Chương 108
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
"Này, em gì đó, khóa sân thể dục đây!" Người quản lý cầm đèn
pin đi tới, nhìn thấy một nam sinh cao lớn mặc áo ba lỗ đen mặt
đỏ bừng, nắm tay người đàn ông bên cạnh, không nói một lời
mà cắm đầu chạy về phía cửa sân thể dục.
Chạy ra khỏi sân thể dục rồi, Quý Liên Hoắc thả chậm lại, mím
môi thật chặt, toàn thân nóng rực, một tay nắm chặt áo mình,
một tay nắm chặt tay Vương Chiêu Mưu, khóe miệng cứ mãi
cong lên, quay đầu nhìn người đàn ông nét mặt bình thản bên
cạnh, mặt lại không khỏi nóng lên. Quý Liên Hoắc liếm môi, vô
thức hồi tưởng, càng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, khóe môi
càng không nhịn được cong lên.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc mặt đỏ bừng, giọng nói nhỏ nhẹ,
như đang tự nói với chính mình. "Ngọt quá."
"Cái gì ngọt?" Vương Chiêu Mưu bình thản nói, tay đang bị Quý
Liên Hoắc nắm lấy, anh cúi nhìn xuống điều chỉnh lại tư thế rồi
nắm lấy tay Quý Liên Hoắc.
"Cái gì cũng ngọt." Quý Liên Hoắc nhìn anh bằng đôi mắt ươn
ướt, lại vô thức liếm môi dưới.
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, dắt Quý Liên Hoắc ra khỏi cổng
trường, lên xe. Tài xế đã đợi rất lâu, khi thấy hai người lên xe,
anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Trời đã tối, xe chạy êm trên đường. Quý Liên Hoắc ngồi ở ghế
sau, từng chút một nhích người lại gần Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ xe, cảm
nhận những chuyển động nhỏ bên cạnh mình. Quý Liên Hoắc
vừa mới vận động mạnh, thân thể nóng như lò lửa, anh cảm
thấy nhiệt độ bên cạnh mình dần tăng lên, cùng với đó là mùi
trên cơ thể của Quý Liên Hoắc. Nó hơi khác so với mùi bị mặt
trời hâm nóng khi cậu học lái xe trước đây, trải nghiệm lần này
giống như mở một chai rượu rum chanh đá dưới ánh trăng, mùi
thơm của mía và mật ong trong rượu lan tỏa, hòa quyện với vị
tươi mát và hơi chát của chanh, đậm đà thơm ngon đến bất ngờ.
Quý Liên Hoắc nhìn tài xế ngồi ghế trước với vẻ mặt bình
thường, từ từ di chuyển ngón tay lại gần người bên cạnh, nhẹ
nhàng lướt đầu ngón tay lên mu bàn tay của Vương Chiêu Mưu.
Cảm giác hơi ngứa một chút, Vương Chiêu Mưu lặng lẽ đưa tay
lên nắm chặt bốn ngón tay của Quý Liên Hoắc.
Mắt vẫn nhìn tài xế đằng trước, Quý Liên Hoắc kìm nén niềm vui,
nhoẻn miệng cười.
Nhìn qua gương chiếu hậu, tài xế thấy Quý Liên Hoắc cười mà
không rõ lý do, hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn tài xế, đưa tay tắt đèn chiếu sáng
trong xe đi. Người bên cạnh anh lập tức ghé sát gần hơn, tiếng
hít thở gần như vang ngay bên tai. Từ cửa sổ xe, ánh đèn neon
đầy màu sắc của cảnh đêm Tô Thành rọi vào trong. Quý Liên
Hoắc điều chỉnh lại tư thế, quay mặt về phía người bên cạnh,
một tay ấn vào cửa sổ xe, cúi đầu tiếp tục việc vừa rồi còn dang
dở. Vương Chiêu Mưu gần như bị Quý Liên Hoắc vây chặt vào
một chỗ, ngửa đầu ra sau bình thản đáp lại nụ hôn nồng cháy
của cậu.
Hôn có đôi khi là một việc yêu cầu kỹ thuật. Nụ hôn quá nhẹ thì
luôn cảm thấy không thỏa mãn, muốn thêm một lần nữa. Nếu
nụ hôn quá mạnh bạo lại dễ thể hiện khao khát thầm kín, muốn
phát triển theo một hướng khác.
Trên hàng ghế sau rộng rãi, hai người chen chúc nhau, tận
hưởng hơi thở của nhau trong bóng tối. Quý Liên Hoắc cúi đầu
chìm đắm trong thế giới mới, cơ thể không ngừng áp sát, cọ xát
liên tục vào người kia, nhiệt độ dần dần tích tụ.
Tài xế chăm chú lái xe, không dám nhìn lung tung, mặc dù đèn ở
ghế sau đã tắt nhưng những tiếng động nhỏ vẫn có thể tiết lộ
hành động của họ.
Vương Chiêu Mưu giữ thế cân bằng, đáp lại đòi hỏi đầy đam mê
của Quý Liên Hoắc.
Bàn tay của Quý Liên Hoắc áp chặt vào cửa sổ xe, các ngón tay
dần dần cong lại, như thể đang cố gắng hết sức mình để nắm
lấy thứ gì đó. Đường còn dài, nhưng cậu đã hơi mất kiểm soát,
như một thanh niên vừa nếm hương vị ngọt ngào, bắt đầu tự
hiểu không cần ai chỉ dạy, bắt đầu muốn nhiều hơn, khao khát
bức thiết, cơ thể trẻ trung hết sức tự nhiên đưa ra phản ứng
bình thường nhất. Như thể nhận ra điều gì đó, Quý Liên Hoắc
dừng lại một lát, nhất thời không biết phải làm gì.
Vương Chiêu Mưu nhìn xuống, im lặng một lát rồi đẩy chàng trai
đầy năng lượng kia ra, lấy chiếc áo dài tay từ trong đống đồ mà
cậu đang cầm ra, phủ lên đùi cho cậu.
Quý Liên Hoắc cúi đầu thật thấp, sắc hồng trên mặt di chuyển
xuống dưới, lan đến tận cổ, còn vành tai đỏ bừng như sắp chảy
máu. Cậu ngồi ở ghế sau, hai tay chống lên chân, khom lưng
xuống, không dám nhìn người đàn ông bên cạnh nữa.
Khoảng cách từ Đại học Tô Thành đến biệt thự khá xa, mặc dù
đã cho Quý Liên Hoắc đủ thời gian để bình tĩnh lại thì khi xuống
xe, cậu vẫn quấn áo quanh eo, cầm áo khoác lông cừu trên tay,
đỏ mặt che đằng trước.
Dù vậy, khi Vương Chiêu Mưu bước vào nhà, Quý Liên Hoắc vẫn
một tay cầm quần áo, mặt đỏ bừng, giúp anh treo áo vest, cúi
xuống lấy dép cho anh. Trời đã khuya, chị Trình đã đi nghỉ, Quý
Liên Hoắc nửa quỳ nửa khom nhìn Vương Chiêu Mưu xỏ dép, hồi
lâu không đứng dậy.
"Đi tắm đã." Vương Chiêu Mưu dịu giọng đề nghị.
"Dạ, dạ được, anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc cố gắng đứng dậy
như thể sắp ngã quỵ, nhanh chóng bước lên cầu thang, vào
phòng mình.
Vương Chiêu Mưu ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn
bóng lưng của Quý Liên Hoắc, không nhịn được cười. Cơ thể của
người trẻ thực sự rất khỏe mạnh.
×××
Thức ăn nguội ngắt trên bàn, thằng nhóc ôm chặt mũ đầu hổ
dựa vào cửa sổ, áp mặt vào kính, mong ngóng nhìn ra cổng
chính dinh thự.
Pa pa tới đón con đi.
Pa pa con nhớ pa pa.
Một dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt gầy gò của Quý Đại
Bảo, nhỏ từng giọt chậm rãi theo đường cong nơi khuôn mặt áp
vào tấm kính.
Bảo mẫu gõ cửa vào lấy bát đĩa, thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn
nguyên, đứa trẻ hai tuổi ôm chặt mũ đầu hổ, dựa vào cửa sổ,
một vũng nước đọng trên bệ cửa sổ, nhìn kỹ hơn mới thấy thì ra
là nước mắt của thằng nhóc.
Bảo mẫu không đành lòng, do dự tiến lên phía trước, vỗ nhẹ
lưng Quý Đại Bảo: "Cậu Lãnh Diệp, ăn một chút đi."
Quý Đại Bảo khụt khịt mũi, vẫn bất động.
Bảo mẫu cảm thấy có chút tội lỗi, nghĩ đến đứa trẻ này đã mất
cha mẹ, phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, bây giờ chỉ hơi quá
đắc ý vì được cưng chiều một chút, dạy cho một bài học là đủ
rồi, không nên để lại bóng ma tâm lý cho nó.
"Cậu Lãnh Diệp, cơm hôm nay không chua chút nào đâu." Bảo
mẫu lại cố gắng khuyên nhủ: "Ăn một chút thôi, được không?"
Quý Đại Bảo nhìn chằm chằm vào cửa dinh thự, nước mắt lưng
tròng, thút thít một tiếng, một cái bong bóng nước mũi nở ra từ
giữa mũi và tấm kính, khiến bảo mẫu vừa thấy tội nghiệp vừa
thấy buồn cười.
"Cậu Lãnh Diệp, tôi đi hâm nóng đồ ăn cho cậu." Bảo mẫu cầm
đĩa thức ăn nguội ngắt trên bàn đi vào bếp, xuống lầu thì thấy
Lãnh Tu Minh đi tới, liền chào hỏi. "Chào cậu Tu Minh."
Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ, nhìn đồ ăn mà bảo mẫu đang mang
xuống rồi hỏi: "Vẫn không chịu ăn?"
"Cậu Lãnh Diệp sợ lắm rồi." Bảo mẫu nhìn quanh rồi hạ giọng:
"Cậu Tu Minh, tôi có nên nói với cậu ấy rằng thật ra ngay từ đầu
chúng ta chỉ diễn kịch không, chỉ để cậu ấy bớt ngang bướng
thôi?"
"Đi nói đi." Lãnh Tu Minh giữ nguyên nụ cười: "Để Lãnh Diệp nói
cho ông nội biết, rồi bắt cô chịu trách nhiệm, ngoài đuổi việc ra
còn có thể bị yêu cầu bồi thường về mặt tinh thần, cả Tô Thành,
thậm chí cả tỉnh Ôn Giang sẽ không còn ai thuê cô nữa đâu."
Bảo mẫu im lặng, sững sờ nhìn cậu chủ đối diện.
"Cô biết mình nên làm gì không?" Lãnh Tu Minh cúi đầu, nhìn
bảo mẫu: "Giữ im lặng, đừng xen vào chuyện của người khác,
hiểu không?"
Bảo mẫu mấp máy môi nhưng không thể thốt ra lời nào.
"Đi làm việc của mình đi." Lãnh Tu Minh đứng thẳng dậy, mỉm
cười rộng lượng, thái độ vẫn thân thiện như trước: "Tôi đi xem
thằng cháu họ của tôi thế nào rồi."
Bảo mẫu đứng đó với khay thức ăn trên tay.
Lãnh Tu Minh bước về phía phòng của Lãnh Diệp với nụ cười
trên môi như thường lệ.
Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn về phía cánh cổng, đôi mắt mệt mỏi,
cơn buồn ngủ ập đến. Nó ôm chặt mũ đầu hổ, cúi đầu hít hít, có
vẻ cảm thấy yên tâm hơn. Nếu anh lớn ở đây thì tốt rồi, bất kể
vấn đề là gì, anh lớn đều có thể giải quyết được. Chẳng lẽ anh
lớn không biết rằng Đại Bảo rất nhớ anh sao.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, Quý Đại Bảo nghĩ là bảo mẫu nên
không quay lại, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân có vẻ hơi
lạ, càng lúc càng gần mình hơn. Quý Đại Bảo quay lại, thấy Lãnh
Tu Minh đang đi tới thì sợ quá ré lên, co rúm lại trong góc tường.
"Cháu họ, nghe nói dạo này con không ăn uống đàng hoàng."
Lãnh Tu Minh cười hiền lành: "Không tốt đâu đấy, ông cố sẽ lo
lắng lắm."
Quý Đại Bảo nhìn gã đàn ông trước mặt với ánh mắt hận thù, pa
pa nói đúng, Lãnh Tu Minh này không phải người tốt!
Nhìn thấy bộ dạng của Quý Đại Bảo, Lãnh Tu Minh mỉm cười,
từng bước từng bước tiến về phía nó. "Bây giờ biết sợ rồi? Trước
đó còn làm mặt quỷ kia mà, không phải rất hào hứng sao?"
Quý Đại Bảo ôm mũ đầu hổ thu mình vào một góc, không còn
nơi nào để lui, chỉ biết trơ mắt nhìn Lãnh Tu Minh tiến lại gần.
"Mày mới hai tuổi thôi mà đã biết khiêu khích tao rồi." Lãnh Tu
Minh vẫn cười: "Mày nghĩ là nhà họ Lãnh dễ thừa kế thế sao?
Chỉ cần khóc vài trận, làm nũng, đọc một bài thơ Đường, làm vài
bài toán là có thể trở thành người thừa kế nhà họ Lãnh?"
"Ông, ông đừng qua đây." Quý Đại Bảo ôm chặt mũ đầu hổ:
"Nếu ông làm hại tôi, pa pa, anh lớn, họ sẽ trả thù cho tôi!"
"Ba mày? Thằng Quý Liên Hoắc đó?" Lãnh Tu Minh không nhịn
được cười: "Bây giờ nó chỉ là thằng sinh viên, mày nghĩ nó làm
gì được?"
Quý Đại Bảo nghẹn lại, không nói nên lời.
Lãnh Tu Minh giơ tay, mỉm cười vỗ nhẹ vào mặt Quý Đại Bảo:
"Tao ra tay với mày, thì mày làm gì được tao? Tao dùng một gói
bột mận chua biểu diễn cho mày xem một vở kịch là đủ cho mày
không dám ăn cơm rồi, mà tao còn chưa làm gì cả đấy, mày biết
hậu quả của việc thực sự chọc giận tao không?"
Quý Đại Bảo cảm nhận bàn tay vỗ vào mặt, bĩu môi đỏ mắt, cố
gắng co người lại. Chẳng trách ông cố không thể kiểm tra ra độc
tính, thứ họ bỏ vào không phải là thuốc thật sự! Mình thực sự rất
ngu ngốc! Thậm chí còn không nghĩ tới điều này!
"Lần sau cẩn thận nhé, tốt nhất là đêm nào cũng mở mắt mà
ngủ." Lãnh Tu Minh cười tươi rói: "Chào mừng đến nhà họ Lãnh,
cháu họ."
Quý Đại Bảo cố gắng kìm nén, đến khi thấy Lãnh Tu Minh bước
ra khỏi phòng, nước mắt mới rơi xuống.
Khi bảo mẫu mang đồ ăn nóng đến, nhìn thấy Lãnh Tu Minh, cô
ta vô thức tránh xa, không dám nhìn lên.
Lãnh Tu Minh bước đi không ngoảnh lại, bước chân vững vàng.
Bảo mẫu vẫn còn sợ hãi, mang đồ ăn vào phòng Quý Đại Bảo,
thấy đứa trẻ cuộn tròn trong góc, khóc thầm liên tục.
Quý Đại Bảo ôm mũ đầu hổ trong lòng, vừa ăn vừa lặng lẽ khóc,
ăn được vài miếng không nuốt được, trong đầu toàn là hình ảnh
về cuộc sống trong biệt thự.
Thấy vậy, bảo mẫu lấy phần thức ăn còn lại rồi bỏ đi.
Quý Đại Bảo gần như đã khô hết nước mắt, cúi đầu nhìn vào đôi
mắt lấp lánh trên mũ đầu hổ, sờ lên hết lần này đến lần khác, sờ
một hồi lâu, nó đột nhiên cảm thấy có gì đó lạ lạ dưới tay mình.
Hình thêu trên mũ đầu hổ hơi cứng, nhưng đằng sau hình thêu
đó dường như còn có một thứ cứng hơn.
Quý Đại Bảo dùng đôi tay nhỏ véo nó, mơ hồ cảm thấy bên
trong dường như có một vật hình vuông.
---
Người dịch: Nhắc lại chút, sếp Vương không có lợi dụng ngược
đãi con nít nha, trong thân xác Quý Đại Bảo là linh hồn người lớn
đó, sếp Vương biết rõ ngay từ lâu rồi kìa.
pin đi tới, nhìn thấy một nam sinh cao lớn mặc áo ba lỗ đen mặt
đỏ bừng, nắm tay người đàn ông bên cạnh, không nói một lời
mà cắm đầu chạy về phía cửa sân thể dục.
Chạy ra khỏi sân thể dục rồi, Quý Liên Hoắc thả chậm lại, mím
môi thật chặt, toàn thân nóng rực, một tay nắm chặt áo mình,
một tay nắm chặt tay Vương Chiêu Mưu, khóe miệng cứ mãi
cong lên, quay đầu nhìn người đàn ông nét mặt bình thản bên
cạnh, mặt lại không khỏi nóng lên. Quý Liên Hoắc liếm môi, vô
thức hồi tưởng, càng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, khóe môi
càng không nhịn được cong lên.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc mặt đỏ bừng, giọng nói nhỏ nhẹ,
như đang tự nói với chính mình. "Ngọt quá."
"Cái gì ngọt?" Vương Chiêu Mưu bình thản nói, tay đang bị Quý
Liên Hoắc nắm lấy, anh cúi nhìn xuống điều chỉnh lại tư thế rồi
nắm lấy tay Quý Liên Hoắc.
"Cái gì cũng ngọt." Quý Liên Hoắc nhìn anh bằng đôi mắt ươn
ướt, lại vô thức liếm môi dưới.
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, dắt Quý Liên Hoắc ra khỏi cổng
trường, lên xe. Tài xế đã đợi rất lâu, khi thấy hai người lên xe,
anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Trời đã tối, xe chạy êm trên đường. Quý Liên Hoắc ngồi ở ghế
sau, từng chút một nhích người lại gần Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ xe, cảm
nhận những chuyển động nhỏ bên cạnh mình. Quý Liên Hoắc
vừa mới vận động mạnh, thân thể nóng như lò lửa, anh cảm
thấy nhiệt độ bên cạnh mình dần tăng lên, cùng với đó là mùi
trên cơ thể của Quý Liên Hoắc. Nó hơi khác so với mùi bị mặt
trời hâm nóng khi cậu học lái xe trước đây, trải nghiệm lần này
giống như mở một chai rượu rum chanh đá dưới ánh trăng, mùi
thơm của mía và mật ong trong rượu lan tỏa, hòa quyện với vị
tươi mát và hơi chát của chanh, đậm đà thơm ngon đến bất ngờ.
Quý Liên Hoắc nhìn tài xế ngồi ghế trước với vẻ mặt bình
thường, từ từ di chuyển ngón tay lại gần người bên cạnh, nhẹ
nhàng lướt đầu ngón tay lên mu bàn tay của Vương Chiêu Mưu.
Cảm giác hơi ngứa một chút, Vương Chiêu Mưu lặng lẽ đưa tay
lên nắm chặt bốn ngón tay của Quý Liên Hoắc.
Mắt vẫn nhìn tài xế đằng trước, Quý Liên Hoắc kìm nén niềm vui,
nhoẻn miệng cười.
Nhìn qua gương chiếu hậu, tài xế thấy Quý Liên Hoắc cười mà
không rõ lý do, hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn tài xế, đưa tay tắt đèn chiếu sáng
trong xe đi. Người bên cạnh anh lập tức ghé sát gần hơn, tiếng
hít thở gần như vang ngay bên tai. Từ cửa sổ xe, ánh đèn neon
đầy màu sắc của cảnh đêm Tô Thành rọi vào trong. Quý Liên
Hoắc điều chỉnh lại tư thế, quay mặt về phía người bên cạnh,
một tay ấn vào cửa sổ xe, cúi đầu tiếp tục việc vừa rồi còn dang
dở. Vương Chiêu Mưu gần như bị Quý Liên Hoắc vây chặt vào
một chỗ, ngửa đầu ra sau bình thản đáp lại nụ hôn nồng cháy
của cậu.
Hôn có đôi khi là một việc yêu cầu kỹ thuật. Nụ hôn quá nhẹ thì
luôn cảm thấy không thỏa mãn, muốn thêm một lần nữa. Nếu
nụ hôn quá mạnh bạo lại dễ thể hiện khao khát thầm kín, muốn
phát triển theo một hướng khác.
Trên hàng ghế sau rộng rãi, hai người chen chúc nhau, tận
hưởng hơi thở của nhau trong bóng tối. Quý Liên Hoắc cúi đầu
chìm đắm trong thế giới mới, cơ thể không ngừng áp sát, cọ xát
liên tục vào người kia, nhiệt độ dần dần tích tụ.
Tài xế chăm chú lái xe, không dám nhìn lung tung, mặc dù đèn ở
ghế sau đã tắt nhưng những tiếng động nhỏ vẫn có thể tiết lộ
hành động của họ.
Vương Chiêu Mưu giữ thế cân bằng, đáp lại đòi hỏi đầy đam mê
của Quý Liên Hoắc.
Bàn tay của Quý Liên Hoắc áp chặt vào cửa sổ xe, các ngón tay
dần dần cong lại, như thể đang cố gắng hết sức mình để nắm
lấy thứ gì đó. Đường còn dài, nhưng cậu đã hơi mất kiểm soát,
như một thanh niên vừa nếm hương vị ngọt ngào, bắt đầu tự
hiểu không cần ai chỉ dạy, bắt đầu muốn nhiều hơn, khao khát
bức thiết, cơ thể trẻ trung hết sức tự nhiên đưa ra phản ứng
bình thường nhất. Như thể nhận ra điều gì đó, Quý Liên Hoắc
dừng lại một lát, nhất thời không biết phải làm gì.
Vương Chiêu Mưu nhìn xuống, im lặng một lát rồi đẩy chàng trai
đầy năng lượng kia ra, lấy chiếc áo dài tay từ trong đống đồ mà
cậu đang cầm ra, phủ lên đùi cho cậu.
Quý Liên Hoắc cúi đầu thật thấp, sắc hồng trên mặt di chuyển
xuống dưới, lan đến tận cổ, còn vành tai đỏ bừng như sắp chảy
máu. Cậu ngồi ở ghế sau, hai tay chống lên chân, khom lưng
xuống, không dám nhìn người đàn ông bên cạnh nữa.
Khoảng cách từ Đại học Tô Thành đến biệt thự khá xa, mặc dù
đã cho Quý Liên Hoắc đủ thời gian để bình tĩnh lại thì khi xuống
xe, cậu vẫn quấn áo quanh eo, cầm áo khoác lông cừu trên tay,
đỏ mặt che đằng trước.
Dù vậy, khi Vương Chiêu Mưu bước vào nhà, Quý Liên Hoắc vẫn
một tay cầm quần áo, mặt đỏ bừng, giúp anh treo áo vest, cúi
xuống lấy dép cho anh. Trời đã khuya, chị Trình đã đi nghỉ, Quý
Liên Hoắc nửa quỳ nửa khom nhìn Vương Chiêu Mưu xỏ dép, hồi
lâu không đứng dậy.
"Đi tắm đã." Vương Chiêu Mưu dịu giọng đề nghị.
"Dạ, dạ được, anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc cố gắng đứng dậy
như thể sắp ngã quỵ, nhanh chóng bước lên cầu thang, vào
phòng mình.
Vương Chiêu Mưu ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn
bóng lưng của Quý Liên Hoắc, không nhịn được cười. Cơ thể của
người trẻ thực sự rất khỏe mạnh.
×××
Thức ăn nguội ngắt trên bàn, thằng nhóc ôm chặt mũ đầu hổ
dựa vào cửa sổ, áp mặt vào kính, mong ngóng nhìn ra cổng
chính dinh thự.
Pa pa tới đón con đi.
Pa pa con nhớ pa pa.
Một dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt gầy gò của Quý Đại
Bảo, nhỏ từng giọt chậm rãi theo đường cong nơi khuôn mặt áp
vào tấm kính.
Bảo mẫu gõ cửa vào lấy bát đĩa, thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn
nguyên, đứa trẻ hai tuổi ôm chặt mũ đầu hổ, dựa vào cửa sổ,
một vũng nước đọng trên bệ cửa sổ, nhìn kỹ hơn mới thấy thì ra
là nước mắt của thằng nhóc.
Bảo mẫu không đành lòng, do dự tiến lên phía trước, vỗ nhẹ
lưng Quý Đại Bảo: "Cậu Lãnh Diệp, ăn một chút đi."
Quý Đại Bảo khụt khịt mũi, vẫn bất động.
Bảo mẫu cảm thấy có chút tội lỗi, nghĩ đến đứa trẻ này đã mất
cha mẹ, phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, bây giờ chỉ hơi quá
đắc ý vì được cưng chiều một chút, dạy cho một bài học là đủ
rồi, không nên để lại bóng ma tâm lý cho nó.
"Cậu Lãnh Diệp, cơm hôm nay không chua chút nào đâu." Bảo
mẫu lại cố gắng khuyên nhủ: "Ăn một chút thôi, được không?"
Quý Đại Bảo nhìn chằm chằm vào cửa dinh thự, nước mắt lưng
tròng, thút thít một tiếng, một cái bong bóng nước mũi nở ra từ
giữa mũi và tấm kính, khiến bảo mẫu vừa thấy tội nghiệp vừa
thấy buồn cười.
"Cậu Lãnh Diệp, tôi đi hâm nóng đồ ăn cho cậu." Bảo mẫu cầm
đĩa thức ăn nguội ngắt trên bàn đi vào bếp, xuống lầu thì thấy
Lãnh Tu Minh đi tới, liền chào hỏi. "Chào cậu Tu Minh."
Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ, nhìn đồ ăn mà bảo mẫu đang mang
xuống rồi hỏi: "Vẫn không chịu ăn?"
"Cậu Lãnh Diệp sợ lắm rồi." Bảo mẫu nhìn quanh rồi hạ giọng:
"Cậu Tu Minh, tôi có nên nói với cậu ấy rằng thật ra ngay từ đầu
chúng ta chỉ diễn kịch không, chỉ để cậu ấy bớt ngang bướng
thôi?"
"Đi nói đi." Lãnh Tu Minh giữ nguyên nụ cười: "Để Lãnh Diệp nói
cho ông nội biết, rồi bắt cô chịu trách nhiệm, ngoài đuổi việc ra
còn có thể bị yêu cầu bồi thường về mặt tinh thần, cả Tô Thành,
thậm chí cả tỉnh Ôn Giang sẽ không còn ai thuê cô nữa đâu."
Bảo mẫu im lặng, sững sờ nhìn cậu chủ đối diện.
"Cô biết mình nên làm gì không?" Lãnh Tu Minh cúi đầu, nhìn
bảo mẫu: "Giữ im lặng, đừng xen vào chuyện của người khác,
hiểu không?"
Bảo mẫu mấp máy môi nhưng không thể thốt ra lời nào.
"Đi làm việc của mình đi." Lãnh Tu Minh đứng thẳng dậy, mỉm
cười rộng lượng, thái độ vẫn thân thiện như trước: "Tôi đi xem
thằng cháu họ của tôi thế nào rồi."
Bảo mẫu đứng đó với khay thức ăn trên tay.
Lãnh Tu Minh bước về phía phòng của Lãnh Diệp với nụ cười
trên môi như thường lệ.
Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn về phía cánh cổng, đôi mắt mệt mỏi,
cơn buồn ngủ ập đến. Nó ôm chặt mũ đầu hổ, cúi đầu hít hít, có
vẻ cảm thấy yên tâm hơn. Nếu anh lớn ở đây thì tốt rồi, bất kể
vấn đề là gì, anh lớn đều có thể giải quyết được. Chẳng lẽ anh
lớn không biết rằng Đại Bảo rất nhớ anh sao.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, Quý Đại Bảo nghĩ là bảo mẫu nên
không quay lại, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân có vẻ hơi
lạ, càng lúc càng gần mình hơn. Quý Đại Bảo quay lại, thấy Lãnh
Tu Minh đang đi tới thì sợ quá ré lên, co rúm lại trong góc tường.
"Cháu họ, nghe nói dạo này con không ăn uống đàng hoàng."
Lãnh Tu Minh cười hiền lành: "Không tốt đâu đấy, ông cố sẽ lo
lắng lắm."
Quý Đại Bảo nhìn gã đàn ông trước mặt với ánh mắt hận thù, pa
pa nói đúng, Lãnh Tu Minh này không phải người tốt!
Nhìn thấy bộ dạng của Quý Đại Bảo, Lãnh Tu Minh mỉm cười,
từng bước từng bước tiến về phía nó. "Bây giờ biết sợ rồi? Trước
đó còn làm mặt quỷ kia mà, không phải rất hào hứng sao?"
Quý Đại Bảo ôm mũ đầu hổ thu mình vào một góc, không còn
nơi nào để lui, chỉ biết trơ mắt nhìn Lãnh Tu Minh tiến lại gần.
"Mày mới hai tuổi thôi mà đã biết khiêu khích tao rồi." Lãnh Tu
Minh vẫn cười: "Mày nghĩ là nhà họ Lãnh dễ thừa kế thế sao?
Chỉ cần khóc vài trận, làm nũng, đọc một bài thơ Đường, làm vài
bài toán là có thể trở thành người thừa kế nhà họ Lãnh?"
"Ông, ông đừng qua đây." Quý Đại Bảo ôm chặt mũ đầu hổ:
"Nếu ông làm hại tôi, pa pa, anh lớn, họ sẽ trả thù cho tôi!"
"Ba mày? Thằng Quý Liên Hoắc đó?" Lãnh Tu Minh không nhịn
được cười: "Bây giờ nó chỉ là thằng sinh viên, mày nghĩ nó làm
gì được?"
Quý Đại Bảo nghẹn lại, không nói nên lời.
Lãnh Tu Minh giơ tay, mỉm cười vỗ nhẹ vào mặt Quý Đại Bảo:
"Tao ra tay với mày, thì mày làm gì được tao? Tao dùng một gói
bột mận chua biểu diễn cho mày xem một vở kịch là đủ cho mày
không dám ăn cơm rồi, mà tao còn chưa làm gì cả đấy, mày biết
hậu quả của việc thực sự chọc giận tao không?"
Quý Đại Bảo cảm nhận bàn tay vỗ vào mặt, bĩu môi đỏ mắt, cố
gắng co người lại. Chẳng trách ông cố không thể kiểm tra ra độc
tính, thứ họ bỏ vào không phải là thuốc thật sự! Mình thực sự rất
ngu ngốc! Thậm chí còn không nghĩ tới điều này!
"Lần sau cẩn thận nhé, tốt nhất là đêm nào cũng mở mắt mà
ngủ." Lãnh Tu Minh cười tươi rói: "Chào mừng đến nhà họ Lãnh,
cháu họ."
Quý Đại Bảo cố gắng kìm nén, đến khi thấy Lãnh Tu Minh bước
ra khỏi phòng, nước mắt mới rơi xuống.
Khi bảo mẫu mang đồ ăn nóng đến, nhìn thấy Lãnh Tu Minh, cô
ta vô thức tránh xa, không dám nhìn lên.
Lãnh Tu Minh bước đi không ngoảnh lại, bước chân vững vàng.
Bảo mẫu vẫn còn sợ hãi, mang đồ ăn vào phòng Quý Đại Bảo,
thấy đứa trẻ cuộn tròn trong góc, khóc thầm liên tục.
Quý Đại Bảo ôm mũ đầu hổ trong lòng, vừa ăn vừa lặng lẽ khóc,
ăn được vài miếng không nuốt được, trong đầu toàn là hình ảnh
về cuộc sống trong biệt thự.
Thấy vậy, bảo mẫu lấy phần thức ăn còn lại rồi bỏ đi.
Quý Đại Bảo gần như đã khô hết nước mắt, cúi đầu nhìn vào đôi
mắt lấp lánh trên mũ đầu hổ, sờ lên hết lần này đến lần khác, sờ
một hồi lâu, nó đột nhiên cảm thấy có gì đó lạ lạ dưới tay mình.
Hình thêu trên mũ đầu hổ hơi cứng, nhưng đằng sau hình thêu
đó dường như còn có một thứ cứng hơn.
Quý Đại Bảo dùng đôi tay nhỏ véo nó, mơ hồ cảm thấy bên
trong dường như có một vật hình vuông.
---
Người dịch: Nhắc lại chút, sếp Vương không có lợi dụng ngược
đãi con nít nha, trong thân xác Quý Đại Bảo là linh hồn người lớn
đó, sếp Vương biết rõ ngay từ lâu rồi kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro