Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 101

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Bên má được chạm nhẹ, Quý Liên Hoắc ngơ ngác đưa bàn tay
run rẩy lên, như trong mơ, ấn vào mu bàn tay của Vương Chiêu
Mưu.
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc không dám tin mà liếm
môi, nước mắt rưng rưng rồi rơi xuống tí tách, như thể vừa phải
chịu một nỗi oan ức lớn rồi đang được an ủi. Quý Liên Hoắc lại
liếm môi, vai run rẩy, mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi.
"Em có... em có đang nằm mơ không?" Quý Liên Hoắc nghẹn
ngào nói, mũi nghèn nghẹt, đưa tay nhéo cánh tay mình.
"Có phải không?" Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nhìn Quý Liên
Hoắc lại liếm môi lần nữa.
"Chiêu Chiêu..." Quý Liên Hoắc nước mắt lưng tròng ôm chặt
người đàn ông trước mặt, như muốn ghìm anh vào lồng ngực
mình, không ngừng cọ lên cổ anh, muốn tiến lại gần, gần hơn
nữa.
"Bây giờ đã bình tĩnh chưa?" Vương Chiêu Mưu giơ tay ôm Quý
Liên Hoắc, vỗ nhẹ lưng cậu. Bây giờ người này cao hơn cả anh,
còn đang khóc sướt mướt.
"Ừm." Quý Liên Hoắc ôm chặt Vương Chiêu Mưu không muốn
buông, vùi mặt vào vai anh, đáp lại bằng giọng nghèn nghẹt.
Vương Chiêu Mưu vỗ nhẹ lưng Quý Liên Hoắc, dịu dàng nói ra kế
hoạch của cụ Lãnh dành cho cậu, cậu sẽ hoàn thành việc học đại
học của mình ở nước Hoa, hy vọng Quý Liên Hoắc có thể thực sự
coi nhà họ Lãnh như nhà của mình, cụ Lãnh muốn dạy cậu nhiều
điều. Chỉ trong những ngày nghỉ, cậu mới phải ra nước ngoài để
làm quen với những công ty dưới trướng nhà họ Lãnh, không
phải là không bao giờ quay trở lại như cậu nghĩ.
Nghe lời giải thích nhẹ nhàng của anh, cảm xúc của Quý Liên
Hoắc dần dịu lại, cậu cúi đầu nhìn bộ vest mình đang mặc, lập
tức cau mày đau khổ. Đây là bộ vest đầu tiên mà anh Chiêu Mưu
tặng, giờ cậu lại xé nó thành từng mảnh rách nát thế này, áo sơ
mi cũng bị rách, hoàn toàn không còn nhận ra được hình dáng
ban đầu nữa.
"Xin lỗi, anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc cố ghép các mảnh vải
lại với nhau nhưng thấy đã bị xé rách quá lớn, chẳng làm được
gì để cứu vãn nữa.
"Cởi ra, thay một bộ khác." Vương Chiêu Mưu tỏ vẻ bất đắc dĩ,
cầm điện thoại gọi cho nhân viên. Cũng may là trước đó anh cho
thiết kế ba bốn kiểu cho Quý Liên Hoắc, tất cả đều đã hoàn
thành, anh chỉ chọn một kiểu đẹp nhất, vẫn còn hai bộ nữa.
Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu đang nghe điện thoại,
không nhịn được cong môi lên, cởi bỏ những dải vải trên người,
ánh mắt cứ mãi lưu luyến trên người anh, mạnh dạn ôm chặt
Vương Chiêu Mưu từ phía sau, không muốn buông tay.
Vương Chiêu Mưu bình tĩnh bảo người ở đầu kia mang hai bộ
còn lại qua để tránh xảy ra tai nạn nữa. Cảm thấy eo mình bị ôm
chặt, Vương Chiêu Mưu hơi liếc sang bên cạnh, thấy Quý Liên
Hoắc để mình trần, nụ cười nở trên mặt không sao che giấu
được, trong mắt chỉ toàn là ngọt ngào.
Thấy Vương Chiêu Mưu cúp điện thoại, Quý Liên Hoắc ánh mắt
ngọt ngào, liên tục thì thầm vào tai anh: "Chiêu Chiêu, em thích
anh."
"Ừ." Vương Chiêu Mưu cất điện thoại đi, bình tĩnh trả lời.
"Chiêu Chiêu, em rất thích anh." Quý Liên Hoắc cúi đầu nhìn vào
bên cổ Vương Chiêu Mưu, cẩn thận hít hà.
"Ừ." Vương Chiêu Mưu nhìn về phía Quý Đại Bảo đội mũ đầu hổ
đang trốn sau tấm rèm.
"Chiêu Chiêu..." Quý Liên Hoắc không kìm được khóe miệng
cong lên, giống như một cậu bé mới biết yêu, xung quanh toàn
là bong bóng màu hồng.
"Tối nay cậu sẽ phải đối mặt với rất nhiều phương tiện truyền
thông." Vương Chiêu Mưu vỗ nhẹ hai tay quanh eo mình: "Có
nhiều thứ cần phải chú ý."
Cảm nhận được Vương Chiêu Mưu vỗ tay mình, Quý Liên Hoắc
miễn cưỡng buông tay, đứng đối diện với anh, lại không nhịn
được cười.
"Giới truyền thông giỏi nhất trong việc bịa chuyện không căn cứ,
đặc biệt là những trải nghiệm trong quá khứ của cậu, điều này
có thể trở thành chủ đề để họ tấn công cậu." Vương Chiêu Mưu
nghiêm mặt, giọng điệu ôn hòa: "Đầu tiên, cậu phải không sợ
hãi, phải có khí thế của riêng mình, cho dù không đạt đến trình
độ khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ, cậu cũng phải
thể hiện sức mạnh ở một mức độ nhất định."
"Em biết Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc cười tươi rói, nhìn người
trước mặt chăm chú.
"Nếu họ hỏi những câu hỏi hóc búa, hoặc là cậu giữ im lặng, đáp
lại là không thể nói, hoặc là thay đổi chủ đề, nếu ai đó hỏi cậu
một câu hỏi nhiều ẩn ý, cậu có thể chuyển sang một chủ đề
khác, hoặc trực tiếp hỏi ngược lại họ. Cậu phải nhớ rằng mình là
người nhà họ Lãnh, phải mạnh mẽ hơn."
"Em nhớ rồi Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc gật đầu, nhìn Vương
Chiêu Mưu không chớp mắt, nụ cười trên mặt không thể kìm
nén.
Đến khi nhân viên giao hai bộ vest còn lại đến, Quý Liên Hoắc
mặc vào xong thì người nhà họ Lãnh đã chờ hơn mười phút.
Vương Chiêu Mưu không có ý định đi đến địa điểm đó mà ở lại
biệt thự. Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo lên xe, mở cửa sổ, nhìn
Vương Chiêu Mưu với vẻ mặt quyến luyến, không muốn rời đi.
"Đã nhớ lời tôi nói chưa?" Vương Chiêu Mưu nhắc nhở.
"Em nhớ rồi Chiêu, anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc liếc nhìn
người giúp việc bên cạnh, vội vàng sửa lời, rồi nhìn Vương Chiêu
Mưu, trông như một chú chó nhớ nhà, cau mày buồn bã: "Anh
Chiêu Mưu, em nhớ anh."
Còn chưa đi khỏi đâu đấy!
Vương Chiêu Mưu cười bất lực, vẫy tay với Quý Liên Hoắc. Chiếc
xe khởi động, Quý Liên Hoắc vẫy tay đáp lại, dựa vào cửa sổ xe
quay đầu lưu luyến nhìn người đàn ông, cho đến khi chiếc xe
chạy xa dần, không còn nhìn thấy căn biệt thự nữa.
Thấy tài xế ở đằng trước thỉnh thoảng nhìn mình qua gương
chiếu hậu, rồi lại nhìn sang Quý Đại Bảo, Quý Liên Hoắc dần thu
lại hết cảm xúc trong mắt, khóe môi hơi trễ xuống, ánh mắt lạnh
lẽo.
Quý Đại Bảo vẫn còn đang chột dạ, nắm chặt quả cầu trắng trên
mũ đầu hổ trong tay, ngoan ngoãn không dám gây ra tiếng
động.
Sau khi đến hội trường, Quý Liên Hoắc một tay bế Quý Đại Bảo
bước ra khỏi chiếc xe sang trọng. Lãnh Uyển Âm phụ trách đón
họ chờ lâu đã quá sốt ruột, cứ sợ Quý Liên Hoắc sẽ chống đối
nhà họ Lãnh, không chịu đến đây, thấy cậu đến, bà vô cùng
mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm. Lãnh Uyển Âm chỉnh lại khăn lụa,
dẫn cậu vào hội trường, sải bước tiến vào nơi phóng viên đang
tụ tập. Cụ Lãnh thấy cậu đi tới thì nở nụ cười.
Vương Chiêu Mưu đứng ở cửa biệt thự một lúc rồi quay người
bước vào trong, bật chiếc TV đã lâu không xem lên. Buổi họp
báo được truyền hình trực tiếp, cụ Lãnh cảm ơn các đơn vị của
tỉnh Ôn Giang đã hỗ trợ, ban tổ chức kể lại nguyên nhân hai
người cháu của nhà họ Lãnh bị lạc, và tình cảnh một người đã
chết khi nhà họ Lãnh tìm đến.
Nghe thấy tiếng từ TV, chị Trình cũng bước lại, đứng sau sô pha,
cởi tạp dề ra, chăm chú lắng nghe.
Vương Chiêu Mưu nhìn giờ, đoán Quý Liên Hoắc hẳn đã đến nơi,
ngẩng đầu nhìn thấy cụ Lãnh đang mỉm cười trong ống kính, biết
cậu đã đến. Khi Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo xuất hiện trong
ống kính, Vương Chiêu Mưu nghe rõ tiếng ồn ào của đám đông
trong hội trường, không ít máy quay chĩa ống kính thẳng về phía
người may mắn này. Đứa cháu thất lạc từ lâu có thể là người
thừa kế nhà họ Lãnh tương lai, cho dù không thể thừa kế khối
tài sản 10 tỷ đó, tương lai của cậu cũng sẽ vượt xa những gì
người thường có thể tưởng tượng.
Quý Liên Hoắc một tay bế Quý Đại Bảo, mặt vô cảm tiến lên,
đường nét gương mặt sắc sảo bắt mắt, sống mũi cao, mắt sâu
thẳm, khí chất của cậu là một sự lãnh đạm của người quen đứng
trên cao, dường như không bị bất kỳ sóng gió nào ảnh hưởng.
Quý Liên Hoắc ôm Quý Đại Bảo ngồi xuống chỗ viết tên mình, vẻ
mặt hờ hững.
Ban tổ chức bên cạnh giới thiệu Quý Liên Hoắc đơn giản, cậu
không cần nói gì cả, chỉ cần vài từ khóa là đủ để hình thành nên
hình tượng nhân vật. Người cháu trai mất cả cha lẫn mẹ bị phải
lưu lạc bên ngoài, nhưng trước khi gặp nhà họ Lãnh, cậu đã trở
thành trạng nguyên khối tự nhiên tỉnh Ôn Giang bằng chính nỗ
lực của mình. Chỉ sau vài câu nói, gần như toàn bộ ống kính máy
quay đều tập trung vào Quý Liên Hoắc mới 19 tuổi.
Các câu hỏi của phóng viên bắt đầu ở giai đoạn tiếp theo, nhưng
hầu như tiêu điểm chú ý của mọi người đều tập trung vào Quý
Liên Hoắc đang bế đứa trẻ.
"Tôi là phóng viên của báo Tô Thành Buổi Tối, xin hỏi cậu Quý
Liên Hoắc, trước khi được nhà họ Lãnh tìm thấy, cậu có biết thân
thế của mình không?"
"Không biết." Giọng điệu của Quý Liên Hoắc lạnh lùng cứng rắn,
trả lời rất dứt khoát.
"Tôi là phóng viên của tờ Nhật báo Hải, xin hỏi cậu Quý Liên
Hoắc, cậu cảm thấy thế nào về thân phận mới của mình?"
"Không có cảm xúc." Quý Liên Hoắc tỏ vẻ lạnh lùng.
"Xin hỏi cậu Quý Liên Hoắc, nhiều người ở Tô Thành đã thấy cậu
dựng sạp hàng rong trên đường phố, cậu nghĩ gì về giai đoạn
cuộc sống đó?"
"Tôi rất biết ơn người đã đưa mình thoát khỏi cuộc sống đó." Vẻ
mặt của Quý Liên Hoắc hơi giãn ra.
"Có thể tiết lộ người này là ai, đã giúp đỡ cậu như thế nào, từ
người bán hàng rong đến học sinh trung học, giữa hai người có
mối quan hệ giao dịch thế nào không?"
Ánh mắt Quý Liên Hoắc tối sầm lại, đôi mắt đen nhánh quét qua
rất nhiều phương tiện truyền thông phía trước, khí thế vô cùng
hung ác, cao ngạo, gần như trong nháy mắt đã dập tắt hết thảy
tiếng ồn.
Hội trường yên lặng trong vài giây, Quý Liên Hoắc tiến lại gần
micro trên bàn, nhìn thẳng vào phóng viên đang đặt câu hỏi.
"Anh tới được đây, thông qua quan hệ giao dịch gì?"
Cụ Lãnh ra hiệu cho người bên dưới, vài người nhanh chóng tiến
lên, dùng vũ lực kéo phóng viên đang đặt câu hỏi ra khỏi hội
trường.
Quý Liên Hoắc nhìn đám đông dưới sân khấu với vẻ mặt nghiêm
nghị lạnh băng, toát ra vẻ cao quý bẩm sinh và uy thế áp đảo.
Nhiều phóng viên chuẩn bị đặt những câu hỏi bới móc đều nghĩ
thầm: "Cậu trai mới 19 tuổi này quả là không dễ trêu chọc."
Những phóng viên khác bắt đầu chuyển hướng chú ý, đặt câu
hỏi cho cụ Lãnh và các đơn vị liên quan.
Vương Chiêu Mưu ngồi trên sô pha, mỉm cười nhìn cảnh tượng
trước mắt. Quý Liên Hoắc thích ứng với những sự kiện này tốt
hơn anh nghĩ, cậu vốn sinh ra để làm người đứng trên cao, dù
chưa trải qua bốn năm gian nan mài giũa vẫn vậy.
Sau buổi phỏng vấn, giới truyền thông tiếp tục đuổi theo đặt câu
hỏi, người nhà họ Lãnh nhanh chóng lên xe, Quý Liên Hoắc bế
Quý Đại Bảo, cũng ngồi vào chiếc xe sang phiên bản dài.
"Liên Hoắc, con ứng phó rất tốt." Cụ Lãnh không khỏi khen ngợi
Quý Liên Hoắc, vốn tưởng rằng đứa trẻ này sẽ lo lắng, bối rối vì
chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, không ngờ Quý Liên
Hoắc lại cho ông một phen kinh ngạc.
"Là anh Chiêu Mưu dạy." Quý Liên Hoắc liếc nhìn mũ đầu hổ của
Quý Đại Bảo, trong mắt lộ ra nỗi nhớ nhung sâu sắc.
Lãnh Uyển Âm cũng để ý thấy mũ đầu hổ của Quý Đại Bảo, che
miệng cười, liên tục khen "dễ thương". Quý Đại Bảo nhìn ông cố
và bà cô, rồi nhìn chú út đang bế mình, cảm thấy một cuộc sống
tốt đẹp hơn sắp bắt đầu.
Chiếc xe dừng lại trước cửa dinh thự, cụ Lãnh dẫn mấy người
vào trong dinh thự. Lãnh Tu Minh ngồi ở phòng khách, thấy
những người đã về liền đứng dậy đi đến trước mặt Quý Liên
Hoắc và Quý Đại Bảo, cười.
"Chào mừng em họ, cháu họ về nhà."
Đối diện với Lãnh Tu Minh, Quý Liên Hoắc không nói gì mà đi
thẳng qua, coi gã như không khí.
Lãnh Uyển Âm thấy bầu không khí hơi đông cứng, mỉm cười
bước tới, vỗ nhẹ Lãnh Tu Minh, rồi đi về phía Quý Liên Hoắc và
Quý Đại Bảo: "Liên Hoắc, Đại Bảo, cô dẫn hai con đi xem phòng
được không?"
"Dạ!" Quý Đại Bảo híp mắt cười, nắm chặt quả cầu lông nhỏ
trong tay, vui vẻ vung vẩy cánh tay.
Lãnh Uyển Âm đi trước dẫn đường, cụ Lãnh liếc nhìn Lãnh Tu
Minh, hạ giọng nói: "Tình hình của em họ con, con cũng biết..."
"Ông nội không cần nói đâu, con hiểu mà." Lãnh Tu Minh lại
cười: "Cả nhà đền bù cho nó là nên làm, chỉ cần không thiên vị
trong vấn đề kế thừa nhà họ Lãnh, con không phản đối."
Cụ Lãnh im lặng một lát rồi gật đầu với Lãnh Tu Minh: "Đừng lo
lắng về điều đó, các con cạnh tranh công bằng."
"Ông nội ngủ ngon." Lãnh Tu Minh vẫn giữ nụ cười trên môi, sau
khi tạm biệt thì quay người đi lên lầu.
Phòng mà nhà họ Lãnh sắp xếp cho Quý Liên Hoắc và Quý Đại
Bảo nằm ở tầng ba, hai phòng nằm cạnh nhau, cả hai đều lấy
sáng tốt, cảnh quan tuyệt đẹp. Các phòng ở đây rộng gấp ba
hoặc bốn lần so với trong biệt thự, tất cả các đồ dùng đều là
hàng đầu, ngoài ra còn có đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp chịu
trách nhiệm cho cuộc sống hàng ngày của Quý Liên Hoắc và Quý
Đại Bảo.
Quý Liên Hoắc mặc vest nằm trên giường, ngắm trăng dần lên
cao nhưng không hề thấy buồn ngủ, trong tâm trí tràn ngập
những gì đã xảy ra chiều nay, và... nụ hôn đó. Nghĩ đến nụ hôn
đó, Quý Liên Hoắc lại không nhịn được cười, ôm chặt chiếc gối
bên cạnh, nghĩ đến đôi môi màu nhạt của Chiêu Chiêu, vành tai
đỏ ửng lên, mặt vùi vào gối.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc thì thầm lặp đi lặp lại, âm thanh
quấn quýt trên môi và răng một cách thân mật, càng gọi lại càng
nhớ.
Đêm đã khuya, Quý Liên Hoắc vẫn không ngủ được, nằm trên
giường trằn trọc hồi lâu, một lát sau thì lồm cồm bò dậy.
Quý Đại Bảo đang ngủ say thì đột nhiên có người lay mình mấy
cái, nó bất mãn hầm hừ, nhưng người kia lại lay mạnh hơn.
"Ứ..." Quý Đại Bảo bĩu môi mở đôi mắt ngái ngủ của mình ra,
thấy chú út đang đứng bên cửa sổ, đôi mắt đen láy sáng ngời.
"Chú muốn quay về, con có đi không?"
Quý Đại Bảo khựng lại, chớp chớp mắt, vờ như không hiểu.
"Đừng giả vờ, chú biết con có thể hiểu." Quý Liên Hoắc cúi người
nhìn Quý Đại Bảo chăm chú: "Chú đi tìm anh Chiêu Mưu, con có
muốn trở về không, muốn về thì chớp mắt hai cái, không muốn
thì đừng chớp mắt."
Quý Đại Bảo nghe vậy, nghĩ đến điều kiện nơi đây rất tốt, lại còn
có ông cố và bà cô, nên không muốn cùng chú út về. Thấy Quý
Đại Bảo vẫn kiên trì không chớp mắt, Quý Liên Hoắc đã hiểu ý
của nó.
"Vậy thì ở đây nghe lời ông cố, cảnh giác với Lãnh Tu Minh, hiểu
chưa?"
Quý Đại Bảo gật đầu, mặt nghiêm túc. Với trí thông minh của
mình, Lãnh Tu Minh muốn làm gì mình à? Nằm mơ?
Quý Liên Hoắc vỗ nhẹ vào Quý Đại Bảo, đưa tay vuốt mắt cho
nó, nhìn cháu trai lần cuối rồi kiên quyết quay người bỏ đi.
Cổng dinh thự có bảo vệ cả ngày, Quý Liên Hoắc tìm được một
hàng rào có thể trèo qua, nhưng không ngờ vừa chạm vào hàng
rào, ánh sáng đã chiếu vào. Một tiếng còi gấp gáp vang lên, vài
vệ sĩ nhanh chóng chạy tới. Thấy vậy, Quý Liên Hoắc vội bám
vào hàng rào định trèo lên nhưng đã bị hai vệ sĩ kéo xuống
"Cậu Liên Hoắc, nhanh trở về!"
"Tôi không quay lại, các người đừng ngăn cản." Quý Liên Hoắc
mím môi, nhìn đám vệ sĩ trước mặt, im lặng nắm chặt tay.
Thấy vậy, vệ sĩ cũng ra đòn thế đấm bốc cơ bản: "Cậu Liên
Hoắc, chúng tôi không thể thả cậu ra, trừ khi cậu bước qua
người chúng tôi!"
Quý Liên Hoắc im lặng một lát, đúng lúc vệ sĩ cho rằng cậu sắp
từ bỏ, thả lỏng một chút, lại thấy cậu tung ra một quyền cực
mạnh, uy lực kinh người. Một vệ sĩ ngã ngửa xuống bãi cỏ, vệ sĩ
thứ hai nhanh chóng chạy tới, chỉ trong chốc lát đã được nằm
cạnh vệ sĩ thứ nhất.
Càng ngày càng nhiều vệ sĩ đến hỗ trợ, tiếng động đã đánh thức
cụ Lãnh từ trước, nhìn khung cảnh bên dưới, cụ Lãnh thở dài.
Nắm đấm của Quý Liên Hoắc rất nhanh, cộng thêm lợi thế về
chiều cao nên những cú đá của cậu cũng cực kỳ uy lực. Cụ Lãnh
nhìn Quý Liên Hoắc ra sức chiến đấu giữa đám vệ sĩ, một lúc sau
mới giơ tay.
"Thả nó đi đi."
Đám vệ sĩ ngừng tấn công, Quý Liên Hoắc hít một hơi thật sâu,
ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ sáng đèn ở tầng ba.
Quý Liên Hoắc mím môi, cúi đầu về phía cửa sổ, quay người
nhanh chóng trèo qua hàng rào, chạy vào bóng tối.
×××
Vương Chiêu Mưu ngủ một giấc rất ngon, khi tỉnh dậy thấy trong
nhà yên tĩnh lạ thường. Thiếu đi hai người, căn biệt thự dường
như trở lại trạng thái ban đầu, mọi thứ đều im lặng.
Một ngày mới đã đến, vẫn phải đi làm.
Vương Chiêu Mưu rửa mặt, thay quần áo như thường ngày,
chỉnh lại tay áo rồi đi mở cửa phòng ngủ.
Nhìn vật thể to lớn trước mặt, Vương Chiêu Mưu từ từ buông
bàn tay đang sửa tay áo xuống, trong lúc nhất thời không biết
nên cười hay nên khóc.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc nghe thấy tiếng mở cửa liền tỉnh
dậy, thấy người đàn ông đối diện, không khỏi mỉm cười.
"Sao thế." Vương Chiêu Mưu vờ giơ chân lên, nhẹ nhàng đá vào
Quý Liên Hoắc vẫn đang ngồi dưới đất, cười: "Lại nhớ Quý Đại
Bảo?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0