Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 111

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Nghe lời yêu cầu của Quý Liên Hoắc rồi, cụ Lãnh im lặng một lát
rồi mới gật đầu.
"Trong suốt những năm qua, ông chưa bao giờ tặng con thứ gì."
Cụ Lãnh nhìn thẳng vào Quý Liên Hoắc, ánh mắt hiền từ và hoài
niệm, như thể ông nhìn thấy đứa con trai út của mình qua Quý
Liên Hoắc. Đứa trẻ thông minh nhất, lanh lợi nhất, biết cách làm
cho ông vui nhất.
"Con muốn quán bar này thì ngày mai đến quán bar ký hợp
đồng đi." Cụ Lãnh mỉm cười, vài nếp nhăn kéo lên khuôn mặt:
"Những thứ ông tặng con có thể không quý giá bằng những thứ
cô con tặng, nhưng nó cũng là tấm lòng của ông."
"Cảm ơn." Quý Liên Hoắc vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu với cụ
Lãnh. "Quán bar này có ý nghĩa đặc biệt với tôi, quyền quản lý
quán bar vẫn giao lại cho nhóm người ban đầu, hiện tại tôi đang
đi học, không có đủ sức lực để quản lý nó."
"Được." Cụ Lãnh cũng yên tâm hơn, gật đầu.
Sau khi tạm biệt cụ Lãnh, Quý Liên Hoắc một tay bế Quý Đại
Bảo, đi đến ngân hàng kiểm tra số tiền trong thẻ theo mật khẩu
ghi ở mặt sau thẻ. Nhìn vào số dư bảy chữ số trên thẻ, cậu mím
môi, cúi đầu nhìn vào quần áo trên người mình. Nếu muốn đi
hẹn hò, cậu cần phải mua cho mình một vài bộ quần áo mới
đúng không? Cũng còn phải mua thêm một món quà cho anh
Chiêu Mưu nữa, Quý Liên Hoắc nghĩ thầm rồi rút thẻ ngân hàng
ra.
Chiều hôm đó, Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo về biệt thự, chị
Trình vừa thấy Quý Đại Bảo một cái là trong mắt đầy vẻ xót xa:
"Đại Bảo, sao lại ốm như khỉ thế này!"
Quý Đại Bảo sụt sịt mũi, đưa tay ra ôm chặt chị Trình: "Trình
Trình."
Vương Chiêu Mưu từ công ty trở về thì thấy Quý Đại Bảo đang
ngồi trên ghế trẻ em của mình, ăn đồ ăn dặm như hổ đói, cảm
giác như thể mấy trăm năm không được ăn gì, nhiều lần còn tự
làm mình nghẹn.
"Nhà họ Lãnh này cũng không thiếu tiền." Chị Trình chẳng hiểu
ra sao: "Sao lại để thằng bé như chết đói thế này?"
Vương Chiêu Mưu cởi áo vest ra, liếc nhìn Quý Đại Bảo, khẽ cong
môi.
Quý Liên Hoắc nhận lấy áo của Vương Chiêu Mưu, mang dép ra
cho anh, rồi cầm ra một tấm thẻ, trong mắt vẫn còn vài phần rụt
rè: "Anh Chiêu Mưu, ông Lãnh đưa cho em tấm thẻ này, nói rằng
sẽ gửi tiền sinh hoạt hàng tháng, em đến ngân hàng xem rồi,
trong đó có 2 triệu, mấy ngày này, em tiêu một ít trong số đó
được không?"
"Đó là tiền của em." Vương Chiêu Mưu mỉm cười: "Thích tiêu thế
nào cũng được."
"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc cẩn thận quan sát biểu
cảm của Vương Chiêu Mưu, sau khi xác nhận anh không tức giận
mới cất thẻ vào túi.
"Pa pa, pa pa." Quý Đại Bảo vừa thấy Vương Chiêu Mưu là lập
tức háo hức cầm mũ đầu hổ mà nó đang ôm lên, vung vẩy về
phía anh.
Vương Chiêu Mưu mỉm cười bước đến, cầm lấy mũ đầu hổ trong
tay Quý Đại Bảo, qua biểu cảm của nó, anh biết nó đã phát hiện
ra trong mũ có đồ rồi.
Quý Đại Bảo thấy Vương Chiêu Mưu không nói gì, đôi mắt đen to
tròn đảo quanh một vòng, nghĩ đến hậu quả của việc ăn nói hấp
tấp lần trước, nó thông minh hơn một chút, chỉ vung tay ra hiệu
với Vương Chiêu Mưu. Pa pa, đây là bí mật nhỏ của chúng ta?
Vương Chiêu Mưu cúi xuống nhìn sếp Lãnh đang nháy mắt với
mình, rồi từ từ quay đầu, mang mũ đầu hổ lên lầu.
×××
Chiều hôm sau khi đến công ty bất động sản, Vương Chiêu Mưu
đưa cho Lão Tề một cái hộp màu đen: "Phân tích âm thanh bên
trong, tìm ra thứ có ích."
Lão Tề lấy chiếc hộp đen từ tay sếp, tò mò nhìn vài cái: "Sếp,
trong này có gì vậy?"
Vương Chiêu Mưu dựa lưng vào ghế, tư thế tự nhiên: "Anh có
thể xem nó như máy theo dõi an toàn cho trẻ em, pin dùng được
ba tháng liên tục."
Vương Chiêu Mưu tưởng Quý Đại Bảo có thể ở lại nhà họ Lãnh
lâu dài nên đã đặc biệt chuẩn bị một chiếc máy theo dõi có thời
lượng pin dài, không ngờ Quý Đại Bảo chỉ chịu được khoảng một
tháng là quay trở lại, thật là lãng phí món đồ này.
"Được sếp." Lão Tề nhận lấy thiết bị theo dõi, ngước nhìn Vương
Chiêu Mưu, có vẻ muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì vậy." Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu, nhìn thẳng
vào Lão Tề.
"Thì là trưa nay..." Lão Tề gãi đầu: "Sau giờ làm việc tôi về khu
dân cư, tôi thấy Tiểu Quý, có mấy người đi theo thằng bé, vào
quán bar Săn Đêm."
"Săn Đêm?" Vương Chiêu Mưu khẽ nhướng mày.
Săn Đêm là quán bar sang trọng nhất Tô Thành, trước kia
Vương Chiêu Mưu thỉnh thoảng cùng đối tác đến Săn Đêm để
bàn chuyện làm ăn và thư giãn, chẳng qua là những người khác
uống rượu, còn sếp Vương uống trà. Vương Chiêu Mưu uống
rượu xong sẽ quậy lung tung, hầu hết mọi người không dám
khuyên anh uống rượu, sau vụ việc của tổng giám đốc Trương
thì càng không ai dám mời anh vào quán bar, họ đổi địa điểm
gặp gỡ sang quán trà hoặc nhà hàng cao cấp.
Quý Liên Hoắc đến Săn Đêm làm gì?
"Sếp, Tiểu Quý không nói với cậu chuyện này sao?" Lão Tề thăm
dò.
"Trẻ con lớn rồi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười: "Cậu ấy là người
lớn, phải biết giới hạn của mình."
Thấy Vương Chiêu Mưu không để ý chút nào, Lão Tề gãi cằm
nhìn sếp ngồi trước mặt, đột nhiên phát hiện có cái gì là lạ, sau
khi cẩn thận nhìn một hồi, Lão Tề mới nhận ra vấn đề nằm ở
đâu: "Sếp, cậu đổi kính à?"
"Ừ." Vương Chiêu Mưu đưa tay lên chỉnh lại cặp kính trên sống
mũi. Mặc dù kính mới không khác nhiều so với kính cũ, nhưng
người đeo kính lâu ngày vẫn có thể nhận thấy vài điểm khác biệt
nhỏ, cần phải từ từ làm quen.
"Cái kính trước kia trông đẹp lắm, cũng chưa đến lúc phải thay
kia mà?" Lão Tề nghiêng đầu nhìn cặp kính của Vương Chiêu
Mưu, như bà lão ở đầu thôn gặp chuyện gì cũng phải nói vài
câu.
"Nhà nuôi một chú chó lớn." Vương Chiêu Mưu cười rồi đổi chủ
đề: "Đã xin được giấy phép quy hoạch cho dự án mới chưa?"
"Còn đang bàn." Nói đến công việc, Lão Tề lập tức nghiêm túc:
"Phòng quy hoạch vẫn chưa phê duyệt, tôi đi kiểm tra xem sao."
"Đi đi." Vương Chiêu Mưu hơi hất cằm, chỉ về phía cửa văn
phòng.
Nhìn Lão Tề bước ra khỏi cửa, Vương Chiêu Mưu cầm bút nhìn
vào đống văn kiện trên bàn. Nếu anh thực sự chỉ mới ngoài hai
mươi, có lẽ sẽ chủ động đi hỏi Quý Liên Hoắc đang làm gì.
Nhưng người này dù sao cũng là người cầm quyền tương lai của
nhà họ Lãnh, có thể một tay che trời, thay vì đi hỏi, anh muốn
nhìn thấy đáp án của vấn đề tự nhiên dâng lên tận cửa vào thời
cơ thích hợp hơn.
Vương Chiêu Mưu mở tập tài liệu ra, tập trung đọc được vài
trang thì điện thoại rung lên vài lần, mở ra thấy tin nhắn mới của
Quý Liên Hoắc.
[Chiêu Chiêu, tối thứ bảy anh có rảnh không?]
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn tin nhắn một lát, ngẩng đầu liếc
mắt nhìn lịch, liên hệ với chuyện Quý Liên Hoắc xuất hiện tại
quán bar Săn Đêm, anh vô thức mỉm cười, đáp ngắn gọn.
[Có.]
×××
Tối thứ bảy, khi Vương Chiêu Mưu ra khỏi công ty, Quý Liên
Hoắc đã lái xe đợi anh ở nơi tài xế thường chờ.
Vừa thấy Vương Chiêu Mưu đi ra, Quý Liên Hoắc liền xuống xe,
kìm nén sự vui mừng, mở cửa xe cho anh: "Anh Chiêu Mưu."
Vương Chiêu Mưu vờ như không biết gì, vẫn lên xe như thường
lệ, nhìn Quý Liên Hoắc lái xe đến tận cửa quán bar Săn Đêm.
"Nói trước, tôi không uống được rượu." Vương Chiêu Mưu xuống
xe, bình tĩnh nhìn Quý Liên Hoắc.
"Anh Chiêu Mưu, em biết!" Quý Liên Hoắc vội vàng gật đầu.
Chiêu Chiêu tuyệt đối không được say! Lần trước Chiêu Chiêu
say rượu nên mới quen với mình, sau nhiều lần qua lại, cuối
cùng đã nhận nuôi mình. Nếu lần này Chiêu Chiêu say rượu rồi
dây dưa với người khác, cậu biết mình sẽ không tìm đâu ra chỗ
mà khóc.
Vương Chiêu Mưu bước vào Săn Đêm đã lâu không đến, thấy nơi
này hôm nay có vẻ vắng vẻ đặc biệt, anh nhìn xung quanh, thậm
chí không có một khách hàng nào. Nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng
khác thường trong quán bar, Vương Chiêu Mưu không khỏi mỉm
cười, nhận ra Quý Liên Hoắc rất có thể đã bao cả quán.
Vương Chiêu Mưu bước đến quầy bar, bartender ngay lập tức
mang đến một ly cocktail.
"Sếp Vương, cậu Quý đã dặn trước, món này không có cồn."
Vương Chiêu Mưu cầm ly cocktail trước mặt, nhìn Quý Liên Hoắc
phía sau.
Quý Liên Hoắc mím môi ngồi xuống bên cạnh Vương Chiêu Mưu,
nhận lấy ly rượu do bartender đưa, trong tiếng nhạc du dương,
đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người trước mặt, lấy hết
can đảm để nói. "Chiêu Chiêu, ngày này một năm trước, anh đã
đưa em về nhà."
Vương Chiêu Mưu mắt như đang cười, nhìn thiếu niên lấy ra một
chiếc hộp nhỏ, đẩy về phía mình. Anh dùng một tay mở chiếc
hộp nhung ra, bên trong có hai đôi khuy măng sét tinh xảo, một
đôi kim cương đen, một đôi kim cương trắng, thêm một vòng
kim cương vụn khảm xung quanh, là loại khuy măng sét sang
trọng rất đẹp.
Mắt Quý Liên Hoắc hơi lóe lên, Vương Chiêu Mưu nhận ra điều gì
đó, cầm một chiếc khuy măng sét lên, nhìn nó dưới ánh sáng mờ
ảo của quán bar, rồi nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve, cảm
nhận được vài vết lồi ở mặt sau của nó. Lật ngược khuy măng
sét, anh thấy mặt sau có khắc hai chữ "VQ" in hoa, cả hai chữ
đều là chữ viết tay nghệ thuật, trông như đan chặt vào nhau.
Đây là một chút tâm tư riêng của Quý Liên Hoắc.
Vương Chiêu Mưu không khỏi bật cười, cất chiếc hộp nhỏ đi, đưa
tay chạm vào ly rượu trong tay Quý Liên Hoắc. "Cảm ơn, tôi rất
thích."
Quý Liên Hoắc tai đỏ bừng, nâng giơ ly rượu trên tay lên, vừa
nhìn Vương Chiêu Mưu vừa uống một hơi hết.
Vương Chiêu Mưu nhấp hai ngụm cocktail không cồn, nhìn Quý
Liên Hoắc uống một hơi cạn sạch, bartender rót cho cậu mấy ly,
cậu uống hết chỉ trong chốc lát.
"Em đã từng uống rượu chưa?" Vương Chiêu Mưu dựa vào quầy
bar, nhìn bartender đẩy một loại cocktail mới đến trước mặt Quý
Liên Hoắc.
"Uống rồi." Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn người đàn ông trước
mặt, dưới ánh sáng mờ ảo của quán bar, cả người dường như
được điểm thêm vài phần dục vọng khó tả.
"Lúc đánh Lý Đại Toàn." Quý Liên Hoắc cố giữ mình thở đều:
"Uống mấy hớp Nhị Oa Đầu."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, lại uống hai miếng cocktail trong ly.
Nhiệt độ trong quán khá cao, Vương Chiêu Mưu cởi áo khoác
đưa cho Quý Liên Hoắc. Cậu nhanh chóng cầm áo của anh đi
treo lên móc treo chuyên dụng của quán bar.
Quý Liên Hoắc nhanh chóng quay lại, thấy ly cocktail thứ hai của
anh Chiêu Mưu đã nằm bên tay anh, một quả anh đào đỏ tươi
được thêm vào ly, cuống dài nhô ra bên ngoài. Cậu nhìn người
đàn ông uống cocktail, rồi nhấc cuống dài của quả anh đào lên,
đưa quả anh đào đỏ tươi vào miệng. Đôi môi màu nhạt, và anh
đào đỏ thắm đã thấm rượu cocktail.
Bartender thấy ông chủ mới của quán chăm chú nhìn cậu ba nhà
họ Vương không rời mắt, như thể linh hồn sắp treo trên người
người ta mất rồi.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vô thức liếm môi, cẩn thận tiến
lại gần Vương Chiêu Mưu, cung kính mà nhẹ nhàng nói: "Lần
đầu tiên em nhìn thấy anh là ở ngoài cửa Săn Đêm."
Vương Chiêu Mưu khựng lại một lát, anh không muốn nhớ lại
cảnh tượng đó chút nào.
"Người xưa vẫn nói, yêu từ cái nhìn đầu tiên là khi linh hồn đã
nhận ra nhau." Má Quý Liên Hoắc ửng hồng.
"Sau này già rồi, tôi cũng nói lung tung như vậy." Vương Chiêu
Mưu cười khẽ, một lát sau mới hiểu được Quý Liên Hoắc muốn
nói gì.
Cậu yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Vương Chiêu Mưu nghiêng đầu sang, im lặng nhìn Quý Liên
Hoắc.
"Em không biết người khác thì sao, nhưng với em thì không phải
là chuyện vô nghĩa." Quý Liên Hoắc lại uống hết rượu trong ly,
như lấy hết can đảm, cúi đầu hôn lên môi người đàn ông trước
mặt.
Bartender ở bên cạnh từ từ mở to mắt, nhớ lại thân phận của hai
người này, anh ta khôn ngoan quay đi, không dám nhìn tình hình
ở đây nữa.
Sau một hồi triền miên, Quý Liên Hoắc ngẩng đầu lên, trong mắt
chỉ toàn là hình ảnh người kia. "Chiêu Chiêu, khi em đi nghỉ
đông, anh đừng thích ai khác, được không?" Ánh mắt của Quý
Liên Hoắc đã mơ màng, đen bóng ẩm ướt, ẩn chứa sự cầu khẩn.
"Em hứa sẽ nghĩ đến anh mỗi ngày, chụp thật nhiều ảnh cho
anh, sẽ chăm chỉ học tập những điều ông Lãnh dạy, và..." Quý
Liên Hoắc lấy từ trong túi ra tấm thẻ ngân hàng mà cụ Lãnh đưa
cho. "Mọi thứ em có đều thuộc về Chiêu Chiêu."
"Em say rồi." Vương Chiêu Mưu nhìn thấy mắt Quý Liên Hoắc đã
mông lung, một số loại cocktail thật ra có độ cồn khá cao, uống
một hơi liền mấy ly như vậy rất dễ say.
"Chiêu Chiêu, anh hứa với em được không." Quý Liên Hoắc tiến
đến hôn nhẹ lên má Vương Chiêu Mưu đầy thân mật, rồi nhích
lên một chút, lại có ý đồ xuống miệng với kính mới của anh.
---
Người dịch: Thuộc team không có kính là khỏi thấy đường, tui
rất chê cái hành động gặm kính này nha...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0