Chương 115
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Thấy Quý Liên Hoắc đẩy ly rượu ra, Lãnh Thần Cẩm cười, tiếp
tục nhấp từng ngụm rượu trong ly của mình.
"Ngay từ lần đầu nhìn thấy con, bác đã nghĩ là em trai của bác
về rồi." Lãnh Thần Cẩm buồn bã chua xót nói: "Lúc nó cùng em
dâu ra đi, con còn quá nhỏ, có lẽ không nhớ rõ diện mạo của
nó."
Quý Liên Hoắc ngồi ở quầy bar, không nói một lời.
Lãnh Thần Cẩm nhìn đứa cháu trai không thích nói nhiều của
mình, cũng cảm thấy bất lực. "Liên Hoắc, con chắc đã gặp Tu
Minh, nó lớn hơn con vài tuổi, hồi còn nhỏ, hai đứa cũng từng
chơi với nhau."
Nói đến Lãnh Tu Minh, Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn Lãnh Thần
Cẩm, ánh mắt không mấy thân thiện.
Thấy vậy, Lãnh Thần Cẩm gãi trán bằng ngón tay, cố gắng đổi
chủ đề: "Bác gái con Lan Hoa, hôm nay con gặp rồi đấy, khi bác
ấy mới cưới bác, ba con vẫn còn sống, rồi bác ấy nói đã chọn
một cái tên tiếng Trung cho mình là Thúy Hoa ở trên bàn ăn này,
thế là ba con phun thẳng ra một ngụm nước, cả bàn thức ăn đều
phải bỏ, ban đầu ông nội muốn dạy dỗ ba con, nhưng nhìn thấy
vẻ mặt bối rối của Lan Hoa cũng không nhịn được cười."
Nghĩ đến chuyện cũ, Lãnh Thần Cẩm không khỏi mỉm cười: "Bác
gái con lấy tên là Lan Hoa cũng là nhờ ba con giúp đặt, lúc đó
nó mới mười sáu tuổi đã phải cố gắng hết sức để giải thích với
bác gái con là tại sao không thể gọi là Thúy Hoa."
Ánh mắt của Quý Liên Hoắc hơi dịu lại, nghe người đàn ông này
tiếp tục nói, cậu dường như có thể tưởng tượng được một chút
phong thái của cha ruột mình lúc bấy giờ.
Lãnh Thần Cẩm mắt long lanh cười: "Bác hơn ba con sáu tuổi,
ngày xưa đều kết hôn sớm, nhưng bây giờ thì khác, thanh niên
các con bây giờ kết hôn ở độ tuổi 26, 27 cũng không muộn, nên
bắt đầu hẹn hò muộn cũng không sao, nếu không cuộc chiến sẽ
kéo dài quá lâu, sẽ dễ chia tay trước khi có thể kết hôn."
Lãnh Thần Cẩm nhìn đứa cháu trai ngồi đối diện, phát hiện Quý
Liên Hoắc mặt vô cảm đang nhìn mình với ánh mắt u ám có
phần đáng sợ. Lãnh Thần Cẩm chớp mắt, không biết mình đã nói
sai điều gì.
Một quản gia tóc hoa râm đi ngang qua đại sảnh, trông thấy Quý
Liên Hoắc, mỉm cười tiến lại gần: "Cậu Liên Hoắc, ông chủ muốn
ngày mai cậu cùng ông ấy đến công ty, bảo hôm nay cậu chuẩn
bị sẵn sàng."
"Được." Quý Liên Hoắc đáp ngắn gọn, đứng dậy rời khỏi quầy
bar, trở về phòng mình.
Không biết từ khi nào mà trên bàn trong phòng cậu đã có thêm
vài đồ vật mới, một chiếc điện thoại di động mới, một thẻ điện
thoại, và một chiếc máy tính xách tay.
Quý Liên Hoắc nhìn thấy điện thoại, lập tức lắp SIM vào máy
mới, bật máy lên, mở giao diện quay số, thêm mã quốc gia của
nước Hoa và mã vùng của Tô Thành vào, sau đó quay dãy số mà
cậu luôn nhớ nhung.
Quý Liên Hoắc sợ ở nước ngoài không gọi được cho Vương Chiêu
Mưu nên đã tìm hiểu trước, cuộc gọi liên tục báo đang được
chuyển tiếp, Quý Liên Hoắc vẫn chờ nhưng không có dấu hiệu
cuộc gọi được kết nối. Cậu vừa chờ vừa chọn quần áo cho ngày
mai, đặt điện thoại bên cạnh khi tắm, liên tục liếc nhìn. Cậu gọi
lại hàng chục lần, chờ đợi hàng giờ nhưng cuộc gọi vẫn không
thành công, sau cùng điện thoại hết pin trước. Cậu hoàn toàn
suy sụp, cố gắng sử dụng thẻ SIM và điện thoại di động trong
nước, nhưng vẫn không thể gọi được số đó.
Sáng hôm sau, Quý Liên Hoắc rời khỏi phòng trong chiếc áo sơ
mi đen và quần âu xám đậm. Đến phòng ăn, cụ Lãnh và Lãnh
Thần Cẩm vẫn chưa xuống, Lan Hoa đang trông chừng người
làm chuẩn bị bữa sáng, giống như một bếp trưởng, thỉnh thoảng
đưa tay lấy một ít nếm thử.
"Liên Hoắc, con dậy sớm thế?" Lan Hoa thấy Quý Liên Hoắc thì
nở nụ cười.
Quý Liên Hoắc gật đầu tỏ ý chào, ngồi ở bàn ăn, nhìn điện thoại
trên tay, ánh mắt buồn bã.
"Tu Minh không thể thức dậy sớm như con, nó thường chỉ dậy
khi mặt trời đã lên cao, khi còn nhỏ thì bắt các thầy cô phải đợi,
lớn lên thì bắt các cộng sự phải đợi, thật tệ." Lan Hoa tiến lên
phía trước, thấy Quý Liên Hoắc như thế thì nhướng mày. "Liên
Hoắc, con gặp khó khăn gì sao?"
Nghe Lan Hoa than phiền về con trai, Quý Liên Hoắc cảm thấy
thả lỏng hơn, cậu cầm điện thoại lên đưa cho Lan Hoa xem. "Bác
gái, tôi không gọi về nước Hoa được."
"À, điều đó bình thường mà." Lan Hoa gật đầu: "Công ty viễn
thông ở Mỹ và nước Hoa chỉ mới triển khai dịch vụ chuyển vùng
quốc tế vào tháng 12 năm ngoái, thẻ điện thoại của con có thể
chưa kích hoạt dịch vụ này, mà dù đã kích hoạt, thỉnh thoảng
vẫn có thể gặp phải tình trạng không thể kết nối được."
"Vậy thì nên làm sao?" Quý Liên Hoắc nghiêm túc hỏi.
"Con có thể đến phố Tàu mua thẻ IP, phải nói rõ muốn gọi đến
nước Hoa, hình như mỗi thẻ có giá 20 đô la Mỹ, sau đó làm theo
quy trình trên thẻ." Lan Hoa cố trả lời: "Bác đã gọi cho Tu Minh
một lần rồi, nhưng thấy phiền quá, không muốn gọi lại nữa."
"Cảm ơn." Quý Liên Hoắc nói lời cảm ơn Lan Hoa, thái độ rất lịch
sự.
"Mà kể ra thì Tu Minh ở nước Hoa thế nào rồi?" Lan Hoa vẫn lo
lắng về con trai: "Liệu nó có ăn uống quá độ xong rồi lại tập
luyện như điên nữa không?"
Quý Liên Hoắc chậm rãi lắc đầu, ý nói mình không biết rõ.
Lan Hoa thở dài: "Tu Minh thường làm mấy trò thế này khi còn
nhỏ, có lần nó lén mua một chiếc bánh hamburger, nhét dưới
gầm giường, ban đêm thức dậy ăn như điên, đến lúc cả nhà tìm
thấy vỏ bánh nó lại còn chối, kết quả là ngày hôm sau đau bụng
phải lăn lộn trên đất, đến bệnh viện gặp bác sĩ còn dám mạnh
miệng, bị bác sĩ tàn nhẫn vạch trần, còn mắng cho một trận ra
trò."
Quý Liên Hoắc nghe được quá khứ đen tối của Lãnh Tu Minh thì
nhếch môi.
"Còn nữa ấy, cái hồi Tu Minh mười mấy tuổi nó còn nhét đậu
phộng vào lỗ mũi, không làm sao mà lấy ra được, sau đó nó lại
tò mò không biết có thể nhét hạt đậu phộng to hơn vào lỗ mũi
được không, cuối cùng là bác phải đưa nó đi khám bác sĩ. Bác sĩ
nói đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp của mình nhìn thấy một
đứa trẻ bị tắc cả hai lỗ mũi vì nhét đậu phộng vào."
Lan Hoa hễ kể về quá khứ đen tối của con trai mình là thao thao
bất tuyệt, Quý Liên Hoắc ngồi cạnh lắng nghe chăm chú, thỉnh
thoảng mỉm cười.
Lãnh Thần Cẩm và cụ Lãnh cùng xuống lầu. Lãnh Thần Cẩm kể
lại chuyện xảy ra ngày hôm qua với vẻ bất lực. "Thằng bé Liên
Hoắc hơi khó nói chuyện, không thích nói nữa ấy, con còn không
biết mình đã nói gì mà làm nó không vui."
Cụ Lãnh bất đắc dĩ cười cười, hai người đi đến lầu một, vừa đến
gần phòng ăn liền nghe thấy Lan Hoa nói chuyện hùng hồn, Quý
Liên Hoắc ngồi gần đó lắng nghe, thỉnh thoảng nói gì đó, vẻ mặt
khá hòa hoãn.
"Con xem đi." Cụ Lãnh thấy thế thì mừng lắm: "Liên Hoắc không
phải là không để ý đến người khác, rất có thể là con đang nói
không đúng chủ đề, nhìn Lan Hoa xem, không phải đang nói
chuyện rất vui vẻ với Liên Hoắc đó sao."
Lãnh Thần Cẩm cũng ngạc nhiên khi thấy vợ mình nói chuyện
với Quý Liên Hoắc, thầm nghĩ một lúc, lẽ nào đúng là do mình
không tìm được chủ đề thích hợp? Lãnh Thần Cẩm cố gắng lắng
nghe và học hỏi, nhưng khi nghe vợ kể lại những chuyện xấu hổ
của con trai thì không khỏi cau mày: "Lan Hoa, giữ chút thể diện
cho con nó với."
"Tu Minh nói nó là người đàn ông chín chắn trưởng thành, không
quan tâm em kể với người khác những câu chuyện thời thơ ấu
đáng xấu hổ của nó, miễn là không kể với đối thủ của nó thì
được rồi." Lan Hoa xòe tay: "Liên Hoắc là người nhà mình mà,
vậy nói được chứ?"
Lãnh Thần Cẩm nghe xong thấy hình như cũng đúng.
"Còn nữa nhé, Tu Minh còn quay lại cảnh xấu hổ cái lúc anh và
em cùng đạp xe đôi xuống mương, toàn thân đầy bùn bò ra
ngoài, ghi vào đĩa CD, tặng một cái cho mỗi người bạn đến chơi
vào dịp Giáng sinh một cái, anh quên rồi sao?" Lan Hoa tự tin
nói.
Lãnh Thần Cẩm suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nhìn Quý Liên
Hoắc.
"Bác còn biết hồi nhỏ Tu Minh từng dùng đồ trang điểm của mẹ
nó, tự vẽ mình thành một con khỉ."
Quý Liên Hoắc nhìn sang Lãnh Thần Cẩm, cười một cái rất nhạt.
Có tác dụng thật kìa!
Lãnh Thần Cẩm nhìn cụ Lãnh với vẻ ngạc nhiên, cụ Lãnh cười với
con trai mình.
Không khí bữa sáng trở nên khá vui vẻ. Sau bữa ăn, cụ Lãnh đưa
Quý Liên Hoắc ra xe, đi đến công ty. Trên đường đi, cụ Lãnh
thấy Quý Liên Hoắc cầm một cuốn sổ nhỏ trên tay, hình như
đang viết gì đó, trong mắt thấp thoáng nụ cười, vui vẻ hiếm
thấy.
"Cái này dùng để làm gì?" Cụ Lãnh hiền hòa hỏi.
"Đây là những điều tôi sẽ nói với anh Chiêu Mưu vào lần tới."
Quý Liên Hoắc nhanh chóng ghi chép lại vài điều rồi cất cuốn sổ
nhỏ vào túi áo vest.
Cụ Lãnh thấy cảnh này không khỏi mỉm cười.
Chiếc xe sang trọng phiên bản dài dừng lại trước một tòa nhà, có
người đang đợi sẵn ngoài cửa, cụ Lãnh dẫn Quý Liên Hoắc vào
tòa nhà, chỉ vào những chữ tiếng Anh trên tường: "Đây là tổng
công ty của nhà họ Lãnh ở Mỹ, Công ty Nhật Hoa."
Cụ Lãnh dẫn Quý Liên Hoắc đi tham quan công ty, làm quen với
vài người rồi đưa cậu đến địa điểm tiếp theo.
"Có thể trong thời điểm hiện tại con sẽ không học được điều gì ở
Công ty Nhật Hoa, vì tổng công ty giống như một trung tâm điều
khiển, con chỉ có thể nghe về tình hình của các công ty con qua
những con chữ hay lời nói chứ không thể thực sự nhìn thấy được
tình hình. Đó là lý do tại sao ông để Tu Minh đến Ấn, tiếp xúc với
các dự án cụ thể tại công ty con, trực tiếp tham gia vào, như vậy
mới học được nhiều."
Chiếc xe dừng lại ở một nơi khác, cụ Lãnh dẫn Quý Liên Hoắc
xuống xe, đi đến một tòa nhà khác: "Đây là một trong những
công ty con dưới trướng nhà họ Lãnh tại Mỹ, chủ yếu điều hành
chuỗi khách sạn Skadi."
Đã có người đợi cụ Lãnh ở cổng công ty, ông cụ giới thiệu người
đó với Quý Liên Hoắc: "Đây là người đứng đầu Skadi, tổng giám
đốc Trần."
"Chào cậu." Tổng giám đốc Trần đưa tay ra với Quý Liên Hoắc:
"Cậu Lãnh, nghe danh đã lâu."
Quý Liên Hoắc im lặng một lát rồi nhìn tổng giám đốc Trần một
cách thờ ơ: "Tôi họ Quý."
"Vậy thì chào cậu Quý." Tổng giám đốc Trần cười lúng túng.
"Tổng giám đốc Trần, hãy nói cho Liên Hoắc biết tình hình của
Skadi." Cụ Lãnh vẫn bình tĩnh.
"Chuỗi khách sạn Skadi là một trong những mảng kinh doanh cốt
lõi của tập đoàn Nhật Hoa tại Mỹ, sở hữu nhiều chuỗi khách sạn
thuộc nhiều đẳng cấp khác nhau, tổng số đã vượt quá một ngàn
khách sạn, với hơn ba mươi ngàn phòng và mười lăm triệu thành
viên đã đăng ký." Tổng giám đốc Trần nói rất nhanh, đi ở phía
chéo sau lưng cụ Lãnh, mắt nhìn thẳng.
Quý Liên Hoắc nhìn vào cách trang trí bên trong công ty, thấy
các nhân viên vội vã đi lại, thấy đủ loại danh hiệu và giải thưởng
được trưng bày trong công ty: "Chuỗi khách sạn thương hiệu nổi
tiếng của Mỹ", "Giải thưởng Kim cương vàng cho Khách sạn Toàn
cầu", "Hạng 37 trong danh sách các công ty được ngưỡng mộ
nhất thế giới"... Cậu im lặng khá lâu, mặc dù đã biết nhà họ
Lãnh giàu có và quyền lực, nhưng cậu không hề nghĩ đến một
công ty con của nhà họ Lãnh cũng có thể đạt được thành tích
như vậy.
Đến văn phòng, tổng giám đốc Trần trình bày báo cáo kinh
doanh quý này với cụ Lãnh, trông rất bình tĩnh và tự tin: "Quý
trước, doanh thu từ hoạt động của Skadi là 4,7 tỷ đô la Mỹ, tăng
15% so với cùng kỳ năm trước, lợi nhuận ròng là 590 triệu đô la
Mỹ, tăng 17% so với cùng kỳ năm trước..."
Tổng giám đốc Trần nhanh chóng báo cáo lại, cụ Lãnh đọc báo
cáo, vẻ mặt thoải mái. Sau khi tổng giám đốc Trần báo cáo xong,
cụ Lãnh đưa báo cáo cho Quý Liên Hoắc, Quý Liên Hoắc nhận
lấy, mắt lướt qua số liệu trên đó.
"Liên Hoắc, có nhìn ra gì không?" Cụ Lãnh thử hỏi Quý Liên
Hoắc.
Quý Liên Hoắc im lặng một lát, tỏ vẻ lạnh lùng nghiêm túc: "Quý
trước, có 242 khách sạn được mở, chứng tỏ quy mô của các
chuỗi khách sạn đang tăng nhanh chóng, tỷ lệ cho thuê phòng
của chuỗi khách sạn thương hiệu cao cấp lên tới 85%, tầm trung
là 92%, và cấp thấp là 74%, tuy nhiên, tỷ lệ khách sạn mở cửa
là cấp thấp chiếm 50%, cơ cấu có vẻ hơi vô lý."
Cụ Lãnh nghe vậy, không thể không cười, Quý Liên Hoắc mới
học đại học được một học kỳ, chính ông cụ cũng không mong
đợi cậu sẽ nói được gì đó, nhưng kết quả lại là một bất ngờ thú
vị.
"Tổng giám đốc Trần, cậu giải thích một chút." Cụ Lãnh nhìn Quý
Liên Hoắc với ánh mắt vui vẻ.
"Cậu Quý, các khách sạn mở ở đây không phải đều là mới xây
mà là các khách sạn cá nhân đã ký hợp đồng với Skadi, để trở
thành một thành viên trong chuỗi khách sạn. Skadi sẽ mang đến
những quy định mới cho các khách sạn này, yêu cầu bên kia phải
phục vụ khách hàng theo tiêu chuẩn của Skadi, vì nhiều khách
sạn không đáp ứng được yêu cầu phục vụ khách hàng tầm trung
ngay từ đầu nên họ phải đặt giá thấp hơn, nhưng khi khách sạn
tiếp tục đón tiếp khách hàng, cải thiện trang thiết bị cũng như
tiêu chuẩn của mình, giá sẽ dần tăng lên mức trung bình." Tổng
giám đốc Trần kiên nhẫn giải thích.
"Nghe hiểu rồi chứ?" Cụ Lãnh nhìn Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"Thế này nhé, Liên Hoắc, ông cho con một vị trí phó tổng giám
đốc, con ở đây học tập." Cụ Lãnh đứng dậy, giơ tay vỗ vai Quý
Liên Hoắc: "Khi nào con có thu hoạch gì, ông sẽ dẫn con sang
tổng công ty học tiếp."
tục nhấp từng ngụm rượu trong ly của mình.
"Ngay từ lần đầu nhìn thấy con, bác đã nghĩ là em trai của bác
về rồi." Lãnh Thần Cẩm buồn bã chua xót nói: "Lúc nó cùng em
dâu ra đi, con còn quá nhỏ, có lẽ không nhớ rõ diện mạo của
nó."
Quý Liên Hoắc ngồi ở quầy bar, không nói một lời.
Lãnh Thần Cẩm nhìn đứa cháu trai không thích nói nhiều của
mình, cũng cảm thấy bất lực. "Liên Hoắc, con chắc đã gặp Tu
Minh, nó lớn hơn con vài tuổi, hồi còn nhỏ, hai đứa cũng từng
chơi với nhau."
Nói đến Lãnh Tu Minh, Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn Lãnh Thần
Cẩm, ánh mắt không mấy thân thiện.
Thấy vậy, Lãnh Thần Cẩm gãi trán bằng ngón tay, cố gắng đổi
chủ đề: "Bác gái con Lan Hoa, hôm nay con gặp rồi đấy, khi bác
ấy mới cưới bác, ba con vẫn còn sống, rồi bác ấy nói đã chọn
một cái tên tiếng Trung cho mình là Thúy Hoa ở trên bàn ăn này,
thế là ba con phun thẳng ra một ngụm nước, cả bàn thức ăn đều
phải bỏ, ban đầu ông nội muốn dạy dỗ ba con, nhưng nhìn thấy
vẻ mặt bối rối của Lan Hoa cũng không nhịn được cười."
Nghĩ đến chuyện cũ, Lãnh Thần Cẩm không khỏi mỉm cười: "Bác
gái con lấy tên là Lan Hoa cũng là nhờ ba con giúp đặt, lúc đó
nó mới mười sáu tuổi đã phải cố gắng hết sức để giải thích với
bác gái con là tại sao không thể gọi là Thúy Hoa."
Ánh mắt của Quý Liên Hoắc hơi dịu lại, nghe người đàn ông này
tiếp tục nói, cậu dường như có thể tưởng tượng được một chút
phong thái của cha ruột mình lúc bấy giờ.
Lãnh Thần Cẩm mắt long lanh cười: "Bác hơn ba con sáu tuổi,
ngày xưa đều kết hôn sớm, nhưng bây giờ thì khác, thanh niên
các con bây giờ kết hôn ở độ tuổi 26, 27 cũng không muộn, nên
bắt đầu hẹn hò muộn cũng không sao, nếu không cuộc chiến sẽ
kéo dài quá lâu, sẽ dễ chia tay trước khi có thể kết hôn."
Lãnh Thần Cẩm nhìn đứa cháu trai ngồi đối diện, phát hiện Quý
Liên Hoắc mặt vô cảm đang nhìn mình với ánh mắt u ám có
phần đáng sợ. Lãnh Thần Cẩm chớp mắt, không biết mình đã nói
sai điều gì.
Một quản gia tóc hoa râm đi ngang qua đại sảnh, trông thấy Quý
Liên Hoắc, mỉm cười tiến lại gần: "Cậu Liên Hoắc, ông chủ muốn
ngày mai cậu cùng ông ấy đến công ty, bảo hôm nay cậu chuẩn
bị sẵn sàng."
"Được." Quý Liên Hoắc đáp ngắn gọn, đứng dậy rời khỏi quầy
bar, trở về phòng mình.
Không biết từ khi nào mà trên bàn trong phòng cậu đã có thêm
vài đồ vật mới, một chiếc điện thoại di động mới, một thẻ điện
thoại, và một chiếc máy tính xách tay.
Quý Liên Hoắc nhìn thấy điện thoại, lập tức lắp SIM vào máy
mới, bật máy lên, mở giao diện quay số, thêm mã quốc gia của
nước Hoa và mã vùng của Tô Thành vào, sau đó quay dãy số mà
cậu luôn nhớ nhung.
Quý Liên Hoắc sợ ở nước ngoài không gọi được cho Vương Chiêu
Mưu nên đã tìm hiểu trước, cuộc gọi liên tục báo đang được
chuyển tiếp, Quý Liên Hoắc vẫn chờ nhưng không có dấu hiệu
cuộc gọi được kết nối. Cậu vừa chờ vừa chọn quần áo cho ngày
mai, đặt điện thoại bên cạnh khi tắm, liên tục liếc nhìn. Cậu gọi
lại hàng chục lần, chờ đợi hàng giờ nhưng cuộc gọi vẫn không
thành công, sau cùng điện thoại hết pin trước. Cậu hoàn toàn
suy sụp, cố gắng sử dụng thẻ SIM và điện thoại di động trong
nước, nhưng vẫn không thể gọi được số đó.
Sáng hôm sau, Quý Liên Hoắc rời khỏi phòng trong chiếc áo sơ
mi đen và quần âu xám đậm. Đến phòng ăn, cụ Lãnh và Lãnh
Thần Cẩm vẫn chưa xuống, Lan Hoa đang trông chừng người
làm chuẩn bị bữa sáng, giống như một bếp trưởng, thỉnh thoảng
đưa tay lấy một ít nếm thử.
"Liên Hoắc, con dậy sớm thế?" Lan Hoa thấy Quý Liên Hoắc thì
nở nụ cười.
Quý Liên Hoắc gật đầu tỏ ý chào, ngồi ở bàn ăn, nhìn điện thoại
trên tay, ánh mắt buồn bã.
"Tu Minh không thể thức dậy sớm như con, nó thường chỉ dậy
khi mặt trời đã lên cao, khi còn nhỏ thì bắt các thầy cô phải đợi,
lớn lên thì bắt các cộng sự phải đợi, thật tệ." Lan Hoa tiến lên
phía trước, thấy Quý Liên Hoắc như thế thì nhướng mày. "Liên
Hoắc, con gặp khó khăn gì sao?"
Nghe Lan Hoa than phiền về con trai, Quý Liên Hoắc cảm thấy
thả lỏng hơn, cậu cầm điện thoại lên đưa cho Lan Hoa xem. "Bác
gái, tôi không gọi về nước Hoa được."
"À, điều đó bình thường mà." Lan Hoa gật đầu: "Công ty viễn
thông ở Mỹ và nước Hoa chỉ mới triển khai dịch vụ chuyển vùng
quốc tế vào tháng 12 năm ngoái, thẻ điện thoại của con có thể
chưa kích hoạt dịch vụ này, mà dù đã kích hoạt, thỉnh thoảng
vẫn có thể gặp phải tình trạng không thể kết nối được."
"Vậy thì nên làm sao?" Quý Liên Hoắc nghiêm túc hỏi.
"Con có thể đến phố Tàu mua thẻ IP, phải nói rõ muốn gọi đến
nước Hoa, hình như mỗi thẻ có giá 20 đô la Mỹ, sau đó làm theo
quy trình trên thẻ." Lan Hoa cố trả lời: "Bác đã gọi cho Tu Minh
một lần rồi, nhưng thấy phiền quá, không muốn gọi lại nữa."
"Cảm ơn." Quý Liên Hoắc nói lời cảm ơn Lan Hoa, thái độ rất lịch
sự.
"Mà kể ra thì Tu Minh ở nước Hoa thế nào rồi?" Lan Hoa vẫn lo
lắng về con trai: "Liệu nó có ăn uống quá độ xong rồi lại tập
luyện như điên nữa không?"
Quý Liên Hoắc chậm rãi lắc đầu, ý nói mình không biết rõ.
Lan Hoa thở dài: "Tu Minh thường làm mấy trò thế này khi còn
nhỏ, có lần nó lén mua một chiếc bánh hamburger, nhét dưới
gầm giường, ban đêm thức dậy ăn như điên, đến lúc cả nhà tìm
thấy vỏ bánh nó lại còn chối, kết quả là ngày hôm sau đau bụng
phải lăn lộn trên đất, đến bệnh viện gặp bác sĩ còn dám mạnh
miệng, bị bác sĩ tàn nhẫn vạch trần, còn mắng cho một trận ra
trò."
Quý Liên Hoắc nghe được quá khứ đen tối của Lãnh Tu Minh thì
nhếch môi.
"Còn nữa ấy, cái hồi Tu Minh mười mấy tuổi nó còn nhét đậu
phộng vào lỗ mũi, không làm sao mà lấy ra được, sau đó nó lại
tò mò không biết có thể nhét hạt đậu phộng to hơn vào lỗ mũi
được không, cuối cùng là bác phải đưa nó đi khám bác sĩ. Bác sĩ
nói đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp của mình nhìn thấy một
đứa trẻ bị tắc cả hai lỗ mũi vì nhét đậu phộng vào."
Lan Hoa hễ kể về quá khứ đen tối của con trai mình là thao thao
bất tuyệt, Quý Liên Hoắc ngồi cạnh lắng nghe chăm chú, thỉnh
thoảng mỉm cười.
Lãnh Thần Cẩm và cụ Lãnh cùng xuống lầu. Lãnh Thần Cẩm kể
lại chuyện xảy ra ngày hôm qua với vẻ bất lực. "Thằng bé Liên
Hoắc hơi khó nói chuyện, không thích nói nữa ấy, con còn không
biết mình đã nói gì mà làm nó không vui."
Cụ Lãnh bất đắc dĩ cười cười, hai người đi đến lầu một, vừa đến
gần phòng ăn liền nghe thấy Lan Hoa nói chuyện hùng hồn, Quý
Liên Hoắc ngồi gần đó lắng nghe, thỉnh thoảng nói gì đó, vẻ mặt
khá hòa hoãn.
"Con xem đi." Cụ Lãnh thấy thế thì mừng lắm: "Liên Hoắc không
phải là không để ý đến người khác, rất có thể là con đang nói
không đúng chủ đề, nhìn Lan Hoa xem, không phải đang nói
chuyện rất vui vẻ với Liên Hoắc đó sao."
Lãnh Thần Cẩm cũng ngạc nhiên khi thấy vợ mình nói chuyện
với Quý Liên Hoắc, thầm nghĩ một lúc, lẽ nào đúng là do mình
không tìm được chủ đề thích hợp? Lãnh Thần Cẩm cố gắng lắng
nghe và học hỏi, nhưng khi nghe vợ kể lại những chuyện xấu hổ
của con trai thì không khỏi cau mày: "Lan Hoa, giữ chút thể diện
cho con nó với."
"Tu Minh nói nó là người đàn ông chín chắn trưởng thành, không
quan tâm em kể với người khác những câu chuyện thời thơ ấu
đáng xấu hổ của nó, miễn là không kể với đối thủ của nó thì
được rồi." Lan Hoa xòe tay: "Liên Hoắc là người nhà mình mà,
vậy nói được chứ?"
Lãnh Thần Cẩm nghe xong thấy hình như cũng đúng.
"Còn nữa nhé, Tu Minh còn quay lại cảnh xấu hổ cái lúc anh và
em cùng đạp xe đôi xuống mương, toàn thân đầy bùn bò ra
ngoài, ghi vào đĩa CD, tặng một cái cho mỗi người bạn đến chơi
vào dịp Giáng sinh một cái, anh quên rồi sao?" Lan Hoa tự tin
nói.
Lãnh Thần Cẩm suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nhìn Quý Liên
Hoắc.
"Bác còn biết hồi nhỏ Tu Minh từng dùng đồ trang điểm của mẹ
nó, tự vẽ mình thành một con khỉ."
Quý Liên Hoắc nhìn sang Lãnh Thần Cẩm, cười một cái rất nhạt.
Có tác dụng thật kìa!
Lãnh Thần Cẩm nhìn cụ Lãnh với vẻ ngạc nhiên, cụ Lãnh cười với
con trai mình.
Không khí bữa sáng trở nên khá vui vẻ. Sau bữa ăn, cụ Lãnh đưa
Quý Liên Hoắc ra xe, đi đến công ty. Trên đường đi, cụ Lãnh
thấy Quý Liên Hoắc cầm một cuốn sổ nhỏ trên tay, hình như
đang viết gì đó, trong mắt thấp thoáng nụ cười, vui vẻ hiếm
thấy.
"Cái này dùng để làm gì?" Cụ Lãnh hiền hòa hỏi.
"Đây là những điều tôi sẽ nói với anh Chiêu Mưu vào lần tới."
Quý Liên Hoắc nhanh chóng ghi chép lại vài điều rồi cất cuốn sổ
nhỏ vào túi áo vest.
Cụ Lãnh thấy cảnh này không khỏi mỉm cười.
Chiếc xe sang trọng phiên bản dài dừng lại trước một tòa nhà, có
người đang đợi sẵn ngoài cửa, cụ Lãnh dẫn Quý Liên Hoắc vào
tòa nhà, chỉ vào những chữ tiếng Anh trên tường: "Đây là tổng
công ty của nhà họ Lãnh ở Mỹ, Công ty Nhật Hoa."
Cụ Lãnh dẫn Quý Liên Hoắc đi tham quan công ty, làm quen với
vài người rồi đưa cậu đến địa điểm tiếp theo.
"Có thể trong thời điểm hiện tại con sẽ không học được điều gì ở
Công ty Nhật Hoa, vì tổng công ty giống như một trung tâm điều
khiển, con chỉ có thể nghe về tình hình của các công ty con qua
những con chữ hay lời nói chứ không thể thực sự nhìn thấy được
tình hình. Đó là lý do tại sao ông để Tu Minh đến Ấn, tiếp xúc với
các dự án cụ thể tại công ty con, trực tiếp tham gia vào, như vậy
mới học được nhiều."
Chiếc xe dừng lại ở một nơi khác, cụ Lãnh dẫn Quý Liên Hoắc
xuống xe, đi đến một tòa nhà khác: "Đây là một trong những
công ty con dưới trướng nhà họ Lãnh tại Mỹ, chủ yếu điều hành
chuỗi khách sạn Skadi."
Đã có người đợi cụ Lãnh ở cổng công ty, ông cụ giới thiệu người
đó với Quý Liên Hoắc: "Đây là người đứng đầu Skadi, tổng giám
đốc Trần."
"Chào cậu." Tổng giám đốc Trần đưa tay ra với Quý Liên Hoắc:
"Cậu Lãnh, nghe danh đã lâu."
Quý Liên Hoắc im lặng một lát rồi nhìn tổng giám đốc Trần một
cách thờ ơ: "Tôi họ Quý."
"Vậy thì chào cậu Quý." Tổng giám đốc Trần cười lúng túng.
"Tổng giám đốc Trần, hãy nói cho Liên Hoắc biết tình hình của
Skadi." Cụ Lãnh vẫn bình tĩnh.
"Chuỗi khách sạn Skadi là một trong những mảng kinh doanh cốt
lõi của tập đoàn Nhật Hoa tại Mỹ, sở hữu nhiều chuỗi khách sạn
thuộc nhiều đẳng cấp khác nhau, tổng số đã vượt quá một ngàn
khách sạn, với hơn ba mươi ngàn phòng và mười lăm triệu thành
viên đã đăng ký." Tổng giám đốc Trần nói rất nhanh, đi ở phía
chéo sau lưng cụ Lãnh, mắt nhìn thẳng.
Quý Liên Hoắc nhìn vào cách trang trí bên trong công ty, thấy
các nhân viên vội vã đi lại, thấy đủ loại danh hiệu và giải thưởng
được trưng bày trong công ty: "Chuỗi khách sạn thương hiệu nổi
tiếng của Mỹ", "Giải thưởng Kim cương vàng cho Khách sạn Toàn
cầu", "Hạng 37 trong danh sách các công ty được ngưỡng mộ
nhất thế giới"... Cậu im lặng khá lâu, mặc dù đã biết nhà họ
Lãnh giàu có và quyền lực, nhưng cậu không hề nghĩ đến một
công ty con của nhà họ Lãnh cũng có thể đạt được thành tích
như vậy.
Đến văn phòng, tổng giám đốc Trần trình bày báo cáo kinh
doanh quý này với cụ Lãnh, trông rất bình tĩnh và tự tin: "Quý
trước, doanh thu từ hoạt động của Skadi là 4,7 tỷ đô la Mỹ, tăng
15% so với cùng kỳ năm trước, lợi nhuận ròng là 590 triệu đô la
Mỹ, tăng 17% so với cùng kỳ năm trước..."
Tổng giám đốc Trần nhanh chóng báo cáo lại, cụ Lãnh đọc báo
cáo, vẻ mặt thoải mái. Sau khi tổng giám đốc Trần báo cáo xong,
cụ Lãnh đưa báo cáo cho Quý Liên Hoắc, Quý Liên Hoắc nhận
lấy, mắt lướt qua số liệu trên đó.
"Liên Hoắc, có nhìn ra gì không?" Cụ Lãnh thử hỏi Quý Liên
Hoắc.
Quý Liên Hoắc im lặng một lát, tỏ vẻ lạnh lùng nghiêm túc: "Quý
trước, có 242 khách sạn được mở, chứng tỏ quy mô của các
chuỗi khách sạn đang tăng nhanh chóng, tỷ lệ cho thuê phòng
của chuỗi khách sạn thương hiệu cao cấp lên tới 85%, tầm trung
là 92%, và cấp thấp là 74%, tuy nhiên, tỷ lệ khách sạn mở cửa
là cấp thấp chiếm 50%, cơ cấu có vẻ hơi vô lý."
Cụ Lãnh nghe vậy, không thể không cười, Quý Liên Hoắc mới
học đại học được một học kỳ, chính ông cụ cũng không mong
đợi cậu sẽ nói được gì đó, nhưng kết quả lại là một bất ngờ thú
vị.
"Tổng giám đốc Trần, cậu giải thích một chút." Cụ Lãnh nhìn Quý
Liên Hoắc với ánh mắt vui vẻ.
"Cậu Quý, các khách sạn mở ở đây không phải đều là mới xây
mà là các khách sạn cá nhân đã ký hợp đồng với Skadi, để trở
thành một thành viên trong chuỗi khách sạn. Skadi sẽ mang đến
những quy định mới cho các khách sạn này, yêu cầu bên kia phải
phục vụ khách hàng theo tiêu chuẩn của Skadi, vì nhiều khách
sạn không đáp ứng được yêu cầu phục vụ khách hàng tầm trung
ngay từ đầu nên họ phải đặt giá thấp hơn, nhưng khi khách sạn
tiếp tục đón tiếp khách hàng, cải thiện trang thiết bị cũng như
tiêu chuẩn của mình, giá sẽ dần tăng lên mức trung bình." Tổng
giám đốc Trần kiên nhẫn giải thích.
"Nghe hiểu rồi chứ?" Cụ Lãnh nhìn Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"Thế này nhé, Liên Hoắc, ông cho con một vị trí phó tổng giám
đốc, con ở đây học tập." Cụ Lãnh đứng dậy, giơ tay vỗ vai Quý
Liên Hoắc: "Khi nào con có thu hoạch gì, ông sẽ dẫn con sang
tổng công ty học tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro