Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 110

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên, hơi thở của Quý Liên Hoắc
cũng đã hỗn loạn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trước
mặt, khao khát được vỗ về.
"Chiêu Chiêu, đã lâu rồi anh không chạm vào em." Quý Liên
Hoắc giọng khàn khàn, mắt ươn ướt, lời nói ra cũng ẩn chứa vài
phần vương vấn.
"Bao lâu?" Vương Chiêu Mưu mắt lấp lánh cười, ngồi thẳng dậy
trên sô pha, hơi cúi mắt xuống nhìn vùng cổ đã đỏ ửng của Quý
Liên Hoắc. Màu đỏ ửng gần như bắt đầu lan rộng từ tai, không
ngừng lan dần đến má, thiêu đốt cả yết hầu, rồi kéo đến những
nơi bị quần áo che khuất.
"Chín mươi sáu giờ..." Quý Liên Hoắc chậm rãi tiến lại, cúi đầu
khẽ cọ vào tay Vương Chiêu Mưu, nhìn đồng hồ trên cổ tay anh:
"Hai mươi ba phút."
Vương Chiêu Mưu cười, mu bàn tay nhẹ nhàng xoay lại, ngón tay
nhẹ nhàng vuốt xuống dọc theo xương hàm của Quý Liên Hoắc,
dừng lại một chút ở yết hầu của cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng
xoay tròn.
Quý Liên Hoắc ngửa cổ nhìn người đàn ông trước mặt, ngực
phập phồng liên tục, hai má dường như càng nóng hơn, một
ngọn lửa không ngừng lan ra từ bên trong cơ thể, bốc cháy dữ
dội, như thể muốn nuốt chửng cả người đó.
Vương Chiêu Mưu cúi đầu, ngón tay trượt xuống, hôn lên đôi
môi đã bị cọ đỏ ửng của Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc vội vàng đáp lại, giật áo sơ mi của mình ra, để
bàn tay mát lạnh kia không còn bị ngăn trở.
Mười hai tấm bằng khen đổi lấy mười hai nụ hôn, ngốn mất của
Vương Chiêu Mưu gần hai giờ. Lần này anh đã học được một bài
học, sau khi đổi phần thưởng xong, môi anh không chỉ nóng lên,
mà còn hơi sưng.
Quý Liên Hoắc mở cửa, để trần thân trên, lén quan sát thấy chị
Trình không có ở dưới nhà thì vội vã quấn áo ngang hông, đi
xuống dưới lấy túi chườm đá dùng một lần cho Vương Chiêu
Mưu.
Vương Chiêu Mưu ngửa đầu ra sau, dựa vào sô pha, lấy khăn
giấy bọc túi đá chườm lên môi để hạ bớt nhiệt độ. Anh chườm
đá một lúc, khóe mắt thoáng thấy Quý Liên Hoắc vẫn ngốc
nghếch đứng bên cạnh, thân trên ửng hồng, khóe môi nở nụ
cười không thể che giấu.
"Tự đi giải quyết đi." Vương Chiêu Mưu liếc mắt nhìn qua.
Quý Liên Hoắc bắt được ánh mắt của anh dưới tròng kính, lòng
cảm thấy ngứa ngáy khôn cùng, không khống chế được, bèn tiến
lên cắn nhẹ vào gọng kính của anh. Bản tính của chú chó lớn đã
bị bại lộ, Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhắm mắt lại, nhận thấy Quý
Liên Hoắc nhẹ nhàng nhấc kính lên, lưu luyến hôn lên khóe mắt
anh một cái.
"Chiêu Chiêu..."
"Chiêu Chiêu em nhớ anh lắm..."
Không gặp nhau ba bốn ngày thôi mà đã trở nên như thế này,
Vương Chiêu Mưu bắt đầu tự hỏi không biết Quý Liên Hoắc sẽ
như thế nào khi phải ra nước ngoài trong kỳ nghỉ kéo dài hơn 40
ngày.
Quý Liên Hoắc lưu luyến rời khỏi phòng của Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu từ từ mở mắt, đưa tay chỉnh lại vị trí của kính
trên sống mũi, sờ thấy chỗ Quý Liên Hoắc vừa cắn, thấy có dấu
răng rõ ràng. Anh tháo kính ra, vô thức thở dài khi thấy cặp kính
đã bầu bạn với mình gần hai năm trời cuối cùng lại có kết cục
thế này.
×××
Sau khi từ nhà trở về trường, rõ ràng là tâm trạng Quý Liên
Hoắc rất vui vẻ, hai người bạn cùng phòng thấy vậy lại không
khỏi nở nụ cười.
"Anh Quý, về rồi?" Lâm Tinh Tinh nhìn Quý Liên Hoắc, nói đùa:
"Cảm thấy sảng khoái rồi ha."
"Cũng được." Quý Liên Hoắc cong môi, ngồi xuống trước bàn
học, lấy ra một tờ giấy trắng, tay cầm bút ngồi im lặng.
"Anh Quý, bộ định viết danh tác để đời gì hả." Lưu Tư Niệm thấy
Quý Liên Hoắc như vậy thì thật sự không nén được tính tò mò,
bèn hỏi. Mấy ngày liên tiếp rồi, hễ rảnh rỗi là Quý Liên Hoắc đều
ngồi vào bàn, tay cầm bút, tờ giấy trước mặt lúc nào cũng mới
tinh, vậy mà vẫn chưa viết được chữ nào.
Quý Liên Hoắc nhìn tờ giấy trắng trước mặt, cụp mắt xuống,
mím môi một lát. Đã gần một năm kể từ khi anh Chiêu Mưu nhặt
cậu về nhà, cậu thực sự muốn ở bên anh Chiêu Mưu vào ngày
đó trong năm nay. Có lẽ đây chính là ý nghĩa của một cuộc hẹn
hò, nhưng Quý Liên Hoắc đã suy nghĩ rất lâu, không biết phải
trải qua ngày hôm đó với anh Chiêu Mưu như thế nào. Có lẽ... có
thể hỏi người có kinh nghiệm.
Quý Liên Hoắc chậm rãi nhìn lên hai người bạn cùng phòng, ánh
mắt sâu thẳm. "Các cậu đã từng yêu chưa?"
Lâm Tinh Tinh nghe vậy lập tức lên tinh thần, nhìn Lưu Tư Niệm
một cái rồi cười he he he với Quý Liên Hoắc.
"Tôi biết ngay mà!" Lưu Tư Niệm hưng phấn đi tới nói: "Tôi biết
ngay anh Quý đang yêu mà, sao bây giờ mới nói cho các anh em
biết, giấu kín quá đấy!"
"Các cậu thường làm gì khi hẹn hò?" Quý Liên Hoắc cầm bút,
sẵn sàng học hỏi kinh nghiệm.
"Mặc dù chưa từng yêu ai, nhưng tui cũng biết hẹn hò là phải đi
xem phim!" Lâm Tinh Tinh thẳng lưng nói: "Về địa điểm thì tui
đề xuất rạp chiếu phim trên tầng cao nhất ở trung tâm mua sắm
Tô Thành, rạp lớn, môi trường tốt!"
Quý Liên Hoắc im lặng một lát, nhớ lại lần mình và anh Chiêu
Mưu cùng nhau xem phim, vành tai đỏ ửng lên, lắc đầu nói:
"Chúng tôi đã xem rồi."
"Xem gì thế?" Lưu Tư Niệm tò mò hỏi.
Quý Liên Hoắc cầm bút trên tay bỗng khựng lại, nhận ra rằng
cậu hoàn toàn không nhớ mình đã xem bộ phim nào. Chỉ nhớ là
mình đã giữ ngón tay út của anh Chiêu Mưu, anh cũng không từ
chối. Còn có hình ảnh Chiêu Chiêu ăn bắp rang, anh ngồi thẳng
lưng, đầu ngón tay bốc một miếng bắp rang rồi đưa vào miệng,
động tác thanh thoát nhẹ nhàng.
"Nội dung không quan trọng, điều quan trọng là xem một bộ
phim mà người kia thích." Lâm Tinh Tinh vỗ Lưu Tư Niệm một
cái: "Nhìn là biết cậu chưa từng yêu!"
Lưu Tư Niệm không biết nói gì: "Làm như cậu từng yêu vậy."
"Xem phim xong rồi, chúng ta đi công viên giải trí!" Lâm Tinh
Tinh và Lưu Tư Niệm liên tục bày mưu tính kế cho Quý Liên
Hoắc.
"Công viên giải trí hay đấy, có thể thử tất cả các trò chơi, như
con lắc này, xe đụng, vòng quay ngựa gỗ, vòng đu quay, lãng
mạn mà kích thích, vậy mới hay chứ!"
"Còn có nhà ma nữa, có người yêu là phải đi nhà ma!" Lưu Tư
Niệm trợn to mắt lên: "Tưởng tượng xem, một con ma đột nhiên
xuất hiện hù dọa, người ta sẽ ôm chặt lấy cánh tay cậu, đây là
cơ hội tốt để cậu thể hiện sức mạnh làm bạn trai của mình!"
"Nhưng mà..." Quý Liên Hoắc cau mày: "Những thứ này đối với
người ấy có lẽ hơi trẻ con, cho dù có vào nhà ma thì người ta
cũng chưa chắc đã sợ."
"Trẻ con?" Lâm Tinh Tinh khựng lại: "Tui hỏi có được không, bộ
cậu yêu phú bà hả?"
Quý Liên Hoắc im lặng nhìn Lâm Tinh Tinh một cái. Nhưng nếu
nghĩ kỹ thì hình như anh Chiêu Mưu đúng là phú hào của Tô
Thành.
"Những thánh địa tình yêu thông thường không được, vậy cậu
tìm một nơi có ý nghĩa đáng nhớ với cả hai người đi?" Lưu Tư
Niệm đảo mắt: "Thế là không trẻ con nữa chứ?"
Nơi đáng nhớ nhất chính là nơi cậu và anh Chiêu Mưu gặp nhau
lần đầu. Cho đến hôm nay, Quý Liên Hoắc vẫn còn nhớ lần đầu
tiên gặp Vương Chiêu Mưu. Sau khi anh Chiêu Mưu xuống xe,
mọi thứ xung quanh anh dường như mất đi vẻ hào nhoáng vốn
có, chỉ có anh là tỏa sáng rực rỡ. Mình đã may mắn biết bao nên
Chiêu Chiêu say rượu mới để ý đến mình.
Thấy Quý Liên Hoắc ngồi thất thần, Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư
Niệm vui vẻ vỗ tay.
"Đến lúc đó phải ăn mặc đẹp, các anh em sẽ tư vấn cho cậu!"
Lâm Tinh Tinh vỗ ngực hào sảng: "Cậu là người đầu tiên trong
phòng mình thoát ế, nhất định phải tỏa sáng!"
Quý Liên Hoắc khẽ gật đầu, cầm bút viết xuống giấy mấy chữ
"quán bar Săn Đêm".
Buổi chiều tan học, Quý Liên Hoắc nhận được tin nhắn của cụ
Lãnh, sau đó ra khỏi cổng trường theo lời nhắn, thấy một chiếc
xe sang thân dài đậu cách đó không xa.
Nữ quản gia trẻ đứng gần cửa xe, thấy Quý Liên Hoắc đi tới thì
vội vàng mở cửa, cụ Lãnh đang ôm Quý Đại Bảo trên xe, đã chờ
cậu một lúc rồi.
"Pa pa!" Quý Đại Bảo ôm mũ đầu hổ, vừa thấy Quý Liên Hoắc,
nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt.
Quý Liên Hoắc nhìn thấy Quý Đại Bảo thì nhướng mày ngạc
nhiên, nhận thấy cằm của nó đã nhọn hẳn đi. Cậu đón lấy nó,
phát hiện nó nhẹ hơn trước nhiều.
"Pa pa." Quý Đại Bảo ôm chặt Quý Liên Hoắc, tựa hồ lập tức
cảm thấy an toàn, bèn ôm chặt lấy cổ chú út không muốn
buông.
"Đại Bảo tuyệt thực hai ngày." Cụ Lãnh đau lòng nhìn chắt trai,
ánh mắt đầy vẻ miễn cưỡng: "Nó muốn đi theo con."
Quý Liên Hoắc cúi đầu nhìn Quý Đại Bảo, thấy mặt thằng nhóc
đầy nước mắt, môi thì khô khốc.
"Pa pa, on sai gồi." Quý Đại Bảo nghẹn ngào nói: "Sau này on sẽ
ngoan, nghe lời pa pa, chăm chỉ học hành."
Quý Liên Hoắc im lặng một lát, lấy điện thoại ra, nhìn vào mắt cụ
Lãnh và Quý Đại Bảo với vẻ mặt bình tĩnh. "Đại Bảo có thể trở về
không, phải hỏi anh Chiêu Mưu trước."
Cụ Lãnh tỏ vẻ bất đắc dĩ, Quý Đại Bảo thì mãi nhìn điện thoại
trong tay Quý Liên Hoắc, một lát sau, cuộc gọi được kết nối.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nhìn Quý Đại Bảo, kể lại tình
hình hiện tại. Cậu lắng nghe thật kỹ những lời người kia nói, sau
khi cúp máy, lại bế Quý Đại Bảo lên.
Quý Đại Bảo sung sướng đến nỗi kêu lên ngay tại chỗ, cụ Lãnh
cũng có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút, nhìn hai chú cháu rồi rút
một tấm thẻ ra, đưa cho Quý Liên Hoắc.
"Con còn đang đi học, phải chăm sóc Quý Đại Bảo, chắc hẳn có
rất nhiều nơi cần tiền." Cụ Lãnh cố gắng lựa lời mà nói: "Thẻ này
có một chút chi phí sinh hoạt, nhà họ Lãnh sẽ gửi một số tiền
vào đó hàng tháng, cùng cả học phí của con nữa, hy vọng con
không từ chối..."
Trong thời gian chờ Quý Liên Hoắc, cụ Lãnh đã chuẩn bị sẵn rất
nhiều lý lẽ, suy nghĩ về việc làm sao để thuyết phục cậu nhận
tiền. Cụ Lãnh đã biết tính tình của Quý Liên Hoắc thế nào, biết
rằng cậu không mấy hứng thú với tiền của nhà họ Lãnh. Thế
nhưng bài diễn văn chuẩn bị sẵn dài ngàn vạn từ của cụ Lãnh
chưa kịp bắt đầu, Quý Liên Hoắc đã bình thản cầm lấy tấm thẻ,
bỏ vào túi. Cụ Lãnh ngây ra, nhất thời không biết nói gì.
"Anh Chiêu Mưu vừa nói, nếu ông đưa tiền thì cứ lấy." Quý Liên
Hoắc bình tĩnh nói. "Hơn nữa bây giờ tôi cũng đang cần tiền."
"Ông có thể giúp gì được không?" Cụ Lãnh vừa nghe Quý Liên
Hoắc nói vậy là lên tinh thần ngay.
"Tôi muốn mua một quán bar ở Tô Thành." Quý Liên Hoắc kiên
quyết nói.
Cụ Lãnh hơi ngơ ngác, không hiểu vì sao Quý Liên Hoắc vẫn còn
đang đi học lại đột nhiên muốn mua một quán bar, nhưng cuối
cùng cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi thông tin chính: "Là quán
nào?"
"Săn Đêm." Quý Liên Hoắc nói tên quán bar.
Quý Đại Bảo nghe thấy thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn chú
út.
Nếu nhớ không lầm thì kiếp trước Lãnh Diệp cũng vô tình thấy
một thỏa thuận mua bán trong phòng làm việc của chú út, đối
tượng bị mua lại là quán bar Săn Đêm. Lãnh Diệp lúc đó cũng
không nghĩ nhiều, dù sao thì khi hắn và chú út đã từng bán trái
cây trên con phố đêm đó, thường thấy mấy người giàu ra vào
quán bar Săn Đêm, cũng thường nghe ông Vu kể quán bar đó
sang trọng thế nào, chú út muốn mua lại quán bar sau khi giàu
có cũng là hợp lý. Mặc dù đã mua lại nhưng có vẻ như chú út
không bao giờ vào quán bar Săn Đêm, chỉ giao lại cho chủ cũ
quản lý, mọi thứ vẫn như cũ.
Nhưng tình hình kiếp này rõ ràng rất khác so với kiếp trước, chú
út vẫn còn đi học, không có thời gian và không gian để điều
hành quán bar này, vậy tại sao vẫn muốn mua nó?
---
Người dịch: Mặc dù tác giả không viết, nhưng tui rất nghi ngờ
kiếp trước Lãnh Diệp tèo là do bị chú út tiễn vong đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0