Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 107

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Sau khi cúp điện thoại, Quý Liên Hoắc đứng ngoài ban công một
lúc lâu mới trở về phòng ký túc xá.
Mật độ lớp học năm nhất của Đại học Tô Thành cực kỳ cao, năm
ngày một tuần thì đã bốn ngày có lớp học vào buổi chiều, sau
một tiết lại phải chạy đến lớp học khác, các sinh viên chạy như
chạy giặc, có khi còn không kịp đi lấy nước nóng.
Quý Liên Hoắc thường ngồi ở hàng thứ nhất hoặc thứ hai, nếu là
môn chuyên ngành thì Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm cũng sẽ
ngồi ở hàng đầu, mỗi người một bên Quý Liên Hoắc để dễ chép
bài ké. Sau nửa buổi học, Quý Liên Hoắc cầm ly nước của ba
người đi xếp hàng lấy nước. Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm xem
lại ghi chép của Quý Liên Hoắc, nhanh chóng điền vào những
phần kiến thức của môn trước mà mình không kịp chép.
"Anh Quý chép nhanh thật, chữ viết cũng rất đẹp." Lưu Tư Niệm
vừa chép vừa khen.
Lâm Tinh Tinh rung đùi, tranh thủ thời gian ngẩng đầu lên thì
thấy Quý Liên Hoắc cầm ba ly nước trở về, vẻ mặt lạnh lùng, có
vẻ không vui. Lâm Tinh Tinh thấy vậy liền phán đoán: "Tui dám
cược một gói que cay, thầy chủ nhiệm mới nhắn tin cho anh
Quý, tối nay có họp lớp."
"Tôi cược một lon Coca." Lưu Tư Niệm nhìn một cái là biết
chuyện gì đang xảy ra, hạ giọng: "Tôi thấy anh Quý ngày càng
không thích họp lớp, mỗi lần thầy chủ nhiệm gửi tin nhắn cho là
vẻ mặt cậu ấy lại giống như Ngưu Lang."
"Nói ai là Ngưu Lang đấy?" Lâm Tinh Tinh trừng mắt.
"Ngưu Lang Chức Nữ ấy!" Lưu Tư Niệm tỏ vẻ bất lực: "Bị Vương
Mẫu nương nương chia cắt, mỗi năm chỉ được gặp vợ một lần."
Quý Liên Hoắc bước đến bên ghế, thông báo cho các bạn trong
lớp thời gian và địa điểm họp lớp buổi tối, rồi ngồi xuống với vẻ
mặt vô cảm, trong mắt thì toàn là nỗi thất vọng khó tả. Tối nay
lại không thể về, không gặp Chiêu Chiêu được.
"Các cậu nghĩ đi, nếu có một ứng dụng trên điện thoại có thể tập
hợp mọi người trong lớp lại với nhau như một diễn đàn, có
chuyện gì chỉ cần thông báo trên điện thoại, vậy là chúng ta
không phải họp lớp nhiều thế này nữa nhỉ?" Lâm Tinh Tinh xoay
xoay cây bút giữa các ngón tay, vừa suy nghĩ vừa nói.
"Tôi nghe nói hiện tại tài khoản Tencent có thể đăng nhập trên
điện thoại di động, nếu tôi là nhân viên của Tencent, nhất định
phải báo cáo ý tưởng của cậu cho cấp trên." Lưu Tư Niệm cười
hì hì nhìn Lâm Tinh Tinh.
"Tui có rất nhiều ý tưởng sáng tạo, nói cậu nghe, công ty nào
thuê tui thì đó là phước của họ!" Lâm Tinh Tinh vỗ ngực tự hào.
Quý Liên Hoắc cúi đầu lấy điện thoại ra, xoa ốp lưng một lúc, mở
điện thoại ra lặng lẽ soạn tin nhắn.
[Chiêu Chiêu, buổi tối còn có họp lớp nữa, em nhớ anh nhiều
lắm Chiêu Chiêu T_T.]
Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, ấn "Gửi", rồi ấn "Quay lại" với
tâm trạng chán nản, trong lúc chờ đợi Vương Chiêu Mưu trả lời,
cậu lại lật xem những bức ảnh trong album.
Lâm Tinh Tinh đang đùa giỡn với Lưu Tư Niệm, liếc qua khóe
mắt thấy Quý Liên Hoắc đang chăm chú xem ảnh trên điện
thoại, trên ảnh là một khuôn mặt cười làm từ hạt dẻ bày trên
một cái đĩa, bên cạnh là một bàn tay trắng trẻo thon thả.
"Anh Quý, xem gì đấy." Lâm Tinh Tinh tò mò lại gần.
Quý Liên Hoắc vội vàng đóng điện thoại lại, không muốn để bất
kỳ ai nhìn thấy.
Lâm Tinh Tinh không khỏi gãi đầu, chỉ là hạt dẻ thôi mà anh
bạn, có phải đang xem ảnh 18+ đâu.
Quý Liên Hoắc nghiêm mặt nhìn Lâm Tinh Tinh, điện thoại trong
tay đột nhiên rung lên, cậu quay lại, sốt ruột mở điện thoại ra,
thấy tin nhắn mới của anh Chiêu Mưu. Quý Liên Hoắc không nhịn
được cong khóe môi, nhanh chóng nhấn vào tin nhắn.
[Tập trung học hành.]
Quý Liên Hoắc mím môi, đọc đi đọc lại bốn chữ và dấu chấm câu
này nhiều lần, gần như có thể tưởng tượng ra cảnh anh Chiêu
Mưu nhìn xuống mình, nói lời này với giọng điệu nghiêm khắc.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Quý Liên Hoắc khẽ cười, đọc lại
tin nhắn lần cuối, ngước mắt lên vui vẻ rồi cất điện thoại đi.
"Anh Quý, giận tui hả?" Lâm Tinh Tinh cẩn thận chọc Quý Liên
Hoắc.
"Không có." Quý Liên Hoắc lấy lại vẻ mặt bình thường, cầm bút
lên, nhìn giáo sư bước vào lớp.
Sau tiết học cuối cùng, sinh viên vội vã chạy đến căng tin. Lâm
Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm ngơ ngác nhìn Quý Liên Hoắc cầm
điện thoại lên chụp ba lồng bánh bao trước mặt.
[Chiêu Chiêu, bánh bao hấp ở căng tin em ăn vào buổi chiều, em
nhớ anh nhiều lắm Chiêu Chiêu T_T.]
Quý Liên Hoắc gửi tin nhắn đi, khi ngẩng đầu lên thì thấy Lưu Tư
Niệm và Lâm Tinh Tinh mỗi người cầm một cái bánh bao, vừa ăn
vừa nhìn mình với vẻ nghi ngờ.
"Anh Quý." Lâm Tinh Tinh nheo mắt: "Đang nhắn tin cho ai
vậy?"
Quý Liên Hoắc không nói gì, chỉ cầm một cái bánh bao lớn với vẻ
mặt nghiêm nghị, chấm vào nước sốt giấm cay được để sẵn
trong cửa sổ bán bánh, cắn năm miếng là hết một cái. Ăn xong
hai lồng bánh bao, điện thoại của Quý Liên Hoắc rung lên. Lâm
Tinh Tinh nhìn Quý Liên Hoắc nhanh chóng cầm điện thoại lên,
mở ra bấm vài nút, sau đó chậm rãi cong môi.
"Kìa kìa kìa!" Lâm Tinh Tinh chọc Lưu Tư Niệm: "Anh Quý cười
kìa!"
Lưu Tư Niệm ồ lên một tiếng nhỏ, nhìn cảnh tượng trước mắt
như thể chứng kiến một phép màu.
Quý Liên Hoắc nhìn vào tin nhắn do anh Chiêu Mưu gửi đến,
cũng là tin nhắn đa phương tiện, trong ảnh là bữa ăn mà anh
Chiêu Mưu đã dùng tại biệt thự, vì chị Trình không biết rằng cậu
không về chiều nay nên đã nấu đủ cho hai người, vẫn còn thừa
rất nhiều. Quý Liên Hoắc đọc tin nhắn.
[Em không về, không ăn hết.]
Quý Liên Hoắc nhìn tin nhắn MMS trong điện thoại, cầm lồng
bánh bao cuối cùng trước mặt lên, vừa ăn vừa ngắm nhìn, như
thể đang cùng người đằng sau bức ảnh thưởng thức bữa tối vậy.
Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm nhìn nhau, hiển nhiên đã phát
hiện ra điểm bất thường.
Trong buổi họp lớp buổi tối, thầy chủ nhiệm tổng kết lại các sự
kiện trong tuần qua, thông báo cho sinh viên về đại hội thể thao
trường sắp tới: "Có rất nhiều môn, mọi người đăng ký nhiệt tình
vào, ba người đứng đầu sẽ nhận được huy chương và bằng
khen, sẽ có một buổi lễ trao giải nhỏ nữa, mặc dù huy chương
không phải là vàng hay bạc thật, nhưng có thể mang về nhà
cũng tốt mà."
"Thầy ơi." Lưu Tư Niệm tò mò giơ tay hỏi: "Tất cả các chuyên
ngành trong trường đều thi đấu cùng nhau sao?"
"Phải." Thầy chủ nhiệm trả lời là có: "Đại hội thể thao trường
mà, chắc chắn toàn trường sẽ tham gia."
"Vậy thì học viện thể thao là dân chuyên nghiệp, cũng sẽ đến thi
đấu ạ?" Lưu Tư Niệm ngây ra. Học viện thể thao của Đại học Tô
Thành có rất nhiều sinh viên đã là vận động viên hạng nhì, hạng
ba, làm sao mà đấu lại được?
"Quan trọng là có tham gia." Thầy chủ nhiệm cố gắng cười: "Các
thầy cô cũng đã đề xuất năm sau sẽ giao cho sinh viên khoa thể
thao chịu trách nhiệm tổ chức và chấm điểm cho đại hội thể
thao, không cho họ tham gia nữa."
"Vậy còn năm nay..." Có sinh viên đờ đẫn lên tiếng: "Đi vào cho
bọn họ hành hạ sao thầy?"
"Đừng lo, họ chỉ cử hai người tham gia mỗi nội dung, chúng ta
có thể tranh giải ba là tốt rồi." Thầy chủ nhiệm an ủi học sinh
của mình: "Bị bọn họ bỏ xa cũng đừng buồn, lo cạnh tranh với
các khoa khác là được."
Thầy chủ nhiệm nhiệt tình lấy mẫu đơn ra: "Nào, em nào muốn
tham gia thì giơ tay, ghi tên mình dưới môn thi đó."
Cả lớp im lặng như tờ, thầy chủ nhiệm nhìn những ánh mắt đờ
đẫn dưới bục giảng, cũng không biết phải làm sao để động viên.
Đáng lẽ phải đợi cho đến khi đăng ký xong mới nói chuyện học
viện thể thao. Bỗng nhiên có một bàn tay giơ lên, thầy chủ
nhiệm vui mừng nhìn qua, phát hiện đó chính là lớp trưởng đáng
yêu nhất của mình.
"Lớp trưởng rất giỏi!" Thầy chủ nhiệm vội vàng đưa tờ đơn cho
Quý Liên Hoắc: "Lớp trưởng đã làm gương tốt rồi đấy, các em
khác cũng thử đi!"
Thấy vẫn chỉ có một mình Quý Liên Hoắc điền vào mẫu đơn,
thầy chủ nhiệm quyết định tung tuyệt chiêu của mình: "Những
bạn tham gia thi đấu không phải tập luyện đội hình diễu hành
trong lễ khai mạc đại hội thể thao đâu, các em không cần phải lo
lắng quá nhiều, trước khi cuộc thi diễn ra, các thầy cô sẽ mời
một giáo viên từ học viện thể thao đến để hướng dẫn các em."
Nghe nói không cần phải tập diễu hành, mắt Lưu Tư Niệm khẽ
đảo. Nói chung thì trong các đại hội thể thao, diễu hành theo đội
hình là phải thuê quần áo, có thể tốn kém, nếu tham gia thi đấu
một môn thì có thể tiết kiệm được một khoản! Lưu Tư Niệm
cũng giơ tay, dùng ánh mắt động viên Lâm Tinh Tinh. Người anh
em, tới chơi chung ~
Lâm Tinh Tinh do dự giơ tay lên, không biết ngoài việc thi chạy
ra còn có thể làm gì nữa.
Quý Liên Hoắc nộp lại đơn cho thầy chủ nhiệm. Thầy chủ nhiệm
cúi đầu nhìn một cái, không khỏi mỉm cười rồi đưa lại cho Quý
Liên Hoắc: "Biết là em rất tích cực, nhưng cũng không thể đăng
ký tham gia mọi môn, mỗi người chỉ có thể đăng ký ba môn cá
nhân và hai môn theo nhóm, tổng cộng tối đa là năm môn."
Quý Liên Hoắc cầm đơn, hơi thất vọng giữ lại ba môn cá nhân.
"Cán sự lớp tích cực lên nào." Thầy chủ nhiệm lại thúc giục, thấy
không có ai giơ tay, thầy không khỏi cảm thấy rầu lo.
"Cán sự lớp động viên các bạn đi." Thầy chủ nhiệm thấy trời đã
tối, bèn giao nhiệm vụ cho cán sự lớp: "Ngày mai nộp lại đơn, ít
nhất phải có đủ hai môn theo nhóm đấy, không được làm xấu
mặt lớp mình, hiểu không?"
Thấy thầy chủ nhiệm đi rồi, Lâm Tinh Tinh thân là bí thư chi
đoàn đang định cầm đơn quay lại động viên bạn bè, vừa quay lại
đã nghe thấy bàn ghế phía sau chuyển động ầm ĩ, cả lớp cứ thế
tháo chạy. Lâm Tinh Tinh như mắc nghẹn trong cổ họng, không
thể nói ra được.
Ba người trở về ký túc xá, thì trời đã tối hẳn, Lâm Tinh Tinh còn
phải đi từng ký túc xá để động viên, gần như gãy chân mới động
viên được một nam sinh gầy gò tham gia môn thi nhóm cho đủ
người.
Sau chuyện bỏ phiếu cho hot boy của năm thất bại, Ngô Minh
Hâm thuê một căn nhà ngoài trường, hiện tại ký túc xá chỉ có ba
người, rộng rãi hơn những phòng khác nhiều.
Sau khi tắm rửa, Quý Liên Hoắc nằm trên giường ký túc xá, tay
cầm điện thoại, liên tục lật xem tin nhắn với Vương Chiêu Mưu,
nhìn giờ trên điện thoại, cậu lại cẩn thận soạn một tin nhắn rồi
gửi đi.
[Chiêu Chiêu anh ngủ chưa?]
Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, một
lúc sau, điện thoại rung lên.
[Chưa.]
Quý Liên Hoắc nhìn chữ trước mắt, vô thức cười rồi liếm môi.
[Chiêu Chiêu em đăng ký tham gia đại hội thể thao, em sẽ cố
gắng hết sức, Chiêu Chiêu đang làm việc à, hôm nay có mệt
không, có thể đi ngủ sớm không?]
Sau khi gửi đi một chuỗi dài, Quý Liên Hoắc vẫn nhìn chằm chằm
vào màn hình, màn hình tắt thì lại ấn nút để bật sáng trở lại rồi
tiếp tục nhìn. Vương Chiêu Mưu rất lâu không trả lời. Quý Liên
Hoắc không nhịn được kiểm tra lại từng chữ trong tin nhắn vừa
gửi, liên tục suy nghĩ xem có phải mình đã hỏi quá nhiều, quá
dài dòng, có làm Chiêu Chiêu thấy phiền không?
Lâm Tinh Tinh ngồi trước bàn nhìn Quý Liên Hoắc qua màn hình,
thấy nụ cười vẫn trên môi cậu, rất giống một chàng trai đang
yêu.
"Ê." Lâm Tinh Tinh chọc chọc Lưu Tư Niệm, hạ thấp giọng, bạo
gan suy đoán. "Anh Quý, có khi nào là... đang yêu không?"
"Tôi biết cậu ấy nhớ nhà." Lưu Tư Niệm cũng hạ giọng.
Ngay khi điện thoại rung lên, Quý Liên Hoắc lập tức ngồi bật dậy
khỏi giường, xem kỹ tin nhắn mới.
[Rất giỏi cố lên, vừa xong việc, hơi mệt, được.]
Anh Chiêu Mưu còn trả lời từng câu hỏi! Quý Liên Hoắc nhìn
chằm chằm vào chữ "được" kia, khóe miệng gần như cong lên
tận trời. Chiêu Chiêu nói là "được"! Cậu mím môi cố kìm niềm
vui, tai đỏ bừng, ngón tay di chuyển trên phím điện thoại thật
nhanh.
[Chiêu Chiêu ngủ ngon, em rất thích rất thích Chiêu Chiêu.]
Lần này gửi tin nhắn sang lại nhận được phản hồi rất nhanh.
[Liên Hoắc, ngủ ngon.]
Quý Liên Hoắc nhìn mấy chữ trước mặt, gần như có thể tưởng
tượng ra Chiêu Chiêu đang nói với nét cười trong mắt. Cậu ôm
điện thoại, ngã thẳng xuống giường, vùi khuôn mặt nóng bừng
vào gối. Giá như có thể hôn Chiêu Chiêu ngay bây giờ thì tốt biết
bao.
Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm ngơ ngác nhìn hành động của
Quý Liên Hoắc, cơ bản có thể khẳng định người anh em này thực
sự đang yêu! Nhìn cách cầm điện thoại chặt đến mức chết đi
sống lại kia kìa!
Có lời chúc ngủ ngon của Vương Chiêu Mưu, Quý Liên Hoắc ngủ
một đêm ngon giấc. Ngày hôm sau Lâm Tinh Tinh nộp đơn đăng
ký, đến trưa mới biết thầy của khoa thể thao sẽ đến dạy cho
sinh viên khoa Kinh tế tham gia thi đấu vài kỹ thuật luyện tập.
Sau khi báo tin cho Quý Liên Hoắc, Lâm Tinh Tinh trơ mắt nhìn
ánh sáng trong mắt Quý Liên Hoắc mờ dần đi.
"Người anh em cố lên, khoa Kinh tế trông cậy vào chúng ta cả
đấy!" Lâm Tinh Tinh tìm cách cổ vũ cho Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc không nói một lời, đứng dậy, cầm điện thoại bước
ra khỏi phòng. Sau khi kiểm tra giờ giấc để chắc chắn rằng mình
sẽ không làm phiền Vương Chiêu Mưu, cậu đứng trên ban công,
mím môi gọi điện thoại.
Khi đầu kia nghe máy, giọng nói buồn bã của Quý Liên Hoắc đã
khàn đi vài phần: "Anh Chiêu Mưu, tối nay em phải tập luyện, có
thể không về nhà được."
Qua điện thoại, Vương Chiêu Mưu cũng nghe ra được sự thất
vọng của Quý Liên Hoắc, anh cầm bút trên tay, bất giác nở nụ
cười: "Tập luyện chăm chỉ."
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc nhìn quanh rồi hạ giọng nói: "Em
nhớ anh lắm." Nhớ những ngón tay của Chiêu Chiêu, đôi môi của
Chiêu Chiêu, cổ của Chiêu Chiêu, vành tai và cặp kính gọng vàng
trên mũi anh.
"Ừ." Vương Chiêu Mưu khẽ cười, đáp lại.
Quý Liên Hoắc mím môi, nghe thấy tiếng bước chân phía sau,
cậu vội nói: "Chiêu Chiêu em nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập, cố
gắng về nhà sớm nhất có thể!"
Sau vài câu tạm biệt, Quý Liên Hoắc tắt điện thoại, nhìn phong
cảnh cuối thu trước mắt bằng đôi mắt u buồn, rồi nhìn các bạn ở
trên tầng đến phơi quần áo ngoài ban công.
Buổi tối, trên sân thể dục, thầy giáo của khoa thể thao đến
hướng dẫn các sinh viên tham gia thi đấu, riêng phần khởi động
1.000 mét cũng đủ khiến nhiều sinh viên kiệt sức. Quý Liên Hoắc
đứng ở vạch xuất phát, lắng nghe lời chỉ dẫn của thầy, liên tục
điều chỉnh tư thế của mình cho đạt tiêu chuẩn.
Thầy giáo khoa thể thao nhanh chóng phát hiện ra Quý Liên
Hoắc có tư thế đúng chuẩn nhất, rồi lại thấy sinh viên này vừa
mới khởi động xong mà vẫn quấn kín cả người: "Em này, cởi áo
khoác đi."
Quý Liên Hoắc im lặng một lát rồi cởi áo khoác lông cừu ra, để lộ
chiếc áo sơ mi dài tay bên trong.
"Chiếc áo này không có độ co giãn, em còn mặc gì bên trong
không?" Thầy giáo bất đắc dĩ nói.
Quý Liên Hoắc lắc đầu, không muốn cởi nữa.
"Được rồi, vậy tiếp tục." Thầy giáo đang giảng giải những điều
cốt yếu khi lấy đà chạy cho mọi người, bỗng nghe thấy trên khán
đài ngoài trời cạnh sân thể dục có tiếng huýt sáo.
Thầy giáo nhìn sang, thấy một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú
nho nhã mặc vest đen không biết từ khi nào đã đến ngồi trên
khán đài, bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên chột
mắt, tiếng huýt sáo vừa rồi là do người này phát ra.
Có tiếng động sau lưng, thầy giáo ngạc nhiên thấy nam sinh
mình vừa nhắc nhở đã cởi áo sơ mi ra, để lộ chiếc áo ba lỗ đen
bên trong, cùng những đường nét cơ bắp đẹp đẽ hiện rõ trước
mắt. Cơ bắp của cậu rõ ràng là nhờ từng rèn luyện chăm chỉ,
cân đối lại không khoa trương, áo ba lỗ đen còn tôn lên làn da
trắng, chất vải co giãn gần như dán sát vào từng múi cơ bụng.
"Nhớ lời thầy vừa nói chứ, lần này chúng ta thử chạy một trăm
mét." Thầy giáo thể dục đứng bên đường đua, cầm lấy chiếc còi
đeo trên cổ, quan sát mọi người chuẩn bị xuất phát. "Chuẩn bị!"
Vương Chiêu Mưu đứng xa nhìn, thấy Quý Liên Hoắc nghe hiệu
lệnh xong liền đẩy người về trước, co chặt cơ bắp chân. Tiếng
còi vang lên, Quý Liên Hoắc lao ra như một chú báo săn nhanh
nhẹn, đã bỏ xa những người khác sau khoảng cách 100 mét, về
đích đầu tiên.
"Rất tốt." Thầy giáo cũng chú ý ngay đến Quý Liên Hoắc: "Em
tên gì?"
Quý Liên Hoắc nhìn lên người trên khán đài từ xa, gần như
không thể rời mắt. "Em là Quý Liên Hoắc."
Vương Chiêu Mưu quan sát Quý Liên Hoắc tập luyện, thầy giáo
có vẻ coi trọng cậu, cường độ huấn luyện dành cho cậu cũng
nhiều hơn những sinh viên khác.
Sau hai giờ tập luyện, Quý Liên Hoắc cầm theo áo sơ mi, sải
bước ra khán đài, đôi mắt đen láy ánh lên niềm vui ngọt ngào:
"Anh Chiêu Mưu, anh đến thăm em à!"
"Hôm nay có về không?" Vương Chiêu Mưu đứng lên, mỉm cười
nhìn Quý Liên Hoắc.
"Anh Chiêu Mưu, em muốn về." Quý Liên Hoắc khao khát nhìn
Vương Chiêu Mưu.
"Quý Liên Hoắc!" Trước khi đi, thầy giáo chợt nhớ ra điều gì đó,
gọi Quý Liên Hoắc: "Hôm nay cường độ luyện tập của em hơi
cao, đừng về nghỉ ngay, vận động thêm đã, đi vòng quanh hai
vòng!"
"Cảm ơn thầy." Quý Liên Hoắc quay đầu cảm ơn thầy giáo, rồi
quay lại nhìn Vương Chiêu Mưu với vẻ sốt ruột: "Anh Chiêu Mưu,
chúng ta về nhà!"
"Nghe lời thầy, đi thêm một lúc." Vương Chiêu Mưu bước xuống
khỏi khán đài, mỉm cười với thiếu niên đang muốn nói lại thôi.
"Tôi đi cùng em."
Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, Vương Chiêu Mưu nhìn
sang Lão Tề, bảo anh ta về trước.
Đã gần đến giờ đóng cửa sân thể dục, chỉ còn lại vài sinh viên.
Vương Chiêu Mưu đi cùng Quý Liên Hoắc trên đường chạy, lặng
lẽ bước đi không nói một lời, Quý Liên Hoắc cứ nhìn người bên
cạnh, nhìn đôi môi của anh, trong mắt chỉ toàn là cảm xúc ngọt
ngào.
Chiêu Chiêu đến thăm mình!
Chiêu Chiêu tốt nhất trên đời!
Thời gian trôi qua từng chút một, vì sắp đóng cửa, đèn trong sân
thể dục cũng lần lượt tắt đi. Quý Liên Hoắc vui mừng và mong
đợi không thôi, tiến đến gần Vương Chiêu Mưu từng chút một,
khi ánh đèn trên đầu tắt hẳn, cậu dường như đã chờ đợi hàng
trăm năm, vội vàng nghiêng đầu hôn lên môi anh. Trong bóng
tối, nôn nóng được cọ xát, nhẹ nhàng liếm mút, răng khẽ cắn.
Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng đẩy cậu ra, dưới ánh trăng, nhìn
Quý Liên Hoắc đang mở to đôi mắt sáng lên ánh hào quang, môi
hơi cong, giọng nói dịu dàng.
"Không phải như thế."
Cái gì... không phải như thế?
Quý Liên Hoắc ngay ra, sững sờ nhìn vào nụ cười trong mắt
người nọ, anh như tiên cá trên rạn san hô dưới ánh trăng, hơi
ngẩng đầu lên, môi chạm nhẹ vào, hàm răng hé mở, hơi thở đan
xen, hòa quyện.
Quý Liên Hoắc đã quên mất cách thở, đáp lại Vương Chiêu Mưu
theo bản năng, như cánh cửa đến một thế giới mới đang dần mở
ra, đôi mắt cậu cũng dần sáng lên.
Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng rời khỏi môi Quý Liên Hoắc, nhưng
ngay sau đó lại bị ngọn lửa nóng bỏng quấn lấy, như đã khơi dậy
thứ gì đó không nên khơi dậy, khó có thể buông ra.
Quý Liên Hoắc học rất nhanh, thậm chí còn phát huy nhiều hơn,
học cách tước đoạt không khí giữa môi và răng của người đối
diện, học cách tham lam đòi hỏi, học cách tấn công, chiếm hết
mọi khoảng trống ở phía đối diện.
"Này, em gì đó, khóa sân thể dục đây!"
Ánh đèn pin chiếu tới, Vương Chiêu Mưu đẩy Quý Liên Hoắc ra,
ngực hơi phập phồng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Quý Liên
Hoắc, đưa đầu ngón tay cái lên lau vệt ướt ở khóe môi.
---
Người dịch: Thằng nhỏ tâm cơ =)))

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0