Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 103

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Môi của Chiêu Chiêu mềm mại hơn cả mong đợi, Quý Liên Hoắc
đỏ mặt, nhẹ nhàng dùng môi mình cọ cọ.
Quý Liên Hoắc có thể cảm nhận được nhiệt độ trên môi Vương
Chiêu Mưu, có thể cảm nhận được tần suất hô hấp của anh, môi
chà xát một lúc lâu, có thể thấy môi anh dần chuyển sang màu
đỏ. Quý Liên Hoắc hôn lên môi Vương Chiêu Mưu từng chút một
như gà mổ thóc, như thể hôn mãi mà chưa đủ, đã bắt đầu thì
không muốn dừng lại.
Vương Chiêu Mưu ấn nút cúp máy, nhìn Quý Liên Hoắc cổ đỏ
ửng cúi đầu hôn mình, cọ trên môi hồi lâu nhưng cũng không
dám vươn lưỡi ra. Anh một tay ôm lấy cậu, mắt ánh lên nụ cười.
Quý Liên Hoắc nhìn thấy nụ cười trong mắt anh thì mặt lại đỏ
bừng, mắt đen long lanh, không nói nên lời.
"Chiêu Chiêu, em hôn mặt anh được không?" Giọng nói của Quý
Liên Hoắc hơi khàn, mắt đã nhuốm đầy khát vọng.
Vương Chiêu Mưu đưa tay vuốt tóc bên tai Quý Liên Hoắc:
"Được."
Quý Liên Hoắc vội vàng hôn lên má Vương Chiêu Mưu, như một
chàng trai mới bắt đầu hẹn hò, liên tục hôn người yêu của mình.
"Chiêu Chiêu, em hôn tai anh được không?"
"Được."
Vành tai bị Quý Liên Hoắc hôn lên, hơi thở nóng hổi của cậu
khiến tai anh phải nóng lên. Cậu nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi chạm
vào vành tai anh, như để thăm dò, rồi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt
của anh.
Vương Chiêu Mưu hơi nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười,
ung dung nhìn Quý Liên Hoắc.
Chiêu Chiêu không từ chối. Quý Liên Hoắc cảm thấy nóng bừng
toàn thân, vội vàng hôn vành tai Vương Chiêu Mưu, liếm mút dịu
dàng, như đang thưởng thức một món ăn cực kỳ ngon lành,
muốn nếm thử cho thỏa thích. Cậu nhẹ nhàng cắn lên vành tai
ửng hồng trước mặt, như một chú cún con bộc lộ bản chất thật
của mình, răng và đầu lưỡi cùng phối hợp, hơi thở nồng nàn
không ngừng xâm chiếm người đàn ông trước mặt.
Tai nóng rát vì nụ hôn của Quý Liên Hoắc, điện thoại di động lại
bắt đầu reo, sau khi nhìn thấy tên người gọi, Vương Chiêu Mưu
nhẹ nhàng đẩy cậu ra rồi nghe máy.
"Vừa rồi tín hiệu kém à? Đang nói chuyện thì mất tiếng." Ông
Vương thở dài: "Con đã xem tin tức chưa?"
"Tin tức gì." Vương Chiêu Mưu ngồi thẳng dậy, đưa tay cởi cúc
áo sơ mi trên cổ.
"Là tin tức về việc nhà họ Lãnh đi tìm người thân, con mà không
biết sao?" Ông Vương hơi bất ngờ: "Quý Liên Hoắc kia vô lương
tâm thế à, con tài trợ cho nó lâu lắm rồi mà nó cũng không nói
với con?!"
"Tin đó à, con biết." Vương Chiêu Mưu nói một cách bình tĩnh,
liếc nhìn Quý Liên Hoắc đang ép sát bên cạnh.
"Nhà họ Lãnh có cho con lợi ích gì không?" Ông Vương thăm dò
hỏi: "Con nuôi con cho họ, bọn họ đối xử với con thế nào?"
"Bọn họ muốn cho con lợi ích, con từ chối rồi." Vương Chiêu Mưu
bình thản đáp, khóe mắt liếc thấy Quý Liên Hoắc kích động tiến
lại gần mình.
"Tại sao con lại từ chối, đừng nói con thật sự đã làm gì với Quý
Liên Hoắc đó?" Ông Vương lập tức cảnh giác: "Đã đi đến mức
nào thế!"
Vành tai bên kia được hôn nhẹ, nụ hôn lặng lẽ di chuyển từng
chút một dọc theo gò má đến môi, Vương Chiêu Mưu đặt một
tay lên ngực Quý Liên Hoắc, giọng nói đều đều. "Không thể trả
lời."
Nghe vậy, Quý Liên Hoắc không khỏi cong khóe môi, hôn lên bên
má Vương Chiêu Mưu, lần theo đường quai hàm, cẩn thận hôn
xuống cổ anh.
"Đừng dùng chiêu trò mà con đã dùng với giới truyền thông để
đối phó ba, ba là ba con!" Ông Vương hơi tức giận: "Ba có quyền
hỏi chuyện tình cảm của con!"
"Con và Quý Liên Hoắc..." Vương Chiêu Mưu hạ mắt nhìn Quý
Liên Hoắc đang hôn cổ mình: "Con thấy cậu ấy rất tốt."
Quý Liên Hoắc xúc động ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu, sau
đó lại cúi đầu nhẹ nhàng mút yết hầu của anh.
"Khụ." Vương Chiêu Mưu không nhịn được ho nhẹ một tiếng, trái
cổ nhấp nhô lên xuống, khiến Quý Liên Hoắc càng đuổi theo
hăng hái hơn.
"Làm sao đấy? Cảm à?" Ông Vương nghe Vương Chiêu Mưu ho
thì cau mày ngay: "Giờ gần tháng 10 rồi, con lại mặc quá ít phải
không? Đã đã bảo con bao nhiêu lần là phải chăm sóc bản thân
thật tốt rồi, đừng như ba, đợi đến khi nằm trên giường bệnh rồi
mới biết phải nghỉ ngơi!"
"Con... biết rồi." Vương Chiêu Mưu đẩy Quý Liên Hoắc ra, nâng
tay vuốt nhẹ vùng cổ ngứa ngáy.
Ông Vương ở đầu kia nói liên hồi. Quý Liên Hoắc bị đẩy ra lại rụt
rè tiến lại gần, nhìn Vương Chiêu Mưu bằng đôi mắt đen sáng
ngời, bám người vô cùng.
Mười phút trôi qua kể từ khi cuộc gọi kết thúc, Vương Chiêu Mưu
nhìn giờ, nghiêng đầu nhìn Quý Liên Hoắc đang dựa vào mình,
lắc điện thoại: "Tôi đi làm việc, em đi làm bài tập đi."
"Dạ." Quý Liên Hoắc quyến luyến nhìn Vương Chiêu Mưu: "Anh
Chiêu Mưu, em đi cùng anh được không?"
"Không được." Vương Chiêu Mưu đưa tay chỉnh lại cổ áo: "Em sẽ
phân tâm, tôi cũng vậy."
Quý Liên Hoắc nghe đến câu "tôi cũng vậy" thì lại không nhịn
được cong khóe miệng lên, như chú chó lớn quấn người, ôm lấy
cổ Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu thấy Quý Liên Hoắc vui vẻ như thế thì khẽ
nhướng mày, hỏi một câu: "Hôm nay không nhớ Quý Đại Bảo?"
Quý Liên Hoắc ngây ra, mắt ánh lên chút xấu hổ: "Em muốn đưa
nó về, nhưng nó không muốn, em nghĩ rằng có ông Lãnh, chắc
chắn sẽ không ai đối xử tệ với nó."
"Cũng được." Vương Chiêu Mưu suy nghĩ một lát, khẽ cong môi,
đứng dậy hôn lên trán Quý Liên Hoắc: "Học hành chăm chỉ."
"Dạ anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc mắt tràn đầy thỏa mãn,
ngoan ngoãn đứng dậy đi về phòng.
Vương Chiêu Mưu nghĩ đến sếp Lãnh cô đơn một mình ở nhà họ
Lãnh, mỉm cười, đốt ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi.
×××
Một ngày tuyệt vời bắt đầu bằng một bữa sáng hoàn hảo. Quý
Đại Bảo nhìn đồ ăn được chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị cẩn
thận trước mặt, hài lòng cầm chiếc nĩa nhỏ, cắm vào một miếng
bánh đậu xanh mềm mại, cho vào miệng.
"Đại Bảo giỏi quá." Lãnh Uyển Âm đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt
đầy yêu thương: "Còn nhỏ như vậy mà đã có thể tự ăn rồi."
Quý Đại Bảo nghe vậy, ưỡn ngực lên, xua tay làm bộ khiêm
nhường: "Bà cô, biết tự ăn cơm hông là gì, on biết nhiều hơn
nhiều."
"Vậy sao?" Cụ Lãnh trêu chọc Quý Đại Bảo: "Đại Bảo còn biết gì
nữa?"
"On có thể ngâm thơ cổ, biết tiếng Anh, on đọc qua tứ đại danh
tác." Quý Đại Bảo nghiêm túc nói, trong lòng vô cùng đắc ý. Sợ
chưa nào, đám người lớn kia!
"Ồ?" Cụ Lãnh nghe vậy cũng không thể không cảm thán: "Ai dạy
con những cái này?"
Quý Đại Bảo định nói "cô Tôn", nhưng rồi lại đổi ý, nhận ra mình
vừa thoát khỏi nanh vuốt của nữ ma đầu, nếu lại khai tên nữ ma
đầu ra, chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao? Lỡ như ông cố
phấn khích, cho rằng nữ ma đầu này dạy tốt, chẳng phải là ngày
nào mình cũng phải học với cô ta trong thấp thỏm lo âu sao?
Quý Đại Bảo đảo mắt, nghiêm túc nhìn cụ Lãnh: "On tự học ó."
"Tự học?" Lần này, ngay cả Lãnh Tu Minh đang im lặng ăn cũng
tỏ ra ngạc nhiên, một đứa trẻ hai tuổi thì biết gì về tự học? Hai
tuổi có thể tự học thơ cổ và tiếng Anh, sao có thể chứ!
"Đúng vậy." Quý Đại Bảo kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn Lãnh Tu
Minh: "On thích đọc sách sách một mình, gặp những từ không
hiểu thì tra từ điển, on cũng thích xem phim truyền hình nước
ngoài, nhìn chữ bên dưới, học tiếng Anh!"
Lần này cả ba người ngồi ở bàn đều kinh hãi. Một đứa trẻ hai
tuổi nói về việc tự học một cách rất tự tin?
"Đây có phải là thiên tài không?" Lãnh Uyển Âm không nhịn
được sờ đầu Quý Đại Bảo: "Đại Bảo con thật giỏi?"
"Đại Bảo hông giỏi." Quý Đại Bảo chớp chớp đôi mắt đen: "Pa pa
mới giỏi, pa pa là chạng nguyên!"
Cụ Lãnh nghe vậy liền nhớ lại chuyện cũ. Thật vậy, Lãnh Diệu
Minh và Lãnh Diệu Tinh khi còn nhỏ cũng rất thông minh, tuy
không gây sốc như Quý Đại Bảo, nhưng việc hai đứa trẻ có thể
thoát ra sau tai nạn cho thấy chúng thông minh đến mức nào.
Con trai út của ông cụ, cũng là ông nội Quý Đại Bảo, từ nhỏ
cũng rất thông minh, là đứa thông minh nhất trong ba đứa con.
Càng nhìn lại quá khứ, cụ Lãnh càng thích Quý Đại Bảo. Nhà họ
Lãnh thế mà lại có một thiên tài.
"Thế này nhé, ông cố sẽ làm cho con một phòng học chỉ dành
riêng cho con được không?" Cụ Lãnh nhìn khuôn mặt tròn trịa
của Quý Đại Bảo một cách yêu thương: "Con muốn cuốn sách
nào, cứ nói với ông cố, ông cố nhất định sẽ lấy cho con, được
không?"
"Cảm ơn ông cố." Nghĩ đến việc sau này mình có thể tự học,
không cần gặp lại nữ ma đầu kia, Quý Đại Bảo cười tươi rói. Nhìn
này, thông minh là phải thế chứ!
Cụ Lãnh nói được làm được, dành ra một gian phòng trên tầng
ba, sửa thành phòng học của Quý Đại Bảo, giá sách được đặt rất
thấp để Quý Đại Bảo có thể dễ dàng đọc sách, ngoài ra còn có
chuông gọi trong phòng học để liên lạc với bảo mẫu riêng của
nó.
Bây giờ Quý Đại Bảo có bảo mẫu riêng, mà còn những hai người,
chuyên chăm sóc nó suốt ngày đêm, thậm chí thức dậy cũng
không cần phải di chuyển, hai bảo mẫu sẽ giúp nó làm mọi việc.
Nghĩ đến cảnh mình phải khó khăn lắm mới xỏ được vớ vào chân
trước kia, Quý Đại Bảo nhìn hai bảo mẫu hễ gọi là đến hễ đuổi là
đi theo lệnh mình, lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Quý Đại Bảo bắt đầu hưởng thụ những ngày cực kỳ thoải mái,
hoặc là lên tầng hai chơi trong sân chơi trẻ em, hoặc là đi ngủ và
lăn lộn trong phòng học riêng của mình, thỉnh thoảng được cụ
Lãnh và Lãnh Uyển Âm bế ra ngoài tắm nắng, khỏi phải nói cuộc
sống sung sướng đến mức nào.
Một ngày mới, cụ Lãnh ra ngoài thăm bạn cũ, Quý Đại Bảo đang
lật tới lật lui một cuốn sách trong phòng học một mình, đột
nhiên thấy một mô tả về dương mai trong sách, thế là chảy nước
miếng vì thèm, nó nhấn chuông gọi, kiêu ngạo ngông nghênh
nhìn bảo mẫu: "Ôi muốn ăn dương mai tươi!"
"Cậu chủ nhỏ, dương mai ở Tô Thành chín từ tháng 5 đến tháng
7, bây giờ là tháng 10, không có dương mai tươi." Bảo mẫu hơi
khó xử: "Cậu xem dương mai đóng hộp có được không?"
"Hông! Đóng hộp hông ngon, ôi muốn tươi!" Quý Đại Bảo nhìn
bảo mẫu, nhấn mạnh từng chữ: "Ôi, cứ, muốn!"
Bảo mẫu bước ra khỏi phòng học với vẻ mặt khó xử, hỏi những
người khác nơi nào mua được dương mai tươi, mấy người giúp
việc trong nhà tụ tập lại với nhau, tìm cách đưa ra lời khuyên
cho đồng nghiệp.
Lãnh Tu Minh thấy vậy, tò mò tiến lên, mấy người giúp việc thấy
Lãnh Tu Minh đều ngậm miệng lại, chỉ có một bảo mẫu đang
quay lưng về phía gã là vẻ mặt không vui.
"Giờ là tháng 10, đã qua thời điểm dương mai tươi được bày bán
rồi, biết đi tìm dương mai tươi ở đâu chứ, tôi thấy là ông chủ
chiều nó quá mức rồi, muốn gì được nấy!"
Mấy người giúp việc liên tục nháy mắt với đồng nghiệp, nhưng
bảo mẫu đang nói nghĩ rằng họ không đồng ý với những gì mình
nói.
"Cậu chủ nhỏ này thích cái gì là đòi bằng được, thế này thực sự
không ổn đâu, bây giờ mà không ngăn cản được, cuộc sống của
chúng ta sau này sẽ còn khó khăn hơn!"
"Ngăn cản gì cơ?" Lãnh Tu Minh lên tiếng, bảo mẫu giật mình,
quay lại nhìn thấy cậu Tu Minh thì lập tức hoảng sợ.
Tụ tập lại để bàn về việc của gia chủ là điều cấm kỵ, giờ lại bị
cậu Tu Minh này nghe thấy, công việc của cô ta sẽ đi tong mất
thôi!
"Đừng lo, tôi chỉ hỏi thôi." Lãnh Tu Minh cười tươi tắn, khuôn
mặt đẹp trai của con lai rất dễ gây thiện cảm với người khác.
"Thì là, là cậu chủ nhỏ." Bảo mẫu cúi đầu: "Cậu ấy đòi ăn dương
mai, chúng tôi thật sự không tìm được."
"Là thế à." Lãnh Tu Minh cười tuoi: "Tôi sẽ đi nói chuyện với
cháu họ, các cô không phải lo lắng về chuyện này nữa, được
chứ?"
"Cảm ơn cậu Tu Minh!" Mấy người giúp việc nghe vậy thì mừng
rỡ.
Nhìn Lãnh Tu Minh đi lên lầu, nhóm người giúp việc càng thấy
quý mến Lãnh Tu Minh hơn.
"Cậu Tu Minh là người có học thức, ngày thường cũng rất lịch
sự."
"Người ta nói đây là phong độ quý ông nước ngoài." Mấy người
giúp việc nhìn nhau cười, cảm thấy nhẹ nhõm.
Lãnh Tu Minh đến phòng học riêng của Quý Đại Bảo, gõ cửa mấy
cái.
Quý Đại Bảo còn tưởng dương mai mình đòi đã tới, nóng lòng
nói "vào đi", nhưng khi mở cửa ra thì không thấy dương mai
đâu, chỉ thấy ông chú họ con lai của mình.
"Chào chú họ." Quý Đại Bảo vẫn còn nhớ lời chú út dạy, phải lễ
phép và cảnh giác với Lãnh Tu Minh.
"Đại Bảo, đang đọc gì vậy?" Lãnh Tu Minh tiến lên mỉm cười với
Quý Đại Bảo.
Quý Đại Bảo đảo mắt, biết rõ Lãnh Tu Minh đến tìm mình chắc
chắn không phải để quan tâm đến việc mình đang đọc sách gì.
"Chú họ tìm Đại Bảo có chuyện gì sao?" Quý Đại Bảo ngẩng đầu
lên hỏi bằng giọng trẻ con.
Lãnh Tu Minh nghe vậy mới nhận ra đứa trẻ này thực sự thông
minh.
"Chú nghe nói con đòi ăn dương mai." Lãnh Tu Minh nhìn Quý
Đại Bảo: "Nhưng con cũng nên biết rằng bây giờ không phải là
mùa dương mai, vì vậy đừng tỏ ra khó chiều, làm khó người
khác, được không?"
Quý Đại Bảo nhìn Lãnh Tu Minh, không khỏi nghĩ đến kiếp trước
sau khi chú út thừa kế nhà họ Lãnh, ông chú họ này còn không
cam lòng, thỉnh thoảng lại nhảy ra gây rắc rối cho chú út, âm
thầm làm đủ trò xấu xa nhỏ nhặt. Nghe nói có lần, ông chú họ
này còn đưa người lên giường chú út, kết quả là bị chú út dạy dỗ
cho một trận, tịch thu cổ tức hai năm, lúc này gã mới kiềm chế
được một chút. Chỉ là một tên tướng bại trận dưới tay chú út,
không thèm sợ!
Quý Đại Bảo chu mỏ ra: "Nhưng ông cố đã nói, con muốn cái gì
cũng có."
"Nhưng bây giờ con đã rất mập rồi." Lãnh Tu Minh mỉm cười
nhìn khuôn mặt tròn vo của Quý Đại Bảo, cố ý nói không khách
sáo: "Ăn nữa thì sẽ thành béo phì đấy."
"Mập thì có gì sai, còn đang lớn mà!" Quý Đại Bảo nghe xong nổi
giận: "Mọi thứ con ăn đều là của ông cố, con chưa hề ăn một
miếng nào của chú!"
Lãnh Tu Minh mỉm cười, nhìn Quý Đại Bảo tức tối nhảy dựng lên:
"Đồ ăn quần áo của con dùng đều do nhà họ Lãnh chi trả, sao
có thể nói không ăn một miếng nào của chú?"
Quý Đại Bảo tức xì khói, nhìn Lãnh Tu Minh bây giờ tự cho mình
là người thừa kế nhà họ Lãnh, nghĩ đến sau này gã không thể kế
thừa nhà họ Lãnh, không khỏi cười khẩy, trong mắt hiện lên ba
phần chế giễu, ba phần khinh thường và bốn phần khinh bỉ.
Lãnh Tu Minh nhìn bộ dạng của Quý Đại Bảo, tò mò đi tới xem
thử, một đứa trẻ mà có ánh mắt biểu đồ hình tròn phức tạp như
vậy thật sự cũng khó thấy.
"Chú có chắc là nhà họ Lãnh của chú không thế?" Quý Đại Bảo
ngẩng đầu, khiêu khích Lãnh Tu Minh: "Có chắc không?"
"Nếu không phải của chú, chẳng lẽ lại của con?" Lãnh Tu Minh
liếc nhìn phòng học riêng của Quý Đại Bảo, biết rằng ở đây chắc
là không gắn những thứ như camera.
"Thế thì chưa chắc." Quý Đại Bảo đắc ý ra mặt. Kiếp trước chú
út đã nâng đỡ mình lên làm tổng giám đốc của Lãnh Thị, bốn bỏ
lên năm, những gì của chú út sẽ là của mình.
---
Người dịch: Chuẩn bị cười dzô mặt Quý Đại Bảo đi quý vị =)))
mà đọc cái đoạn "ba phần chế giễu, ba phần khinh thường và
bốn phần khinh bỉ" tự nhiên nhớ bộ truyện nào mà anh main sai
người đi mua cái kính áp tròng biểu đồ tròn ghê, mà quên tên
mất tiêu rồi

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0