Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 102

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Quý Liên Hoắc ngồi dưới đất, nhìn lên người đàn ông đang nhìn
mình, dùng mũi giày đá nhẹ vào người mình, trong mắt ẩn hiện
nét cười nhàn nhạt.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đứng dậy, lòng thấy ngứa
ngáy. Cú đá không hề đau, chỉ như chú mèo con trong tim thức
dậy, móng vuốt lông nhung liên tục cào vào trái tim.
Thấy Quý Liên Hoắc vẫn mặc bộ vest ngày hôm qua, Vương
Chiêu Mưu hơi hất nhẹ cằm ra hiệu về phía phòng cậu: "Đi thay
quần áo rồi xuống ăn sáng."
Quý Liên Hoắc nhìn chăm chú vào anh, không khỏi cong khóe
miệng, hạ giọng gọi: "Chiêu Chiêu."
Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc đã cao hơn
mình, trong mắt hiện lên ý cười. "Ừ."
Như thể đã đạt được thứ mình thực sự yêu thích, Quý Liên Hoắc
vui mừng chạy về phòng.
Nhìn bóng lưng của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu cười bất
lực, bước từng bước vững vàng xuống cầu thang.
Chị Trình đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, thấy Vương Chiêu
Mưu đang ngồi một mình ở bàn ăn, liền nhanh chóng mang đồ
ăn đến cho anh. Chị Trình thở dài trong lòng, bây giờ Tiểu Quý
và Quý Đại Bảo đã rời đi, công việc của chị bỗng trở nên nhẹ
nhàng hơn nhiều, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi trống
trải.
Nhìn vài đĩa thức ăn nhỏ trước mặt, là lượng thức ăn bình
thường của anh, nghĩ đến vật thể lớn nhận được trước cửa hôm
nay, Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn chị Trình: "Không đủ
đâu."
"Hở?" Chị Trình sửng sốt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy
ra thì đã nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu, Quý Liên Hoắc đã
thay cái áo len đen đang đứng đó cười với chị Trình ở dưới.
"Ấy chà, Tiểu Quý!" Chị Trình vô thức mở to mắt, nghĩ đến cảnh
tượng mình thấy trên TV tối qua, rồi nhìn Quý Liên Hoắc, lòng
tràn ngập ngạc nhiên.
"Cậu về từ lúc nào thế!" Chị Trình mỉm cười bước tới, ngẩng đầu
nhìn Quý Liên Hoắc: "Tôi không để ý thấy!"
"Lúc đêm muộn mới về." Quý Liên Hoắc xuống lầu, ngồi vào ghế
cạnh Vương Chiêu Mưu như trước kia, nhìn người ngồi ở ghế
chính, lập tức cảm thấy an tâm hơn nhiều. Đây chính là nơi cậu
nên ở.
"Lúc nãy tôi ở trong bếp, cũng không nghe thấy tiếng cậu thức
dậy." Chị Trình cầm đũa đưa cho Quý Liên Hoắc, không nhịn
được cười: "Hai người ăn trước đi, tôi đi chuẩn bị thêm."
"Hôm nay tôi đi Chử Thành." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn đồng hồ
đeo tay: "Khoảng năm giờ chiều sẽ về."
Bàn tay cầm đũa của Quý Liên Hoắc khựng lại. Nếu là trước đây,
mình sẽ đợi anh Chiêu Mưu, ở nhà, chờ mãi chờ mãi, nhưng bây
giờ, anh Chiêu Mưu đã hôn mình rồi!
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vô thức liếm môi, lấy hết can
đảm, hai tai đỏ ửng nhìn Vương Chiêu Mưu. "Em có thể... đi
cùng anh được không."
Vương Chiêu Mưu nhìn đôi mắt long lanh của Quý Liên Hoắc, im
lặng một lát, nghĩ rằng hôm nay là thứ bảy, cho dù có chuyện
khẩn cấp làm lỡ thêm một ngày cũng không ảnh hưởng đến việc
cậu đi học bình thường. Vả lại thân phận của Quý Liên Hoắc đã
được công khai, bây giờ cậu có theo bên cạnh anh cũng không
còn ai nói những lời như "bao nuôi" nữa.
Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu với vẻ mong đợi, nếu sau
lưng cậu có cái đuôi thì nó sẽ dựng đứng lên, chăm chú chờ đợi
câu trả lời của anh.
Suy nghĩ một lát, Vương Chiêu Mưu nhìn về phía Quý Liên Hoắc.
"Được."
Mắt Quý Liên Hoắc lập tức sáng lên, khóe miệng cũng cong lên,
lòng tràn ngập hương vị ngọt ngào, nếu có một cái đuôi, chắc
chắn có thể biến thành cánh quạt. Cậu có thể đi ra ngoài với anh
Chiêu Mưu!
"Nhưng cần phải nhanh hơn." Vương Chiêu Mưu nhìn giờ, lễ khai
trương trung tâm mua sắm được ấn định vào hai tiếng rưỡi nữa,
hơn nữa phải đi đường rất lâu.
Chị Trình mang đồ ăn làm thêm ra bàn, Quý Liên Hoắc Hoắc ăn
rất nhanh, gần như nhanh gấp đôi tốc độ bình thường. Ăn sáng
xong, Quý Liên Hoắc phóng vọt lên lầu, đây là lần đầu tiên ra
ngoài cùng anh Chiêu Mưu, không thể để anh Chiêu Mưu mất
mặt vì vẻ ngoài của mình!
Khi Vương Chiêu Mưu chuẩn bị xong xuôi ra đến cửa, Quý Liên
Hoắc vội vã xuống cầu thang, mặc một chiếc áo sơ mi xanh đậm
với một chiếc quần âu màu xám đậm, thêm một chiếc áo vest
cùng màu với quần âu. Tính đến thời điểm hiện tại, ba bộ vest
mà Vương Chiêu Mưu chuẩn bị cho cậu đều đã được dùng đến
chỉ trong vòng hai ngày.
"Tiểu Quý trông thật năng động." Chị Trình đứng cạnh vừa cười
vừa khen ngợi, Vương Chiêu Mưu mỉm cười, dắt Quý Liên Hoắc
ra xe.
Suốt dọc đường, tài xế liên tục nhìn Quý Liên Hoắc ngồi ở ghế
sau qua gương chiếu hậu, hôm qua anh ta cũng xem TV, vừa
nhìn thấy Quý Liên Hoắc thì suýt phun hết đồ ăn trong miệng ra,
còn bị vợ đánh. Tài xế thực sự bị sốc. Lúc đầu sếp nhận nuôi
Quý Liên Hoắc, anh ta chỉ nghĩ sếp mình nhân hậu nên nuôi
dưỡng hai chú cháu này; đến lúc Quý Liên Hoắc thành trạng
nguyên khối tự nhiên tỉnh Ôn Giang, anh ta không khỏi cảm thán
rằng sếp thực sự rất giỏi trong việc nhìn người; cho đến hôm
qua, khi nhìn thấy Quý Liên Hoắc trên màn hình TV, biết rằng
cậu chính là đứa con thất lạc của nhà họ Lãnh, tài xế cảm thấy
thế giới quan của mình đã sụp đổ. Nói thật là tầm nhìn của sếp
nằm trên tận tầng khí quyển. Tài xế đã nghiêm túc suy nghĩ rất
lâu, tự hỏi liệu có thể xin sếp giới thiệu một cổ phiếu không.
Quý Liên Hoắc ở trong xe, hưng phấn nhìn Chiêu Chiêu đang
nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, lại nhìn phong cảnh lướt qua
ngoài cửa sổ, như một chú chó lớn lần đầu tiên được ra ngoài
chơi với chủ của mình, vui đến nỗi không thể kiềm chế được.
Họ đến Chử Thành đúng giờ, vừa thấy xe dừng lại, Quý Liên
Hoắc vội vàng xuống xe, mở cửa cho Vương Chiêu Mưu, một tay
đặt lên nóc xe như thường lệ để bảo vệ anh bước xuống xe.
Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc đi gặp tổng giám đốc điều
hành trung tâm mua sắm Chử Thành. Tổng giám đốc nhanh
chóng báo cáo với Vương Chiêu Mưu về tiến trình lễ khai trương,
và những bước mà anh cần tham dự. Khi lễ khai trương bắt đầu,
Quý Liên Hoắc luôn đi theo sau Vương Chiêu Mưu, dù là cắt
băng khánh thành hay phát biểu, ánh mắt cậu vẫn luôn dán chặt
vào người phía trước.
Đến lúc điểm mắt cho con lân, Vương Chiêu Mưu bước lên, đi
đến trước đầu lân, cầm lấy bút lông do lễ tân đưa, nhẹ nhàng
chấm đầu bút vào mực vàng chu sa.
"Một điểm mắt trái, làm ăn phát đạt!" MC đọc lời thoại bằng
giọng vui vẻ.
Vương Chiêu Mưu cầm bút, đầu bút chạm vào mắt trái của con
lân, cổ tay rất vững vàng, xoay nhẹ, vẽ một con ngươi tròn trịa
cho đầu lân.
"Hai điểm mắt phải, tiền vào như nước!"
Vương Chiêu Mưu lại chấm mực, điểm mắt phải cho lân.
"Ba điểm thiên linh, tiền đồ như gấm!"
Vương Chiêu Mưu hạ mắt, cổ tay khẽ cử động.
Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn người đàn ông mặc vest trên sân
khấu, anh cúi người về phía trước, tay cầm một cây bút lông,
khuôn mặt tuấn tú, cặp kính gọng vàng, cái đầu lân đầy màu sắc
rực rỡ dưới tay, đẹp đến mức không thể diễn tả được.
Lễ điểm mắt kết thúc, hội trường đốt pháo, vài dây pháo đầy
màu sắc nổ tung, vô số mảnh vỡ nhiều màu sắc rơi xuống. Quý
Liên Hoắc đang định tiến lên phủi những mảnh vụn đầy màu sắc
trên vai Vương Chiêu Mưu thì thấy anh nhét bao lì xì vào miệng
lân, sau đó đứng thẳng dậy, ngoảnh lại nhìn mình, mỉm cười.
Quý Liên Hoắc đứng đó ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ đủ màu
sắc rơi xuống trước mặt, nhìn đôi môi cong lên của người kia,
tiếng pháo nổ bên tai dường như đã biến mất, thế giới hoàn
toàn im lặng, âm thanh duy nhất là tiếng trái tim đập rất mạnh
của chính cậu. Như tiếng trống dồn dập nơi hoang dã, vô số chồi
cỏ mọc lên từ mặt đất, cùng với tiếng trống, nở thành những
bông hoa nhỏ màu trắng đung đưa.
Lễ khai trương diễn ra rất suôn sẻ, cánh cửa trung tâm mua sắm
rộng mở, chào đón khách đến từ khắp nơi. Vương Chiêu Mưu
không cần phải tham dự các hoạt động sau đó, nên quyết định
rời đi sớm, đi dạo quanh trung tâm mua sắm Chử Thành. Quý
Liên Hoắc đi theo sau Vương Chiêu Mưu, nhìn chằm chằm vào
bóng lưng của anh. Vương Chiêu Mưu đi từng tầng một cho đến
khi tới rạp chiếu phim ở tầng năm, nhìn lên lịch chiếu phim hôm
nay rồi quay lại nhìn Quý Liên Hoắc.
"Muốn xem phim không?"
Xem phim?
Quý Liên Hoắc chớp mắt, quay đầu nhìn khách hàng đang ùa
vào trung tâm mua sắm, người đến xem phim toàn là những cặp
đôi trẻ! Khuôn mặt cậu dần đỏ bừng, trong mắt tràn đầy niềm
vui không gì ngăn cản được: "Em muốn xem."
Vương Chiêu Mưu để Quý Liên Hoắc vui vẻ đi xếp hàng mua vé,
còn anh ngồi ở phòng chờ, bắt chéo đôi chân dài, nhìn cậu mua
vé xong thì quay đầu nhìn đôi tình nhân trẻ đang mua bắp rang
bên cạnh, lại xếp hàng sau họ, sau đó ôm hai hộp bắp rang và
đồ uống chạy tới.
Hiện tại người xem phim không nhiều, Quý Liên Hoắc mua vé
ngồi hàng ghế thứ ba, ghế số năm và số sáu hàng thứ ba, ngay
sát bên nhau. Sau vài đoạn quảng cáo, ánh đèn trong rạp tối
dần, Quý Liên Hoắc cẩn thận lắng nghe tiếng thở bên cạnh
mình, trong bóng tối, dường như có rất nhiều chuyện có thể xảy
ra.
Màn hình sáng lên, chiếu bộ phim hot nhất hiện nay là Vô gian
đạo, Vương Chiêu Mưu có cảm giác kỳ lạ như thể thời gian đã
dịch chuyển, bộ phim mới này với anh thật ra lại là phim cũ từ
19 năm trước. May mắn là vì kiếp trước bận rộn với công việc,
anh không xem nhiều phim, nếu không rất có thể đã trở thành
kẻ đáng ghét ưa tiết lộ tình tiết phim rồi. Vương Chiêu Mưu cầm
một miếng bắp rang, bỏ vào miệng, nhìn ngôi sao điện ảnh trẻ
tuổi trên màn hình, mỉm cười.
Nhờ ánh sáng từ màn hình chiếu phim, Quý Liên Hoắc tập trung
nhìn người bên cạnh, thấy Vương Chiêu Mưu đang ăn bắp rang,
cậu mím môi, khi anh lấy bắp rang lần thứ hai thì đưa tay ra giả
vờ vô tình chạm vào ngón tay của Chiêu Chiêu, sau đó nhanh
chóng rụt tay lại với khuôn mặt đỏ bừng.
Vương Chiêu Mưu khựng lại, nhìn người bên cạnh mỉm cười. Quý
Liên Hoắc mua hai hộp bắp rang, cái của cậu để ngay bên cạnh.
Nhìn thấy nụ cười trong mắt người đàn ông, mặt Quý Liên Hoắc
càng thêm nóng. Khi màn chiếu phim tối lại vì tình tiết u ám,
Quý Liên Hoắc đưa tay ra, như chú mèo rón rén trong bóng tối,
khẽ chạm vào ngón tay Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu không hề trốn tránh, trong ánh sáng mờ nhạt,
cảm nhận được Quý Liên Hoắc rụt rè móc lấy ngón tay út của
mình.
Chiêu Chiêu không từ chối. Quý Liên Hoắc cố gắng mím môi, đè
nén cảm xúc sắp bùng nổ của mình, màu đỏ trên tai đã lan đến
má, giờ đã bắt đầu lan đến cổ và ngực. Ánh đèn trong rạp chiếu
phim nhấp nháy, còn có tiếng nói của những người khác ở phía
sau, Quý Liên Hoắc mím môi nhìn chằm chằm vào màn hình,
nhưng không xem được gì cả. Ánh mắt cậu lại chuyển sang dán
vào người bên cạnh, còn anh vẫn nhìn lên màn hình với vẻ mặt
bình thản, dường như không có gì khác thường.
Quý Liên Hoắc cảm nhận những ngón tay mình vừa móc vào,
niềm vui thầm kín và cuồng nhiệt bùng lên trong lòng.
×××
Tháng thứ hai khi Vương Chiêu Vân ôn thi lại, sau một tuần học,
cậu ta về nhà ngã gục trên sô pha, hai mắt đờ đẫn, chân tay tê
liệt. Lớp 12 đã đủ khó khăn rồi, vậy mà cậu ta còn phải học lớp
13, thật là vô nhân đạo! Điều tệ hại hơn nữa là trong kỳ thi
tuyển sinh đầu vào, điểm của cậu ta thậm chí còn không cao
bằng điểm thi đại học, thật là vô lý!
Dì Tống mang ít trái cây đến cho thằng con trai đang nằm bẹp,
rồi lấy cặp sách từ tay Vương Chiêu Vân với vẻ mặt bất lực.
"Mẹ ơi, con đói quá." Vương Chiêu Vân quay người, vừa ăn trái
cây vừa bật TV.
"Có để đồ ăn cho con, trong bếp đang hâm nóng." Dì Tống gõ
trán con trai: "Con lại đến quán Internet phải không?"
"Sao mẹ biết?" Vương Chiêu Vân gặm trái cây, ngạc nhiên nhìn
mẹ mình.
"Con không thấy bây giờ là mấy giờ sao." Dì Tống nhíu mày: "Ba
con mới gọi điện cho thầy chủ nhiệm xong đấy, biết hôm nay các
con sẽ tan học lúc 6 giờ tối, lát nữa gặp ba con thì nhận lỗi đi
biết không?"
"Dạ." Vương Chiêu Vân chột dạ gật đầu, tiếp tục nhấn điều khiển
từ xa. Người làm mang đồ ăn nóng đến, Vương Chiêu Vân quá
lười nên không thèm đến phòng ăn, cứ thế nằm ở bàn trong
phòng khách, vừa ăn vừa xem TV.
"Cũng không có cái gì hay cả..." Vương Chiêu Vân ấn điều khiển
từ xa, thấy cha mình từ tầng hai đi xuống thì lập tức cảnh giác,
hoảng loạn đặt điều khiển từ xa xuống, ngồi thẳng dậy, cúi đầu
ăn cơm của mình.
"Ăn thì lo ăn, xem TV làm gì!" Ông Vương xuống lầu, đứng trước
mặt đứa con út, nhìn Vương Chiêu Vân với ánh mắt bất mãn:
"Làm hai việc cùng một lúc, để xem con bị nghẹn thì sẽ thế
nào!"
"Không nghẹn được đâu ba!" Vương Chiêu Vân cười hì hì: "Cổ
họng con lớn."
Nhìn đứa con lười biếng lông bông, ông Vương hơi giận, nhưng
nghĩ đến biểu hiện của cậu ta trong bữa tiệc của nhà họ Lãnh thì
lại dịu đi. Ít nhất thì đứa con này không hoàn toàn vô dụng.
Ông Vương thở dài trong lòng, vừa định quay người thì thấy
Vương Chiêu Vân đột nhiên mở to mắt, đánh rơi đôi đũa trên
tay. Ông giật mình, bước đến vỗ mạnh vào lưng Vương Chiêu
Vân, thấy con không nói gì, trong lúc hốt hoảng, ông còn túm
thằng nhóc lên thực hiện động tác cấp cứu Heimlich.
Vương Chiêu Vân bị nắm đấm của cha già siết nghẹt không nói
nên lời, ngón tay run rẩy chỉ vào TV, miệng nói lắp bắp: "Con,
con không nghẹn, con, mẹ nó!"
Dì Tống thấy tình hình trong phòng khách thì vội vã chạy đến,
thấy con trai mình đang chỉ vào TV cũng quay đầu lại, cảm thấy
người trên TV trông quen quen, suy nghĩ một lúc mới đột nhiên
nhớ ra người này là ai.
"Hoằng Tiến, Hoằng Tiến." Dì Tống vừa nhìn TV vừa vỗ vỗ ông
Vương vẫn đang cấp cứu cho con trai. Ông Vương ngẩng đầu lên
một lát, liếc nhìn TV rồi lại cúi xuống siết Vương Chiêu Vân hai
cái nữa, động tác bỗng nhiên dừng lại, ông từ từ quay đầu, kinh
ngạc nhìn TV.
"Con không nghẹn!" Vương Chiêu Vân cuối cùng cũng có cơ hội
lên tiếng, vội vã chạy trốn khỏi cha già, mặt đau khổ ôm bụng
mình, đồ ăn vừa ăn đã bị người cha yêu quý siết ra hết cả.
Ông Vương sững sờ nhìn vào TV, nhìn chằm chằm vào cậu trai
mặc vest trên màn hình, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Vương Chiêu Vân cũng nhìn Quý Liên Hoắc trên TV, lòng hoang
mang.
"Cậu ấy... là đứa con nhà họ Lãnh lưu lạc bên ngoài?" Dì Tống
hỏi một cách không chắc chắn.
Vương Chiêu Vân nhìn chằm chằm vào TV, nhớ lại cảnh mình đã
mắng Quý Liên Hoắc như thế nào, còn bắt cậu làm bài tập nghỉ
đông cho mình, bỗng nhiên cảm thấy bi thương. "Con tiêu rồi ba
ơi!!!"
Ông Vương lặng lẽ nhìn con trai, hồi tưởng lại chuyện xảy ra
trong nhà hàng, cảm giác hít thở không thông.
"Con đã làm gì người ta!" Dì Tống nghe Vương Chiêu Vân nói
vậy, nhíu mày lo lắng.
"Con bắt người ta làm bài tập về nhà cho con, còn đến tận nhà
mắng người ta nữa..." Vương Chiêu Vân tỏ vẻ đau khổ: "Chắc
người ta ghim hết rồi!"
"Cái thằng này!" Dì Tống giận hết sức: "Sao có thể làm như vậy
được! Con đã thấy tình hình của nhà họ Lãnh, chúng ta có thể
chọc giận họ không!"
"Hu hu hu, lúc đó con đã xin lỗi rồi, không biết có được không
nữa..." Vương Chiêu Vân đau buồn: "Lúc đó anh ba còn đánh
con trước mặt người ta..."
Dì Tống nghe vậy mới tạm yên lòng, Chiêu Vân đã xin lỗi, Chiêu
Mưu cũng đã dạy bảo Chiêu Vân, Quý Liên Hoắc kia chắc là
không ôm hận đâu.
Ông Vương u oán liếc nhìn Vương Chiêu Vân, rồi từ từ đứng dậy,
loạng choạng bước lên cầu thang. Vương Chiêu Vân và dì Tống
cùng nhìn ông Vương, trong lòng cùng có linh cảm chẳng lành.
Dì Tống suy nghĩ một lát rồi bảo Vương Chiêu Vân ăn tiếp, còn
bà thì vội vã lên lầu, thấy chồng nằm trên giường trong phòng
ngủ, hai tay khoanh trước bụng, vẻ mặt bình thản.
"Hoằng Tiến, anh làm sao thế?" Dì Tống lo lắng bước tới: "Anh
có làm gì đứa bé đó không thế?"
Vẻ mặt ông Vương ngơ ngác: "Anh hình như đã đi khuyên nó
đừng bán thân nữa, còn đưa cho nó 100 triệu, cảnh cáo nó, bảo
nó tránh xa Chiêu Mưu ra."
Dì Tống trợn mắt há miệng, kinh ngạc nhìn chồng mình: "Đứa
trẻ này, có, quan hệ đó với Chiêu Mưu?"
"Giờ anh cũng không rõ nữa." Ông Vương thở dài: "Nhưng vấn
đề bây giờ là nó không lấy tiền của anh, mà còn cúi xuống cầu
xin anh, xong anh còn mắng nó."
Dì Tống muốn tắt thở, cứ nghĩ rằng việc con trai làm đã đủ nguy
hiểm rồi, không thể nào ngờ rằng việc ông chồng làm mới đúng
là hết chỗ nói.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Dì Tống ngồi trên giường, ánh
mắt hoang mang.
"Tài sản của nhà họ Lãnh ở nước ngoài, chắc là nó cũng sẽ đi
đúng không?" Ông Vương lại thở dài: "Hy vọng nó đừng nghĩ
đến chuyện đó, đi càng sớm càng tốt."
"Nếu sau này nó quay lại thì sao?" Dì Tống quay lại nhìn chồng:
"Mấy hôm trước em nghe anh nói nhà họ Lãnh có khả năng phát
triển kinh doanh ở nước Hoa."
Ông Vương mấp máy môi một cách yếu ớt, lo quá nói không nên
lời.
Cho đến đêm hôm sau, ông Vương suy nghĩ rất lâu rồi quyết
định gọi cho Vương Chiêu Mưu hỏi thăm tình hình. Ông đứng
dậy khỏi giường, cầm điện thoại lên gọi cho con trai thứ hai,
nhưng sau một hồi chờ đợi vẫn không có ai trả lời.
Gọi lại lần nữa, vẫn không có ai trả lời.
×××
Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc ăn tối ở Chử Thành. Sau khi
từ Chử Thành trở về thì trời đã tối, hai người đi vào biệt thự,
Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, giúp Vương Chiêu Mưu
treo áo lên, nhanh chóng mang dép lê đến. Rõ ràng vẫn là
những việc như trước, nhưng cậu luôn cảm thấy có gì đó khác
lạ, giống như có một cảm giác thân mật vui vẻ, ngọt ngào, nhét
đầy trong lồng ngực.
Vừa bước vào phòng khách, Quý Liên Hoắc không khỏi nghĩ đến
chuyện hôm qua, nghĩ đến nụ hôn kia, nghĩ đến đôi môi màu
nhạt kia đã hôn mình, lúc đó cậu quá kích động, không thể đắm
mình hoàn toàn vào trải nghiệm đó.
Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu đã cởi áo vest, đang cúi
đầu đi dép vào, rồi liếc nhìn xung quanh, thấy chị Trình hình như
đã đi ngủ, trong phòng khách cũng không còn ai nữa.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc tiến lên, đến gần người đàn ông
trước mặt, ánh mắt đầy vẻ ngại ngùng, hạ giọng nói. "Em... có
thể, có thể hôn anh không."
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, nhìn thấy khát vọng dâng
trào trong mắt Quý Liên Hoắc, anh khẽ nhướng mày, trong mắt
thoáng qua ý định trêu chọc, thong thả nói: "Em nghĩ là, có thể
được không?"
Quý Liên Hoắc nghiêm túc suy nghĩ, câu hỏi này có vẻ khó hơn
tất cả những câu hỏi trước đây, chủ yếu là Chiêu Chiêu có thích
mình hôn anh không? Quý Liên Hoắc khẽ nhíu mày suy nghĩ,
nhưng ánh mắt vẫn hướng về đôi môi nhạt màu của người nọ.
Môi của Vương Chiêu Mưu rất đẹp, không quá mỏng cũng không
quá dày, đỉnh môi trên rõ rệt, đường cong đẹp đến kinh ngạc,
màu anh đào nhạt khiến người nhìn muốn cắn lên, không chỉ cắn
mà còn muốn nuốt trọn nó. Quý Liên Hoắc chưa kịp nghĩ ra câu
trả lời thì cơ thể đã vô thức tiến lại gần, muốn nếm thử vị ngọt
mềm mại ấm áp, cùng hơi ấm của anh.
Điện thoại đột nhiên reo vang, Quý Liên Hoắc phản ứng lại, ngơ
ngác nhìn người trước mặt, lại phát hiện Vương Chiêu Mưu
không trả lời điện thoại, cho đến khi điện thoại ngừng reo, tay
anh vẫn không động đến điện thoại.
Quý Liên Hoắc há miệng, đang định nói gì đó, điện thoại lại reo
lên.
Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu đứng im lặng trước mặt
mình, hai người nhìn nhau, cậu mím môi, muốn tìm câu trả lời
cho câu hỏi của mình từ đôi mắt anh, nhưng chẳng thấy gì cả.
Ánh mắt của Vương Chiêu Mưu vẫn như vậy, ẩn chứa ý cười,
khiến người ta khó mà đoán được sâu cạn, càng không thể đọc
được suy nghĩ của anh.
Điện thoại reo lần thứ ba, Vương Chiêu Mưu lấy điện thoại ra, đi
ngang qua Quý Liên Hoắc, ngồi xuống sô pha, ấn nút nghe.
Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu đi ngang qua bên cạnh
mình, trong mắt hiện lên một cảm giác mất mát to lớn, trong
lòng càng thấy ngột ngạt khó chịu, chua xót không nói nên lời.
Thật ra cậu có thể hôn Chiêu Chiêu không.
"Sao không nghe điện thoại!"
Tiếng trong loa rất to, giọng nói có phần cáu kỉnh của ông
Vương rất sắc bén, Quý Liên Hoắc nghe xong, đột nhiên cảm
thấy mình như được khai sáng, sững sờ tại chỗ. Đúng rồi, sao
vừa rồi Chiêu Chiêu không nghe điện thoại! Bởi vì anh đang đợi
mình!
"Không làm g..." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh đáp lại, nhưng ngay
sau đó lại thấy Quý Liên Hoắc kích động lao tới, môi lập tức bị
chặn lại.
"Alô, này, con làm sao thế!" Giọng nói của ông Vương càng có vẻ
khó hiểu: "Nói đi chứ!"
---
Người dịch: Vai trò của người nhà sếp Vương thật ra chỉ là tấu
hài thôi nhỉ =)))

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0