Chương 114
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Ứng trước thù lao nghe có vẻ là một đề nghị rất chân thành.
Vương Chiêu Mưu nghe vậy thì mỉm cười, ngước mắt lên đánh
giá Lãnh Tu Minh một lát rồi khẽ lắc đầu: "Anh không có thứ tôi
muốn."
"Nếu tôi thắng trận này, đồ của Quý Liên Hoắc cũng sẽ là của
tôi." Lãnh Tu Minh cầm lấy văn kiện trên bàn, trong mắt hiện lên
nụ cười không rõ ý tứ.
"Anh có thể thử xem." Vương Chiêu Mưu đưa hồ sơ bệnh án
trong tay qua, ánh mắt kiên định.
Lãnh Tu Minh nhìn vào hồ sơ bệnh án trong tay, ngước mắt lên
cười với Vương Chiêu Mưu.
"Mọi người đều nói rằng thứ có giá trị nhất trong thời đại này
chính là thông tin. Tình trạng của ông nội được che giấu rất kỹ,
tôi chỉ có được hồ sơ bệnh án này thông qua một vài kênh đặc
biệt." Lãnh Tu Minh đưa tay nghịch mái tóc xoăn của mình, dựa
vào sô pha, cười với Vương Chiêu Mưu. "Anh có biết nếu thông
tin này bị rò rỉ thì sẽ gây ra hậu quả lớn thế nào không?"
"Tôi sẽ giữ bí mật." Vương Chiêu Mưu cầm tách trà, vẻ mặt bình
thường.
"Không không." Lãnh Tu Minh vừa cười vừa lắc đầu: "Nếu anh
không chịu hợp tác với tôi, tin tức vẫn sẽ bị tiết lộ, tôi sẽ nói với
ông nội rằng tôi vô tình biết được tình trạng của ông, thế rồi tâm
trạng tôi không được vui nên vô tình uống một chút, tôi đã nói
sự thật với anh, nhưng tôi chỉ nói với riêng mình anh."
Vương Chiêu Mưu dừng lại một lát, nhìn Lãnh Tu Minh đối diện,
hạ mắt liếc qua hồ sơ bệnh án trên bàn là hiểu ý định của gã. Hồ
sơ bệnh án này là một cái bẫy. Lãnh Tu Minh đã chuẩn bị hai
phương án, thuyết phục nhẹ nhàng trước, nếu không thành công
thì cưỡng ép. Nếu anh không đồng ý với yêu cầu của gã, gã sẽ
tung tin cụ Lãnh bị bệnh, đồng thời ám chỉ với cụ Lãnh rằng anh
là người tiết lộ tin tức. Đến lúc đó, mọi tổn thất mà nhà họ Lãnh
phải chịu sẽ biến thành cơn giận của cụ Lãnh và lòng căm thù
của người nhà họ Lãnh đối với anh. Tập đoàn Vương Thị, thậm
chí cả nhà họ Vương, đều không thể chịu được một đòn như vậy.
Nói cách khác, ngay từ lúc anh nhìn thấy hồ sơ bệnh án, Lãnh Tu
Minh đã thắng.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, nhấp một ngụm trà làm ẩm
môi, giọng điệu vẫn bình thản: "Một khi tin tức về bệnh tình của
cụ Lãnh lan truyền, tổn thất đối với nhà họ Lãnh sẽ vượt quá sức
tưởng tượng của anh, nếu anh làm điều này chỉ để giành được
một đồng minh thì hoàn toàn không đáng."
"Theo tôi, đây là cách đầu tư, thua lỗ là bình thường, nhưng nếu
khoản thua lỗ này có thể giúp tôi giành được nhà họ Lãnh, thì
điều đó có quan trọng gì?" Lãnh Tu Minh thoải mái dựa vào sô
pha, nụ cười rạng rỡ hơn trên môi.
Vương Chiêu Mưu hơi nhướng mày, mỉm cười nhàn nhạt với gã.
Lãnh Tu Minh vô thức cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng
lại không nói rõ được là chuyện gì.
Vương Chiêu Mưu lấy điện thoại di động ra, bấm vài phím rồi đặt
lên bàn.
Lãnh Tu Minh khẽ cau mày, nghe thấy giọng nói của mình truyền
ra từ điện thoại.
"Tao ra tay với mày, thì mày làm gì được tao... Lần sau cẩn thận
nhé, tốt nhất là đêm nào cũng mở mắt mà ngủ... Chào mừng
đến nhà họ Lãnh, cháu họ." Tiếng tay vỗ lên má rất rõ ràng, với
tiếng nức nở nho nhỏ của thằng nhóc làm nền, nghẹn ngào
không nói nên lời.
Lãnh Tu Minh nghe xong đoạn ghi âm, ngồi thẳng dậy từng chút
một, từ từ cúi người về phía trước, nhìn điện thoại của Vương
Chiêu Mưu, một tay chống mặt, ánh mắt nặng nề.
"Mọi lời anh vừa nói đều có một điều kiện tiên quyết, đó là cụ
Lãnh phải tin anh." Vương Chiêu Mưu cầm tách trà, mỉm cười với
Lãnh Tu Minh. "Anh cứ thử đoán xem, khi cụ Lãnh nghe bản ghi
âm này sẽ phản ứng thế nào."
Lãnh Tu Minh ngồi thẳng người dậy, nhìn Vương Chiêu Mưu
chằm chằm, không nói gì.
"Nếu anh thấy như vậy là chưa đủ, có thể đoán xem trong
phòng này có thiết bị nghe lén nào giống như trên người Quý
Đại Bảo hay không." Vương Chiêu Mưu nâng tách trà, khẽ thổi
bọt trên đó, cúi đầu uống một hớp.
Mắt Lãnh Tu Minh chuyển động, nhìn chằm chằm vào người đối
diện, rồi gã cười một tiếng ngắn ngủi.
"Chiêu Mưu, tôi thấy tôi càng ngày càng thích anh hơn rồi. Tuy
rằng tôi không biết điều gì ở Quý Liên Hoắc hấp dẫn anh, nhưng
hiện tại tôi chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của anh." Nụ cười của
Lãnh Tu Minh đầy vẻ bất lực và miễn cưỡng. "Sau khi cuộc đấu
giữa tôi với Quý Liên Hoắc kết thúc, có lẽ chúng ta có thể nói
chuyện lại."
Vương Chiêu Mưu vẻ mặt bình thường, đặt tách trà trên tay
xuống, mỉm cười nhìn Lãnh Tu Minh. "Anh có từng nghĩ đến nếu
Quý Liên Hoắc đánh bại anh, thì nó sẽ có ý nghĩa gì không?"
Lãnh Tu Minh suy nghĩ một lát, như thể lần đầu tiên nghiêm túc
cân nhắc khả năng của vấn đề này.
"Nếu nó thắng tôi, tôi sẽ chấp nhận thua cuộc." Lãnh Tu Minh
miệng nói chấp nhận thua cuộc, nhưng trên mặt vẫn không được
tự nhiên, cố gắng nở một nụ cười khổ. "Nếu nó thắng, điều đó
chỉ chứng minh rằng mọi thứ tôi học được trong hơn 20 năm qua
chỉ là trò đùa. Nếu nó thắng, cũng có nghĩa là nó giỏi hơn tôi,
giao nhà họ Lãnh cho nó tốt hơn là giao vào tay tôi."
Lãnh Tu Minh nhìn Vương Chiêu Mưu, giả vờ thư giãn rồi ngồi
dậy, đưa tay chỉnh lại bộ vest: "Dù có thất bại, tôi vẫn có thể
thừa kế cổ phần của ba tôi, vẫn là cổ đông của Lãnh Thị."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nhìn Lãnh Tu Minh thu dọn các tài
liệu trên bàn, bỏ lại vào túi tài liệu.
Vương Chiêu Mưu đứng dậy tiễn khách.
Lãnh Tu Minh xách túi tài liệu, vừa đi đến cửa đã không cam
lòng ngoảnh lại nhìn. "Tôi có thể cho anh tất cả những gì mà
Quý Liên Hoắc có thể, thậm chí còn có thể làm tốt hơn nó."
"Anh không thể làm tốt hơn cậu ấy được." Vương Chiêu Mưu giơ
tay, sờ lên mấy vết răng nông trên gọng kính, mỉm cười.
"Anh không phải cậu ấy."
×××
Sau hành trình hơn mười ba giờ, cụ Lãnh và Quý Liên Hoắc đến
Mỹ, một chiếc xe đặc biệt đã đợi sẵn ở sân bay. Nhiều người
trong đoàn tùy tùng hướng mắt về phía chàng trai trẻ tuổi vừa
bước xuống máy bay. Quý Liên Hoắc cảm nhận được ánh mắt từ
bốn phía, nhưng mặt vẫn vô cảm, ánh mắt lạnh lùng.
Ngay khi bước vào chiếc xe sang trọng, có người đưa đến một
miếng bịt mắt, kéo tấm che nắng bên trong cửa sổ xe xuống.
Quý Liên Hoắc nhắm mắt lại cố gắng ngủ một lúc, nhưng không
có mùi hương quen thuộc phả vào mũi, cậu không tài nào ngủ
được. Quý Liên Hoắc nhìn chiếc áo sơ mi trắng giấu trong trong
áo khoác của mình, rồi nhìn sang cụ Lãnh đang nằm nghỉ bên
cạnh, lặng lẽ mở tấm che nắng bên cạnh mình ra, nhìn những
tòa nhà cao tầng san sát nhau xung quanh và những người Mỹ
tóc vàng mắt xanh bên đường, mọi thứ dường như thật xa lạ.
Sau gần một tiếng rưỡi lái xe, chiếc xe sang trọng dừng lại trước
một trang viên, nhân viên ra mở cửa. Quý Liên Hoắc còn chưa
xuống xe đã thấy một đôi vợ chồng đang đợi ở lối vào trang viên
và một hàng nhân viên, người đàn ông trông hơi giống Lãnh Tu
Minh, còn người phụ nữ có tóc vàng mắt xanh, mặc một chiếc
sườn xám, búi tóc ra sau đầu.
"Ba." Hai vợ chồng thấy cụ Lãnh là vội bước đến.
"Thần Cẩm, Lan Hoa." Cụ Lãnh bước xuống xe, liếc nhìn con trai
trưởng và con dâu, rồi nhìn sang phía bên kia cửa xe.
Quý Liên Hoắc bước xuống xe, đi đến bên cụ Lãnh, nhìn hai
người trước mặt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Quý Liên Hoắc, Lãnh Thần Cẩm vô thức
nín thở, không nhịn được tiến lên một bước, kinh ngạc nhìn cậu.
Giống, thực sự quá giống!
Cụ Lãnh không ngạc nhiên khi thấy phải ứng của con trai trưởng,
lần đầu tiên nhìn thấy Quý Liên Hoắc, chính ông còn ngỡ như đó
là con trai mình còn sống đứng trước mặt.
"Diệu Tinh, bác là bác hai của con." Mắt Lãnh Thần Cẩm đầy xúc
động: "Hồi nhỏ, bác thường bế con, mua đồ chơi cho hai anh em
con, con còn cào bác nữa, con còn nhớ không?"
Quý Liên Hoắc nhìn người đàn ông trước mặt, im lặng một lát rồi
lịch sự nói: "Chào bác hai."
"Những chuyện từ thời thơ ấu cũng khó mà còn nhớ." Cụ Lãnh
nhìn con trai trưởng, nói một cách bất lực. Hơn nữa, sau những
gì đã xảy ra, hai đứa trẻ vẫn sống sót sau một tai nạn thương
tâm như vậy đã là một phép màu, chứ đừng nói đến việc chúng
vẫn nhớ những chuyện trong quá khứ.
"Diệu Tinh bây giờ tên Quý Liên Hoắc, các con cứ gọi nó là Liên
Hoắc." Cụ Lãnh giơ tay vỗ nhẹ Quý Liên Hoắc, mắt ánh lên vẻ
dịu dàng.
"Chào con Liên Hoắc." Người phụ nữ tóc vàng mặc sườn xám
bước lên trước, đưa tay về phía Quý Liên Hoắc: "Bác là bác gái
của con, Lan Hoa."
"Chào bác gái." Quý Liên Hoắc lịch sự bắt tay bác gái, rồi nhanh
chóng rụt tay lại.
"Diệu Tinh, à không, Liên Hoắc." Lãnh Thần Cẩm đưa tay lau
khóe mắt, mỉm cười giới thiệu với Quý Liên Hoắc: "Bác gái có thể
nói được bốn thứ tiếng, ngày thường mọi người đều dùng tiếng
Trung, không có rào cản giao tiếp nào cả."
Quý Liên Hoắc gật đầu, không nói gì thêm.
"Được rồi, Liên Hoắc ngồi máy bay lâu như vậy cũng cần phải
nghỉ ngơi, tránh lệch múi giờ, có chuyện gì thì ngày mai nói
sau." Cụ Lãnh nhìn con trai trưởng một cái.
Lãnh Thần Cẩm lập tức hiểu ra, nhìn Quý Liên Hoắc bằng đôi
mắt đỏ hoe, đưa tay lên lau khóe mắt lần nữa: "Đúng rồi, ba nói
đúng, Liên Hoắc, bác sẽ dẫn con đi xem phòng của con."
Lãnh Thần Cẩm nhiệt tình dẫn Quý Liên Hoắc vào trang viên,
Lan Hoa tiến lên đỡ cụ Lãnh, nhìn bóng lưng Quý Liên Hoắc,
trong mắt có vài phần lo lắng.
"Ba ơi, con nghe Tu Minh nói anh trai của Liên Hoắc đã mất,
nhưng có để lại một đứa con." Lan Hoa nhìn quanh: "Đứa trẻ đó
vẫn còn ở nước Hoa à?"
"Có người trông thằng bé rồi." Cụ Lãnh trấn an con dâu: "Hai
đứa con chỉ cần lo cho Liên Hoắc là được."
Nhìn Quý Liên Hoắc bước vào trang viên, cụ Lãnh cuối cùng
cũng thở phào nhẹ nhõm, mặt nở nụ cười. "Lần đầu tiên Liên
Hoắc đến Mỹ, dọc đường cứ mãi nhìn ra ngoài cửa sổ, có mấy
lần ba còn sợ nó đột nhiên nhảy ra ngoài."
"Nơi này tốt như vậy, sao phải nhảy?" Lan Hoa nghi hoặc. Gia
cảnh của nhà họ Lãnh ở Mỹ có thể nói là vô cùng ưu việt.
Cụ Lãnh chỉ cười nhưng không nói gì, cũng không giải thích với
con dâu.
Quý Liên Hoắc nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đầu tựa vào
chiếc áo sơ mi trắng, đột nhiên tỉnh dậy, vô thức với tay lấy áo,
sau khi chạm vào chiếc áo, cậu có vẻ lạc lõng im lặng trong giây
lát, rồi từ từ lấy chiếc áo che mặt, hít thở bầu không khí màu
trắng.
Quý Liên Hoắc đứng dậy khỏi giường, bước vào phòng thay đồ,
trong đó chất đầy quần áo mà nhà họ Lãnh đã chuẩn bị sẵn cho
cậu. Cậu nhìn đống quần áo trước mặt, chúng dường như không
có chút hơi ấm nào, không giống như quần áo mà anh Chiêu
Mưu mua cho mình, mỗi một món đều được anh Chiêu Mưu đích
thân lựa chọn, được đầu ngón tay anh vuốt qua. Ở đây thực sự
không có gì tốt cả.
Quý Liên Hoắc cụp mắt, tùy tiện mặc quần áo vào, đi ra khỏi
phòng, tiến vào một hành lang vừa dài vừa rộng. Hai bên hành
lang treo đủ loại tranh ảnh, dưới chân là thảm sạch sẽ mềm mại,
đèn hành lang cực kỳ tinh xảo, mùi tiền thoang thoảng khắp nơi.
Quý Liên Hoắc xuống cầu thang, thấy Lãnh Thần Cẩm đang ngồi
ở quầy bar trong sảnh.
"Liên Hoắc, dậy rồi à?" Lãnh Thần Cẩm nồng nhiệt chào đón Quý
Liên Hoắc: "Có muốn qua đây uống một ly không?"
Quý Liên Hoắc im lặng bước tới, nhìn nhân viên trong quầy bar
đặt một ly rượu vang có thêm đá trước mặt mình.
"Bác nhớ là con đã tới tuổi trưởng thành rồi, năm nay mười chín
tuổi." Lãnh Thần Cẩm cười nhìn Quý Liên Hoắc: "Trước đây đã
từng uống rượu chưa?"
Quý Liên Hoắc im lặng, cầm ly rượu trước mặt, xoay một lát rồi
đẩy ra.
Chiêu Chiêu không có ở đây, cậu phải tự mình kiểm soát.
---
Người dịch: Lãnh Tu Minh đã phạm sai lầm cực kỳ lớn, mà lần
thứ mấy rồi vẫn không rút kinh nghiệm, hết đe dọa tới gài bẫy
sếp Vương, về sau có hối cũng không kịp
Vương Chiêu Mưu nghe vậy thì mỉm cười, ngước mắt lên đánh
giá Lãnh Tu Minh một lát rồi khẽ lắc đầu: "Anh không có thứ tôi
muốn."
"Nếu tôi thắng trận này, đồ của Quý Liên Hoắc cũng sẽ là của
tôi." Lãnh Tu Minh cầm lấy văn kiện trên bàn, trong mắt hiện lên
nụ cười không rõ ý tứ.
"Anh có thể thử xem." Vương Chiêu Mưu đưa hồ sơ bệnh án
trong tay qua, ánh mắt kiên định.
Lãnh Tu Minh nhìn vào hồ sơ bệnh án trong tay, ngước mắt lên
cười với Vương Chiêu Mưu.
"Mọi người đều nói rằng thứ có giá trị nhất trong thời đại này
chính là thông tin. Tình trạng của ông nội được che giấu rất kỹ,
tôi chỉ có được hồ sơ bệnh án này thông qua một vài kênh đặc
biệt." Lãnh Tu Minh đưa tay nghịch mái tóc xoăn của mình, dựa
vào sô pha, cười với Vương Chiêu Mưu. "Anh có biết nếu thông
tin này bị rò rỉ thì sẽ gây ra hậu quả lớn thế nào không?"
"Tôi sẽ giữ bí mật." Vương Chiêu Mưu cầm tách trà, vẻ mặt bình
thường.
"Không không." Lãnh Tu Minh vừa cười vừa lắc đầu: "Nếu anh
không chịu hợp tác với tôi, tin tức vẫn sẽ bị tiết lộ, tôi sẽ nói với
ông nội rằng tôi vô tình biết được tình trạng của ông, thế rồi tâm
trạng tôi không được vui nên vô tình uống một chút, tôi đã nói
sự thật với anh, nhưng tôi chỉ nói với riêng mình anh."
Vương Chiêu Mưu dừng lại một lát, nhìn Lãnh Tu Minh đối diện,
hạ mắt liếc qua hồ sơ bệnh án trên bàn là hiểu ý định của gã. Hồ
sơ bệnh án này là một cái bẫy. Lãnh Tu Minh đã chuẩn bị hai
phương án, thuyết phục nhẹ nhàng trước, nếu không thành công
thì cưỡng ép. Nếu anh không đồng ý với yêu cầu của gã, gã sẽ
tung tin cụ Lãnh bị bệnh, đồng thời ám chỉ với cụ Lãnh rằng anh
là người tiết lộ tin tức. Đến lúc đó, mọi tổn thất mà nhà họ Lãnh
phải chịu sẽ biến thành cơn giận của cụ Lãnh và lòng căm thù
của người nhà họ Lãnh đối với anh. Tập đoàn Vương Thị, thậm
chí cả nhà họ Vương, đều không thể chịu được một đòn như vậy.
Nói cách khác, ngay từ lúc anh nhìn thấy hồ sơ bệnh án, Lãnh Tu
Minh đã thắng.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, nhấp một ngụm trà làm ẩm
môi, giọng điệu vẫn bình thản: "Một khi tin tức về bệnh tình của
cụ Lãnh lan truyền, tổn thất đối với nhà họ Lãnh sẽ vượt quá sức
tưởng tượng của anh, nếu anh làm điều này chỉ để giành được
một đồng minh thì hoàn toàn không đáng."
"Theo tôi, đây là cách đầu tư, thua lỗ là bình thường, nhưng nếu
khoản thua lỗ này có thể giúp tôi giành được nhà họ Lãnh, thì
điều đó có quan trọng gì?" Lãnh Tu Minh thoải mái dựa vào sô
pha, nụ cười rạng rỡ hơn trên môi.
Vương Chiêu Mưu hơi nhướng mày, mỉm cười nhàn nhạt với gã.
Lãnh Tu Minh vô thức cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng
lại không nói rõ được là chuyện gì.
Vương Chiêu Mưu lấy điện thoại di động ra, bấm vài phím rồi đặt
lên bàn.
Lãnh Tu Minh khẽ cau mày, nghe thấy giọng nói của mình truyền
ra từ điện thoại.
"Tao ra tay với mày, thì mày làm gì được tao... Lần sau cẩn thận
nhé, tốt nhất là đêm nào cũng mở mắt mà ngủ... Chào mừng
đến nhà họ Lãnh, cháu họ." Tiếng tay vỗ lên má rất rõ ràng, với
tiếng nức nở nho nhỏ của thằng nhóc làm nền, nghẹn ngào
không nói nên lời.
Lãnh Tu Minh nghe xong đoạn ghi âm, ngồi thẳng dậy từng chút
một, từ từ cúi người về phía trước, nhìn điện thoại của Vương
Chiêu Mưu, một tay chống mặt, ánh mắt nặng nề.
"Mọi lời anh vừa nói đều có một điều kiện tiên quyết, đó là cụ
Lãnh phải tin anh." Vương Chiêu Mưu cầm tách trà, mỉm cười với
Lãnh Tu Minh. "Anh cứ thử đoán xem, khi cụ Lãnh nghe bản ghi
âm này sẽ phản ứng thế nào."
Lãnh Tu Minh ngồi thẳng người dậy, nhìn Vương Chiêu Mưu
chằm chằm, không nói gì.
"Nếu anh thấy như vậy là chưa đủ, có thể đoán xem trong
phòng này có thiết bị nghe lén nào giống như trên người Quý
Đại Bảo hay không." Vương Chiêu Mưu nâng tách trà, khẽ thổi
bọt trên đó, cúi đầu uống một hớp.
Mắt Lãnh Tu Minh chuyển động, nhìn chằm chằm vào người đối
diện, rồi gã cười một tiếng ngắn ngủi.
"Chiêu Mưu, tôi thấy tôi càng ngày càng thích anh hơn rồi. Tuy
rằng tôi không biết điều gì ở Quý Liên Hoắc hấp dẫn anh, nhưng
hiện tại tôi chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của anh." Nụ cười của
Lãnh Tu Minh đầy vẻ bất lực và miễn cưỡng. "Sau khi cuộc đấu
giữa tôi với Quý Liên Hoắc kết thúc, có lẽ chúng ta có thể nói
chuyện lại."
Vương Chiêu Mưu vẻ mặt bình thường, đặt tách trà trên tay
xuống, mỉm cười nhìn Lãnh Tu Minh. "Anh có từng nghĩ đến nếu
Quý Liên Hoắc đánh bại anh, thì nó sẽ có ý nghĩa gì không?"
Lãnh Tu Minh suy nghĩ một lát, như thể lần đầu tiên nghiêm túc
cân nhắc khả năng của vấn đề này.
"Nếu nó thắng tôi, tôi sẽ chấp nhận thua cuộc." Lãnh Tu Minh
miệng nói chấp nhận thua cuộc, nhưng trên mặt vẫn không được
tự nhiên, cố gắng nở một nụ cười khổ. "Nếu nó thắng, điều đó
chỉ chứng minh rằng mọi thứ tôi học được trong hơn 20 năm qua
chỉ là trò đùa. Nếu nó thắng, cũng có nghĩa là nó giỏi hơn tôi,
giao nhà họ Lãnh cho nó tốt hơn là giao vào tay tôi."
Lãnh Tu Minh nhìn Vương Chiêu Mưu, giả vờ thư giãn rồi ngồi
dậy, đưa tay chỉnh lại bộ vest: "Dù có thất bại, tôi vẫn có thể
thừa kế cổ phần của ba tôi, vẫn là cổ đông của Lãnh Thị."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nhìn Lãnh Tu Minh thu dọn các tài
liệu trên bàn, bỏ lại vào túi tài liệu.
Vương Chiêu Mưu đứng dậy tiễn khách.
Lãnh Tu Minh xách túi tài liệu, vừa đi đến cửa đã không cam
lòng ngoảnh lại nhìn. "Tôi có thể cho anh tất cả những gì mà
Quý Liên Hoắc có thể, thậm chí còn có thể làm tốt hơn nó."
"Anh không thể làm tốt hơn cậu ấy được." Vương Chiêu Mưu giơ
tay, sờ lên mấy vết răng nông trên gọng kính, mỉm cười.
"Anh không phải cậu ấy."
×××
Sau hành trình hơn mười ba giờ, cụ Lãnh và Quý Liên Hoắc đến
Mỹ, một chiếc xe đặc biệt đã đợi sẵn ở sân bay. Nhiều người
trong đoàn tùy tùng hướng mắt về phía chàng trai trẻ tuổi vừa
bước xuống máy bay. Quý Liên Hoắc cảm nhận được ánh mắt từ
bốn phía, nhưng mặt vẫn vô cảm, ánh mắt lạnh lùng.
Ngay khi bước vào chiếc xe sang trọng, có người đưa đến một
miếng bịt mắt, kéo tấm che nắng bên trong cửa sổ xe xuống.
Quý Liên Hoắc nhắm mắt lại cố gắng ngủ một lúc, nhưng không
có mùi hương quen thuộc phả vào mũi, cậu không tài nào ngủ
được. Quý Liên Hoắc nhìn chiếc áo sơ mi trắng giấu trong trong
áo khoác của mình, rồi nhìn sang cụ Lãnh đang nằm nghỉ bên
cạnh, lặng lẽ mở tấm che nắng bên cạnh mình ra, nhìn những
tòa nhà cao tầng san sát nhau xung quanh và những người Mỹ
tóc vàng mắt xanh bên đường, mọi thứ dường như thật xa lạ.
Sau gần một tiếng rưỡi lái xe, chiếc xe sang trọng dừng lại trước
một trang viên, nhân viên ra mở cửa. Quý Liên Hoắc còn chưa
xuống xe đã thấy một đôi vợ chồng đang đợi ở lối vào trang viên
và một hàng nhân viên, người đàn ông trông hơi giống Lãnh Tu
Minh, còn người phụ nữ có tóc vàng mắt xanh, mặc một chiếc
sườn xám, búi tóc ra sau đầu.
"Ba." Hai vợ chồng thấy cụ Lãnh là vội bước đến.
"Thần Cẩm, Lan Hoa." Cụ Lãnh bước xuống xe, liếc nhìn con trai
trưởng và con dâu, rồi nhìn sang phía bên kia cửa xe.
Quý Liên Hoắc bước xuống xe, đi đến bên cụ Lãnh, nhìn hai
người trước mặt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Quý Liên Hoắc, Lãnh Thần Cẩm vô thức
nín thở, không nhịn được tiến lên một bước, kinh ngạc nhìn cậu.
Giống, thực sự quá giống!
Cụ Lãnh không ngạc nhiên khi thấy phải ứng của con trai trưởng,
lần đầu tiên nhìn thấy Quý Liên Hoắc, chính ông còn ngỡ như đó
là con trai mình còn sống đứng trước mặt.
"Diệu Tinh, bác là bác hai của con." Mắt Lãnh Thần Cẩm đầy xúc
động: "Hồi nhỏ, bác thường bế con, mua đồ chơi cho hai anh em
con, con còn cào bác nữa, con còn nhớ không?"
Quý Liên Hoắc nhìn người đàn ông trước mặt, im lặng một lát rồi
lịch sự nói: "Chào bác hai."
"Những chuyện từ thời thơ ấu cũng khó mà còn nhớ." Cụ Lãnh
nhìn con trai trưởng, nói một cách bất lực. Hơn nữa, sau những
gì đã xảy ra, hai đứa trẻ vẫn sống sót sau một tai nạn thương
tâm như vậy đã là một phép màu, chứ đừng nói đến việc chúng
vẫn nhớ những chuyện trong quá khứ.
"Diệu Tinh bây giờ tên Quý Liên Hoắc, các con cứ gọi nó là Liên
Hoắc." Cụ Lãnh giơ tay vỗ nhẹ Quý Liên Hoắc, mắt ánh lên vẻ
dịu dàng.
"Chào con Liên Hoắc." Người phụ nữ tóc vàng mặc sườn xám
bước lên trước, đưa tay về phía Quý Liên Hoắc: "Bác là bác gái
của con, Lan Hoa."
"Chào bác gái." Quý Liên Hoắc lịch sự bắt tay bác gái, rồi nhanh
chóng rụt tay lại.
"Diệu Tinh, à không, Liên Hoắc." Lãnh Thần Cẩm đưa tay lau
khóe mắt, mỉm cười giới thiệu với Quý Liên Hoắc: "Bác gái có thể
nói được bốn thứ tiếng, ngày thường mọi người đều dùng tiếng
Trung, không có rào cản giao tiếp nào cả."
Quý Liên Hoắc gật đầu, không nói gì thêm.
"Được rồi, Liên Hoắc ngồi máy bay lâu như vậy cũng cần phải
nghỉ ngơi, tránh lệch múi giờ, có chuyện gì thì ngày mai nói
sau." Cụ Lãnh nhìn con trai trưởng một cái.
Lãnh Thần Cẩm lập tức hiểu ra, nhìn Quý Liên Hoắc bằng đôi
mắt đỏ hoe, đưa tay lên lau khóe mắt lần nữa: "Đúng rồi, ba nói
đúng, Liên Hoắc, bác sẽ dẫn con đi xem phòng của con."
Lãnh Thần Cẩm nhiệt tình dẫn Quý Liên Hoắc vào trang viên,
Lan Hoa tiến lên đỡ cụ Lãnh, nhìn bóng lưng Quý Liên Hoắc,
trong mắt có vài phần lo lắng.
"Ba ơi, con nghe Tu Minh nói anh trai của Liên Hoắc đã mất,
nhưng có để lại một đứa con." Lan Hoa nhìn quanh: "Đứa trẻ đó
vẫn còn ở nước Hoa à?"
"Có người trông thằng bé rồi." Cụ Lãnh trấn an con dâu: "Hai
đứa con chỉ cần lo cho Liên Hoắc là được."
Nhìn Quý Liên Hoắc bước vào trang viên, cụ Lãnh cuối cùng
cũng thở phào nhẹ nhõm, mặt nở nụ cười. "Lần đầu tiên Liên
Hoắc đến Mỹ, dọc đường cứ mãi nhìn ra ngoài cửa sổ, có mấy
lần ba còn sợ nó đột nhiên nhảy ra ngoài."
"Nơi này tốt như vậy, sao phải nhảy?" Lan Hoa nghi hoặc. Gia
cảnh của nhà họ Lãnh ở Mỹ có thể nói là vô cùng ưu việt.
Cụ Lãnh chỉ cười nhưng không nói gì, cũng không giải thích với
con dâu.
Quý Liên Hoắc nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đầu tựa vào
chiếc áo sơ mi trắng, đột nhiên tỉnh dậy, vô thức với tay lấy áo,
sau khi chạm vào chiếc áo, cậu có vẻ lạc lõng im lặng trong giây
lát, rồi từ từ lấy chiếc áo che mặt, hít thở bầu không khí màu
trắng.
Quý Liên Hoắc đứng dậy khỏi giường, bước vào phòng thay đồ,
trong đó chất đầy quần áo mà nhà họ Lãnh đã chuẩn bị sẵn cho
cậu. Cậu nhìn đống quần áo trước mặt, chúng dường như không
có chút hơi ấm nào, không giống như quần áo mà anh Chiêu
Mưu mua cho mình, mỗi một món đều được anh Chiêu Mưu đích
thân lựa chọn, được đầu ngón tay anh vuốt qua. Ở đây thực sự
không có gì tốt cả.
Quý Liên Hoắc cụp mắt, tùy tiện mặc quần áo vào, đi ra khỏi
phòng, tiến vào một hành lang vừa dài vừa rộng. Hai bên hành
lang treo đủ loại tranh ảnh, dưới chân là thảm sạch sẽ mềm mại,
đèn hành lang cực kỳ tinh xảo, mùi tiền thoang thoảng khắp nơi.
Quý Liên Hoắc xuống cầu thang, thấy Lãnh Thần Cẩm đang ngồi
ở quầy bar trong sảnh.
"Liên Hoắc, dậy rồi à?" Lãnh Thần Cẩm nồng nhiệt chào đón Quý
Liên Hoắc: "Có muốn qua đây uống một ly không?"
Quý Liên Hoắc im lặng bước tới, nhìn nhân viên trong quầy bar
đặt một ly rượu vang có thêm đá trước mặt mình.
"Bác nhớ là con đã tới tuổi trưởng thành rồi, năm nay mười chín
tuổi." Lãnh Thần Cẩm cười nhìn Quý Liên Hoắc: "Trước đây đã
từng uống rượu chưa?"
Quý Liên Hoắc im lặng, cầm ly rượu trước mặt, xoay một lát rồi
đẩy ra.
Chiêu Chiêu không có ở đây, cậu phải tự mình kiểm soát.
---
Người dịch: Lãnh Tu Minh đã phạm sai lầm cực kỳ lớn, mà lần
thứ mấy rồi vẫn không rút kinh nghiệm, hết đe dọa tới gài bẫy
sếp Vương, về sau có hối cũng không kịp
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro