông biết nhìn người. Hơn nữa Trung Hoà có hai viên đại tướng bọn họ,sau này còn sợ không có khách hàng đến sao?
Thở dài không để mình suy nghĩ lung tung,cô đi vào phòng tắm tắm rửa thần thanh khí sảng tính xuống dưới ăn chút gì,vừa mở cửa ra,cửa phòng đối diện cũng đồng thời mở ra,thời điểm giương mắt nhìn sang chỉ thấy Ôn Phó Doanh ra phòng hắn trước,hắn thì đi theo phía sau Ôn Phó Doanh,trên mặt mặc dù không có nụ cười nhưng cũng rất thích ý thoải mái.
Ôn Phó Doanh mặc cao quý trang điểm tinh tế,mang giày cao gót,nữ trang tinh sảo mái tóc quyến rũ cuộn sóng,giữa lông mày tất cả đều là vui sướng đắm chìm trong tình yêu,hắn ăn mặc tương đối tùy ý một chút,trên cánh tay cầm một áo khoác đen.
Cô không phải không biết một phụ nữ đêm hôm khuya khoắc từ phòng một người đàn ông đi ra ngoài đại biểu cái gì,cô cũng không quên mất hắn chính miệng thừa nhận hắn quen với Ôn Phó Doanh,nhưng hôm nay tận mắt thấy màn này cô không nhịn được sửng sốt một chút,nhưng một giây sau đưa tay vào túi áo gió siết chặt lại,cô dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay đau đớn ép bản thân phải bình tĩnh.
Đối diện Ôn Phó Doanh đã phát hiện cô,đương nhiên cô không biết người ở đối diện là cô ta,cho nên vẻ mặt trong lúc nhất thời kinh ngạc,còn Hứa Lưu Liễm bị cô nhìn chằm chằm trong lúc nhất thời ra cũng không được vào cũng không xong,chỉ có thể ở nơi đó nhìn bọn họ.
“Hứa tiểu thư?”
Ôn Phó Doanh vẻ mặt từ lúc ban đầu kinh ngạc đến khôi phục bình thường,ra vẻ vui mừng chào hỏi với cô,
“Tại sao trùng hợp như thế?”
Thật ra trong lòng Ôn Phó Doanh hận cô đến nghiến răng nghiến lợi,vốn cô và hắn cùng ở tầng ’phòng cho tổng thống’ xa hoa nhất,nhưng hắn không biết xảy ra chuyện gì bỗng nhiên thay đổi muốn ở chỗ,cô chịu không được điều kiện phòng ở đây cho nên vẫn ở phòng tổng thống của mình.
Cô vốn buồn bực hắn tại sao phải làm như vậy,bây giờ nhìn thấy người phụ nữ đối diện đi ra cô mới hiểu rõ mọi chuyện,sau đó cũng có nồng đậm tức giận từ sâu trong lòng bộc phát ra ngoài.Cô không hiểu Hứa Lưu Liễm rốt cuộc có cái gì tốt,có thể làm cho hắn nhớ mãi không quên .
Ba tháng này cô tận lực đến bên cạnh làm bạn hắn,hắn đi Mĩ Quốc chữa thương cô cũng đi theo,còn mặt dày ở tại biệt thự hắn chỉ vì muốn làm hắn chú ý chỉ vì có thể tiếp xúc gần hơn với hắn,nhưng ba tháng qua hắn cơ hồ không có nhìn qua cô,cô nhiều lần trong đêm khuya muốn ở chung với hắn,tất cả đều bị hắn lạnh lùng cự tuyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm một phụ nữ cô đã từ bỏ tất cả tự ái cùng kiêu ngạo nhưng hắn vẫn thờ ơ như cũ.Hắn cũng từng nói lời tàn nhẫn với cô,nói hắn đời này cũng không thể yêu cô, cô tốt nhất biết khó mà lui chủ động buông tha,nếu không đến lúc đó đừng trách hắn vô tình. Nhưng cô cố chấp không chịu buông tha,cố chấp kiên trì theo đuổi.
Ba tháng này hắn không nói về cô ta một chữ cũng không bao giờ có một tia hoài niệm hơn chưa từng ra vẻ khổ sở,cô cho rằng thời gian cùng khoảng cách sẽ hòa tan tất cả,sẽ có một ngày hắn quên người đàn bà kia,nhưng hôm nay nhìn thấy tất cả mong đợi của cô đều hóa thành vô ích.
Mà Ôn Phó Doanh chào hỏi cô xong,hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô,ngũ quan hắn trước sau như một thâm thúy anh tuấn,nhưng vẻ mặt bình tĩnh không có sóng,trong mắt cũng không có bất kỳ một tia gợn sóng tựa hồ cô chỉ là người xa lạ có cũng được không có cũng không sao,tâm trạng cô cũng không tốt,không nóng không lạnh trả lời Ôn Phó Doanh một câu
“Đúng là rất đúng lúc!”
Sau đó xoay người đi tới hướng thang máy,cô mặc áo gió mỏng vàng nhạt,hai tay đút vào trong túi áo gió đi tới phía trước,phía sau có tiếng bước chân cùng giọng nói nũng nịu của Ôn Phó Doanh truyền đến,cô cố gắng làm cho mình ngẩng đầu ưỡn ngực thoạt nhìn không chật vật.
Thời điểm chờ thang máy hai người đi theo đứng sau lưng cô,mùi vị đặc biệt thuộc về người hắn truyền vào trong mũi cô,cô trong nháy mắt cảm thấy không khí thoáng cái ngưng lại,cũng có chút mất tự nhiên cúi đầu nhích sang bên cạnh,tận lực cách bọn họ xa một chút,sau đó nghe Ôn Phó Doanh nhẹ nói
“Em lần trước mua cho anh cà vạt Violet tặng anh,anh chưa đeo sao?Hay là tối mai đeo đi,em cảm thấy màu sắc đặc biệt đó sẽ tôn lên khí chất đặc biệt của anh!”
“Được!”
Hắn nhẹ nhàng nói một chữ nghe không ra bất kỳ vui buồn,lại làm cho Hứa Lưu Liễm tâm trạng lần nữa nặng nề.
Trước kia chẳng bao giờ cảm giác cô quan tâm hắn,cũng có lẽ sáu năm hắn lúc nào cũng ở bên cạnh làm cô thấy hắn vĩnh không rời đi cô,bất quá giờ khắc này có phụ nữ khác ở trước mặt cô lớn lối nồng tình mật ý hỏi han ân cần với hắn,cô mới phát hiện mình đang ghen tỵ,tuy nhiên đã không thể quay lại.
Thang máy dừng lại,cô vẫn thất thần,Ôn Phó Doanh kéo tay hắn đi vào trước,sau đó cố ý tựa vào trong ngực hắn nhìn người đứng ngoài cửa lúm đồng tiền như hoa nói,
“Hứa tiểu thư,cô không vào sao?”
Cô lúc này mới ý thức được mình thất thần,sau khi phục hồi tinh thần thấy ánh mắt hắn đang đánh giá cô,trong mắt tựa hồ có một tia đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro